[Dịch]Khải Hoàn Ca - Sưu tầm
Chương 39 : Chương 39
                                            .
                                    
             Hoắc Tư Đình là người  trở về đầu tiên nhưng cũng là người săn được con mồi tốt nhất, nhiều  nhất. Đại Bảo rất biết nhìn ánh mắt nàng, ôm hộp gỗ đưa tận tay Hoắc Tư  Đình. 
“Hoắc ca, mở ra xem ra gì đi”.
“Đúng vậy, Hoắc công tử, nhanh mở a, chúng ta rất tò mò”.
Chốt  bạc trên hộp gỗ bật mở, lật mở lớp gấm trắng bên trên, hiện ra trước  mắt mọi người là một bình lưu ly trong suốt cuộn những đường viền tơ  vàng, miệng lọ đóng chặt bằng một nút gỗ khảm vàng nạm đá quý, bên trong  chứa một thứ chất lỏng trong suốt, đỏ rực rỡ như hồng bảo thạch hết sức  mê người, nổi bật trên nền lông thỏ trắng lót đáy hộp.  
“Đây là ...”.
“Đan Tuyền tửu”.
“Là Đan Tuyền tửu cực phẩm”.
Khải  Ca mỉm cười giới thiệu, hài lòng nhìn ánh mắt ngạc nhiên của những nam  tử ngồi xung quanh. Đan Tuyền và Thần Lộ hiện giờ cũng rất có tiếng ở  kinh thành, nhưng vì sản lượng có hạn nên không phải ai cũng có thể  thưởng thức đến. Hiện giờ nàng đã không còn sản xuất mỹ tửu từ nho dại  nữa, đều từ các giống nho đổi được từ hệ thống. Một phần ba sản lượng  rượu hàng năm đều được nàng cấp nhập hầm rượu dưới mặt đất nên cung cấp  luôn không đủ, thủ hạ thắc mắc nhưng đều tuân thủ lời nàng dặn dò. 
Mặc  kệ vài công tử ngồi gần Hoắc Tư Đình đang kêu gào biết thế hắn nhất  quyết phải dành chiến thắng,  mọi người đều bàn bạc nhất trí xem ai là  người nướng thịt ngon nhất. Nàng không ngờ người được mọi người công  nhận lại là vị Văn tiểu thư đã gây thảm án tên lạc tại Hoắc phủ. 
Noãn  Nhi và Ngọc Nhi nhận được ánh mắt của nàng, bê hai tráp gỗ trầm hương  đến trước mặt Văn tiểu thư và Hoắc Ngữ Vân – người thu hoạch nhiều con  mồi nhất trong các vị cô nương. Bên dưới tấm vải là hai lọ lưu ly nhỏ  trong suốt màu hổ phách, nắp thuỷ tinh khảm ngọc lục bảo bắt mắt. 
Thứ này khiến mọi người đều tò mò không biết là thứ gì. Nàng bèn hảo tâm giải thích. 
“Chắc  có người đã biết đến hương liệu của Phiêu Hương Các nổi tiếng Nguyên  Châu, đây là “hoa lộ” mới sản xuất của Phiêu Hương các chuẩn bị đưa ra  tại kinh thành, làm phần thưởng cho hai muội, cả kinh thành hiện tại chỉ  có hai lọ này thôi, thế nào, đủ giá trị chứ”.
Các cô nương đối  với Hoa Lộ này rất hiếu kỳ, đều tò mò nói khi nào Phiêu Hương Các bày  bán phải mua về dùng thử. Khải Ca tà ác nghĩ trong đầu, liệu nàng có nên  định giá tăng thêm một chút không nhỉ, dù sao nàng cũng mất rất nhiều  công sức để nghiên cứu chưng cất thành công tinh dầu a. 
Sau đó  nàng mời họ chơi một trò chơi rất nổi tiếng ở thời đại của nàng trước  kia. Yes or No! Nàng yêu cầu một người hy sinh đi lên làm người trả lời  câu hỏi. Người xung phong là Hoắc Khả Vân rất hoạt bát sôi nổi. 
“Câu  đó của chúng ta là “hãy đoán người nổi tiếng này là ai?”, ví dụ, ta hỏi  Vân muội, người này là nữ nhân phải không, Vân muội chỉ có thể trả lời  đúng hoặc sai, mọi người sẽ dựa vào những chi tiết đúng để đoán tên nhân  vật đó, hiểu chưa?”.
Mọi người đều gật đầu. Nàng chia ra hai đội  nam và nữ, đến thẻ tên cuối cùng đội nào đoán đúng nhiều hơn sẽ thắng,  đội thua phải chọn một ngày đãi tiệc lớn mời đội chiến thắng. Nàng đưa  thẻ tên đầu tiên cho Ngữ Vân, sau khi xác nhận nàng có biết người này,  liền để mọi người bắt đầu đặt câu hỏi. 
“Người đó là nam nhân phải không?”.
“Đúng”.
“Người đó là người Đại Chiêu phải không?”.
“Đúng”.
“Người đó là đại quan kinh thành phải không?”.
“Sai”.
“Người đó trẻ phải không?”.
“Sai”.
“Người đó giỏi làm thơ phải không”.
“Đúng”.
“Người đó họ Phạm phải không?”.
“Sai”.
“Người đó là tướng quân phải không?”.
“Đúng”.
“Là tướng quân Tiêu Cẩn Chi”.
“Đội tiểu thư được một điểm”.
“Là nam nhân phải không”.
“Sai”.
... ...... ......
“Người này rất giỏi bày mưu tính kế?”.
“Đúng”.
... ......... 
“Thuỵ Vân trưởng công chúa”.
“Đội công tử được điểm”.
... ...... ...... ....
Đến  khi đoán hết thẻ bài cuối cùng mọi người vẫn còn rất hưng phấn. Kết quả  các vị tiểu thư chiến thắng nhờ số lượng đội viên đông áp đảo. Các công  tử dù thua nhưng vẫn rất vui vẻ hẹn ngày Hương Cư khai trương sẽ đặt  phòng đãi tiệc. Việc đặt phòng do Hoắc Tư Đình ra mặt. Hắn cũng bị mọi  người lôi kéo nhất định hôm đó phải mang Đan Tuyền cực phẩm đi theo  khiến hắn cười khổ không thôi. 
Trời bắt đầu ngả về tây, mọi  người quyết định trở về thành. Ai cũng ríu rít hẹn hai ngày nữa gặp lại.  Nàng bắt đầu gấp gáp, Tiểu Ngao và Tiêtu Bạch vẫn chưa quay trở lại,  không biết chúng nó đang làm gì. Ở khoảng cách quá 20m, nhưng không thể  liên lạc tâm linh với Tiểu Ngao được, đành đi theo số đông rời đi, để  Đại Bảo ở lại chờ chúng, đưa chúng qua cổng thành. Nàng để lại xe ngựa,  đi nhờ xe của Điền Linh Lung thuận đường với Triệu phủ nhất. 
Khả Nhu cũng cùng ngồi xe với Linh Lung khi đến, trên xe hai người hớn  hở dặn dò nàng, nhất định phải mau mau viết xong kế hoạch thành lập thi  xã, họ muốn lâu lâu lại tổ chức một buổi dã ngoại vui vẻ như hôm nay.  Hoá ra mấy người muốn thành lập thi xã chỉ để tìm vui thôi có phải  không. 
Nhưng nàng biết nếu thành lập một tập thể như vạy, mà  nàng lại là một trong những người thành lập nên, thuộc ban lãnh đạo, sau  này sẽ rất có lợi cho nàng trong việc kết giao với các quý nữ kinh  thành, cũng có thể giúp cho việc kinh doanh của nàng cũng nên, nàng tất  nhiên sẽ không từ chối, nàng phải về, viết một kế hoạch tỉ mỉ rõ ràng,  chặt chẽ không lỗ hổng, để thi xã này có thể phát triền trong tương lai,  và ngày càng mở rộng. Nàng tin rằng quý nữ kinh thành rất nhiều có  nhừng tài lẻ không hề nổi danh nhưng sẽ không tầm thường, và nàng sẽ  khai thác triệt để nhưng tài năng đó. 
Xe ngựa dừng trước cửa  Triệu phủ, nàng tạm biệt hai người bạn rồi đi vào, không trở lại Tịnh  Phong Cư ngay mà đến viện của mẫu thân thỉnh an, kể sơ qua cho người  hoạt động của cả ngày hôm nay, mẫu thân rất vui vẻ lắng nghe, khi kể tới  mấy người gấp gáp đặt câu hỏi, tranh nhau ra đáp án, cũng cười khúc  khích theo. Lại thấy nàng đã đi cả ngày liền cho nàng trở lại viện mình  nghỉ ngơi, tới giờ cơm lại tới sau. 
Sau bữa tối, các đệ đệ đều  biết hôm nay nàng đi dã ngoại vui chơi, rất tò mò đòi nàng kể lại một  lần nữa. Nàng cũng vui vẻ kể lại, để Hương Nhi ở bên cạnh thỉnh thoảng  bổ sung vài chi tiết nàng không chú ý tới. 
“Oa, tỷ tỷ, vui như vậy, lần sau nhất định phải cho bọn đệ đi cùng nha”.
“Đúng vậy, bọn đệ cũng muốn đi theo, chơi rất vui”.
“Được  được, nếu các đệ chăm chỉ học bài, công khoá được tiên sinh và phụ thân  khen ngợi thì lần sau ta sẽ mang các đệ đi, thế nào?”.
“Được, bọn đệ nhất định phải làm phụ thân khen ngợi”.
Sau  4 đứa trẻ vui vẻ trở về phòng luyện chữ. Nàng cũng trở lại viện nghỉ  ngơi. Tới giờ vẫn không thấy Đại Bảo cũng Tiểu Ngao, Tiểu Bạch trở lại,  xem ra đêm nay sẽ không trở lại, cũng may đang là mùa hạ, Đại Bảo ở lại  dã ngoại một đêm sẽ không bị lạnh, trên xe ngựa vẫn còn điểm tâm và thịt  nướng, cũng không lo hắn chết đói. Nàng xua tay cho 4 nha hoàn của mình  ra khỏi phòng, bắt đầu ngồi khoanh chân trên giường, chú tâm cảm nhận  phong huyễn lực trong không khí, dẫn dắt chúng vào trong cơ thể, tu  luyện để nâng cao Linh huyễn lực của mình. 
Trong thư phòng của  tổ phụ, nàng đã tìn kiếm được vài đầu mối liên quan đến người tu luyện  của thế giới này, tuy nhiên đa số đều chỉ là truyền thuyết, hoắc ở các  hiểm địa trên đại lục mà hiện tại nàng không có cách nào kiểm chứng.  Nhưng nàng biết, hộ quốc thú của Đại Chiêu là một nhân vật vẫn còn sống  sờ sờ và nàng có thể có cơ hôị gặp được trong một hai năm tới. 
Nàng  cần làm bây giờ là cố gắng đề cao năng lực của mình, để đến khi gặp  được những nhân vật cao tầng này, cũng có đủ tư cách để giao lưu với bọn  họ. Có lẽ nên tìm kiếm vài thiên tài địa bảo để nâng cao linh lực trong  có thể, hoặc tìm kiếm phương thức tu luyện nào đó. À, cũng nên cố gắng  nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nữa, có thể sẽ có vài phần  thưởng có giá trị với nàng cũng không chừng. 
Ngồi tu luyện 1  canh giờ hai bắp chân đã bắt đầu tê mỏi, phàm thể của nàng vẫn là cần  phải rèn luyện a. Nàng khẽ co duỗi các ngón chân để thả lỏng, sauđó  xuống giường viết thư. Viết một phong thư cho gia gia và cha mẹ kể về  một ít lịch trình vài ngày qua của nàng ở kinh thành, thăm hỏi sức khoẻ  cả nhà, một phong thư cho tổ phụ kể về Triệu phủ, nói nàng rất tốt.  Nghĩa phụ nghĩa mẫu, nhị thúc thẩm và 4 đệ đệ đều rất yêu thương quan  tâm nàng, dặn dò người không được nhân lúc nàng không ở Nguyên Châu mà  trộm uống rượu quá hạn độ. Bức thứ cuối cùng gửi cho Quảng thúc, dặn dò  hắn vài công việc nàng vạch ra để tiến hành tại Nguyên Châu. 
Hong  khô mực, bỏ thư bào bao rồi đặt lên bàn. Ngày mai sai Tiểu Bao cho  người đi đưa thư. Xonb hết nàng liền tiến đến mở ra cửa sổ, bắt đầu tập  luyện điều khiển phong, nâng vài vật nhỏ ngoài sân lên giữa không trung,  tạo một cơn gió thổi bay qua những ngọn cây, những việc này chỉ có thể  khi đêm tối mọi người đều đi ngủ mới có thể làm, nếu không lại có người  nghĩ Tịnh Phong Cư của nàng có quỷ cũng nên. Nàng vừa nghĩ, vừa khúc  khích cười, điều khiển phong nguyên tố nén thành những lưỡi đao gió,  chém rụng những chiếc là trên cành. Phong nhận của nàng bây giờ còn rất  nhỏ yếu, chưa thể chém đứt khúc gỗ, mà sạ khi nén thành cũng phải lập  tức phát động, chưa thể kìm giữ chờ thời cơ. Nàng liền luyện tập thật  nhiều để có thể phát động một cách nhanh nhất, kín đáo nhất có thể. 
Không  phụ công nàng luyện tập, hiện giờ nàng có thể tạo cơn gió nhỏ hoặc nén  ra phong nhận mà không phải có nhiều động tác, chỉ cần cử động các ngón  tay bẻn dưới tay áo là có thêt điều khiêtn phong nguyên tố thao tác đơn  giản, rất thích hợp để đánh lén, làm việc không muốn ai biết nha. 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện