[Dịch]Kẻ Săn Giấc Mơ- Sưu tầm
Chương 5 : Hạt giống nhân bản của Ishtar
                                            .
                                    
             Cuối mùa hè, thời tiết đã hơi dịu lại, nhưng vẫn nóng bức khiến người ta khó chịu.
Trên đường phố vắng tanh, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe máy chạy như  điên, để lại làn khói bụi nồng nặc bốc lên, một thiếu niên thất tha thất  thểu xách túi nilon đi trên vỉa hè. Thiếu niên có vóc người hơi gầy,  mái tóc nhuộm vàng hoe xơ xác, xen lẫn vài nhúm tóc đỏ hồng như mào gà,  đôi mắt ti hí thoạt nhìn gian manh, mặc một chiếc áo thun đen in hình  tia chớp, quần bò rách, vẻ mặt khó chịu. Mồ hôi đã thấm ướt lưng áo.
- Thời với chả tiết! Nóng thế này có làm cho người ta sống không cơ chứ!  – Thiếu niên lầm bầm lầu bầu, híp đôi mắt ti hí ngước nhìn lên mặt trời  chói chang – Nóng quá đi!!!
Thiếu niên móc một lon bia nhẹ ra từ túi nilon, khui nắp, ngửa mặt lên  trời uống một ngụm, “khà” một tiếng đầy thỏa mãn. Hắn vừa đi vừa uống,  có vẻ như việc đó sẽ khiến cho hắn đỡ nóng hơn, cho dù sự thật không  phải là như vậy.
Hắn về đến nhà. Căn nhà của hắn khá nhỏ nhắn, không khác gì với những  căn nhà trong xóm, có một tầng lửng làm phòng riêng cho hắn. Bước vào  phòng, hắn vội vàng mở quạt điện, ngồi bệt xuống sàn nhà không ngừng kéo  cổ áo, hưởng thụ làn gió nhân tạo mang đến mát mẻ.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột. Thiếu niên vươn người nhặt  lên chiếc điện thoại cũ mèm. Trên màn hình hiện rõ hai chữ “Ma ma”.
- A lô con nghe đây mẹ!
“Hoài à? Hôm nay bố mẹ vừa nhận được một hợp đồng mới, công việc bận  lắm, phải cả tháng mới về nhà được. Con ở nhà nhớ trông nhà cẩn thận,  đừng có trốn đi chơi nữa nghe chưa!”
- Dạ vâng con biết rồi!
“Uh. Sáng nay mẹ nấu đồ ăn để trong tủ lạnh ấy, đói thì hâm lên cho nóng  rồi ăn. Ăn xong nhớ làm bài tập đi! Còn có ba ngày nữa là khai giảng  rồi!”
- Dạ!
“Thế nhé! Nhớ đừng có chơi nữa, lo ở nhà học bài đi! Mẹ về mà biết mày  không học hành gì lại đi chơi với đám bạn trời ơi kia là mẹ đánh đấy!”
- Dạ con biết rồi mà!
“Uh thôi mẹ đi làm đây.”
“Tút… Tút… Tút…”
Diệp Hoài bĩu môi nhìn điện thoại, trên bàn hình hiển thị mấy chữ “Cuộc  gọi kết thúc…”, hắn cười khẩy vứt điện thoại vào đống bừa bộn trên sàn  nhà, cầm lên lon bia nhẹ uống tiếp.
Liếc nhìn đống sách vở cao ngất trên bàn học, Diệp Hoài nhăn mặt. Đúng  rồi, còn có ba ngày nữa là khai giảng, mà hắn chưa đụng tới một chữ nào  hết.
Thoạt nhìn có lẽ Diệp Hoài rất giống một học sinh cá biệt, thực tế hắn  cũng không phải là học sinh cá biệt. Nhuộm tóc hay ăn mặc gì đó chỉ là  do sở thích. Hắn không đánh nhau, cũng chẳng biết đánh nhau. Kết quả học  tập của hắn không giỏi giang gì, chẳng qua là vừa đủ để không bị lưu  ban. Hắn giống như nhiều học sinh bình thường khác, sợ bị thầy cô giáo  phê bình, đòi gặp phụ huynh. Cha mẹ hắn mặc dù bận rộn làm ăn, không có  nhiều thời gian để ý đến hắn, nhưng mà mẹ hắn rất là hung dữ. Từ nhỏ hắn  sợ nhất là mẹ, mỗi lần phạm phải lỗi gì đều bị mẹ đánh cho sưng mông.  Dù đã 17 tuổi rồi nhưng hắn vẫn rất sợ mẹ. Nhớ đến bài tập hè không làm  xong, đến trường sẽ bị cô chủ nhiệm kiểm điểm gặp phụ huynh, về nhà sẽ  bị mẹ đánh chửi, Diệp Hoài lại rùng mình.
Nhìn đống bài tập, Diệp Hoài lại chán nản. Hắn không phải là người thích  học tập, còn rất ghét là đằng khác. Nhưng nhớ đến lời đe dọa của mẹ  trong điện thoại, Diệp Hoài đành phải chấp nhận sự thật phũ phàng.
Vừa định đứng lên, chuông điện thoại lại reo lên giòn giã. Diệp Hoài  nhặt điện thoại, hắn cứ nghĩ là mẹ gọi nhắc nhở thêm cái gì, nhưng lại  là người khác.
- Alo?
“Mẹ bố mày thằng Hoài! Không nhớ hôm nay anh em công thành à? Ba giờ  chiều rồi mà chưa thấy cái mặt mo của mày là thế nào? Mày tính thả diều  anh em hả?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thét của một thiếu niên, thanh âm khàn  khàn như vịt đực, xen lẫn trong đó là tiếng hò hét của đám người ầm ĩ.  Diệp Hoài giật mình, vội vàng nói:
- Không có! Tao đi ngay đây! Chờ tao tý!
“Đến nhanh lên! Còn có 15 phút thôi đấy!” Nói xong, người kia lập tức cúp máy.
Diệp Hoài thở dài, liếc nhìn đống bài tập, đành nhún vai đứng dậy tắt quạt điện, rời khỏi nhà.
Sở thích của Diệp Hoài là chơi game, tất cả các loại game hắn đều chơi,  nhất là game online kiểu chiến đấu. Hắn cùng với một đám anh em đều là  khách quen của quán game đầu xóm, ngày nào cũng tụ tập làm vài tiếng  đồng hồ. Hôm nay trên game có sự kiện bang chiến công thành, mấy ngày  trước cả bọn đã hẹn nhau cùng tham gia, nhưng mà đủ thứ lu bù khiến Diệp  Hoài quên mất. Thôi đành vậy, ngày mai sẽ ở nhà cố gắng hoàn thành hết  bài tập hè, hôm nay phải đi chiến cái đã!
Ba giờ chiều, quán game đầu ngõ sớm kín người. Đám bạn của Diệp Hoài  ngồi tận bên trong, đã đặt sẵn một máy cho hắn. Thấy Diệp Hoài vào, cả  đám ồn ào kêu lên.
- Mày chết ở chỗ nào mà giờ mới tới hả?
- Tý nữa là muộn rồi! Vào mau lên!
- Hôm nay mày trả tiền!
Diệp Hoài gãi đầu cười.
- Uh, bận chút chuyện, xém nữa quên mất.
- Đừng ồn ào nữa! Vào mau lên không trễ bây giờ!
Một thằng gào lên, cả đám lập tức im mồm quay lại dán mắt vào vi tính. Diệp Hoài cũng nhanh chóng mở máy, đăng nhập vào game.
Trận chiến bắt đầu.
Có vẻ như hôm nay là một ngày không mấy may mắn đối với Diệp Hoài. Đội  của hắn thua cuộc nhanh chóng, mất toàn bộ tiền đặt cược. Đám bạn bực  tức đập bàn phím chửi lên ầm ĩ, Diệp Hoài cũng thở dài chán nản.
- Mẹ nó, chắc chắn tụi nó có thằng auto!
- Chơi đểu quá! Bảo tụi nó đánh lại!
- Lần này phải dạy cho chúng nó một bài học!
Nghe đám bạn cay cú, Diệp Hoài không nói lời nào. Thành tích học tập của  Diệp Hoài không được tốt, nhưng chơi game lại rất có nghề. Hắn tự nhận  mình là game thủ trình độ cao nhất, đáng nhẽ phải có một đám đồng đội đủ  trình độ phối hợp với hắn mới đúng. Hắn chơi chung với đám bạn này từ  thời cấp II, quen nhau trong quán net, dần dần kết thành đội đi chinh  chiến với nhau. Ban đầu còn cảm thấy phối hợp không tệ, thắng được rất  nhiều, nhưng dần dần trình độ bắt đầu thay đổi, có người lên tay, có  người vẫn trì trệ tại chỗ. Diệp Hoài thuộc loại thứ nhất, càng chơi càng  lên tay. Hắn bắt đầu cảm thấy đội ngũ này không xứng với mình nữa, có  chơi cùng cũng chỉ cản trở nhau mà thôi. Giống như lúc nãy, rõ ràng hắn  có thể dễ dàng xử lý tướng của bên kia, nhưng lại có đứa chạy đến xía  vào làm ảnh hưởng thao tác của hắn. Vài lần như thế, kết quả thua rõ  ràng.
Diệp Hoài có ý định đi tìm đội ngũ khác trình độ cao hơn, lúc đó mới có  thể đề cao tỷ lệ thắng được. Nhưng tạm thời không có cách nào tìm được.  Chơi cùng nhau mấy năm, quen thuộc lẫn ăn ý không phải đội ngũ mới có  thể so sánh cùng.
Diệp Hoài nhìn đồng hồ, đã 6 giờ rồi. Bây giờ hắn phải trở về, mua cơm  hộp rồi về nhà học bài. Chiều nay phí thời gian nhiều quá, đành phải tập  trung làm bài tập thôi.
Diệp Hoài tạm biệt đám bạn, cả đám còn mè nheo muốn giữ lại hắn đánh  thêm trận nữa. Bản thân hắn muốn như vậy lắm, nhưng nghĩ đến hậu quả  không làm bài tập, hắn lại do dự. Cuối cùng, lần đầu tiên trong cuộc đời  hắn dứt khoát từ chối đám bạn, chạy ra khỏi quán net.
Diệp Hoài lững thững đi bộ trên con đường về nhà. Con đường này vốn  không phải là lối giao thông chính cho nên rất vắng vẻ, thỉnh thoảng có  vài chiếc xe máy lao vút qua như bị ma đuổi. Mùa hè, 6 giờ trời còn chưa  tối, có thể nhìn thấy ráng đỏ cuối bầu trời, ánh lên màu sắc đỏ thẫm  tối tăm như máu bị pha loãng, không đẹp đẽ như ngày thường, khiến Diệp  Hoài có cảm giác rùng mình, sống lưng lạnh toát.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập khiến hắn giật bắn  cả người. Hắn thầm mắng một tiếng, moi điện thoại ra từ túi quần, nhìn  dãy số biểu hiện trên màn hình bị mài mòn, thoáng chốc tan hết bực bội,  hí hửng mỉm cười.
“Alo? Hoài đấy à?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ ngọt ngào trong  trẻo, làm Diệp Hoài nổi lên tinh thần, cả người hăng hái hẳn lên.
- Ừ, mình đây. Có chuyện gì không Trân? – Diệp Hoài cố nén sung sướng, nói bằng giọng bình thường.
“Thế này. Còn có 2 ngày nữ là hết nghỉ hè phải tựu trường rồi. Lớp 12  chúng mình lại phải ôn thi đại học nữa. Mọi người dự định tổ chức một  buổi picnic vào ngày mai, đi rừng Thiên Châu cắm trại một ngày một đêm,  coi như là vui chơi lần cuối. Xin lỗi vì báo cho cậu hơi muộn, tại vì  hôm nay mọi người mới quyết định xong nên đi đâu.” Bên kia, Ngọc Trân êm  tai nói, tham âm mang theo chút cầu xin, hối lỗi, làm Diệp Hoài mềm  nhũn cả người.
Đúng là lớp hắn có dự định như vậy. Đã thông báo từ một tuần trước,  chẳng qua là chưa thống nhất địa điểm. Diệp Hoài chỉ ừ hử rồi quên bẵng  đi mất, không có tham gia bỏ phiếu. Đến tận bây giờ nghe Ngọc Trân nói  hắn mới nhớ ra.
- Ừ, mình biết rồi. Không sao đâu, ngày mai mình sẽ đến. – Diệp Hoài  cười nói. Có cơ hội đi chơi với lớp, được gặp Ngọc Trân sớm vài ngày,  tội gì mà không đi.
“Mà này, cậu làm bài tập hè xong chưa? Chưa làm thì đừng đi, nếu không  chúng mình lại bị cô chủ nhiệm phạt mất!” Ngọc Trân nửa đùa nửa thật  nói.
Nhắc đến bài tập hè, Diệp Hoài lại đau đầu. Đúng là hắn chưa làm, mà nếu  đi picnic thì lại mất một ngày một đêm, còn có một ngày, có vắt chân  lên cổ cũng không kịp!
Nhưng nếu cứ như vậy bỏ qua cơ hội được đi chơi với Ngọc Trân, hắn sẽ  hối hận suốt đời mất. Diệp Hoài nhanh chóng suy tính, cuối cùng cắn  răng.
- Mình đã làm hết rồi mà, yên tâm đi!
“Thật không đấy?”
- Thật. Cậu không biết đâu, ở nhà mẹ mình kiểm tra ghê lắm. Thế nên làm xong từ mấy ngày trước rồi.
“Thế là tốt rồi. Hì, mai 7h tập hợp ở công viên trước trường nhé!” Ngọc Trân vui mừng nói.
- OK!
“Bye!”
Cúp máy, Diệp Hoài vò đầu thở dài. Đào đâu ra thời gian làm bài tập bây  giờ? Đi chơi với Ngọc Trân, làm bài tập hè! Bỏ qua cái nào cũng sẽ khiến  mình hối hận cả đời mất!
Ngọc Trân và  Diệp Hoài là bạn cùng lớp với nhau từ năm lớp 10. Từ ngày tựu trường đầu  tiên nhìn thấy cô bạn, Diệp Hoài đã đem lòng thầm mến. Trong lớp, Ngọc  Trân không phải là người xinh nhất, nhưng rất dễ thương, tính cách hoạt  bát dễ gần, mọi người đều yêu mến cô bạn. Diệp Hoài cũng biết trong lớp  không chỉ có mình hắn thích Ngọc Trân, còn có nhiều người khác. Thậm chí  trình độ được hoan nghênh còn không kém hoa khôi của lớp.
Ngọc Trân đối xử với Diệp Hoài rất tốt, luôn giúp đỡ hắn khi chưa làm  bài tập. Ở trong lớp, hai người lại ngồi cùng bàn nên có vẻ thân thiết  với nhau hơn. Lúc trực nhật, Diệp Hoài giành làm hết việc nặng, Ngọc  Trân vẫn luôn cảm kích. Diệp Hoài cảm thấy, có khi Ngọc Trân có ý với  mình cũng nên.
Chuyến picnic này là một cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm hai người.  Thành tích học tập của Ngọc Trân vẫn luôn dẫn đầu, chắc chắn cô ấy sẽ  thi đậu một trường đại học hạng nhất. Còn Diệp Hoài… tương lai nhất định  chỉ có thể học cao đẳng hoặc trung cấp mà thôi. May mà công việc buôn  bán của cha mẹ hắn khá thuận lợi, để dành được không ít của cải, sau này  đều là của hắn rồi.
Diệp Hoài lững thững bước đi, không biết nên làm thế nào để giải quyết  nan đề này. Một bên là tình cảm yêu đương, một bên là thầy cô trách móc,  cha mẹ thất vọng… Hắn có vẻ sợ cha mẹ, nhưng còn Ngọc Trân… Càng nghĩ  càng không cam lòng!
- Haizzz….! – Diệp Hoài gục mặt xuống thở dài – Giá như có thể phân thân thì tốt rồi… Đỡ phải mệt não!
- Thế thì phân thân đi. Tạo ra những phiên bản khác của chính cậu!
Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai khiến Diệp Hoài giật mình.  Đường phố xung quanh vắng tanh, mặt trời đã lặn, ánh đèn đường leo lét  không đủ chiếu sáng cả không gian. Cảnh tượng y hệt trong phim kinh dị  lúc nhân vật chính gặp ma quỷ. Ở hoàn cảnh này mà nghe thấy có người nói  chuyện bên tai, lại không thấy ai cả, nhất định sẽ giống Diệp Hoài vậy,  hét toáng lên.
- Ồn ào quá!
Diệp Hoài giật mình, nhìn kỹ lại. Không biết từ khi nào đã có một bóng  người đứng trước mặt hắn. Áo choàng dài rách nát, mũ chóp nhọn cũ kỹ che  khuất gần hết gương mặt, chỉ lộ ra một chút làn da tái nhợt và một con  mắt đen. Bên chân để một chiếc vali cũng rách nát không kém, dán vài tấm  giấy cứ như bùa chú. Trên vai là một con mèo mặt quỷ tạo hình dị hợm,  cứng nhắc không chút sức sống.
- Người… Người hay quỷ? – Diệp Hoài lùi lại vài bước, run run giọng hỏi.
- À… Chúng tôi là Người Bán Hàng Rong, anh bạn ạ. Anh bạn có cần một chút phép thuật không? – Con rối mở miệng nói chuyện, thanh âm khàn khàn mang theo đùa cợt.
Tỉnh táo lại một chút, Diệp Hoài nhắc nhở mình, không có ma quỷ gì cả.  Chắc là chiêu mới của mấy tên nhân viên tiếp thị. Cái gì mà “phép thuật”  chứ! Vừa nghe là biết lừa con nít rồi!
Suy nghĩ kỹ, Diệp Hoài bắt đầu can đảm lên, nhìn chằm chằm người trước mắt.
Mặc dù không thấy rõ dung mạo, nhưng ước chừng tuổi cũng không kém mình  bao nhiêu. Chậc, còn cố làm ra vẻ lạnh lùng, như “ngầu” lắm ý, định lừa  đám con gái à? Được cái tài nói bụng cũng không tệ lắm!
- Cái mũ thật là quái dị! – Diệp Hoài đột nhiên đánh giá. Lời này của  hắn rõ ràng làm cho ánh mắt của Rey di động một chút, nhưng lại trở về  bình tĩnh. Bản thân Diệp Hoài không chú ý lắm, hắn chỉ lo soi mói Rey để  vạch trần trò lừa bịp này.
- Ê này. Nhìn mày cũng không tệ lắm mà sao lại đi làm cái trò lừa đảo  này hả? Cái gì mà bán “phép thuật” chứ! Đọc truyện nhiều quá bị hoang  tưởng à?
Không để ý đến Diệp Hoài mắng, Alf vẫn dùng thanh âm khàn khàn quỷ dị đó nói chuyện:
- À… Có lừa đảo hay không thì dùng chút là biết liền mà. Không phải  cậu vẫn muốn được “phân thân” sao? Chúng tôi có thể giúp cậu đấy!
Trên tay Rey liền xuất hiện một chiếc lọ thủy tinh hình tròn đậy nút gỗ,  thoạt nhìn giống như thủy tinh bình thường, chẳng qua trông lóng lánh  đẹp mắt mà thôi. Nhưng nếu để ý kỹ có thể thấy trên bình thủy tinh thỉnh  thoảng lại lóe lên ánh sáng bảy màu chảy qua, thủy tinh càng thêm trong  suốt tinh khiết. Bên trong bình là những hạt đậu hình bầu dục cỡ lớn,  còn to hơn đậu ván một chút, thực tế thì trông nó giống những viên kẹo  cao su hình hạt đậu hơn.
- Hả? Đậu á? Bắt chước “Hạt đậu thần của Jack” à? Thôi dẹp đi! Ai mà tin  có loại đậu đó chứ! – Diệp Hoài nhìn bình đậu, không nhịn được ôm bụng  cười ha hả.
- Loại hàng kém chất lượng như vậy ai thèm dùng nữa chứ! – Alf khinh thường hừ một tiếng.
- Đây là “Hạt giống nhân bản của Ishtar”! – Im lặng nãy giờ, lúc này Rey  mới nói – Chôn nó vào chậu đất, tưới nước lên. Chờ một lát nó sẽ nảy  mầm, lớn rất nhanh, cuối cùng cho ra một trái cây có hình dáng giống  cậu. Hái trái cây xuống và lại tưới nước một lần, nó sẽ biến thành một  “phiên bản” của cậu.
- Kết trái cây á? Nó không phải là đậu à? – Diệp Hoài nghe vậy, nhưng  hiển nhiên là không chú ý tới trọng điểm, chỉ lo bắt bẻ chê cười.
- Chẳng qua nhìn giống đậu thôi! – Alf chẳng hề để ý nói.
- Thôi đi! Ai mà tin trò lừa đảo của các người chứ! Thời đại này á, đủ  các loại lừa đảo, quảng cáo đồ đạc như phép thuật, cuối cùng có ra cái  quỷ gì đâu! Toàn tìm cách moi tiền của người khác! – Diệp Hoài khinh  thường cười – Đi đi! Tôi không có tiền mua mấy thứ vớ vẩn như vậy đâu.
- Chúng tôi bán phép thuật không phải bằng tiền. – Rey nói, con ngươi đen kịt bỗng động đậy – Mà trả bằng “Olez”!
Diệp Hoài đột nhiên cảm thấy toàn thân chấn động, như bị cái gì đó xuyên  thấu qua linh hồn, thoáng chốc mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân. Hắn bắt đầu  hoài nghi phán đoán của mình. Hai người này thực sự là lừa đảo sao? Bọn  họ đột ngột xuất hiện trước mắt hắn, giọng nói thoảng qua bên tai, con  rối quỷ dị không có sức sống nhưng hành động y như thật, lại còn bình  đựng hạt đậu kỳ quái với thứ công dụng nghe như cổ tích thế kia… Rốt  cuộc hắn gặp phải cái quỷ gì vậy?
- “Olez”? Nó là cái gì? Tôi chưa từng nghe tới nó bao giờ! Một loại tiền  tệ kiểu mới à? – Cố gắng trấn tĩnh, Diệp Hoài cười gượng nói.
Alf đột nhiên nhe răng cười, hai đốm đỏ trong hốc mắt bùng cháy lập lòe.
- À, một loại năng lượng cho động cơ hoạt động ấy mà! – Alf phe phẩy cái đuôi – Cơ mà… Cái này dễ gây cháy nổ hơn!
- Cái… Cái quỷ gì vậy?
- Nói đơn giản là thứ tồn tại trong mỗi con người, là động lực thúc  đẩy sự tồn tại, sống sót, sinh tồn của loài người. Dĩ nhiên còn có một  thứ khác mà các người gọi là “linh hồn”, nhưng đó chẳng qua là thứ yếu.  – Alf chậm chạp nói, thanh âm nhàn nhã như dạo chơi, kết hợp với chất  giọng khàn khàn, tạo thành hiệu quả quỷ dị như phối âm trong phim kinh  dị Nhật Bản – Cơ mà… Trong con người vẫn tồn tại thứ gọi là “Olez”,  nó cũng mang tính chất như vậy, động lực thúc đẩy con người sinh tồn,  sống sót, đạt đến mục đích. Nhưng mỗi người lại có số lượng “Olez” khác  nhau, vì thế cũng gây nên kết quả khác nhau. Uhm… Chúng tôi muốn chính  là những người có “Olez” tràn trề và đầy tiềm năng như cậu vậy. Còn tác  dụng của nó ấy à… Chính là đốt cháy giai đoạn. Cho nên… Dễ gây cháy nổ  lắm à!
Nói ngắn gọi, “Olez” có nghĩa là “Những giấc mơ lầm đường lạc lối”.
Con người luôn tìm được động lực để tiếp tục sống sót, tiếp tục sinh  tồn, chịu hết mọi đau khổ, khó khăn… Vì một mục đích duy nhất, sống sót.  Những thứ đó, được gọi chung là “Giấc mơ”, “Nguyện vọng”, là nguồn  nguyên liệu cho sự sống. Có người là vì gia đình, vì bạn bè, vì người  yêu, cũng có người cao thượng hơn, vì muốn giúp đỡ cộng đồng, xây dựng  quê hương, phát triển đất nước… Nhưng thâm tâm con người, tồn tại bản  chất gọi là “ích kỷ”, sống chỉ vì mình, có những ước mơ chỉ vì thỏa mãn  bản thân, không quan tâm đến người xung quanh. Một khi sự ích kỷ lấn át  các nguyện vọng khác, nó sẽ biến thành “Olez”, thiêu đốt mạnh mẽ, mà  khứu giác sắc bén của những Kẻ Săn Giấc Mơ và Bạn Đồng Hành có thể dễ  dàng đánh hơi thấy.
“Kẻ Săn Giấc Mơ”, những Người Bán Hàng Rong dùng phép thuật để nuôi  dưỡng “Những giấc mơ lầm đường lạc lối”, sau đó… “Nuốt chửng” chúng!
Không thể phán đoán những “Kẻ Săn Giấc Mơ” là ác hay thiện. Bởi vì trong  mắt của một bộ phận người, những “Kẻ Săn Giấc Mơ” không nên tồn tại  trong thế giới này. Những kẻ đó nuôi dưỡng “Olez”, nhưng đôi khi không  kịp “nuốt chửng”, khiến “olez” vượt quá tầm kiểm soát. Đến lúc đó, chính  là bất hạnh.
Mà chính xác thì “Kẻ Săn Giấc Mơ” không phải là người của thế giới này.  Bọn họ đến từ “Thế Giới Bên Kia”. Hai không gian song song, trong lịch  sử vốn là một. Nhưng trong một giây có một bước ngoặt thay đổi, gây ra  kết quả hoàn toàn khác nhau, cho nên chúng cũng bị tách ra làm hai không  gian riêng biệt.
Người ở thế giới này gần như không biết đến sự tồn tại của Thế Giới Bên  Kia. Nhưng người ở Thế Giới Bên Kia thì ngược lại. Từ đó dẫn đến sự xuất  hiện của những kẻ lữ hành như Rey và Alf. Không chỉ có bọn họ, còn có  những người khác. Tính thêm một bộ phận người của Thế Giới Con Người  biết đến sự tồn tại của bọn họ và muốn ngăn cản.
Thế giới này vẫn rất là náo nhiệt đấy.
…
Diệp Hoài ngồi trong phòng ngủ, ngẩn ngơ nhìn chiếc bình thủy tinh đựng đầy hạt đậu ở bên trong.
Cuối cùng hắn vẫn nhận lấy nó. Hắn không hiểu hai người kia nói “Olez”  là cái gì. Đại khái là một thứ gì đó thúc đẩy sinh tồn, nhưng có thể đốt  cháy giai đoạn. Thế chẳng lẽ tuổi thọ của hắn sẽ bị rút ngắn sao? Vớ  vẩn! Vậy thì hắn làm giao dịch với ma quỷ rồi! Mà nhắc đến ma quỷ, hai  người kia cũng rất là xứng đáng. Tạo hình quỷ dị, con rối ghê tởm… Nhất  là khi bình đậu đến trong tay hắn rồi, ngẩng đầu lên đã không thấy bóng  dáng hai người kia đâu nữa.
Xung quanh chỉ toàn là cửa hàng san sát, không có đường hẻm, trên vỉa hè  cũng không có ống cống mở sẵn… Vậy bọn họ biến đi đâu? Chẳng lẽ thật sự  là… biến mất? Hắn thực sự gặp phải quỷ?
Bình đậu này nói cho hắn biết, mọi thứ không phải là giấc mơ!
Diệp Hoài phiền chán gãi đầu, đặt bình đậu lên bàn, bắt đầu làm bài tập.  Mặc kệ mấy cái thứ quỷ quái đó, tranh thủ làm bài mai còn đi picnic với  Ngọc Trân.
Bình thủy tinh bị đặt ở góc bàn. Không ai chú ý tới trên lớp thủy tinh  lại lóe ra vài tia sáng bảy màu, làm cho thủy tinh càng thêm trong suốt  sạch sẽ.
Sáng hôm sau,  Diệp Hoài dậy lúc 6 giờ. Nhìn đồng hồ, lại nhìn ánh nắng tràn ngập ngoài  cửa sổ, hắn thở dài. Đêm qua hắn cố gắng thức đến 12 giờ đêm làm bài,  nhưng so với số lượng bài tập dồn lại mà nói, không ăn thua. Sáng nay  lại phải dậy sớm, cảm giác có chút giấc ngủ không đủ, mệt mỏi khó chịu.  Nhưng nghĩ đến sáng nay có thể gặp Ngọc Trân, Diệp Hoài lại phấn chấn  tinh thần.
Cầm bánh mì cùng một cốc nước lọc ngồi xuống sàn nhà gặm thay cho bữa sáng, Diệp Hoài lại bắt đầu nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Nếu như thật sự có thể phân thân, vậy thì hắn đi chơi cũng không sợ không làm xong bài tập!
Diệp Hoài liếc nhìn bình đậu đặt trên bàn. Hắn nghĩ, thử một lần cũng  chả sao. Đằng nào cũng có mất mát gì đâu cơ chứ. Coi như là chơi đùa  cũng được!
Ăn hết bánh mì, Diệp Hoài cầm bình thủy tinh, gỡ nút gỗ ra. Hắn cầm lấy  một hạt đậu trong bình, hạt đậu xanh mơn mởn, trơn láng, giống y hệt một  viên kẹo cao su, nhưng nó cứng ngắc như hòn đá. Không biết có thể nảy  mầm bình thường không nữa. Hắn liếc nhìn ra bệ cửa sổ, ở đó có mấy chậu  đất nhỏ không dùng đến. Trước kia vốn trồng cây cảnh, nhưng vì hắn  thường xuyên quên tưới nước, cây cảnh chết hết, mấy cái chậu cũng vô  dụng.
Diệp Hoài bưng một chậu đất vào nhà, vùi hạt đậu vào đất, rót một ly nước cho đất ẩm ướt, sau đó ngồi chờ.
Một lúc sau không thấy phản ứng gì, Diệp Hoài nhếch mép cười nhạo mình  ngây thơ. Trên đời này làm quái gì có phép thuật chứ! Lừa đảo…
Nhưng đúng lúc đó, một mầm non nhỏ xíu đột ngột xuất hiện, ngoi lên khỏi  mặt đất. Mầm non dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng  lớn lên, thân cây cứng cáp, giống một cây cà chua cảnh, chẳng qua là  không có nhiều cành lá như vậy. Cành trơ trọi, không có một chiếc lá,  nhưng đầu cành đột ngột nở hoa, sau đó hoa rụng, kết trái. Trái cây lớn  dần lên, từ màu xanh biến thành màu nâu, dài ra như hình người.
Diệp Hoài trợn mắt nhìn, gần như không thể tin được những gì xảy ra trước mắt.
Nhìn khuôn mặt người trái cây giống y hệt mình, hắn choáng váng. Thực  sự… Thực sự có những thứ kỳ quái như vậy sao? Nó thật sự biến thành  giống hắn!
Diệp Hoài run tay, nhẹ nhàng hái trái cây xuống. Lại đổ thêm một ly nước  lọc lên trái cây. Nó lập tức phình to lên giống như bột nở, chẳng mấy  chốc biến thành người giống hệt hắn.
Nhìn khuôn mặt kia, đôi mắt, cái mũi, miệng, hai lỗ tai, màu da, màu tóc… không có một chút khác biệt nào.
Một “phiên bản” hoàn mỹ!
Diệp Hoài lấy quần áo cho “phân thân” mặc. Hứng khởi nói:
- Bây giờ tao đi ra picnic với lớp, mày ở nhà làm bài tập. Rõ chưa?
“Diệp Hoài” lập tức bất mãn nói:
- Sao tao phải ở nhà làm bài? Còn mày thì đi chơi?
- Mày nói nhiều cái gì! Tao mới là bản gốc! Mày chỉ là hàng nhái thôi! Đừng có cãi! – Diệp Hoài lập tức trầm mặt.
- Xí!
- Ồn ào cái gì! Ở nhà đi rồi tao mua đồ ăn về cho! Nhớ làm bài tập đấy!
Trước khi ra khỏi nhà, Diệp Hoài còn phải hằm hừ đe dọa phân thân một phen để nó nghe lời, sau đó hớn hở đi đến trường.
…
Công viên đối diện cổng trường sáng sớm đứng đầy người. Từ xa Diệp Hoài  đã nhìn thấy nhiều gương mặt quen, đều là bạn bè cùng lớp, thậm chí còn  có vài tên lớp bên cạnh xí xớn theo cùng. Ngọc Trân đang nói chuyện vui  vẻ với mấy nhỏ, tươi cười sáng ngời như một đóa hoa, làm mấy tên con  trai đứng bên cạnh choáng váng hoa mắt.
- Hoài! – Nhìn thấy Diệp Hoài, Ngọc Trân vui vẻ vẫy tay chào đón.
Khó chịu trong lòng lập tức tan thành mây khói, Diệp Hoài vui vẻ chạy  đến đứng bên cạnh Ngọc Trân, thuận tiện chào mọi người vài tiếng.
Đúng giờ, xe buýt chạy tới, cả lớp theo thứ tự lên xe. Mặc dù Diệp Hoài  rất muốn ngồi bên cạnh Ngọc Trân, nhưng một nhỏ khác đã sớm giành chỗ.  Diệp Hoài bực bội ngồi xuống ghế sau, nhưng nhìn thấy Ngọc Trân xin lỗi  mỉm cười, lập tức vui vẻ trở lại, thầm nghĩ Ngọc Trân đối xử với mình  đặc biệt như vậy, chắc chắn là thích thầm mình rồi. Nhân cơ hội này, có  thể xúc tiến tình cảm của hai người, tranh thủ cơ hội trước khi tốt  nghiệp!
Xe buýt bắt đầu lăn bánh. Trên xe, đám bạn không ngừng cười đùa nói  chuyện, hỏi thăm nhau về chuyến nghỉ hè, nghe có đứa nào được đi nước  ngoài tắm biển leo núi là lại xuýt xoa hâm mộ, thực tế trong lòng ganh  ghét chửi bới thế nào có chúa mới biết.
- Ê Hoài, hè nghỉ có đi chơi đâu không mày?
Đột nhiên có người vỗ vai Diệp Hoài một cái, hắn quay sang nhìn, thấy là  thằng bạn lớp bên cạnh, tên gọi Vũ Minh. Diệp Hoài có ấn tượng rất sâu  về thằng này, bởi vì trong ấn tượng của hắn, thằng này chính là tình  địch số một! Nói thế nào? Ngoại hình bình thường, nhưng nhìn hiền lành  ngoan ngoãn hơn Diệp Hoài rất nhiều, bản thân Diệp Hoài cho rằng thằng  này cười lên nhìn rất đểu cáng, thế mà không có ai phát hiện! Thành tích  học tập khá tốt, ít ra tương lai có cơ hội thi chung một trường đại học  với Ngọc Trân, điểm này Diệp Hoài có cố gắng cũng không thể vượt qua  được. Bản thân không có tiền án tiền sự, là học sinh gương mẫu trong mắt  thầy cô. Nói chung tổng hợp các yếu tố thì Vũ Minh ăn đứt Diệp Hoài.  Cay cú một cái là thằng này lại thích Ngọc Trân, suốt ngày xun xoe bên  cạnh cô bạn, khiến Diệp Hoài tức tối mà không thể làm gì.
- Không có. Ở nhà chơi thôi. Mày có đi à? – Diệp Hoài hờ hững lắc đầu, mắt lé liếc hắn.
- Đương nhiên rồi! Mấy ngày trước tao vừa đi Hawaii về. Nắng vàng, cát  trắng, biển xanh, bikini, một mùa hè tuyệt vời! – Vũ Minh đắc ý nói, cố  gắng vặn to volume để Ngọc Trân ngồi ở ghế trên còn nghe rõ ràng.
Đám bạn xung quanh nghe vậy, nhao nhao lộ ra vẻ mặt hâm mộ, có đứa còn  cười đểu lé mắt hỏi có cua được em gái nào tóc vàng không, đứa thì đòi  xem ảnh. Nhìn khuôn mặt đắc ý vênh váo của Vũ Minh, Diệp Hoài hận không  thể tương một đấm vào mặt thằng này.
Một điểm khác có thể nói là khiến Diệp Hoài hận Vũ Minh mà không dám ho  he gì là nghe nói nhà thằng này rất giàu, nghe đồn có mấy cái biệt thự,  mấy cái xe hơi, bởi thế trong trường có không ít đầu gấu đều nịnh nọt  nó. Cho dù Diệp Hoài có muốn tụ tập anh em trong xóm chặn đánh thì cũng  phải xem lại xem có đấu nổi mấy thằng đại ca trong trường không đã.
Diệp Hoài cũng lười để ý Vũ Minh khoe khoang, trực tiếp quay mặt đi.  Đúng lúc Ngọc Trân quay người lại, quỳ lên ghế, nâng người tựa vào nệm  lưng, giơ một gói pocky chocolate cười ngọt ngào nhìn hắn:
- Ăn không Hoài?
Diệp Hoài cảm thấy, Ngọc Trân đúng là thiên sứ, thiên sứ của đời hắn,  luôn xuất hiện những lúc hắn khó khăn nhất (Tự suy diễn), nụ cười ngọt  ngào tươi sáng như ánh nắng của nàng khiến hắn cảm thấy cho dù chịu  nhiều khinh bỉ nữa cũng là đáng giá.
- Cám ơn! – Diệp Hoài lấy một cây pocky, cười đáp.
- Mình là bạn bè mà, khách khí cái gì! – Ngọc Trân nháy mắt nói.
Chao ôi, thật đáng yêu… Diệp Hoài lâng lâng trên mây…
Ngồi bên cạnh, Vũ Minh không thể chịu nổi cảnh người mình thích cười với thằng khác, thế là mặt dày chen vào nói:
- Trân có đi nghỉ hè ở đâu không? Vừa rồi mình đi Hawaii vui lắm…
- Không. Hè này bố mẹ mình phải đi công tác, mình chỉ ở nhà xem phim thôi. – Ngọc Trân cười nói.
- Ôi thế sao không nói mình, mình có thể dẫn Trân đi chơi…
- Làm vậy không được đâu. Đi Hawaii tốn nhiều tiền lắm! – Ngọc Trân lập  tức lắc đầu, nhét hộp bánh pocky vào tay Diệp Hoài, quay lại ngồi ngay  ngắn, không chờ Vũ Minh tiếp tục ba hoa.
- Ha ha ha…
Diệp Hoài khoái chí cười mấy tiếng, mặc kệ Vũ Minh hung ác trợn mắt nhìn  hắn. Giờ phút này, Diệp Hoài dám chắc chắn 100% Ngọc Trân thích hắn,  trong bụng nở đầy hoa rồi, hơi đâu mà để ý Vũ Minh nữa.
Diệp Hoài cảm thấy, mấy ngày nay thật đúng là may mắn. Không chỉ có cơ  hội đi chơi với Ngọc Trân, sắp xác nhận tình cảm yêu đương với người  đẹp, còn gặp được một “phù thủy thần kỳ” với con rối quỷ quái, kiếm được  bình đậu thần, có thể phân thân, như vậy hắn có thể làm được nhiều việc  mà không cần tốn sức! Diệp Hoài đã nhìn thấy tương lai xán lạn, tình  yêu và tình đời đều đắc ý, thật là hạnh phúc!
Diệp Hoài đã sớm tính toán tốt, bây giờ hắn không cần chơi game với mấy  thằng gà trong xóm nữa, hắn có thể “phân thân” ra thành 5 người, mỗi  người đi một quán, tạo acc cùng chơi. Trình độ của hắn cao như vậy,  “phân thân” chắc chắn không kém đi đằng nào, mà bởi vì từ một biến thành  năm, nhất định sẽ cực kỳ ăn ý, tuyệt đối là vô địch! Hắn sẽ hoành hành  khắp chiến trường, thậm chí là nổi tiếng, trở thành cao thủ được người  người đều biết, đi thi đấu các giải đấu lớn, kiếm lấy tiền thưởng hàng  chục triệu…
Xe buýt chạy hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại trước vườn quốc  gia Thiên Châu. Đây là một khu rừng rộng lớn, nhiều khu vực vẫn còn giữ  nguyên sự hoang dại, nhưng phần lớn đã được cải tạo thành những nơi  thích hợp cho du khách cắm trại dã ngoại, tham quan cảnh sắc thiên  nhiên.
Mọi người vui vẻ lần lượt xuống xe. Lớp trưởng nhắc nhở mọi người kiểm  tra đồ đạc, điểm danh, sau đó đi gặp bảo vệ vườn quốc gia làm thủ tục  đăng ký dã ngoại.
Xong xuôi, cả lớp mang theo bao lớn bao nhỏ đi theo hướng dẫn của bảo vệ  vào trong rừng. Địa điểm cắm trại là một khu vực trống trải nhiều đất  đá, bốn phía là rừng, cách đó không xa còn có một con suối nhỏ, cảnh vật  tươi mát, tràn đầy hơi thở tự nhiên. Yêu cầu quan trọng nhất của bảo vệ  là phải giữ gìn vệ sinh tài sản quốc gia, cả lớp đều nhao nhao gật đầu  tỏ vẻ sẽ chú ý. Cuối cùng bảo vệ mới thỏa mãn trở về trạm canh gác tiếp  tục làm việc.
Mọi người tập hợp lại quanh lớp trưởng nghe phân phối nhiệm vụ, nhận lều  cắm trại, chia thức ăn, một bộ phận đi nhặt củi khô về nhóm lửa nướng  thịt,… Ai cũng có việc trong người, cả lớp đều nhìn chằm chằm vào nhau  nên không có người nào dám lười biếng. Diệp Hoài cũng rất vui vẻ đi nhặt  củi, lát nữa trở về cùng Ngọc Trân nướng thịt.
Dã ngoại rất vui vẻ, được hòa mình giữa thiên nhiên luôn là sự lựa chọn  hàng đầu trong kỳ nghỉ của con người. Suốt một ngày, đủ các hoạt động  giải trí được bày ra, mọi người đều vui chơi thật sung sướng, còn chờ  tiết mục buổi tối.
Thời gian màn đêm buông xuống, khi đó tiết mục kích thích nhất mới được mở màn… 
Màn đêm buông  xuống, khu rừng chìm vào bóng tối, không gian tĩnh mịch. Môi trường  thành phố bị ô nhiễm khiến cho ban đêm không thể nhìn thấy một vì sao  trên bầu trời, chỉ có một bức màn tối đen tĩnh mịch. Thi thoảng nghe  được vài tiếng ve kêu yếu ớt, báo hiệu một mùa hè sắp hết.
Lửa trại đã được nhóm lên, ánh sáng rực rỡ từ ngọn lửa như thiêu đốt sự  nhiệt tình trong lòng các thiếu nam thiếu nữ, mọi người đều có vẻ sung  sướng hơn rất nhiều, háo hức chờ đợi những món nướng tuyệt vời chuẩn bị  được chế biến từ ngọn lửa trại.
Ngọc Trân và Diệp Hoài ngồi chung một chỗ, trước mặt bọn họ là hai xiên  đồ nướng cắm nghiêng trên mặt đất, ngọn lửa tí tách thỉnh thoảng lại thè  lưỡi ra xa, hơi nóng phả vào mặt khiến hai người cảm thấy làn da nóng  rát. Nhưng cả hai đều không để ý, hăng say tán gẫu, cười nói rất là vui  vẻ.
- Thế là chuẩn bị tựu trường rồi, hè qua nhanh thật! – Ngọc Trân cảm khái.
- Uhm… Nghỉ nghè được có hơn một tháng, lại chả nhanh. – Diệp Hoài gật  gù hùa theo. Nhưng đây cũng là suy nghĩ thật của hắn, nếu như được nghỉ  lâu hơn thì tốt rồi, hắn có thể tha hồ lăn lộn trên các chiến trường  khác.
- Hừm, lên lớp 12 rồi, Hoài đừng có chơi game suốt như vậy! Phải chịu  khó học tập đi, không thì sao thi đậu đại học được! – Ngọc Trân bỗng  dưng nghiêm nghị nói, trừng mắt nhìn Diệp Hoài.
Diệp Hoài xấu hổ cười cười, xoa mũi nói:
- Nói vậy thôi chứ, cho dù có chăm chỉ học tập cũng đâu còn kịp nữa… Đại học dễ đậu như vậy sao.
Ngọc Trân nghe hắn nói, bĩu môi không cho là đúng, nhưng rồi lại không có nói gì nữa.
Diệp Hoài cảm thấy cứ như vậy không được, phải đổi chủ đề khác, thế là  hai người lại bắt đầu ríu rít với nhau. Vũ Minh ngồi cách đó không xa  nhìn thấy, khó chịu hừ mũi vài cái, như xả giận ném mấy mảnh gỗ vụn vào  đống lửa.
- Hoài… Lát nữa 8 giờ được hoạt động tự do, tụi mình… tụi mình lên đồi  ngắm trăng đi. – Chợt Ngọc Trân đỏ mặt, cắn môi nhẹ giọng nói.
Diệp Hoài ngẩn ngơ, quả thật không thể tin vào tai mình. Ngọc Trân chủ  động hẹn hắn, đây là hẹn hò sao? Ngắm trăng? Lãng mạn như vậy…!
Lại liếc nhìn Ngọc Trân, thấy cô bạn xấu hổ cúi gằm mặt, nhưng không dấu  được vành tai đỏ ửng, dưới ánh lửa càng thêm động lòng người, bỗng dưng  khiến trong lòng hắn nhộn nhạo không thôi. Tuổi thiếu niên vốn dễ xúc  động, làm sao không đi liên tưởng đến những thứ khác. Diệp Hoài mở cờ  trong bụng, cười khẽ nói:
- Uhm, tất nhiên rồi!
Đám con gái đang xiên thịt thỉnh thoảng dò xét xung quanh, thấy vài đứa  bạn trong lớp có dấu hiệu bất thường là lập tức hùa vào trêu ghẹo. Ngọc  Trân cũng không chạy thoát, bị đám con gái đùa giỡn đến đỏ bừng mặt, chỉ  có thể hờn dỗi cắn môi quay mặt đi, không thèm để ý đến lũ bạn dở hơi.
Trong lúc Diệp Hoài đang đắm chìm trong suy nghĩ về “cuộc hẹn hò” dưới  ánh trăng tối nay, một thanh âm không hài hòa xen vào, tràn ngập khiêu  khích, khiến tâm tình của hắn thoáng chốc bị kéo tụt dốc.
- Ê Hoài, tối nay có muốn thi xem ai can đảm nhất không?
Dĩ nhiên, người nói chuyện là địch nhân số một của hắn, Vũ Minh.
- Không rảnh! – Diệp Hoài chẳng có lý do gì phải nể mặt tên đáng ghét này, tự nhiên là ác liệt hừ một tiếng.
- Tất cả nam sinh đều tham gia. Chúng ta sẽ chia nhau ra đi dạo một vòng  trong rừng. Nghe đồn có không ít mộ địa hoang dã ở khu rừng này đâu. –  Vũ Minh điềm nhiên nói – Đám nữ sinh sẽ ở lại chỗ này làm bữa khuya. Mày  đừng nói là muốn trà trộn vào đám con gái đó nhé! Thằng nào không đến  thằng đó là đồ nhát cáy!
Một câu khích tướng vụng về đến mức không thể vụng về hơn được nữa, cái  kế sách này xưa còn hơn Trái Đất rồi, nhưng vẫn phải công nhận, đây là  kế sách thành công nhất mọi thời đại, nhất là khi đối phó với những  người cá tính mạnh, dễ xúc động như Diệp Hoài.
Biết là bị khích tướng, nhưng nhìn vẻ mặt khiêu khích của Vũ Minh, Diệp Hoài lập tức nóng đầu lên, không chút suy nghĩ liền nói:
- Đi thì đi! Ai sợ mày!
Vũ Minh đắc thắng mỉm cười, lại tiếp tục quay đi ba hoa khoác loác với đám bạn.
Diệp Hoài bực bội rủa thầm vài tiếng, quay lại chợt thấy Ngọc Trân bĩu  môi nhìn hắn, đôi mắt giận dỗi, hiển nhiên tâm tình không vui. Diệp Hoài  cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ lại mới thấy, mình vừa hứa với Ngọc  Trân là đi ngắm trăng với cô bạn, lại bị Vũ Minh khiêu khích tham gia  trò chơi ban đêm, như vậy thì sao hẹn hò với Ngọc Trân được. Cô bạn giận  cũng phải.
- Ngọc Trân, nghe mình nói này…
Ngọc Trân liếc hắn một cái, đứng dậy cầm xiên thịt vừa nướng chín, bỏ sang ngồi với đám con gái, bỏ mặc Diệp Hoài.
Diệp Hoài đứng ngồi không yên, ngay cả món thịt nướng ngon lành mà hắn  rất thích cũng trở nên vô vị, không ngừng nhìn lén sang chỗ Ngọc Trân.  Cô bạn đang tán gẫu rất sôi nổi với đám con gái, không còn chút giận  dỗi, nhưng Diệp Hoài biết Ngọc Trân vẫn còn giận hắn lắm. Nếu như không  dỗ dành, chỉ sợ cô bạn thật sự không để ý đến hắn nữa.
Chợt nhớ đến bình đậu thần kỳ kia… Đúng rồi! Sử dụng nó là ổn cả! May mà  lúc sáng khi dọn đồ đạc Diệp Hoài tiện tay bỏ bình đậu vào ba lô.
Gần 8 giờ tối, mọi người đã ăn uống no say, đám con gái hớn hở chia nhau  thành từng tốp muốn đi tắm suối nước nóng thiên nhiên, bọn con trai tụ  tập ở bìa rừng chuẩn bị thi gan dạ. Diệp Hoài chui ra khỏi lều, trong  tay là một hạt đậu tròn vo xanh biếc, ôm một bộ quần áo, hắn liếc nhìn  xung quanh, thấy không còn bao nhiêu người để ý đến mình mới an tâm.
Diệp Hoài đi đến bên cạnh Ngọc Trân, nhỏ giọng nói vào tai cô nàng:
- Trân này, lát nữa nhớ chờ tớ nhé!
- Không phải Hoài phải thi gan dạ với bọn con trai sao? Làm gì có thời gian mà để ý đến mình nữa! – Ngọc Trân hờn dỗi nói.
- Ai thèm để ý đến tụi nó chứ! Đi chơi với Trân thích hơn! – Diệp Hoài hiếm thấy mặt dày nói.
Ngọc Trân nghe vậy, hai má đỏ bừng, vừa giận vừa xấu hổ khẽ gắt lên:
- Nói cái gì á! Đừng có đùa giỡn nghe chưa?!
- Mình nói thật mà! – Diệp Hoài thấy vậy, đắc ý cười – Nhớ chờ mình nhé!
Thấy Ngọc Trân gật đầu đồng ý, Diệp Hoài mới nhanh chóng chạy vào trong  rừng. Ngọc Trân hơi khó hiểu nhìn theo bóng lưng hắn, nhưng không suy  nghĩ nhiều, kiếm cớ nói dối đám nữ sinh rồi nhanh chóng nhạy về ngọn đồi  nhỏ cách đó không xa.
…
Ở bên bờ suối, Diệp Hoài thỏa mãn nhìn phân thân thứ hai của mình, một  “Diệp Hoài” khác giống y hệt, chỉ có quần áo là khác biệt.
Đợi “Diệp Hoài 2” tỉnh táo lại, Diệp Hoài lập tức ra lệnh:
- Mày, đi ra ngoài bìa rừng tụ tập với đám con trai thi gan dạ, nghe chưa!
“Diệp Hoài 2” vốn là phân thân của Diệp Hoài, kế thừa trí nhớ và tư duy của hắn, có thể nói là giống nhau 100%.
- Còn mày đi đâu?
- Tao á? Tự nhiên là hẹn hò với Trân rồi! – Diệp Hoài đương nhiên nói.
- Mắc mớ gì tao phải chui vào rừng ban đêm với đám con trai còn mày thì được hẹn hò với Trân chứ? – Diệp Hoài 2 bất mãn nói.
- Ồn ào cái gì? Ai bảo mày là bản copy! Tao mới là hàng chính gốc, không  có tao thì làm sao có mày được! Đừng ồn ào nữa! Đi mau đi! – Diệp Hoài  không kiên nhẫn phẩy tay.
Nói xong, hắn cũng không để ý phản ứng của phân thân, quay lưng đi trở  về. Sau lưng hắn, phân thân le lưỡi khinh thường, chợt nở nụ cười gian  trá.
Diệp Hoài trở về chỗ cắm trại, định vòng qua đường tắt đi đến ngọn đồi  nhỏ gặp Ngọc Trân. Nhưng đám con gái nhanh mắt sớm thấy hắn, một nhỏ kêu  lên:
- Hoài, ông đi đâu mà nãy giờ đám thằng Minh tìm không thấy?
- Làm chi? – Diệp Hoài giả ngu hỏi.
- Tụi nó bảo ông nhanh ra ngoài bìa rừng tập hợp thi gan dạ. Ai không ra  là đồ nhát cáy! – Nhỏ kia vừa nói xong, đám con gái che miệng cười khúc  khích.
Diệp Hoài bị cả đám con gái trêu đùa, không nhịn được đỏ mặt, trong lòng  thầm mắng Vũ Minh trăm ngàn lần. Xem ra không thể đi đường tắt được  rồi, chỉ có thể vòng qua rừng đi thôi.
- Biết rồi. Nãy giờ mắc chút nên trễ giờ!
Diệp Hoài cố ý đáp, đám con gái dù sao cũng là thiếu nữ mới lớn, nghe vậy không khỏi đỏ mặt, nhưng cười càng tươi hơn.
Diệp Hoài vòng lại vào rừng, đi đến bờ suối, định giục phân thân mau  chóng ra chỗ tập kết, nhưng lúc này bên bờ suối vắng tanh không một bóng  người. Hắn nghĩ có lẽ tên kia ra chỗ tập kết rồi, không cần phải nhắc  nhở thêm nữa. Thế là Diệp Hoài an tâm đi men theo con đường mòn lên ngọn  đồi nhỏ.
Đêm tối, chỉ có ánh trăng yếu ớt soi sáng đường đi, xung quanh chỉ toàn  bóng cây, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng động vật kêu khiến Diệp Hoài  giật nảy mình. Tim hắn đập nhanh hơn, hắn bắt đầu cảm thấy hơi sợ hãi,  đột nhiên trong lòng lại cảm thấy bất an.
Diệp Hoài đi một lúc lâu, nhìn đồng hồ điện tử hiển thị con số 8:13 PM,  biết mình đến muộn, Ngọc Trân sẽ giận lắm, nhưng đành chịu thôi, ai bảo  lỗi của hắn chứ!
Diệp Hoài bước lên bậc thang cũ nát, leo lên đồi. Nhưng tầm mắt vừa chạm đến trên ngọn đồi, không khỏi sững sờ trợn mắt.
Hắn nhìn thấy một người giống hệt hắn đang trò chuyện rất vui vẻ với Ngọc Trân! 
Diệp Hoài cứ nghĩ là nhìn lầm rồi, nhưng chớp mắt mấy cái, hình ảnh vẫn như cũ, không hề thay đổi.
Chết tiệt phân thân! Tại sao nó lại ở chỗ này? Không phải nó nên đi tập hợp ngoài bìa rừng sao?
Còn có cả Ngọc Trân, đừng bị nó lừa! Nó không phải là người! Nó chỉ là  một phân thân của mình thôi! Chết tiệt cái bóng, tại sao nó lại có thể  làm như vậy?!
Diệp Hoài sững sờ, ngây người một lúc, sau đó không thể kìm nén nổi giận  dữ trong lòng. Nhưng hắn còn có lý trí, hắn biết không thể đột nhiên  xuất hiện trước mắt Ngọc Trân. Nếu như có hai người giống hệt nhau đột  ngột xuất hiện trước mặt cô bạn, chắc chắn sẽ dọa tới cô ấy. Ngọc Trân  biết rõ hắn là con một trong nhà, không có anh em sinh đôi. Có đến “hai”  Diệp Hoài, vậy thì phải giải thích thế nào đây?
May mắn cho Diệp Hoài là hai người kia ngồi trên ghế đá quay lưng lại  với hắn, nếu không thì hắn đã sớm lộ rồi. Diệp Hoài cẩn thận đi đến bụi  cây sau lưng ghế đá. Chỗ này có thể ẩn nấp, nhưng lại cách ghế đá chừng  2m, vươn tay không chạm đến được.
Nhìn phân thân trò chuyện vui vẻ với Ngọc Trân, cô bạn bị nó chọc cười  liên tục, khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu vô cùng, nhưng càng khiến Diệp  Hoài giận dữ hơn.
Phân thân không phải nên nghe lời chủ nhân của nó sao? Tại sao cái thằng chết tiệt này lại dám cãi lời hắn?!
Diệp Hoài ngồi xổm xuống sau bụi cây, nhặt một hòn đá, híp mắt, chuẩn xác ném trúng đầu phân thân.
Phân thân bị ném đá, hơi kêu lên một tiếng, quay đầu lại thấy Diệp Hoài  hằm hằm sát khí, ngoắc ngoắc hắn, hắn lại không để ý đến Diệp Hoài, còn  le lưỡi trêu đùa bản gốc một phen. Thấy Ngọc Trân quay sang hỏi hắn  chuyện gì, hắn qua loa dấu giếm một chút, cô bạn lại tiếp tục ngẩng đầu  lên ngắm trăng.
Thấy vậy, Diệp Hoài càng tức giận hơn. Nhất định phải cho thằng này một  bài học. Chẳng qua chỉ là một cái hình chiếu thôi, vậy mà dám làm càn  như vậy!
Diệp Hoài cầm một hòn đá to hơn, lần này không nhẹ tay nữa, dùng hết sức ném trúng đầu phân thân.
Phân thân không nhịn được hét lên một tiếng, cúi người xuống ôm đầu. Ngọc Trân thấy vậy không khỏi lo lắng kêu lên:
- Có sao không vậy Hoài? Bị gì vậy?
- Không… Không sao…! – Phân thân xua tay đáp, cho dù hắn dám cãi lời bản  gốc, nhưng không dám thực sự lộ ra bí mật, hắn cũng biết chuyện này  kinh khủng như thế nào, không muốn khiến Ngọc Trân sợ hãi, chỉ có thể  nói dối – Đột nhiên lên cơn đau thôi. Trước kia thỉnh thoảng vẫn bị.
- Đau đầu lắm à? – Ngọc Trân lo lắng hỏi, đôi mắt như sắp khóc – Đi khám  chưa? Có nghiêm trọng không? Sẽ không phải là khối u gì đó chứ…?
- Chỉ là đau đầu bình thường thôi, không phải khối u, Trân đừng lo! –  Phân thân chột dạ đáp, liếc ra sau thấy Diệp Hoài nhe răng trợn mắt, đe  dọa nhìn hắn, xem ra tức giận đến cực điểm rồi. Hắn không dám làm càn,  đành phải kiếm cớ lui ra sau gặp mặt bản gốc.
Ngọc Trân không nghi ngờ lời nói của hắn, ngoan ngoãn ngồi một chỗ ngắm  trăng. Phân thân nhanh chóng biến mất sau bụi cây, ngồi xổm xuống đối  mặt với Diệp Hoài.
- Mẹ nó, mày làm gì ở đây? Tao bảo mày đi ra ngoài bìa rừng tập hợp cơ  mà? – Diệp Hoài lập tức gầm nhẹ, giọng nói nhỏ xuống như tràn ngập tức  giận.
- Đừng lo lắng. Đi ra bìa rừng tập hợp đã có thằng khác làm! – Phân thân cười tủm tỉm đáp.
- Thằng khác? – Diệp Hoài ngơ ngác.
- Uhm, tao lại tạo ra một thằng khác đi thay tao!
- Mày… Mày nói gì? – Diệp Hoài quả thực không thể tin vào tai mình nữa.
Diệp Hoài cứ nghĩ, những phân thân này chẳng qua chỉ là cái bóng của  hắn, hắn đã tạo ra bọn nó, tất nhiên bọn nó phải phục tùng mệnh lệnh của  hắn, không thể chối cãi. Trong suy nghĩ của Diệp Hoài, phân thân có thể  bắt chước mọi hành động lời nói của bản gốc, nhưng sẽ không có tư duy  riêng, chỉ biết nghe theo chỉ thị của bản gốc. Hắn hi vọng một loại phân  thân như vậy. Nhưng người trước mắt hắn hiển nhiên không nằm trong loại  đó. Nó có suy nghĩ của riêng nó, dám cãi lời bản gốc, tự tạo ra bản sao  thứ hai làm việc thay nó, ngược lại lợi dụng thời gian trễ của hắn để  thay thế hắn hẹn hò với Ngọc Trân. Quan trọng là, có vẻ như thằng này  cũng thích Ngọc Trân!
Cái quái gì vậy chứ? Đây cũng xem như phân thân sao? Hắn tự tạo ra tình địch cho mình?
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tao! – Đột nhiên phân thân lạnh lùng nói,  ánh mắt khiến Diệp Hoài sợ hãi – Tại sao tao phải làm việc theo lệnh của  mày chứ? Tao cũng là người, mày có quyền gì ra lệnh cho tao chịu tội  thay mày? Còn mày thì sung sướng vui chơi?!
- Người? – Diệp Hoài chợt cười rộ lên – Mày cũng xem như con người á?  Mày có cha mẹ sinh sao? Nếu không có tao, mày đừng nghĩ đến chuyện xuất  hiện ở đây! Tao tạo ra mày, cho nên tao có quyền ra lệnh cho mày làm  việc! Hiểu chưa?
Phân thân xanh mặt, ánh mắt điên cuồng như muốn phun lửa.
- Đừng có cãi lời tao. Nếu không chúng mày sẽ phải biến mất trên cõi đời này! – Diệp Hoài tiếp tục nói.
Phân thân lập tức ngậm miệng, nhưng trong mắt nồng đậm không cam lòng.
Nói đến cách làm cho phân thân biến mất, Diệp Hoài mới nhớ hắn không  biết làm thế nào cho cái tên phân thân không nghe lời này triệt để biến  mất. Người kia chưa nói với hắn!
Diệp Hoài nói lời đó chỉ để cho tên phân thân nghe lời hắn mà thôi, đe  dọa suông, chứ thực ra hắn có biết phương pháp nào đâu. Nếu hắn biết,  hắn đã sớm tiêu diệt cái tên chết tiệt trước mắt này rồi, còn phải nhiều  lời sao?!
Diệp Hoài nghĩ, sau chuyến này trở về nhất định phải đi tìm người kia để  hỏi. Nếu không chỉ sợ hắn không thể khống chế nổi tên phân thân bất  kham này!
Nghĩ đến đó, Diệp Hoài nhổm dậy muốn đi gặp Ngọc Trân. Nhưng lần thứ hai hắn lại sững sờ.
Lúc này bên cạnh Ngọc Trân lại xuất hiện một tên phân thân khác!
- Đó là phân thân của tao! – Phân thân lập tức kêu lên. Ngay cả hắn cũng  không ngờ tên kia lại khôn lỏi như vậy, tranh thủ lúc bọn họ cãi nhau  mà chen vào, thay thế bọn họ.
Lại thêm một tên bất kham! Diệp Hoài quả thực muốn nổi điên lên! Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này chứ?
Diệp Hoài định dùng phương pháp lúc nãy để gọi tên phân thân kia đến, nhưng đột nhiên chuyện xảy ra khiến hắn ngây người.
Không biết tên kia nói gì đó, Ngọc Trân xấu hổ cúi đầu, vành tai đỏ như  muốn chảy máu. Tên kia lại thì thầm vài câu vào tai nàng, nàng liền thẹn  thùng gật đầu.
Sau đó, hắn nâng mặt Ngọc Trân lên. Hai khuôn mặt kề sát vào nhau, chuẩn bị… kiss!
- Không được!
- Đừng lại!
Cả Diệp Hoài và phân thân số 1 đều nhảy ra bụi cây, hét ầm lên! Dù thế  nào cũng không thể để tên phân thân số 2 cướp đi nụ hôn đầu của Ngọc  Trân!
Hai người giật nảy mình, đứng dậy quay lại xem. Ngọc Trân trợn tròn mắt  nhìn ba người giống hệt nhau, thoáng chốc sự kinh ngạc bị thay thế bằng  sợ hãi.
- Ba… Ba… - Ngọc Trân run rẩy chỉ vào ba người, rồi cô bạn quay lưng chạy như điên, hét lên – A A A!!! Quỷ!!!
- Trân, chờ đã!
- Nghe tớ giải thích!
- Đừng đi!
Cả ba tên vội vàng hét lên, muốn đuổi theo Ngọc Trân, nhưng thoáng chốc  lại dừng chân, nhìn nhau bằng ánh mắt tràn ngập thuốc súng.
- Chúng mày làm cái trò gì thế hả? Làm phản à?
- Phản cái đầu mày! Mày nghĩ mày là ai mà nói thế?
- Câm mồm! Tao là bản gốc, đứa nào nói nữa tao diệt!
- A? Diệt đi! Ngon diệt tao coi!
- Mày…
- A… Hóa ra bản gốc nói láo! Còn mày, thằng mất dạy, không đi làm việc lại dám chui vào chỗ này phá đám tao với Trân hẹn hò!
- Câm mẹ mồm mày đi! Việc gì tao phải nghe lời mày!
- Chúng mày…
Ba thằng hằm hằm đấu võ mồm, ai cũng không nhường ai, suýt chút nữa diễn  biến thành đấu tranh võ trang. Đột nhiên một thanh âm khàn khàn quỷ dị  xuất hiện sau lưng bọn họ khiến cả đám đứng hình.
- Ái chà, ở đây náo nhiệt quá nhỉ!~
Ba người quay lại, không biết khi nào sau lưng bọn họ xuất hiện một  thiếu niên đội mũ chóp nhọn, khoác áo choàng đen, xách vali vàng ố, toàn  thân cũ nát kỳ dị, ánh mắt đen như không có linh hồn nhìn chằm chằm vào  bọn họ, khiến bọn họ lạnh cả người. Trên vai người nọ, một con rối mặt  quỷ nhe răng cười, đuôi phe phẩy một cách khoan khoái, thoạt nhìn không  có sinh mệnh, nhưng lại sống động như thật.
Cả ba người đều có ký ức, lập tức nhận ra tổ hợp quỷ dị này là ai.
- A! Là cậu!
- Này, làm cho hai tên phân thân chết tiệt này biến mất đi! Tôi không muốn nhìn thấy chúng nữa!
- Câm mồm! Mày không có quyền làm cho tao biến mất!
Ba người còn đang cãi nhau, nhưng Rey không cho bọn họ cơ hội nói thêm,  trên tay cậu xuất hiện chiếc bình thủy tinh tròn gắn với đầu rồng cổ  xưa, bên trong bình đựng một ít chất lỏng màu vàng sáng dạng keo, uyển  chuyển xoay tròn như một thiếu nữ đang múa. Đầu rồng há to miệng, luồng  khí màu vàng sáng bùng cháy như ngọn lửa quanh cơ thể cả ba người bị hút  vào miệng rồng, thoáng chốc liền hóa thành ba giọt chất lỏng vàng trong  suốt, nhỏ xuống dung nhập vào bình.
- Cả ba người, một mẻ cá lớn! – Alf không hề kiêng kỵ, vui vẻ nói.
Ba người cảm giác như có thứ gì đó bị hút khô, cả người trống rỗng, ngồi  bệt xuống đất, sợ hãi trợn mắt nhìn thiếu niên và con rối quỷ dị trên  vai cậu ta.
- Đúng là một mẻ lớn.
Rey đồng ý gật gù, mặc dù trong giọng nói không nghe rõ có phải hài lòng  hay không, dường như chỉ đơn thuần trần thuật lại sự thật mà thôi. Cậu  ngẩng đầu lên nhìn vào Diệp Hoài, chợt nói:
- Vì cảm ơn cậu đã giúp tôi có thu hoạch ngoài ý muốn, tôi có thể trả lời một câu hỏi của cậu.
Diệp Hoài run lên, lập tức nói:
- Làm thế nào để phân thân biến mất? Tôi muốn bọn chúng biến mất!
Hai phân thân nghe Diệp Hoài nói vậy, sắc mặt tái mét, nhìn Diệp Hoài  như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Nhưng hắn không quan tâm, chỉ chăm chú  lắng nghe đáp án của thiếu niên.
Rey vẫn nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt không tiết lộ bất cứ cảm xúc nào.  Alf đùa cợt phe phẩy đuôi, ngữ điệu vẫn nhàn nhã đến mức khiến người ta  phát điên:
- Ý cậu là hủy bỏ phép thuật?~
- Đúng! – Diệp Hoài gật đầu như điên.
- Ồ, tôi chưa nói với cậu sao? Một khi đã sử dụng, phép thuật không có cách nào hủy bỏ!~
Một câu nói, giống như lời tuyên bố tử hình, đập nát hy vọng cuối cùng của hắn.
- Thật ra thì vẫn còn một cách khác. – Rey đột nhiên nói.
Trong ánh mắt hy vọng của Diệp Hoài cùng với hai phân thân lo sợ bất an, Alf thản nhiên tuyên bố:
- Những phân thân được tạo ra từ “Hạt giống nhân bản của Ishtar”, bọn  họ cũng là con người, có suy nghĩ, có tư tưởng của riêng mình. Cho nên,  nếu muốn trừ bỏ phân thân, cậu cứ giết bọn họ đi là được!~
Rey quay người đi, vạt áo choàng bay lên thành một đường cong xinh đẹp,  sau đó một cái chớp mắt, bóng người kỳ lạ đã hoàn toàn dung nhập vào đêm  tối, không để lại một chút vết tích, cứ như một giấc mơ.
Để lại ba người, sững sờ nhìn nhau.
...
Trên con đường đầy người đi qua đi lại, một cậu thiếu niên đứng dựa lưng  vào đèn đường, áo choàng che khuất thân thể, mũ rơm kéo sụp xuống,  nhưng không ai để ý đến tạo hình kỳ dị của cậu ta.
Alf chợt cảm thấy cảm xúc của Rey hơi khác lạ. Nó không khỏi tò mò hỏi:
- Này, cậu có chuyện gì vậy?
Rey liếc nhìn Alf, nhìn đến mức lông tơ trên người con mèo dựng đứng lên, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của cậu:
- Tôi cứ nghĩ... Cái mũ này hợp với tôi...
- ... 
 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện