[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 68 : Nhị công tử
                                            .
                                    
             Khúc Vân Kỳ lui về phía sau một bước nhìn Ti Đồ Triệt từ trên  xuống dưới, thấy sắc mặt Ti Đồ Triệt có sự trống rỗng trong mắt Khúc  Vân Kỳ xuất hiện một tia thần sắc khác thường, giật hạ khóe miệng, ngữ  điệu mang vẻ kinh ngạc hỏi: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, không phải đang bị  thương chứ?”
Ti Đồ Triệt nhàn nhạt liếc hắn một cái, xoay người hướng gian  phòng đi tới, Khúc Vân Kỳ cũng không thèm để ý, hấp tấp đi theo phía  sau, khuôn mặt hưng phấn tiếp tục lải nhải hỏi: “Tại sao không trả lời  ta? Ngươi không phải bị thương sao? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Là ai  đả thương ngươi? Người kia bây giờ ở chỗ nào? Ngươi đã giết hắn ta  chưa?”
Ti Đồ Triệt dừng bước, xoay người lại hướng phía Khúc Vân Kỳ  vẫn đang tiếp tục om sòm, lạnh giọng quát lên: “Câm miệng! Còn dài dòng  nữa có tin ta sẽ ném ngươi từ trong Mãn Hương lâu xuống?”
“Thôi đi, xem bộ dạng ngươi bây giờ nửa sống nửa chết, toàn  thân chỉ là phù phiếm, ngươi có năng lực ném ta từ nơi này xuống sao?”  Khúc Vân Kỳ khinh thường bĩu môi, nhưng cũng không tiếp tục om sòm, hắn  lập tức đổi đề tài, vẫn là khuôn mặt hưng phấn tiến tới trước mặt Ti Đồ  Triệt nói: “Hỏi qua ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải trả lời ta  nga! Ngươi có biết một người tên là Ti Đồ Minh?”
“Không biết”. Ti Đồ Triệt lạnh lùng trả lời, trong giọng nói  mang theo sự không kiềm chế được, ngay sau đó hắn đột nhiên dừng cước  bộ, Ti Đồ Minh? Hành động này chỉ là nhất thời, trong nháy mắt hắn lập  tức khôi phục bộ dạng ban đầu, hướng Khúc Vân Kỳ không kiềm chế được  nói: “Đừng tưởng rằng chỉ cần là họ Ti Đồ thì sẽ có quan hệ với ta, nếu  ngươi không có việc gì thì tự giải quyết chuyện của mình đi, không nên  tới phiền ta!”
Khúc Vân Kỳ cũng chỉ xem lời của Ti Đồ Triệt như gió thổi bên  tai, rất nhanh tiến tới trước mặt hắn, vẻ mặt vẫn không thay đổi nói:  “Tư Đồ lão huynh, còn có một chuyện rất trọng yếu ta suýt quên, ta hôm  nay gặp được một người tửu lượng so sánh với ta còn tốt hơn, nhưng đáng  tiếc bây giờ không biết hắn chạy đi nơi nào, hắn nhân lúc ta quá chén vỗ  vỗ cái mông rời đi, thật muốn bây giờ tìm ra hắn, sau đó lại cùng hắn  so đấu một phen!”
Cước bộ Ti Đồ Triệt ngừng lại, hắn đang nhớ hôm nay trên  người Tịch nhi hình như phảng phất có mùi rượu, vốn hắn không để ý vì  mặc dù nàng bình thường không thích uống rượu nhưng thỉnh thoảng uống  một chút cũng không có gì kỳ quái. Bây giờ Khúc Vân Kỳ nhắc tới như vậy  khiến cho hắn phải để ý, hắn cũng từng bị nàng cho quá chén, cho nên  biết tửu lượng của nàng tuyệt đối không phải tầm thường, hoặc nói thẳng  nàng căn bản là quái thai.
Ti Đồ Triệt nhẹ nhíu hạ mi, khóe mắt thấy Khúc Vân Kỳ tinh  lực tràn đầy liền hỏi: “Ngươi nói người này không phải là Ti Đồ Minh đấy  chứ?”
Nghe vậy, Khúc Vân Kỳ gật đầu một cái, khuôn mặt cười cười  nói: “Chính là hắn, không nghĩ trên đời này vẫn còn tồn tại người khiến  Khúc Vân Kỳ ta quá chén, Tư Đồ huynh ngươi cũng chỉ có thể ngang sức  ngang tài nha!” Khúc Vân Kỳ nhìn thoáng qua Ti Đồ Triệt cước bộ có chút  phù phiếm, chuyển giọng nói: “Bất quá xem bộ dạng ngươi bây giờ hẳn cũng  không thích hợp uống rượu, không cẩn thận mà uống còn ảnh hưởng tới cái  mạng nhỏ của ngươi!”
Trên trán Ti Đồ Triệt mơ hồ có gân xanh xuất hiện, lạnh lùng  nhìn Khúc Vân Kỳ nói: “Vậy ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn muốn  kéo ta cùng ngươi đi uống rượu à?”
“Không cần! Ta chỉ là thấy ngươi cho nên tiến lên đây chào  hỏi mà thôi, dù sao cũng là hảo huynh đệ nhiều ngày không gặp phải  không? Ta đây không quấy rầy ngươi, hay là đi tìm mỹ nhân nhỉ, hắc hắc!  Nếu còn có thể gặp Ti Đồ Minh thì tốt”. Vừa nói xong Khúc Vân Kỳ quơ cây  quạt hướng lầu dưới đi xuống, hắn cảm thấy thích thú hơn khi được ở đó  đùa giỡn với bao nhiêu cô nương. 
Thân ảnh Khúc Vân Kỳ đã biến mất ở khúc quanh, Ti Đồ Triệt  vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt nhìn về hướng đó như có điều gì suy nghĩ  trong mắt hiện lên một tia lo lắng, hắn đang nghĩ tới từng lời của Khúc  Vân Kỳ. Khúc Vân Kỳ đã nói nếu có một ngày hắn gặp một người có thể  khiến hắn quá chén, tửu lượng so với hắn còn tốt hơn, là nam nhân hắn sẽ  phải cùng hắn làm huynh đệ cả đời, là nữ nhân sẽ lấy về nhà để cho nàng  làm nương tử của hắn.
Tịch nhi bây giờ đã là nương tử của An Kỳ Lạc, theo lý mà nói  không nên lo lắng gì nữa, nhưng  Khúc Vân Kỳ sau đó còn nói một câu, đó  chính là bất kể nữ tử kia đã lập gia đình hay chưa hắn cũng không quản!  Mặc dù An Kỳ Lạc không thể nào để cho Khúc Vân Kỳ cướp Tịch nhi đi,  nhưng nếu như hắn có chủ tâm quấy rối cũng không ai biết hắn sẽ làm ra  chuyện gì. Hắn rất nhàn rỗi, lúc nhàn rỗi e là sẽ nghĩ cách làm sao đi  tìm người khác gây phiền toái khiến cho mình không còn rảnh rỗi đến như  vậy.
Sau khi Khúc Vân Kỳ biến mất ở hành lang bên cạnh Ti Đồ Triệt  cũng xuất hiện một người khác, chính là Kim Cánh đi xuống giúp hắn  chuẩn bị đồ ăn. Nàng ân cần nhìn Ti Đồ Triệt hỏi: “Công tử, nhìn dáng vẻ  của người hình như là bị thương, không nên gấp gáp có phải không?”
Ti Đồ Triệt nhẹ gật đầu một cái, hướng gian phòng đi tới,  nhàn nhạt nói: “Không cần gấp gáp, tĩnh dưỡng một thời gian ngắn sẽ  không sao. Gần đây có chuyện trọng yếu gì không?”
“Chuyện trọng yếu thì không có, nhưng gần đây cứ điểm của Dạ  Thánh môn ở Thanh Minh thành tựa hồ có chút dị động, về phần xảy ra  chuyện gì thì không rõ ràng lắm, công tử cũng biết, tin tức của Dạ Thánh  môn vẫn luôn là tin tức khó thăm dò nhất trong tất cả các loại tin  tức”. Kim Cánh đi theo phía sau Ti Đồ Triệt, thoáng cái suy tư hồi đáp.
Ti Đồ Triệt nhẹ gật đầu một cái, trên mặt nhìn không ra bất  kỳ thái độ gì, lãnh đạm nói: “Tiếp tục dò xét, xem Dạ Thánh môn rốt cuộc  xảy ra chuyện gì!”
“Dạ!”
Ti Đồ Triệt không nhịn được ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng nhăn  lông mày, chết tiệt, bị tên kia đả thương nặng như vậy, mới chỉ đi vài  bước hơi thở đã không yên, khí huyết cuồn cuộn, xem ra phải yên tĩnh  nghỉ ngơi một thời gian ngắn mới có thể hoàn toàn phục hồi như cũ.
Khuôn mặt Kim Cánh ân cần nhìn hắn, khẩn trương hỏi: “Công tử  không cần gấp gáp sao? Nhìn dáng vẻ của người không giống như không có  chuyện gì, hẳn là bị thương rất nặng, bên trong phòng đã chuẩn bị thức  ăn, sau khi dùng xong xin mời người nghỉ ngơi một chút!”
Ti Đồ Triệt nhàn nhạt phất phất tay nói: “Biết rồi, nếu như  không có chuyện gì khác ngươi lui xuống trước đi, không nên tới quấy rầy  ta, nếu có chuyện gì cần nói ta sẽ gọi ngươi !”
“Thuộc hạ cáo lui!”
“Đợi một chút!” Khi Kim Cánh xoay người rời đi, Ti Đồ Triệt  đột nhiên lại gọi nàng, chống lại tầm mắt không giải thích được của nàng  nói: “Lưu ý động tĩnh gần đây của Khúc Vân Kỳ, có chuyện gì thì báo cáo  với ta!”
Kim Cánh sửng sốt một chút, trong mắt có nhàn nhạt nghi ngờ,  nhưng không hỏi gì cả, hướng Ti Đồ Triệt cung kính hành lễ nói: “Thuộc  hạ sẽ lưu ý!”
Bên trong Dạ Thánh môn, Lam Tịch Nguyệt có chút bất đắc dĩ  gục trên người An Kỳ Lạc, nếu như không phải An Kỳ Lạc đích thân ôm chặt  nàng làm cho nàng không ngọ nguậy được, nàng nhất định sẽ không an tĩnh  nằm ở trên giường như vậy. Nhưng bây giờ tựa hồ cũng không thể coi là  nằm ở trên giường, nhiều nhất chỉ có thể coi là gục ở trên người An Kỳ  Lạc.
Nàng nhẹ nhàng cử động thân thể, nhìn An Kỳ Lạc khuôn mặt  tươi cười nhu hòa nói: “An Kỳ Lạc, buông tay, ta đã không có chuyện gì,  không cần phải nghỉ ngơi nữa”.
An Kỳ Lạc không để ý nàng, hắn chỉ thích ôm nàng như vậy, hơn  nữa hắn không tin nàng không có chuyện gì, nội lực hao tổn nhiều như  vậy làm sao có thể phục hồi trong một thời gian ngắn? Ít nhất cũng phải  tu dưỡng hai ba ngày. Nghĩ tới đây hắn lại nghĩ tới một sự kiện khác vốn  hắn vẫn luôn mong đợi, cúi đầu cằm tựa vào ngực Lam Tịch Nguyệt vẻ mặt  không nhịn được cười khúc khích hỏi: “Tịch nhi, nàng còn nhớ một chuyện  hay không?”
Lam Tịch Nguyệt không giải thích được nhẹ nhíu hạ mi hỏi: “Chuyện gì?” Có chuyện gì sao, thật giống như không có!
Nghe vậy, An Kỳ Lạc bất mãn nhìn nàng một cái, sau đó nói:  “Buổi sáng hôm nay lúc nàng rời giường đã nói ban ngày làm sao có thể là  đêm động phòng hoa chúc, cho nên chờ đến tối chắc là được, cho nên…”
Còn chưa đợi hắn nói hết lời, Lam Tịch Nguyệt vội tránh thoát  ra ngoài, ngồi trên giường biểu hiện là lãnh thê của hắn nói: “Đừng nói  loạn nga, ta cái gì cũng không đáp ứng ngươi”.
“Wow, Tịch nhi làm sao có thể nói như vậy?” An Kỳ Lạc từ trên  giường ngồi dậy kêu to, đem Lam Tịch Nguyệt bên cạnh ôm vào trong ngực  không ngừng liếm, cả khuôn mặt tiếp tục đỏ bừng, tràn đầy ủy khuất nói:  “Nương tử, chúng ta thành thân cũng đã nhiều tháng, hơn nữa cùng giường  chung gối cũng chừng mấy ngày, nàng chừng nào mới tính toán muốn thân  thể của ta đây?”
Lam Tịch Nguyệt đưa tay muốn đẩy An Kỳ Lạc ra, nhưng khí lực  của hắn quá lớn, hơn nữa còn không ngừng liếm khiến cả người nàng không  nhúc nhích nổi, tay chân như nhũn ra, cảm giác hơi thở không yên. Nhất  là lúc nghe tới câu nói cuối cùng của hắn nàng đột nhiên cảm giác cả  người cũng bốc hỏa, hắn dám dùng lời mập mờ như vậy sao? Mặc dù có thể  đích xác là chuyện vô cùng mập mờ nhưng Lam Tịch Nguyệt xấu hổ phát hiện  những lời này của An Kỳ Lạc hình như thể hiện hắn đang chờ nàng đi cưng  chiều hắn.
Rốt cục nàng đẩy đầu của hắn ra một chút, im lặng nhìn hắn  nói: “An Kỳ Lạc, nhờ cậy ngơi không nên tùy tiện nói lung tung có được  không?” Nàng cảm giác mỗi lần hắn nói những lời này trong lòng nàng sẽ  sinh ra một cảm giác vô cùng cổ quái, một loại cảm giác mà ngay chính  nàng cũng không biết là cảm giác gì, có chút tức giận, có chút ngượng  ngùng, có chút buồn bực, có chút hớn hở… Dù sao cảm giác cũng rất nhiều,  rất phức tạp, nàng không biết thực sự phải hình dung thế nào cho phải.
An Kỳ Lạc có chút ngoài ý muốn nhìn Lam Tịch Nguyệt mặt mơ hồ  đỏ ửng, có chút không dám tin chăm chú nhìn nàng một lúc lâu sau đó  cười vui vẻ, bộ dạng giống như bị ăn quịt nói: “ Chẳng nhẽ Tịch nhi cho  là ta nói lung tung sao? Ta rất chân thành, chúng ta đã thành thân nhiều  tháng nhưng lại chưa từng có đêm động phòng hoa chúc!” Sớm biết như vậy  sau hôm thành thân đó hắn đã thực hiện rồi! An Kỳ Lạc nghĩ đến đó gương  mặt đỏ rừng rực, quang mang trong hai mắt lóe sáng.
Nhìn An Kỳ Lạc tâm hồn lơ lửng trong tưởng tượng Lam Tịch  Nguyệt không khỏi cảm thấy tức giận, đưa tay hung hăng bấm ở trên mặt  của hắn một cái, thừa dịp hắn bị đau buông tay ra nàng từ trong ngực của  hắn tránh thoát ra ngoài, lui về phía sau hắn với khoảng cách lớn nhất  có thể, đó cũng chính là vách tường cạnh giường. Nhưng bởi vì nàng giúp  Ti Đồ Triệt chữa trị thương thế mà vận công đến kiệt sức, thân thể không  có cách nào khôi phục lại trong mấy canh giờ ngắn ngủi như vậy cho nên  nàng tựa vào vách tường không nhịn được ho khai vài tiếng, thở hổn hển  như hụt hết hơi.
Thấy thế An Kỳ Lạc cũng lập tức phản ứng, tự nhiên không hề  đề cập đến đề tài kia với Lam Tịch Nguyệt nữa nhưng lại tiến tới trước  mặt nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng, khuôn mặt tràn đầy đau lòng, thở dài một  tiếng nói: “Tại sao liều mạng như vậy? Ti Đồ Triệt đối với nàng quan  trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi ngay cả mạng cũng có thể không  cần?”  Thật ra khi thấy Ti Đồ Triệt xuất hiện, hơn nữa chứng kiến nàng  vì cứu hắn mà thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma An Kỳ Lạc đã cảm giác nguy  cơ, hắn rất lo lắng Ti Đồ Triệt có giống Duẫn Hữu Phàm hay không, thừa  dịp hắn không chú ý sẽ đoạt Tịch nhi đi. Có thể Tịch nhi không nhận ra  nhưng cùng là nam nhân hắn có thể phát hiện từ trong ánh mắt của Ti Đồ  Triệt, hắn cũng yêu Tịch nhi mặc dù hắn rất giỏi che dấu, mà hết lần này  tới lần khác Tịch nhi cũng để ý hắn như vậy, so sánh với Duẫn Hữu Phàm  sự quan tâm còn nhiều hơn một chút.
Đây đương nhiên là chuyện khiến cho An Kỳ Lạc cảm thấy vô  cùng bất an, cho nên hắn đã nghĩ nếu như bọn họ là phu thê thực sự Tịch  nhi có phải sẽ an toàn hơn một chút hay không? Mặc dù không thể ngăn  chặn nhưng cũng khiến tình cảm trong lòng Tịch nhi dày thêm một lớp,  cũng sẽ quan tâm tới hắn nhiều hơn chăng? Có lẽ làm như vậy có chút ích  kỷ nhưng hắn rất sợ Tịch nhi bị người khác cướp đi, ngay cả chính hắn  cũng không rõ hắn đối với Tịch nhi rốt cục là không có lòng tin hay là  đối với chính hắn không có lòng tin.
Lam Tịch Nguyệt sửng sốt tựa khẽ trên người An Kỳ Lạc nhàn  nhạt nói: “Hắn là sư huynh của ta, cũng là thân nhân duy nhất trong lòng  ta, ta dĩ nhiên không muốn thấy hắn gặp chuyện không may”.
“Cho dù làm cho mình gặp phải nguy hiểm cũng không quản sao?”
“Đúng!” Nàng ngẩng đầu lên chống lại ánh mắt ảm đảm mang theo  đau lòng của An Kỳ Lạc nói thẳng: “Kể từ ba năm trước đây, sau khi sư  môn bị diệt vong chỉ còn lại hai người chúng ta, mà ở trên đời này ta  cũng chỉ có hắn là người thân, ngoại trừ việc báo thù cho những thân  nhân đã chết ta còn muốn bảo vệ thật tốt thân nhân duy nhất còn sống  này, cho dù là dùng cả tính mạng ta cũng nguyện ý!”
An Kỳ Lạc cảm giác muốn phát điên, đau lòng, hâm mộ, ghen tị,  lo lắng… hằng hà vô số cảm giác đồng loạt cuộn lên trong lòng, rốt cuộc  Tịch nhi đối với Ti Đồ Triệt là dạng tình cảm gì? Là tình cảm thân  thích? Hay còn có loại tình cảm nào khác? Hắn không biết hơn nữa cũng  không dám hỏi, hắn sợ nghe phải cái đáp án mà hắn không muốn nghe. Chỉ  có thể ôm nàng thật chặt trong ngực, nhắm mắt lại cọ cọ ở khe hở giữa  hai người lẩm bẩm nói: “Tịch nhi, nàng có biết hay không, ta thật ghen  tỵ Ti Đồ Triệt có thể khiến nàng quan tâm hắn như vậy, cũng thật lo lắng  hôm nay lỡ như nàng gặp chuyện không may”.
Lam Tịch Nguyệt an tĩnh vùi mặt trong ngực hắn nhẹ giọng nói:  “An Kỳ Lạc, nếu như ta muốn ngươi bận rộn chiếu cố ta, thậm chí bỏ bê  cả chuyện của Dạ Thánh môn ngươi có thể giúp ta hay không?”
An Kỳ Lạc sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó khóe miệng  cong lên nụ cười thản nhiên, gật đầu cười nói: “Dĩ nhiên giúp, chỉ cần  nàng mở miệng.”
Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn An Kỳ Lạc nói:  “Tốt lắm, ta bây giờ muốn biết tất cả chuyện của Lục vương gia Thanh Tố  quốc, muốn biết hắn cùng trưởng công chúa có hiệp nghị hoặc là quy ước  gì hay không, vật mà Lục vương gia muốn có từ trong tay trưởng công chúa  là vật gì!” Nàng dừng lại một chút, hình như nghĩ tới điều gì, đột  nhiên đổi giọng nói: “Những chuyện này trực tiếp đi hỏi Ti Đồ Triệt là  được rồi, nhưng ngươi phải giúp ta phái người nghiêm mật giám thị bên  trong Lục vương gia phủ cùng tướng quân phủ có được hay không?”
Nếu như là hỏi một chút tin tức tình báo… những chuyện Ti Đồ  Triệt biết đến hẳn tương đối nhiều, hơn nữa hắn bây giờ hẳn đã biết một  ít chuyện nên không cần lãng phí thời gian, hãy để cho An Kỳ Lạc hỗ trợ  chuyện cần thiết hơn.
An Kỳ Lạc rất vui vẻ, mặc dù lúc nghe nàng nói có thể đi hỏi  Ti Đồ Triệt không nhịn được có chút ghen tức quay cuồng nhưng hắn vẫn  rất vui bởi vì Tịch nhi rốt cục nguyện ý để cho hắn hỗ trợ, hắn cũng rốt  cục có thể vì nàng làm chút ít chuyện! An Kỳ Lạc gật đầu cười nói:  “Được, ta lập tức đi  làm ngay, nàng cứ chờ!”
Sau đó hắn từ trên giường tung mình đứng trên mặt đất, muốn  xoay người rời đi nhưng không nhịn được xoay người lại nhìn Lam Tịch  Nguyệt nói: “Nhớ kỹ, nàng bây giờ không thể đi ra ngoài, trước tiên an  dưỡng thân thể thật tốt rồi hãy nói, biết không? Về chuyện nàng muốn hỏi  Ti Đồ Triệt, cùng lắm thì ta đi tìm hắn hỏi, hoặc là trực tiếp gọi hắn  đến đây để hỏi là được.”
Hắn bây giờ tựa hồ vô cùng kiêng kỵ Ti Đồ Triệt, trước tiên  bỏ qua một bên không đề cập tới chuyện Ti Đồ Triệt nói hắn là Vương gia  giận dữ, dù sao ánh mắt của hắn vốn là màu đỏ, sau lưng hắn người khác  vẫn liên tục nói còn Ti Đồ Triệt thì trực tiếp đả kích hắn trước mặt.  Ánh mắt An Kỳ Lạc phi thường cẩn thận suy nghĩ, riêng chuyện Ti Đồ Triệt  là người có khả năng tranh đoạt Tịch nhi nhất cũng đủ để cho hắn phải  kiêng kỵ, dù sao sau này nhất định phải cẩn thận không để Ti Đồ Triệt và  Tịch nhi có cơ hội ở chung một chỗ. Đột nhiên sau đó An Kỳ Lạc xoay  người rời khỏi phòng, trước hết phải thực hiện thỏa đáng lời Tịch nhi  dặn dò!
Quả thật Lam Tịch Nguyệt cũng tính toán không muốn đi ra  ngoài, trước hết xếp chân ngồi ở trên giường điều tức nội lực, sau đó sẽ  nghe lời An Kỳ Lạc nằm xuống nghỉ ngơi. Kế tiếp nàng còn có rất nhiều  chuyện muốn làm cho nên lúc không có gì làm như lúc này, thân thể cũng  mệt nhọc phải an dưỡng tốt trong mấy ngày, như vậy mới nhanh hồi phục  hơn một chút. 
Lục vương gia này nếu như xác định được chính xác là Lục  hoàng thúc của Lam Tịch Nguyệt, cùng phụ hoàng tuy là huynh đệ không  chung mẫu thân nhưng cho đến nay biểu hiện ở trong triều đều rất bình  thản, bộ dạng không tranh quyền đoạt thế, vậy mà thật ra trong bóng tối  cũng nuôi dưỡng một nhóm tử sỹ tinh nhuệ. Rốt cuộc hắn mưu cầu cái gì  bây giờ hẳn chỉ mỗi mình hắn tự biết, điều Lam Tịch Nguyệt muốn biết hắn  có quan hệ gì với trưởng công chúa chắc cần phải đi hỏi thăm Ti Đồ  Triệt mới được.  
Trong toàn thiên hạ khổng lồ này Ti Đồ Triệt sở hữu nơi thông  tin nhanh nhạy, chỉ cần là thứ hắn muốn biết không có cách nào là không  thể tìm ra, chỉ sợ ngay cả hệ thống tình báo triều đình hai nước Thanh  Tố quốc và Lâm Nguyệt quốc đều kém xa hệ thống tình báo của hắn. Dù sao  cũng có sự ủng hộ của Lam Tịch Nguyệt, nàng là một đặc công nổi bật ở  thời hiện đại chắc chắn biết cách thu thập thông tin tình báo, cho dù  thời đại này không có nhiều công cụ hữu hiệu trợ giúp nhưng kiến thức  của nàng so với người thời đại này cao minh hơn mấy trăm nghìn năm.
An Kỳ Lạc phái người của Dạ Thánh môn đêm mồng 7 tháng 1  trông coi Lục vương phủ, có thể còn có một bộ phận người trực tiếp thâm  nhập vào đó, quang minh chính đại đi lại trong Lục vương phủ, về phần  rốt cuộc đây là những người nào, ở trong Lục vương phủ có thân phận gì  chỉ sợ chỉ có An Kỳ Lạc cùng những người đó biết.
Nghỉ ngơi hai ngày, trên căn bản coi như Lam Tịch Nguyệt hoàn  toàn không có chuyện gì, chẳng qua là Ti Đồ Triệt có thể cần thêm một  thời gian ngắn nữa. Mà mấy ngày qua Lam Tịch Nguyệt cũng không đi chỗ  nào, ngoan ngoãn ở bên trong Dạ Thánh môn điều tức thân thể, về chuyện  nàng muốn hỏi Ti Đồ Triệt một vài vấn đề vẫn gác lại đó chưa giải quyết.
Nàng đổi lại nam trang, trên mặt cũng cải trang một chút sau  đó vươn vai một cái liền quyết định muốn ra cửa tóm lấy Ti Đồ Triệt để  thương lượng chút chuyện. Vừa đi tới cửa mặt nàng đã va vào một lồng  ngực, không nhịn được buồn bực hừ một tiếng vội vàng lui về sau mấy bước  che chỗ mũi bị đau nhìn về phía An Kỳ Lạc đứng nhíu hạ mi giọng mang  theo một chút xíu hờn dỗi nói: “Làm sao ngươi đột nhiên xuất hiện ở cửa  rồi?”
Thấy thế, An Kỳ Lạc vội vàng tiến lên đưa tay cẩn thận nắm  lấy bàn tay nàng đang che mũi khẩn trương hỏi: “Thế nào? Có phải rất đau  không?”
Nàng lắc đầu nhàn nhạt nói: “Không có, đã không còn đau. Bất  quá ta đang muốn đi ra ngoài, mà ngươi lại đang cản trở đường của ta.”
Nhìn thấy nam trang trên người nàng, An Kỳ Lạc đã đoán ra  nàng muốn đi ra ngoài, nghe vậy cũng chỉ gật đầu, tay nhẹ xoa sống mũi  của nàng, ôn nhu nói: “Ta đã nhìn ra, nàng muốn đi tìm Ti Đồ Triệt sao?”
“Ừ!”
Trong lòng An Kỳ Lạc chua xót, còn có chút lo lắng, đối với  Ti Đồ Triệt càng thêm hết sức phòng bị, nhưng thật đáng chết, vừa lúc  hắn có việc không thể theo nàng cùng đi. Nghĩ đến Ti Đồ Triệt có thể ở  chung một chỗ với Tịch nhi trong một thời gian ngắn An Kỳ Lạc không nhịn  được muốn hỏi nàng một tiếng có thể chờ hắn sau khi xử lý xong chuyện  sẽ cùng đi với nàng. Bất quá hắn biết đó là chuyện không thể nào cho nên  không nói ra miệng, chỉ có chút không yên lòng dặn dò: “Lúc đi ra ngoài  nàng phải cẩn thận một chút, không nên vừa bị đả thương lại cứu người  nào đó khiến cho mình mệt nhọc thêm! Ta còn có chút chuyện không thể đi  cùng nàng”.
Lam Tịch Nguyệt gật đầu một cái, sau đó vòng qua An Kỳ Lạc  hướng cửa đi tới, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ta biết rồi, yên tâm  đi!” Thật ra hắn không cùng đi tốt hơn, cũng không biết tại sao hai  người là hắn và Ti Đồ Triệt vừa thấy mặt nhau bộ dạng đã tựa hồ muốn  xông vào đánh nhau, nếu như hắn cùng đi, bảo đảm nàng sẽ không moi được  bất kỳ thông tin gì từ Ti Đồ Triệt vì cái miệng đó trước hết sẽ phải ầm ĩ  với An Kỳ Lạc. 
Thật ra Ti Đồ Triệt rất hiếm khi kích động gây lộn với người  khác, còn khuôn mặt An Kỳ Lạc vẫn luôn hàn băng chỉ khi thấy nàng mới  trở nên ấm áp hơn một chút, những lúc khác đều rất kiệm lời. Không nghĩ  hai người đó vừa thấy mặt nhau đã hoàn toàn thay đổi, Ti Đồ Triệt vốn ít  gây lộn khuôn mặt bỗng trở nên điêu toa ác độc, còn An Kỳ Lạc từ trước  đến giờ tâm tính lạnh băng sẽ trở nên có chút táo bạo.
Lúc Lam Tịch Nguyệt tiến vào bên trong Mãn Hương lâu Ti Đồ  Triệt đang ở bên trong phòng xếp bằng chân vận công điều tức, trên người  hắn có một tầng sương mù tỏa ra mang theo nhàn nhạt lạnh lẽo, mồ hôi ở  trên mặt hắn toát ra không lâu sau ngưng đọng thành một tầng băng sương  thật mỏng để cho khuôn mặt hắn bây giờ nhìn qua mang theo màu trắng  giống như vừa bị đào lên từ trong đống tuyết.
Nàng chọn lấy một cái ghế băng bên cạnh ngồi xuống, mỗi lần  nàng tiến vào đây đều thông qua đường cửa sổ vì không muốn cho người  khác biết nàng xuất hiện ở Mãn Hương lâu, cũng coi như là một phương  thức ẩn danh. Quay đầu đánh giá xung quanh, gian phòng này hình như cũng  không có gì khác những gian phòng khác ở Mãn Hương lâu, chỗ bất đồng  duy nhất hẳn chính là ở trong phòng không có một cô nương đợi tiếp khách  mà là một nam tử. 
Nhưng càng là chỗ bình thường càng có thể giấu đồ quan trọng,  rất nhiều đồ giấu ở nơi người ta không thể tưởng tượng được hoặc là chỗ  mà bất luận kẻ nào cũng có thể tìm ra nhưng hết lần này tới lần khác  người ta không lưu ý do đó bỏ sót không tìm kiếm.
Lam Tịch Nguyệt đứng dậy đi tới bức họa phía trước tay kéo nó  sang một bên lộ ra một hốc tối từ nơi nào đó lấy ra một chồng sổ sách  để lên mặt bàn, sau đó một lần nữa để bức họa kia về vị trí cũ, nàng  ngồi ở cạnh bàn lật xem sổ sách. Ti Đồ Triệt đang bị thương, thân thể  không tốt nàng giúp hắn xem xét tình hình một chút, nhìn dáng vẻ hắn  nhất thời sẽ không tỉnh lại.
Một hốc tối như vậy ở trong phòng chẳng qua là để chứa một  chồng sổ sách, đó không phải là đồ trọng yếu nhất mà người ta cần tìm.  Đối với một thanh lâu bình thường, chồng sổ sách đó dĩ nhiên vô cùng  quan trọng. Cho nên, nếu quả thật có người nào đó vào đây phát hiện ra  bên trong hộc tối có giấu một chồng sổ sách sẽ không coi đây là chuyện  kỳ quái, do đó hắn sẽ coi chồng sổ sách chính là thứ đồ quan trọng được  cất giấu mà bỏ quên một thứ đồ còn quan trọng hơn ẩn sâu phía sau chồng  sổ sách đó.
Ví dụ như bên dưới hốc tối kia sẽ còn một hốc tối khác cất  giấu một thứ đồ còn quan trọng hơn. Chẳng mấy người phát hiện ra hốc tối  đầu tiên rồi sẽ phát hiện trong đó còn có thêm một hốc tối bí ẩn khác  đâu!
Tầm mắt Lam Tịch Nguyệt nhanh chóng quét qua sổ sách, một tay  lật giở, một tay khác viết cái gì đó lên. Tập giấy điệp vốn ở một bên  bàn đã chuyển dời đến bên tay Lam Tịch Nguyệt, nét bút của nàng vẫn  nhanh chóng thảo nét chữ, đối với nàng mà nói tính toán sổ sách loại này  chỉ là chuyện nhỏ không cần hao tốn nhiều trí óc cùng tinh lực.
Ti Đồ Triệt nhẹ nhíu hạ mi, tầng sương mù bay xung quanh  người dần dần phai nhạt đi, băng sương trên mặt cũng có dấu hiệu tan rã  sau đó chậm chạp mở mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt đang cúi đầu trên bàn chăm  chú nhìn xem sổ sách, trên mặt hắn xuất hiện nụ cười nhu hòa. Hắn hít  sâu một hơi, thần sắc mê luyến trong ánh mắt biến mất, vươn vai từ trên  giường đi xuống ngồi bên cạnh Lam Tịch Nguyệt nhìn nàng cầm quyển sách  rất dày, bút cũng đang bay múa trong tay cười nói: “Ta thấy thực vui vẻ,  sau này có nên giao hết toàn bộ sổ sách cho tiểu sư muội bảo đảm không  biết tiểu sư muội tính sao?”
Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu liếc hắn một cái, cúi đầu viết nốt  một chi tiết sau đó ném cái bút cầm trong tay, chiếc khăn trải bàn hoa  mỹ cũng bị chấm một vệt đen. Nàng không thèm để ý Ti Đồ Triệt đang ngồi  nhìn cái khắn trải bản thần sắc tràn đầy đau lòng, nàng ngồi trên ghế  băng xoay người lại nhìn hắn hờ hững nói: “Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi  vừa lúc qua đây thấy ngươi đang vận công nhàn rỗi không có chuyện gì làm  mới tính toán sổ sách giúp ngươi, không nên được voi đòi tiên a!” Ti Đồ  Triệt đưa tay sửa sang đồ đạc xốc xếch do bị Lam Tịch Nguyệt ném bút,  ủy khuất xem xét nàng một cái sau đó nói: “Muốn hỏi gì cứ nói, nếu ta  biết nhất định sẽ trả lời!” Thật ra cho dù nàng không hỏi hắn cũng đoán  ra được nàng muốn hỏi vấn đề gì, dù sao đã là huynh muội nhiều năm như  vậy không phải là không đoán ra được.
Lam Tịch Nguyệt quét mắt nhìn hắn một cái lạnh lùng hỏi:  “Ngươi biết ta muốn hỏi điều gì sao? Ta muốn biết chuyện của Lục vương  gia, còn có chuyện của trưởng công chúa nữa”.
Ti Đồ Triệt suy tư sau đó nhẹ nói: “Ta chỉ biết biểu hiện của  Lục vương gia không giống như bề ngoài gần gũi không tranh quyền đoạt  thế của hắn, hắn bí mật đào tạo một nhóm tử sỹ để cống hiến cho hắn, rất  nhiều chuyện hắn đều giao cho nhóm tử sỹ kia thực hiện. Hoàn thành thì  trở về phục mệnh, thất bại thì bỏ mạng không để lại bất cứ dấu vết gì.  Thậm chí thế lực bọn sát thủ đó ở trên giang hồ cũng không nhỏ, tên Quý  Uy mấy ngày trước gặp mặt chính là sát thủ đầu não, nhiệm vụ giết người  của hắn cũng đều do Lục vương gia bày mưu tính kế”.
Lam Tịch Nguyệt không giải thích được nhẹ nhíu hạ mi: “Nếu  hắn là tử sỹ của Lục vương gia về lý không nên một mình hành động, nhưng  tại sao ngày đó hắn lại muốn chặn ngươi lại bộ dạng tỏ ra chỉ muốn giết  ngươi cho hả lòng hả dạ?” Nếu đã là tử sỹ, tình cảm đương nhiên không  thể thuộc về bản thân, làm sao có thể vô duyên vô cớ gây sự làm khó  người khác? Trừ phi là chính chủ nhân hắn bày mưu đặt kế.
Nghe vậy trên mặt Ti Đồ Triệt hện lên vẻ vô tội nói: ‘Cái này  ngươi cũng biết, nhân sỹ trong giang hồ sẽ luôn có cừu nhân, Quý Uy  chính là một trong những cừu nhân thù hận tương đối sâu đối với ta. Thấy  cừu nhân là ta đây đương nhiên không nhịn được sẽ động thủ, nhưng thật  may mắn lúc ấy tiểu sư muội lại có mặt tại đó nếu không sẽ không còn  được gặp lại sư huynh ta đây!”
Lam Tịch Nguyệt nhẹ chớp mắt, không tiếp tục đề tài này nữa  mà tiếp tục hỏi: “Lục vương gia tại sao muốn nuôi dưỡng một nhóm tử sỹ?  Mục đích của hắn là gì?”
Mặt Ti Đồ Triệt có chút biểu hiện như bị làm khó, nhún vai  nói: “Chuyện cơ mật như vậy làm sao chúng ta có thể dễ dàng tra ra được?  Hơn nữa chuyện này ngoại trừ Lục vương gia ra không có mấy người biết  rốt cuộc hắn có ý đồ gì, bất quá khả năng có thể nhất là hắn muốn phản  bội, muốn đảm đương cương vị Hoàng đế! Mấy năm nay, danh vọng của hắn ở  trong triều rất cao, cũng mật thiết qua lại với nhiều đại thần, trên tay  ngoài bọn tử sỹ ra còn nắm binh phù mười vạn đại quân của Thanh Tố  quốc. Chẳng qua Hoàng thượng cũng không ngồi không, đối với hắn cũng có  phòng bị, bây giờ đang trăm phương ngàn kế muốn thu hồi binh quyền trên  tay hắn!”
“Nếu như mục đích của hắn thật sự là ngôi vị Hoàng đế, vậy thì có quan hệ gì với trưởng công chúa?”
Ti Đồ Triệt nhún nhún vai, khoanh hai tay nói: “Cái này ta  càng thêm không biết, bất quá kết quả điều tra bước đầu chính là trên  tay trưởng công chúa có vật Lục vương gia vô cùng muốn có nhưng hắn  không muốn tự mình động thủ đòi về, hơn nữa thấy trưởng công chúa cũng  sẽ không dễ dàng đưa cho hắn nên mới bày mưu tính kế cho Quý Uy đến gần  trưởng công chúa, sau đó nhân cơ hội mà đoạt lấy vật kia, về phần rốt  cuộc đó là vật gì bởi vì thời gian quá gấp ta căn bản tra chưa ra cho  nên không biết! Ngươi yên tâm, thêm một thời gian nữa hẳn ta có thể tìm  ra được”.
“Trưởng công chúa tại sao muốn giết Lam Thanh Nguyệt?” Vấn đề  này Lam Tịch Nguyệt đã nghĩ mãi mà vẫn không rõ, không phải trưởng công  chúa vốn rất yêu thương Lam Thanh Nguyệt sao? Hơn nữa từ lúc Lam Thanh  Nguyệt còn nhỏ đã nghĩ nàng ta sẽ là con dâu, vì sao bây giờ đột nhiên  muốn giết nàng ta?
Ti Đồ Triệt nhẹ lắc đầu nói: “Cái này ta cũng rất kinh ngac,  theo thông tin chúng ta biết được, trưởng công chúa vốn vẫn luôn vô cùng  yêu thích Lam Thanh Nguyệt, hơn nữa quan hệ với Hoàng hậu cũng tương  đối gần gũi, xem ra có vẻ vô cùng hòa hợp. Thật sự ta nghĩ mãi không ra  tại sao đột nhiên bà ấy muốn giết Lam Thanh Nguyệt. Tuy nhiên gần đây ta  mới tra ra được một chuyện vô cùng thú vị về quan hệ giữa trưởng công  chúa và Hoàng hậu nương nương, ngươi hẳn là muốn biết”.
Trong lòng Lam Tịch Nguyệt lay động, trưởng công chúa có quan hệ với Hoàng hậu ư? Nàng vội vàng hỏi: “Chuyện gì?”
Ti Đồ Triệt suy nghĩ một chút rồi nói: “Thời gian hai tháng  trước, cũng chính là lúc sau khi ngươi xuất giá Duẫn Hữu Phàm thành thân  với Lam Thanh Nguyệt, trưởng công chúa từng có lúc đêm khuya trời tối  đi gặp Hoàng hậu, hai người ở bên trong Phượng Nghi cung mật đàm hơn hai  canh giờ, lúc trưởng công chúa xuát cung tâm tình đặc biệt không tốt  hình như là do lúc mật đàm với Hoàng hậu mà như vậy. Sau đó, trưởng công  chúa ngoài mặt vẫn là yêu thương Lam Thanh Nguyệt cho phải phép, thậm  chí thỉnh thoảng còn ở trước mặt Duẫn Hữu Phàm giúp Lam Thanh Nguyệt nói  tốt nhưng sau lưng lại luôn quấy nhiễu Lam Thanh Nguyệt đến gần Duẫn  Hữu Phàm, hình như không muốn để Lam Thanh Nguyệt có nhiều cơ hội tiếp  xúc với Duẫn Hữu Phàm”.
Nói tới đây, Ti Đồ Triệt hơi dừng lại một chút, tiếp sau đó  lại nói: “Hơn nữa hôm sau, trưởng công chúa còn bí mật tiến cung mấy  lần, nhưng không thể tra ra sau khi tiến cung xảy ra chuyện gì bởi vì  mỗi lần tiến cung trưởng công chúa chỉ mang theo nha hoán nhiếp thân  nhất, mà sau khi vào cung nha hoàn đó cũng chỉ đứng bên ngoài”.
Lam Tịch Nguyệt nhẹ mím môi, đây là một động tác theo bản  năng mỗi khi nàng gặp phải ra vấn đề làm cho nàng nghĩ không ra, nàng sẽ  giống như bây giờ nhẹ nhàng mím môi. Một hồi lâu, nàng mới lẩm bẩm mở  miệng nói: “Rốt cuộc trưởng công chúa cùng hoàng hậu thảo luận những  chuyện gì? Hơn nữa, vốn thân là trưởng công chúa hoàn toàn có thể quang  minh chính đại tiến cung, vì sao phải thần bí như vậy? Tất cả toàn bộ kẻ  hầu người hạ đều để ở khoảng cách xa, không mang theo bất kỳ hạ nhân  nào để hầu hạ, một mình bà ta ở trong cung không biết làm chuyện gì?” 
Ti Đồ Triệt đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng nói: “Chớ suy nghĩ quá  nhiều, nghĩ không ra thì đừng có nghĩ nữa, chờ sư huynh ta giúp ngươi  điều tra rõ ràng toàn bộ rồi sẽ nói cho ngươi biết, thế nào?”
Nghiêng đầu tránh tay của hắn, Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn  hắn nói: “Đừng vuốt đầu của ta, ta không phải là tiểu hài tử!” Nhưng  ngay sau đó nàng lại nói: “Ngươi làm việc hiệu suất thấp như vậy, chờ  lúc ngươi đem chuyện tra rõ ràng không biết phải chờ tới năm nào tháng  nào đây!”
Ti Đồ Triệt bất mãn nhìn nàng, lầm bầm nói: “Đó là bởi vì ta  không muốn điều tra, chỉ cần ta muốn khẳng định rất nhanh có thể điều  tra xong! Ngươi không phải là đối với sư huynh của ngươi không tin tưởng  như vậy sao?”
Lam Tịch Nguyệt chuyển mặt sang nơi khác, lạnh lùng nói: “Cho tới bây giờ cũng chưa từng!”
Lời của nàng khiến cho Ti Đồ Triệt chịu đả kích sâu sắc,  miệng hung hăng co mấy cái đang muốn thể hiện sự bất mãn của mình đột  nhiên thấy Lam Tịch Nguyệt chuyển tầm mắt hướng đến cửa phòng, ngay sau  đó hắn nghe thấy tiếng bước chân kèm theo một thanh âm hắn vô cùng không  muốn nghe: “Tư Đồ huynh, ta tới tìm ngươi ra ngoài chơi, ngươi luôn  ngây ngốc ở trong phòng sẽ buồn bực mà sinh bệnh thôi! Hơn nữa, ngươi  không phải là nữ nhân làm sao hết lần này đến lần khác chơi trội hơn cả  khuê nữ ru rú trong phòng không ra khỏi cổng lớn nửa bước.
Thanh âm chưa hoàn toàn rơi xuống hết Khúc Vân Kỳ đã kịch  liệt đẩy cửa bước đến, phía sau có một người lảo đảo đi sát theo chính  là Kim Cánh. Thấy đã không thể cản hắn lại, Kim Cánh xoay mặt lại, khuôn  mặt xin lỗi nhìn Ti Đồ Triệt khẽ quỳ gối hành lễ nói: “Ra mắt công tử!”  Thấy Lam Tịch Nguyệt đang ngồi bên cạnh lại tiếp tục bận rộn hành lễ  nói: “Ra mắt Nhị công tử!”
Lam Tịch Nguyệt không chỉ ghé qua Mãn Hương lâu ở Thanh Minh  thành một lần, hơn thế nữa, thân phận của nàng cũng thật phi thường  khiến cho người ta phải hộc máu, Nhị công tử, dĩ nhiên đây là ý tứ của  Ti Đồ Triệt. Lam Tịch Nguyệt hướng Kim Cánh gật đầu một cái, chẳng qua  lúc nàng còn chưa kịp nói chuyện trước mặt đã hiện ra một khuôn mặt vô  sỉ.
Khúc Vân Kỳ khuôn mặt kinh ngạc nhìn nàng, sau đó xoay người  sang chỗ khác nhìn Ti Đồ Triệt, bất mãn hét lớn: “Tư Đồ lão huynh, ngươi  không phải nói ngươi không nhận ra Ti Đồ Minh sao? Vậy ngươi bây giờ  tại sao cùng hắn ngồi chung một chỗ, bộ dạng còn giống như hàn huyên rất  vui vẻ!”
Bộ dạng hàn huyên rất vui vẻ? Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhướng mày,  bộ dạng của bọn họ giống như là hàn huyên rất vui vẻ sao? Chẳng qua  nàng còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Khúc Vân Kỳ lại chỉ hướng nàng,  nhìn nàng không cam lòng hừ hừ nói: “Còn ngươi nữa a, ngươi không phải  nói không có nửa điểm quan hệ với Ti Đồ Triệt sao? Vậy tại sao ngươi bây  giờ xuất hiện ở chỗ này?”
Lam Tịch nguyệt thần sắc lạnh nhạt nhìn hắn, thanh âm mang  theo trong trẻo lạnh lùng nói: “Ta nhớ được ta cũng không  nói với ngươi  ta cùng Ti Đồ Triệt không có nửa điểm quan hệ.”
“Chưa nói qua sao? Ngươi rõ ràng đã nói!” Khúc Vân Kỳ trừng  mắt khuôn mặt khó chịu nhìn nàng, hắn đã đem nàng vào hàng ngũ những hảo  huynh đệ, ai bảo nàng có thể khiến hắn quá chén! Không nghĩ tới nàng  vẫn lừa gạt hắn nói nàng không nhận ra Ti Đồ Triệt, thật sự khiến cho  hắn quá thương tâm!
Trên mặt Lam Tịch Nguyệt không có có bất kỳ thay đổi nào,  lạnh nhạt nói: “Ta lúc ấy chẳng qua có nói với ngươi một câu không phải  mọi người họ Ti Đồ đều có quan hệ với Ti Đồ Triệt, thật sự cho tới bây  giờ cũng chưa có nói ta cùng Ti Đồ Triệt không có bất cứ quan hệ gì!”
Khúc Vân Kỳ sửng sốt một chút, sau đó từ từ hồi tưởng lại lời  ngày đó nàng nói, thật giống như, thật giống như thật sự chỉ nói một  câu như vậy, nhưng một câu này của nàng rõ ràng dễ dàng làm cho người ta  nghĩ đến nàng cùng Ti Đồ Triệt không có bất cứ quan hệ gì! Nhưng mặc dù  như thế, tâm tình của Khúc Vân Kỳ không còn tức giận như mới vừa rồi,  chỉ bất mãn nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Ngươi lúc đó nói không rõ ràng,  cho dù ai nghe được câu nói kia cũng sẽ cho rằng ngươi và Ti Đồ Triệt  không có bất cứ quan hệ gì!”  
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện