[Dịch] Khai Quốc Công Tặc

Chương 127 : Đông chí (22).

Người đăng: 

.
- Đệ tử, đệ tử biết mình sai rồi, xin sư phụ cứ trách phạt! Ở trong lòng Trình Danh Chấn, vừa quen sư phụ chưa bao lâu nhưng cảm giác thân thiết như phụ thân vậy, bất kể như thế nào cũng không dám chống đối. Chỉ ngóng trông đối phương hết giận, đừng lãnh đạm, khắt khe với mình như vậy. - Ngươi sai ở chỗ nào? Ông lão mù cười lắc đầu, - Ngươi cơ bản không biết mình sai ở chỗ nào? - Nếu sư phụ nói, đệ tử nhất định biết, nhất định sẽ sửa đổi! Trong dù trong lòng không rõ, nhưng Trình Danh Chấn lại cười theo lấy lòng. - Ngươi à! Đoạn ông lão không cười nữa, nhìn ánh mắt hắn truy vấn, - Ngươi hận những người này phải không? Hận bọn họ lấy oán trả ơn, không có chút lương tâm. Cho nên muốn làm cho bọn họ chết hết mới hài lòng, cho nên không màng đến tính mạng của già trẻ toàn thành? - Đệ tử, đệ tử… Trình Danh Chấn không dám nhìn vào ánh mắt của sư phụ, cúi đầu thay mình biện bạch, - Đệ tử đã nói với Trương Kim Xưng, bảo y không được làm thương hại đến dân chúng rồi. Chuyện đệ tử cùng y kết nghĩa huynh đệ là giả đấy, y lần này muốn giết vào huyện Quán Đào, nên lấy lý do như vậy để vào thành! - Cho nên ngươi muốn mượn tay của y để thay ngươi báo thù. Đại trượng phu ân oán rõ ràng, cũng không hề sai gì đúng không? Về phần những chuyện ngươi không quản được thì làm bộ như không nhìn thấy được đúng không! Ông lão mù mắt sáng như đuốc, nhìn Trình Danh Chấn khiến hắn chỉ muốn trốn tránh. Tại tiệc rượu hắn viết một lá thư cho Trương Kim Xưng, chính xác là có tác dụng giúp Trương Kim Xưng thuận lợi vào thành. Trải qua lần này Trương Kim Xưng sẽ không có lý do lần thứ hai, mà đám người Lâm Huyện lệnh vẫn tin rằng có ba ngày để chuẩn bị, sẽ không bố trí phòng ngự cẩn thận, đúng lúc tạo cơ hội thuận lợi cho đám giặc cỏ. Những âm mưu quỷ kế đó, có thể lừa gạt được Lâm Đức Ân, nhưng không thể lừa gạt được ông lão mù này. Lão nhân, sinh ra đã từng trải và trí tuệ hơn đám tham ô quan lại kia, chỉ cần nhìn qua, đã có thể thấy những hàng chữ trình Danh Chấn viết cho Trương Kim Xưng có vô số ám hiệu. Để giữ gìn đệ tử, lão nhân không nói, nhưng đối với Trình Danh Chấn thì vô cùng thất vọng, thậm chí còn có chút hoài nghi có phải mình đã thu nhận nhầm đồ đệ rồi không. Trình Danh Chấn không biết trả lời sư phụ như nào, bầu không khí trong phòng vô cùng nặng nề. Cũng may vài tiểu nha hoàn đã mang nước tắm tới, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó. Trước mặt người ngoài, ông lão mù lập tức thay đổi bộ dạng. Cũng không bảo Trình Danh Chấn tránh đi, để tiểu nha hoàn cởi áo cho rồi tắm. Tuổi của lão cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, da thịt lại bóng loáng giống như người thiếu niên mười mấy tuổi vậy. Mấy tiểu nha hoàn đều được chạm qua người Lâm Huyện lệnh đấy, đã biết thế nào là da của người phú quý, bắt đầu so sánh hai người, Lâm Huyện lệnh ngày ngày dùng tổ yến nhân sâm bổ dưỡng thân thể vẫn không thể mịn bằng kẻ tử tù bị giam giữ đã lâu. Lập tức trong lòng tò mò, vừa giúp lão nhân kỳ lưng, bóp vai, vừa hỏi phương pháp dưỡng sinh. Ông lão mù nhắm mắt lại hưởng thụ. Nửa đùa nửa thật đáp lại vài câu, làm cho mấy tiểu nha hoàn mặt đỏ tía tai. Nếu không phải Trình Danh Chấn ngồi cẩn thận ngay ngắn ngay bên cạnh, quả thực hận không thể mang lão lên giường, từng bước từng bước “Nuốt” vào trong bụng. - Cả ngày bị giam trong tù không thấy ánh mặt trời, da tự nhiên trắng nõn. Mấy người các ngươi mỗi ngày đem sữa ngựa trộn với bột mì về rửa mặt. Liên tục trong một tháng, làm đi làm lại như vậy các ngươi sẽ có nước da như những đứa trẻ con! Sau khi mặc quần áo, ông lão mù cuối cùng cùng nói cho đám nha hoàn biết một phương thuốc cổ truyền có thể thực hành. - Chúng ta, chúng ta không có nhiều tiền để mua sữa ngựa như vậy. Lão gia cũng sẽ không cho chúng ta làm hư bột mì! Một tiểu nha hoàn khẽ nói nhỏ. Cũng là hầu hạ người, nhưng ông lão mù không làm cho các nàng cảm thấy chán ghét. Ngược lại coi như trưởng bối trong nhà, không tự chủ được muốn cùng ông lão nói chuyện. Ông lão mù thoắt một cái, đã nhìn tận mặt cô bé kia, cười nói: - Ăn ít một chút, không phải có bột mì rồi sao. Bột mì đáng mấy đồng tiền? Ít ra so với son bột tiện dụng hơn rất nhiều. Không có sữa ngựa, dùng bã rượu cũng được. Chỉ là hương vị kém đi một chút, xong phải rửa lại thật cẩn thận! Bã rượu trong dân gian chỉ dùng cho gia súc ăn, ở bên chuồng gia súc trong nha môn có rất nhiều. Mấy tiểu nha hoàn thoáng nhìn nhau, hận không thể thử ngay lập tức. Ông lão mù đã sớm nhìn ra tâm tư của các nàng, cười phất tay nói: - Đem nước tắm ra ngoài, sau đó các ngươi có thể đi nghỉ ngơi. Có chuyện gì, ta phái người đi gọi các ngươi tới. Tiện thể gọi người đến mang thùng tắm này ra ngoài cho ta. Đặt ở trong phòng xem không được tự nhiên đấy! - Đa tạ người! Đám nha hoàn hoan hô một tiếng, vui mừng đi ra. Lúc sau, vài tên gia đinh đến khiêng cái thùng tắm ra ngoài. Cánh cửa phòng vừa đóng lại, toàn bộ thế giới lại bị ngăn cách ngoài cửa. Trình Danh Chấn mau chóng đi đến trước mặt sư phụ, quỳ xuống, thấp giọng cầu khẩn nói: - Đệ tử biết sai rồi, xin sư phụ đừng tức giận. Đệ tử lát nữa sẽ nhắc nhở Lâm Huyện lệnh chú ý thủ thành, tất nhiên không cho Trương Kim Xưng dễ dàng công phá tường thành! - Thôi! Ngươi chỉ có một mình, làm sao có thể cứu được toàn bộ thành Quán Đào. Hơn nữa tình hình hiện tại, Lâm Huyện lệnh sao có thể yên tâm mà để ngươi chỉ huycác Hương Dũng chứ? Là sư phụ quá đề cao ngươi rồi, không suy xét đến tình cảnh của ngươi. Ngươi không nên tự trách mình. Nhưng sau này phải nhớ kỹ, thù hận sẽ không mang lại cho ngươi bất kỳ sự vui vẻ nào! Nếu chẳng may bị thù hận che mờ tâm trí, sẽ là tự đưa mình vào con đường chết. - Đa tạ sư phụ dạy bảo! Trình Danh Chấn lại dập đầu xuống xuống, thấp giọng đáp lại. Hắn căn bản không thể giải thích vì sao ông lão mù lại nói những lời này, những vẫn bắt buộc chính mình tôn sùng làmkhuông vàng thước ngọc. - Đứng lên, đứng lên. Ngươi chưa từng trải qua, tất nhiên sẽ không hiểu được. Ông lão mù sờ soạng khuông mặt của hắn, vẻ mặt đầy tiếc nuối. - Ngươi có thể vừa báo thù, lại vừa nghĩ cách làm thương tổn người vô tội một cách ít nhất. So với vài người huynh đệ của ngươi đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Sư phụ không hề trách ngươi. Ngươi dù sao vẫn còn trẻ! Nói xong lời này, lão hình như nhớ ra việc gì đó, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Trình Danh Chấn chậm rãi đứng lên, rón ra rón rén đi rót trà mời sư phụ. Không đợi đến khi thả chén trà xuống bàn, bỗng nhiên ông lão mù thở dài, sâu xa nói: - Ở bên trong tủ quần áo của ta, có một tấm bản đồ, ta tặng cho ngươi! Bên trong cất giấu một kho báu, sau này ngươi lấy một ít ra, làm việc đại sự cũng tốt, làm phú ông cũng thế, ít nhất sau này sẽ không bị tiền làm khó! Ngay tại… - Đệ tử sẽ cùng sư phụ đi tìm! Trình Danh Chấn nghe được giọng điệu sư phụ có phần bất thường, khẩn trương chạy đến bên giường, kéo cánh tay ông lão mù, thề: - Đệ tử sau này chỉ cần có cái ăn, nhất định sẽ không để sư phụ đói. Có một bộ quần áo, tuyệt đối sẽ không để sư phụ phải lạnh. Nếu đệ tử không làm được, tình nguyện bị ông trời… - Ngươi không cần phải thề! Ông lão mù nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng thở dài, - Duyên phận thầy trò của chúng ta đã hết! Sau này không có khả năng gặp lại!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang