[Dịch]Kết Thúc Còn Lại Gì - Sưu tầm
Chương 4 : Chương 4
                                            .
                                    
             Ash hỏi, "Cha sẽ mang lại cho con một cuốn sách mới được không cha. ?"
Ông  ấy có vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó ông cộc cằn nói, "Cha cho rằng bạn là  con gái của mẹ con." Ông giơ tay ra và vuốt tóc cô, và ông  cho tay  mình - bàn tay ấm áp và vững chắc lên trán cô.
Sau khi ăn sáng,  Ash ngồi trên bậc thềm trước cửa và thấy cha mình đang lái xe tải của  mình - xe ngựa. Đó là cuộc hành trình của một tuần, từ Rook Hill đến  Royal City, cuộc hành trình đó có thể có bất kỳ rủi ro nào. Khi họ đã  sẵn sàng để khởi hành, ông đã đi đến bên Ash. Cô đứng dậy, và ông đặt  một tay lên vai cô và nói, "Hãy là một cô gái tốt và nghe lời người lớn.  Cha sẽ gửi tin tức khi cha có thể."
"Vâng, thưa cha," cô trả lời, và nhìn xuống mặt đất, nhìn chằm chằm vào ngón chân trong giày đen bóng của mình.
Ông  nâng cằm cô bằng tay mình và nói: "Đừng dành quá nhiều thời gian mơ  mộng. Bây giờ bạn là một cô gái lớn." Tay ông chạm vào má cô và sau đó  quay lại để đi làm việc. Cô nhìn chiếc xe đi chuyển và cô đứng trên bậc  thềm lâu, sau khi chiếc xe đã đi ra khỏi tầm nhìn.
Sau khi cha cô  đi để lại cho cô một thành phố buồn tẻ, cô đã đi xuống âm phủ mỗi ngày,  thường vào lúc hoàng hôn. Các chữ khắc vào bia mộ ra tên của mẹ cô là  những chữ sắc nét, tươi mới, và trái đất hình chữ nhật đã đánh dấu chiều  dài của ngôi mộ, nó vẫn còn khác biệt. Trong vòng một vài tuần sau khi  chôn cất, hoa dại và cỏ đã bắt đầu phát triển. Ngồi tựa lưng vào thân  cây, cô nhớ lại một câu chuyện mẹ cô đã từng nói với cô về một nàng  tiên, người sống ở vùng núi phía bắc của Rook Hill. Cổ tích này là một  hình dạng tàn nhẫn ở đó. Nếu một gia đình vừa mất đi một người, cổ tích  này sẽ đến thăm họ, gõ cửa nhà của họ sau khi mặt trời lặn. Khi họ mở  cửa, họ sẽ thấy người thân yêu đứng đó, tường chừng là sự thực như có  thể nào với được nó . Nó sẽ mời cô ấy vào, vì trong sâu thẳm của nỗi  đau, đôi khi người ta không thể biết sự khác biệt giữa ảo ảnh và hiện  thực. Nhưng những người ở trên đời đã phải trả một giá thì chết còn có   nghĩa là một sự giải thoát.
"Họ phải trả cái giá đó thay vì tiền sao mẹ?" Ash hỏi mẹ cô.
"Nói  chung," mẹ cô trả lời, "các nàng tiên yêu cầu cùng một điều: Con đầu  lòng của một gia đình, tạo ra Taninli và nấm mốc để tọa thành sinh vật."
"Loại sinh vật gì?" Ash tò mò hỏi.
Mẹ  cô đã nhào bột buổi sáng hôm đó, và cô dừng lại ở công việc của mình để  nhìn ra ngoài cửa sổ nhà bếp. "Con biết đấy, mẹ không bao giờ nhìn thấy  một sinh vật như vậy," mẹ cô nói vẻ suy nghĩ. "Nó phải là một trong  những thứ kỳ lạ." Và sau đó để xua tan tâm trạng lo lắng của cô, mẹ cô  cười và nói, "Không có gì phải lo lắng, con yêu của mẹ. Đơn giản chỉ cần  không ra mở cửa sau khi mặt trời lặn."
Và cô ấy cười nhạt và vuốt ve má của con gái mình, để lại một bụi ánh sáng của bột trên khuôn mặt của cô.
Mùa  hè trôi qua thật lâu. Cha cô gửi tin mỗi vài tuần đầu, quanh cô chỉ còn  sự tĩnh lặng ấm áp, các báo cáo từ phía nam và cô biết: Đã có một cơn  bão trên đường đi của ông  và chiếc xe đã bị trì hoãn. Khi họ đến Royal  City, một vị vua mới của Huntress vừa được bổ nhiệm, và có một cuộc diễu  hành lớn. Trong Seatown, cha cô đã tham dự một chuyến dã ngoại ở một  bất động lớn trên các vách đá. Ash và Anya đọc bức thư của ông gửi cho  cô, và sau đó, Ash gấp bức thư  lại để giữa trang của cuốn sách yêu  thích của mẹ cô, một bộ sưu tập các câu chuyện cổ tích đã được đọc và  thường xuyên bìa bị rời ra.
Một ngày, Ash đã đi với Anya vào  làng. Trong khi Anya hoàn thành việc vặt của mình, Ash lang thang giữa  các quầy hàng của người bán rong ở các làng quê xanh. Đến với một giỏ  chất đầy các loại thảo mộc, cô vùi mình trong đó và hít vào. Khi cô nhìn  lên, Marie Solanya đang đứng bên cạnh chiếc xe, quan sát cô.
"Anya ở đâu?" Maire Solanya hỏi. 						
"Cô ấy đang đi lành việc vặt" Ash nói.
"Và cha của bạn? Ông ấy sẽ gửi tin khi ông ấy trở lại?"
"Không," Ash đã trả lời. "Tại sao?"
Nhưng  bà không trả lời câu hỏi của cô. Thay vào đó, bà cúi xuống ngang tầm  mắt của Ash và nhìn cô chặt chẽ. Người phụ nữ có đôi mắt màu xanh nhạt  kỳ lạ và lông mày màu xám mạnh cong. "Con có nhớ mẹ không?" Bà hỏi.
Ash bước lùi lại, giật mình. "Dĩ nhiên là còn nhớ bà ấy," cô nói.
"Bạn  phải để cho cô ấy đi," Maire Solanya nói nhẹ nhàng. Ash cảm thấy nước  mắt chích ở các góc của mắt. "Mẹ con là một phụ nữ tuyệt vời", bà tiếp  tục. "Cô ấy đang hạnh phúc nơi cô ấy ở bây giờ. Con không phải muốn cô  ấy trở lại."
Ash chớp mắt, và những giọt nước mắt tràn qua; cô cảm thấy như bà đã kéo họ ra khỏi một cuộc đời. 
Maire  Solanya với lòng từ bi, và cô ấy đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt.  Đầu ngón tay của ba rất mát mẻ và khô. "Nó sẽ ổn cả thôi", bà nhẹ nhàng  nói. "Chúng tôi sẽ không bao giờ quên cô ấy."
Trước khi Anya tìm  đến chỗ cô thì cô đã ngừng khóc và ngồi trên băng ghế đá màu xanh lá  cây, Maire Solanya đã đi. Họ đi bộ về nhà, mặc dù Anya hỏi cô ấy: cô ấy  buồn, Ash chỉ lắc đầu. Ở nhà một lá thư đã để vào cạnh của cửa chính,  Anya đưa cho Ash khi họ đi vào bên trong. Trong khi Anya kiểm tra lại  mọi thứ cô đã mua, Ash mở bức thư và để nó lên chiếc  bàn trong bếp. Cô  đọc nó hai lần, bởi vì lần đầu tiên cô đọc nó, cô không thể tin được.
"Tin tức gì?" Anya cuối cùng cũng hỏi, cô bước đến bên bàn.
"Cha sẽ trở lại," Ash nói.
"Vâng, đó là điều tuyệt vời", Anya nói với một nụ cười trên môi. "Sớm hơn so với dự kiến!"
"Ông  ấy là một người mang đến những sự bất ngờ," Ash nói. Có một cái gì đó  trong giọng nói của cô khiến Anya cảm giác cô đang bối rồi tự sau khi  đọc những lá thư và đọc. "Con sẽ có một người mẹ kế, và hai chị em," Ash  nói. Anya sững sờ. "Họ sẽ ở đây trong hai tuần." 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện