[Dịch]Khải Hoàn Ca - Sưu tầm
Chương 11 : Chương 11
                                            .
                                    
             Không cần nàng tìm cách năn nỉ cha nữa, chiều tối hôm đó cha và đại bá trở về đã mang đến một tin tức lớn.
Chủ  cũ đã bán ruộng cho nhà nàng có một căn nhà ở trấn trên, hắn đang cần  bán gấp để về quê ở khá xa, sẽ không quay lại, nghe nói nhà nàng có ý  định muốn mua nhà trên trấn, liền nhờ môi giới dò hỏi giúp. Dù sao cũng  từng giao tiếp với nhau rồi, người quen cũng dễ làm việc.
“Nhà hắn muốn bán ở đâu, hắn muốn bán bao nhiêu bạc”.
Gia gia hơi trầm tư, chậm rãi hỏi lại rõ ràng. Đại bá nhẹ giọng trả lời.
“Là  ở khu thành đông. Nói là nhà ở gần khu nhà giàu có nên trị an rất tốt.  Nhà rộng rãi, có vườn, có suối, còn gần học đường, ra chợ cũng không xa.  Nói là muốn bán gấp, sẽ giảm giá cho chúng ta, muốn bán 200 lượng, tiền  phí tổn làm khế ước hắn sẽ lo tất”.
Nghe giọng điệu của đại bá có vẻ rất muốn mua tòa nhà đó nha. Mà không riêng hắn, Tiểu Khải Ca cũng muốn á.
“200 lượng sao...”.
Gia gia trầm ngâm, do dự, đắn đo hiện rõ trên vẻ mặt ông.
“Chúng vừa mua ruộng năm ngoái...tuy không đến nỗi không có đồng nào trong nhà...nhưng tới 200 lượng...”.
Từ  khi ruộng nhà Tiểu Khải Ca thu hoạch vụ mùa đầu tiên, nhà nàng cũng có  thể như các nhà nông khác ăn lương thực từ trên ruộng nhà mình trồng ra,  không còn phải hàng tháng đi mua lương thực trên trấn nữa. Thức ăn mặn  đã có Tiểu Ngao hy sinh một hai  phần khẩu phần của nó mỗi ngày. Chi  tiêu trong nhà cũng không đáng kể, cũng tích cóp được chút. Dù sao nhà  nàng cũng đã có ý định muốn mua một căn nhà ở trấn trên.
“Các con về nói với con dâu, góp xem cả nhà chúng ta có thể đưa ra được bao nhiêu bạc...”.
Gia  gia suy nghĩ 1 lát, rồi dường như hạ quyết tâm, đưa ra quyết định. Tiểu  Khải Ca ngồi im bên cạnh nghe ngóng, gia gia như thở nhẹ ra, cười hòa  ái xoa đầu nàng, ôm nàng đặt lên đùi mình.
“Tiểu Ca Nhi, chúng ta  muốn xem có thể mua nhà mới hay không cho Tiểu Ca Nhi của chúng ta  trồng thật nhiều hoa xinh đẹp rồi đây”.
Nàng hơi thẹn thùng...gia  gia vẫn nhớ rõ lời lần trước nàng làm nũng đã nói a. Quá mất mặt. Nàng  phải đòi đi theo lên trấn trên mới được.
“Gia gia...chúng ta đi xem tòa nhà đó có được không nha, cho con đi cùng”.
“Được chứ, chúng ta phải đi xem sao, nếu có thể gom góp đủ thì chúng ta chuyển lên trấn trên sống”.
Đại  bá và cha nàng lúc này đã quay lại, theo sau còn có cả đại bá mẫu cùng  nương nàng. Gia gia cũng bảo nãi nãi vào phòng lấy đồ.
“Tổng cộng được 96 lượng, nếu quyết tâm mua, chúng ta phải đi vay mượn thêm thì mới được”.
“Còn con, còn con nữa...con bán đồ Tiểu Ngao săn được một năm nay cũng có tiền mà”.
“Lần trước mua ruộng đã bất đắc dĩ dùng tiền của con rồi, lần này cũng không nhất định phải mua, con giữ lại đi”.
“Gia  gia, bao lâu mới tìm được cơ hội mua được nhà rẻ như vậy nữa a. Dù thêm  phần của con vẫn không đủ nhưng chúng ta đi vay cũng ít hơn mà”.
“Cha,  người nghe lời cháu gái đi, chúng con cũng không phải muốn lấy luôn bạc  của cháu gái, sau này con và nhị đệ sẽ đưa cháu gái phần hồi môn gấp  mấy lần bạc bây giờ là được”.
Đại bá nói chuyện cùng gia gia, lại  liếc mắt nháy mắt cùng nàng. Từ lần trước lén nhờ đại bá làm dao găm  cho, đại bá và nàng thân thiết hơn nhiều.
“Nó còn nhỏ, nói cái gì đấy...Thôi được rồi, Tiểu Khải Ca, con đem nốt phần của con ra, sau đó cả nhà chúng ta tính toán tiếp”.
“Ngồi đó, cha đi lấy cho”.
Cha  nàng ngăn nàng đứng dậy, quen thuộc đi tới ôm lấy hũ gốm đặt dưới gầm  giường con gái, mang đến đổ tiền đồng trong đó ra bàn. Nãi nãi lại cùng  hai con dâu ngồi đếm, xâu tiền thành từng chuỗi.
Đếm đếm cả mấy lượng bạc vụn hôm nay nàng vừa tiện tay ném vào, tổng cộng được 27 lượng hơn. Vậy là còn thiếu gần 80 lượng nữa.
“Hay tôi đi cầm của hồi môn trước, sau này rồi chuộc lại...”.
Nãi  nãi do dự hỏi ý kiến gia gia. Nàng cũng biết nãi nãi nhà mẹ đẻ cũng là  địa chủ lớn của hương Đại Túc , nhưng không biết vì chuyện gì mà nhà  nàng không có qua lại.
“Không được...chúng ta tìm cách khác, sao có thể động vào của hồi môn của bà được”.
“Cha, hay chúng con tới xin ông chủ ứng trước nửa năm tiền lương”.
“Được  rồi, ta cũng thấy là mọi người trong nhà đều muốn mua nhà, vậy mai Thụy  Vũ con đi tìm Ngô lão gia nói chúng ta muốn đến xem nhà, nếu ưng thì sẽ  làm thủ tục mua bán luôn, ngày mai chúng ta đi vay mượn xung quanh xem,  nếu thiếu thì cầm tạm nghiên mực Đoan Khê của ta đi cầm đi”.
Sau khi gia gia giải tán cả nhà, nàng gọi Tiểu Ngao, đi đến nhà La đại thúc. Trường Bình ca ra mở cửa.
“Trường Bình ca, La đại thúc có nhà không”.
“Có, muội tìm cha ta có việc gì sao”.
Hắn ngạc nhiên, nàng vừa từ nhà hắn về mà.
“Muội có việc muốn nhờ La đại thúc giúp”.
Vừa nói, nàng vừa bước vào sân, Tiểu Ngao bên cạnh hướng về phía Trường Bình gâu một tiếng, chào hỏi.
“Có gì cần ta giúp hả?”.
“Con  có chuyện này...nhà con cần tiền gấp, thúc có thể cho con vay 30 chục  lượng bạc có được không, sau này con mồi con đưa tới sẽ trừ dần vào số  đó. Tiểu Ngao đã săn được nai rồi, sẽ nhanh trả hết cho thúc thôi”.
“Nhà con làm gì mà cần con phải đi vay tiền như vậy...30 chục lượng thì hiện giờ ta không có, nhưng có thể vay giúp con”.
“Nhà  con muốn mua nhà trên trấn, đang có một nhà bán rẻ lại để nhanh về quê.  Thúc cũng biết nhà con không ai làm ruộng mà đều làm việc ở trấn trên,  ca ca cũng phải lên trấn trên học, nên muốn tới đó mới tiện cho cả nhà  mà. Gia gia, đại bá với cha con đều tìm cách vay xung quanh rồi, nhưng  con cũng muốn giúp đỡ cả nhà”.
“Được rồi, ngày mai ta lên trấn  trên sẽ tìm cách giúp con vay tiền, cũng đến giờ cơm chiều rồi, con về  nhà đi không cả nhà lại lo lắng”.
“Cảm ơn thúc, con sẽ nhanh trả lại cho thúc thôi”.
Về  nhà, nàng nói với gia gia nàng nhờ La đại thúc vay giúp 30 lượng, lại  bị cha trách mắng sao không bàn bạc với người nhà trước nhưng may là gia  gia rất yêu thương nàng, lại nói đỡ cho nàng. Gia gia nói vậy mai sẽ  sang nhà La đại thúc viết giấy nợ mượn bạc.
“Tiểu Ngao, thời gian  này ngươi vất vả một chút, chúng ta trả xong 30 lượng bạc rồi sau này  ngươi sẽ không phải vất cả đi săn như vậy nữa nha”.
Nàng thương  yêu vuốt ve lông bờm gần tai Tiểu Ngao, nhỏ giọng an ủi. Họ đang ở bìa  rừng. Vì muốn nhanh chóng trả nợ, nàng quyết định để Tiểu Ngao một mình  vào rừng săn nai. Không có nàng bên cạnh nó sẽ đỡ bị vướng chân vướng  tay, có thể vào sâu hơn trong rừng, tốc độ săn mồi nhanh hơn nhiều. Đúng  như nàng nghĩ, nàng chờ nó ở bìa rừng, hai khắc sau đã thấy nó vừa tha  vừa lôi một con nai lớn đi ra. Mọi khi do có nàng cột nai lên lưng nên  nó bước đi nhẹ nhàng hơn, giờ phải vừa chạy vừa cắn theo con mồi lôi đi,  vất vả hơn rất nhiều. Lần này nàng cùng Tiểu Ngao trở về nhà rồi mới  cùng gia gia tới nhà La thúc. Cũng gián tiếp giải thích cho cả nhà biết  tại sao gần đấy nàng tích cóp được nhiều tiền như vậy.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện