[Dịch]Kẻ Vong Mạng - Sưu tầm
Chương 10 : Chức nghiệp tương lai
Ngày đăng: 19:54 21-03-2018
                                            .
                                    
             Cuối cùng thì con Sus crosfa cũng chậm dần tốc độ mà nằm phục xuống bên  khóm cây vô danh... Ta thở phào một hơi mà tụt khỏi lưng con Sói Ngu... 
-  Sói ở đây canh chừng nhé... Nó chưa chết đâu... Để ta tìm lại mũi tên  và Kiếm thép đã... sau đó tq tặng nó thêm vài mũi cho an toàn.... 
Không  cần đợi con Sói Ngu trả lời ta vội vã theo đường vòng tròn mà lần mò  tìm mũi tên rơi khi di chuyển, vì không có đủ nguyên liệu nên đến cả cái  bao đựng tên cũng chả có...lúc hoảng loạn vì Sus crosfa tấn công ta đã  để rơi mất mũi tên rồi... Còn kiếm thép càng là tệ hại... Không có bao  kiếm việc mang theo kiếm thép có thể làm cả ta và Sói Ngu bị ngộ thương,  vậy nên thanh kiếm bị cắm trên đất ở vị trí khá xa trước khi chúng ta  tấn công con Sus Crosfa xấu số này.... 
Tung tăng quay lại sau  một hồi tìm kiếm thì ta chứng kiến một cảnh hãi hùng... Sói Ngu không  chịu được mùi hấp dẫn của máu tanh mà từ từ tiến đến con mồi, ta có thể  nhìn thấy rõ mí mắt con Sus Crosfa gian xảo này đang hơi nhấp nháy...  Linh cảm của ta là nó đang kiên nhẫn chờ đợi một khích thống khoái... 
Sói  Ngu đã gần như che khuất tầm bắn, mà chiếc nỏ thủ công này hơi lệch  tâm. Ta không tin lắm vào trình độ xạ kích “ bách phát bách trật” của  mình thế nên đành cắn răng mà hai tay cầm chặt cán kiếm lao lên... Thật  ra trong quá trình ăn quả cây thì độ nhạn nhẹn của ta đã là 5/6 thêm vào  năng lượng vật lý là 2,5/9 ( vừa nãy kéo nỏ sụt mất 0,5 điểm) cho nên  tốc độ cũng như sát thương vật lý 3-4 (+ 4) của ta không kém chút nào. 
Nhưng  biến hóa trợt sảy ra ngay khi ta tiếp cận mục tiêu 10m, sở dĩ không dám  kêu lớn cảnh báo Sói Ngu vì ta sợ nó giật mình... Trong hoàn cảnh nguy  hiểm thì giật mình có nghĩa là tử vong... Chớp mắt là một tiếng Gào rú  vang vọng cả khu rừng... Một tiếng va chạm trầm đục vang lên, tiếp theo  là một tiếng “Oẳng” thống thiết... Bóng xám khổng lồ như diều đứt dây mà  bay vút qua đầu ta... Sói Ngu đã bị hạ rồi... 
Nhắm mắt đưa kiếm  thẳng về phía trước. Một cảm giác Yomost truyền qua thân kiếm rồi vào  cánh tay của ta... Cảm giác có vật cản trước mũi kiếm, sau đó nhẹ nhàng  xỏ xuyên qua từng tấc từng tấc của thanh kiếm trong tay... Đến lút cán  thì thôi.... 
Mở mắt buông chuôi kiếm ra, lật đật lui về sau...  mọi người đừng cười...đây là phản ứng chung của thái điểu khi lần đầu sử  dụng vũ khí lạnh chiến đấu cận thân. Thường thì các thái điểu sẽ giơ  kiếm, đao, thương về phía trước...nhắm mắt lại, quay đầu đi...và ăn ngay  một đao của địch nhân vào cổ mà thăng thiên...đây là điểm ta chắc chắn.  Vậy nên có nói 100 lần nữa thì ta cũng không xấu hổ mà kể lại y chang  như vậy. Nói, ta còn siêu hơn khối thằng thái điểu vì chỉ nhắm mắt thôi  chứ chưa quay đầu đi.... 
Mở mắt ra, kinh hoàng lật đật lui từng  bước về sau... Mồ hôi lạnh toát đầy người, ta ý thức được động tác chim  non của mình vừa qua là ngu ngốc và ấu trĩ đến nhường nào. 
Nhìn  cái xác Sus Crosfa với thanh kiếm đâm sâu lút cổ đang nằm co giật kia ta  thầm cảm ơn, đức Thích Ca Mầu Ni, Thượng Đế, Thánh Ala... nói chung là  cảm ơn hết thẩy các ngài đã ban may mắn cho ta... 
Số thì động  tác húc của con lợn rừng luôn là cúi đầu vẩy ngược mõm chọc răng nanh  vào bụng, ngực đối phương rồi hất đối phương lên cao. Mà sau cái động  tác này dĩ nhiên là cổ của nó ngửa lên và theo quán tính lao về trước,  chính nó đã dùng cổ để thân mật với một thái điểu Kiếm của ta... Ngu  Ngốc Sus Crosfa...người ta nói ngu như lợn đúng là không sai...cho dù  mày là lợn rừng.... 
Trôi qua sợ hãi là vênh váo đắc ý...ngươi to  béo, ngươi khở mạnh cũng không phải bị một kiếm của lão tử xuyên chết  sao. Nhưng đúng lúc này một tiếng gào rú dữ tợn từ phía sau ta, rồi một  cơn gió lạnh buốt phóng vụt qua đầu... Mẹ nó bao nhiêu vênh váo bay hết  ráo, con Sói Ngu Ngốc lúc nào cũng làm cho ta giật mình mà mất hứng.... 
Nhưng  cũng vui vì con này gầm to như vậy chắc không bị thương nặng cho lắm...  Nhưng con Sói Ngu quay lại nghi hoặc nhìn về phía ta sau đó nhìn xác  chết của Sus Crosfa thì ta mới thấy rõ... Hai lỗ máu sâu hắm đang dòng  dòng chảy nơi ngực Sói Ngu. Đây là tác phẩm của hai chiếc răng nanh lòi  ra của Sus Crosfa, mà theo lực húc kia ta đoán chắc xương ngực con Sói  này không đứt vài đoạn cũng rạn nứt cả.... Vậy mà nó vẫn có thể gắng  gượng vùng dậy lao lên phía trước để thủ hộ người đồng bạn xấu tính như  ta đây, ôi xúc động quá muốn khóc... 
- Sói Ngu ngốc, ta đã nói là không được lại gần con mồi kia mà... Sao ngươi ngu như chó vậy...  Có vẻ Sói Ngu hiểu được ý của ta mà cụp tai cúi đâu, đuôi cũng cụp lại  luôn mà rên ư ử.... Thôi nhìn lại vết thương của nó ta lại mủi lòng mà  tiến lên vuốt vuốt cái đầu xù lông của nó. Nhìn vết thương của nó ta  cũng bó tay... 
Ơ nhưng mà khoan đã, lúc nãy trên đường đi lãng  phí năng lượng cho việc dùng Kính phân tích càn quét thực vật...nghe thì  có vẻ không có ích gì nhưng giờ đây ta bỗng nhận ra một điều... Việc  làm này là quá hữu ích... có loại dây leo gây tê nhẹ, và cầm máu... lại  cả có loại quả có độc gây tê liệt thần kinh... rồi có loại gây ngừng  tim... Nếu trước đây dùng rồi bôi lên mũi tên thì... rau má đậu xanh sao  ta ngu vậy... 
- Đồng bạn, ngươi làm rất tốt giờ hãy nằm xuống chờ ta một lát... 
Vứt  lại Sói Ngu ta lùng xục trong rừng tìm những cây leo gây tê và cầm máu  kia, chặt một bó lớn, thứ này hữu dụng nên cần tích trữ... 
Chặt  một cây gỗ ta đẽo gọt ra dụng cụ là cái chày và cái bát khá thô sơ, băm  nhỏ thứ dây leo màu tím sáng lấp lánh rồi nghiền nó thành một bãi bầy  nhầy... Trước ánh mắt ngạc nhiên của Sói Ngu ta đắp thứ này lên vết  thương đang chảy máu trên ngự nó... 
Một tiếng rên rỉ thỏa mãn  vang lên từ miệng Sói Ngu, ta nghe sao mà dâm đãng thế... rau má đậu  xanh... Hiệu quả thật kinh người, vậy mà Sói ngu vì tác dụng gây tê mà  không còm cảm thấy đau đớn coa thể hoạt động thuận tiện trở lại, quan  trọng là vết thương cầm máu một cách thần kì... 
Ta đang hưng  phấn vô cùng, một cánh cửa rộng lớn đang mở ra trước mắt, vói Kính Phân  Tích Đa Dụng chỉ cần ta có đủ năng lượng cung cấp cho nó phân tích thì  trở thành một gã Dược Sư hay Độc Dược Sư hoàn toàn nằm trong tầm tay.  Thử nghĩ nhé, thuốc không chỉ là đơn lẻ từng loại thực vật, mà còn có  thể pha trộn các loại vào cùng một chỗ với các tỉ lệ khác nhau. Từ đó có  thể tăng tính năng này giảm tác dụng kia mà cho ra một sản phẩm ưng ý.  Nhưng điều này quá khó đối với việc tự mày mò, vì mỗi lần thay đổi tỉ lệ  các thành phần thì cần thử nghiệm đi thử nghiệm lại trên các mẫu vật.  Nhưng có Kính Phân Tích Đa Dụng thì quên đi, chỉ cần có đủ năng lượng  thì ta có thể tạo ra hàng ngàn mẫu vật rồi soi một cái là biết tác dụng  của nó... Đây là một hệ thống Bug vô đối với chỉ một chiếc Kính duy  nhất... Tất nhiên đây là trên lý thuyết...vì tất cả sự điều phối, pha  trộn đều cần một lượng nguyên liệu nhất định mà ta cần phải tìm. Tiếp  theo là tính may rủi, vì có thể điều chế cả ngàn lần mà không ra được  sản phẩm ưng ý. Thêm vào đó nếu quả thật cần soi cả ngàn lần thì năng  lượng cần cung cấp cho Kính quá là nhiều. Tổng hình dung thì muốn cho ra  một sản phẩm ưng ý thì rất tốn thời gian...nhưng nếu đã thành công thì  đó là phát tài vô đối... 
Nhưng trước mắt không cần nghĩ xâu xa  vì chỉ cần hiểur rõ tính chất đơn độc vài loại thực vật đã khiến cho ta  có lợi vô cùng rồi... 
- Sói ngu, đi thôi... Chúng tư về nhà mới  có thể ăn uống được... Tại đây máu tanh rất nguy hiểm có thể thu hút kẻ  hùng mạnh khác... 
Sói ngu đã bị thương không tiện mang vác vậy  nên ta đành cầm lên chân trước con Sus Crosfa cao 2,5m nặng cả tấn mà  kéo lê vè phía đường hầm cũ... tất nhiêu Sói Ngu dẫn đường vì so với nó  ta ngu hơn về mặt định hướng trong rừng... 
Thấy kéo lê một con  thú nặng cả tấn vẫn còn dư sức thì ta chặt đổ một thân cây cao đường  kính 2m mà kéo thêm về,ta cần nó để chế tạo một vài dụng cụ cần thiết...  Tất nhiên ta không thể kéo cả một thân cây dài đến 50m mà đi cho được,  vậy là chỉ chặt lấy đoạn gốc dài 10m mà bện vào dây leo sau đó kéo đi mà  thôi... 
Khi đi ta là vương là tướng mà ngồi trên lưng sói, Khi về ta lại là cu ly mà khuân khuân vác vác.... 
Sự  cẩn thận của ta là có lý, sau khi chúng ta rời khỏi “khu rừng” ánh sáng  của người Navi tầm 1 giờ đồng hồ thì tại nơi con Heo rừng bị hạ xuất  hiện một vị khách... Nếu ta ở nơi này thì có lẽ sẽ kinh hô một tiếng....  Dcm báo đen sao to vậy... cũng may mà ta không biết chuyện này... Con  báo đen khổng lồ lần theo vết máu trên mặt đất mà đi đên cửa hang ngầm,  thế nhưng nhìn vào cửa hang đen ngòm thì nó gầm gừ một trận, sau một hồi  đắn đo lưỡng lự thì con báo cụp đuôi mà quay đầu đi thẳng... 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện