[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 63 : Lần đầu gặp Khúc Vân Kỳ
                                            .
                                    
             Lam Tịch Nguyệt cưỡi chung một con ngựa với An Kỳ Lạc, vốn  hắn muốn nàng ngồi xe ngựa, nhưng Lam Tịch Nguyệt nói gì cũng không chịu  ngồi lên xe, nàng đã bị Duẫn Hữu Phàm dùng mê dược cho ngất đi rồi mang  đi trên xe ngựa, ở trong một không gian chật hẹp lâu như vậy nàng thật  rất buồn bực, khó chịu. An Kỳ Lạc cũng không khó khăn đáp ứng nàng có  thể cưỡi ngựa. Nhưng hắn lo năng lực cưỡi ngựa của nàng không tốt, mà  bọn họ lại muốn mau chóng khởi hành, tốc độ di chuyển cũng phải mau lẹ  vì thế hắn nhất định bắt nàng phải cưỡi chung một con chiến mã với mình.
Vốn Lam Tịch Nguyệt không đồng ý, khả năng cưỡi ngựa của nàng  so với bọn hắn không hề thua kém, chẳng qua sau khi đến thế giới này,  mười sáu năm qua nàng cực ít tiếp xúc với ngựa cho nên lúc bắt đầu có  chút mới lạ, nhưng chỉ cần tập luyện chút xíu chắc sẽ không thành vấn  đề. Thấy nàng có vẻ mới lạ với chuyện cưỡi ngựa, để tránh cho nàng nửa  đường tự nhiên té xuống, An Kỳ Lạc dứt khoát quyết định hắn và nàng phải  cưỡi chung một con ngựa!
Thật ra thì cho dù hắn không nói, Lam Tịch Nguyệt cũng có thể  cảm giác được lo lắng có thể từ trên lưng ngựa té xuống, chẳng qua đây  chỉ là một phần của nguyên nhân, lý do lớn hơn chính là cùng nàng cưỡi  ngựa dọc đường hắn có phải là còn có thể ôm nàng! 
Lam Tịch Nguyệt có chút bực mình ngồi ở trước người An Kỳ  Lạc, nàng cưỡi ngựa không kém, chẳng qua là lâu không thực hành lộ ra  dáng vẻ có chút mới lạ mà thôi, bây giờ nàng thật rất muốn đem người  phía sau một cước đá xuống đất, sau đó chính nàng nghênh ngang cưỡi ngựa  rời đi. Đưa tay vỗ về cổ của con ngựa đáng thương, với sức nặng của hai  con người đặt trên lưng còn muốn nó phi nhanh như vậy thật không rõ chủ  nhân nó rốt cuộc có nhân tính hay không đây? (Bao gồm luôn cả chị đó)
Thấy Lam Tịch Nguyệt vẫn trầm mặc không nói, An Kỳ Lạc có  chút lo lắng nhìn nàng, lo lắng nàng có phải cưỡi ngựa quá lâu nên mệt  mỏi, hay là nàng đang nghĩ tới nơi bọn họ sẽ đến cho nên tâm tình không  tốt. Siết chặt vòng tay, ở nên tai nàng hắn nhẹ giọng nói: “Làm sao thế?  Đang suy nghĩ gì mà thất thần đến như vậy?” (Đang nghĩ về kẻ mất nhân tính haha)
Lam Tịch Nguyệt không nghĩ ra cách thoái thác việc trả lời  đành phải nói: “Ta đang suy nghĩ con ngựa này thật đúng là đáng thương,  đụng phải chủ nhân như ngươi vậy có thể coi như là nó khổ tám đời!”
An Kỳ Lạc mặt tràn đầy vẻ không giải thích được, không rõ  nàng tại sao đột nhiên nói như vậy, hắn bình thường đối với con ngựa này  thật vô cùng tốt, hơn nữa đối với ngựa yêu của mình hắn luôn tự giúp nó  cọ rửa, cho ăn. Từ nhỏ đến lớn, con ngựa này chính là động vật duy nhất  không ghét bỏ màu sắc ánh mắt hắn cho nên trong mắt hắn, bất kỳ động  vật nào so với nó cũng không thể khả ái bằng. 
Nhưng bây giờ Lam Tịch Nguyệt nói ra những lời này khiến cho  An Kỳ Lạc trăm điều khó hiểu, tại sao nàng nói như vậy? Hắn vẫn cho là  con ngựa này gặp được chủ nhân tốt như hắn đúng là phúc khí tám đời nó  tu luyện mới được!
Hắn nghiêng mặt không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt  tràn đầy thương tâm, bất mãn hỏi: “Tại sao nói như vậy? Nó rõ ràng nó  cũng rất thích để ta làm chủ nhân của nó!”
“Dĩ nhiên không phải là ngươi đã hỏi ý kiến của nó sao? Không  hỏi làm sao biết nó có nguyện ý làm kỵ mã của ngươi không? Nói không  chừng, bây giờ nó đang oán trách, tại sao xui xẻo như vậy, tại sao gặp  phải chủ nhân như ngươi vậy?”
An Kỳ Lạc rất buồn bực, vô cùng buồn bực, cơ hồ nghiến răng  nghiến lợi nói: “Vậy nàng cũng chưa hỏi nó, như thế nào lại biết nó  không vui?”
Lam Tịch Nguyệt khẽ nghiêng mặt qua nhìn An Kỳ Lạc một cái,  quay đầu trở lại nhàn nhạt nói: “Dĩ nhiên biết rồi, giống như ngươi vậy,  chủ nhân yêu quý không hiểu được nó, nó làm sao có thể có vui lòng trở  thành kỵ mã của ngươi đây?”
“Ta khi nào không thương tiếc nó?” Hắn đối với con ngựa này không biết đã tốt đến thế nào! 
“Yêu quý nó mà ngươi còn có thể bắt nó mang hai người lên đường sao?”
An Kỳ Lạc nghe vậy sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó có vẻ  đã nghĩ thông suốt ý tứ trong lời Lam Tịch Nguyệt, giảo hoạt cười một  chút, lực đạo ở cánh tay càng thêm ôm chặt, thổi hơi ở bên tai của nàng  nói: “Biết nương tử tại sao muốn nói như vậy rồi, nhưng ta cho là nó rất  thích toan tính mang hai người chúng ta trên lưng!”
Lam Tịch Nguyệt từ chối mấy cái, bất mãn nói: “Làm sao ngươi biết?”
“Dĩ nhiên biết, tâm nguyện lớn nhất của nó chính là để cho  chủ nhân cùng người yêu ở chung một chỗ, cho nên bây giờ mang hai người  chúng ta, xem chúng ta ở chung một chỗ, nó dĩ nhiên sẽ rất vui vẻ, rất  thích toan tính!”
“Hoang đường! Nó có nói với ngươi tâm nguyện của nó sao? Thật là cười chết người!”
“Ta dĩ nhiên biết, nếu không làm sao làm chủ nhân của nó  đây?” An Kỳ Lạc khóe miệng cong lên vẻ giảo hoạt, ôn nhu nói: “Chẳng lẽ  Tịch nhi không phải là người yêu của ta sao?”
Lam Tịch Nguyệt bị nghẹn, sắc mặt đã có chút nóng lên, người  yêu sao? Nàng nhấp miệng, lại ở trong lòng ngực của hắn giãy dụa mấy  cái, sau đó trầm mặc xuống bởi vì thật không biết với hoàn cảnh này nên  nói cái gì cho phải.
Những người theo phía sau cơ hồ đều luyện theo kiểu có tai mà  như điếc, có mắt mà như mù, thấy mà như không thấy. Chỉ trừ một người,  chính là nam tử giống y hệt Duệ, cũng là đệ đệ song sinh của Duệ, hắn  đang ý cười đầy mặt nhìn Lam Tịch Nguyệt, đôi với An Kỳ Lạc thì mơ hồ để  lộ ra một tia kinh dị cùng tò mò.
Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên chỉ thấy cằm An Kỳ Lạc, cắn môi  dưới nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tại sao đột nhiên muốn tới Thanh Tố quốc?  Hơn nữa, còn mang theo ta cùng đi.”
Không sai, mục đích chuyến đi này của bọn họ chính là Thanh  Tố quốc, nói một cách nghiêm túc chính là cố hương của Lam Tịch Nguyệt,  An Kỳ Lạc nói là có chuyện muốn xử lý, hắn mang theo Lam Tịch Nguyệt là  bởi vì nghĩ không thể không có nàng ở bên người nhưng lại cũng làm cho  Lam Tịch Nguyệt không nhịn được nghĩ hắn không phải là cố ý muốn dẫn  nàng trở về Thanh Tố quốc sao?
Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt của nàng, hôn nhẹ trên trán nàng rồi  nói: “Không nên loạn tưởng, ta đã nói rồi, ta chỉ không muốn tách rời  khỏi nàng cho nên mới phải mang nàng theo đến Thanh Tố quốc!”
Lam Tịch Nguyệt đưa tay vỗ về cái trán bị hắn hôn đến, co  người trực tiếp rúc vào trong ngực hắn, nhàn nhạt “Nha” một tiếng, sau  đó không nói thêm gì nữa mà đáy lòng cũng coi như được dẹp yên xuống.
Liên tiếp ra roi thúc ngựa năm ngày bọn họ mới tới đô thành  của Thanh Tố quốc – Thanh Minh thành. Đối với nơi vừa quen thuộc vừa xa  lạ này, Lam Tịch Nguyệt không có chút tình cảm nào. Sau khi tới Thanh  Minh thành chuyện nàng suy nghĩ tới chính là bây giờ Hoàng thượng, Hoàng  hậu đang ở trong hoàng cung, còn Lam Thanh Nguyệt bây giờ hẳn là ở bên  trong phủ tướng quân. Có lẽ, trong khoảng thời gian này nàng có thể làm  chút chuyện, có lẽ nàng có thể nhân cơ hội này giải quyết xong tâm  nguyện nhiều năm qua, đó chính là giết Hoàng hậu, cho dù không giết nàng  ta, cũng muốn để cho nàng ta phải trả giá thật nhiều về chuyện mười sáu  năm trước sát hại mẫu thân của nàng!
Bên trong Thanh Minh thành, Dạ Thánh môn cũng có căn cứ, An  Kỳ Lạc sau khi an trí tốt cho Lam Tịch Nguyệt ở Dạ Thánh môn mới đi xử  lý chuyện của mình. Vốn hắn muốn dẫn Lam Tịch Nguyệt cùng đi, thuận tiện  để người của Dạ Thánh môn ở Thanh Tố quốc được dẫn kiến phu nhân, nhưng  Lam Tịch Nguyệt đối với những chuyện này không có hứng thú, chỉ nói mệt  mỏi cần nghỉ ngơi, An Kỳ Lạc liền nghe theo nàng.
Thật ra thì, nàng cũng không phải là mệt, chẳng qua không  muốn quản nhiều chuyện của Dạ Thánh môn, nếu An Kỳ Lạc Dạ là Thánh môn  môn chủ, như vậy chuyện của Dạ Thánh môn dĩ nhiên sẽ phải tùy chính hắn  quản lý, nàng từ trước đến giờ cũng tương đối lười, hơn nữa sau khi trở  lại Thanh Minh thành, nàng phát hiện nàng đột nhiên có việc có thể làm.
An Kỳ Lạc một lần nữa mang mặt nạ màu trắng lên, cho nên bất  kể là ở Lâm Nguyệt quốc hay là Thanh Tố quốc cực ít người biết hắn thật  ra chính là Lâm Nguyệt quốc Kỳ Vương gia, tự nhiên bên trong Dạ Thánh  môn cũng cực ít người biết phu nhân của bọn hắn thật ra chính là Lâm  Nguyệt quốc Kỳ Vương phi. Bây giờ ở Thanh Tố quốc cũng không có mấy  người biết đây là quốc gia nàng đã chào đời hay nàng chính là Công chúa  của cái quốc gia này, chẳng qua quốc gia này đã từ bỏ nàng cũng giống  như phụ thân của nàng, mười sáu năm trước không có bất kỳ truy xét cứ  thế để mẫu thân của nàng chết oan ức.
Sau khi An Kỳ Lạc rời đi, Lam Tịch Nguyệt lấy trong túi hành  lý một bộ nam trang mặc lên người, đây cũng là bộ y phục An Kỳ Lạc cố ý  giúp nàng làm theo yêu cầu. Biết nàng lúc ra ngoài thích cải trang thành  nam tử, cũng là để tránh cho những y phục khác của mình bị nàng tùy ý  cắt vá sửa chữa, An Kỳ Lạc rất tự giác vì nàng làm mười mấy bộ nam phục  đủ các kiểu dáng theo yêu cầu để nàng lúc ra ngoài có trang phục thay  đổi. 
Nàng thả búi tóc phiền phức ra, cao cao buộc thành kiểu tóc  của nam tử, lại cầm bút vẽ lên lông mày một lúc, ngay lập túc đường lông  mày cong cong hình lá liễu liền biến thành mày kiếm anh khí bức nhân,  nàng lại tiếp tục sửa sang một số chi tiết khác trên mặt. Cuối cùng nàng  hài lòng nhìn một gã nam tử trẻ tuổi, anh tuấn bất phàm, hiên ngang đạo  mạo, sửa sang một chút trang phục trên người rồi xoay người rời  cửa  phòng, rời khỏi căn cứ của Dạ Thánh môn.  
Mười sáu năm qua phải thâm cư trong cung, Lam Tịch Nguyệt có  rất ít cơ hội có thể đi ra ngoài, nhưng chủ yếu là do nàng không thích  lúc rảnh rỗi ra ngoài đi dạo, từ trước đến giờ nàng tương đối lười, có  thời gian rãnh rỗi, nàng tình nguyện ngủ chứ không muốn hao tốn khí lực  từ trong cung chạy ra bên ngoài. Cho nên đối với tình hình trên đường  Lam Tịch Nguyệt không cảm thấy có gì quen thuộc, nhìn qua cũng giống như  Nguyệt thành của Lâm Nguyệt quốc, cũng là một con đường thật dài, trên  đường có rất nhiều người bán hàng rong, dĩ nhiên còn có rất nhiều người  đi đường, rất đông vui náo nhiệt.
Từ từ đi ở trên đường, nàng trong dáng vẻ của một công tử đẹp  trai khiến rất nhiều cô nương chú ý, thỉnh thoảng lại có khăn thêu rơi   trước mặt, quay đầu lại là có thể thấy một vị tiểu thư không cẩn thận  làm rơi khăn đang xấu hổ e sợ nhìn nàng, thấy Lam Tịch Nguyệt  quay đầu  lại nhìn vị tiểu thư đó sẽ ngay lập tức cúi đầu chuyển tầm mắt đi nơi  khác nhưng sau đó lại như cũ không quên len lén nhìn mấy cái. 
Mỗi lần gặp phải tình huống như vậy, Lam Tịch Nguyệt lập tức  sẽ làm bộ như không thấy, không phát giác gì cả cứ ngẩng đầu bước về  phía trước, hành động này của nàng vô hình chung thương tổn không biết  bao nhiêu con tim yếu ớt của các thiếu nữ mới lớn. Chẳng qua  những  chuyện này cùng nàng không có nửa điểm quan hệ, nàng vẫn một mình từ từ  lắc lư ở trên đường, đối với việc thỉnh thoảng lại có khăn thêu, túi  gấm, túi thơm, quạt tròn mà các cô nương hay dùng không cẩn thận rơi vào  trước mặt, lúc mới bắt đầu gặp phải cước bộ nàng còn dừng một chút  nhưng về sau thì đã trở thành loại một loại trạng thái do thói quen nàng  cứ thế đi thẳng.
Bên trong một tửu lâu có một đôi mắt đang tràn đầy hứng thú  nhìn Lam Tịch Nguyệt, thấy đối diện với lời tỏ tình của nhiều cô nương  như vậy, có người dịu dàng động lòng người, có người linh động tuyệt  trần, phong tư xinh đẹp… nhưng vị công tử ấy cũng là mặt không đổi sắc  tiếp nhận, thậm chí nhìn cũng không thèm nhìn những cô nương kia một  cái. Thú vị, thật sự là rất thú vị!
Hướng tùy tùng đứng hầu ở bên cạnh phất phất tay chỉ vào Lam  Tịch Nguyệt đang đi trên đường nói: “Ngươi đi mời vị công tử kia lên!”
Tùy tùng sửng sốt một chút, không dám tiếp tục nhìn chủ tử,  cung kính cúi đầu nói: “Dạ!” Đột nhiên sau đó xoay người ra khỏi tửu  lâu, hướng Lam Tịch Nguyệt đi tới. Trước mặt Lam Tịch Nguyệt hắn Sngăn  cản đường đi của nàng, vẻ mặt cung kính nhưng lời nói lại cường ngạnh:  “Công tử, chủ nhân nhà ta có lời mời gặp mặt!”
Lam Tịch Nguyệt xoay người nhìn tửu lâu phía sau lưng, nhất  là chú ý đến tên nam tử đang ngồi ở bên cửa sổ lầu hai, hắn đang nhìn  nàng cười gật đầu. Nàng nhẹ hạ mi, người kia là ai? Nàng không nhận ra,  gặp mặt có chuyện gì tốt? Nàng đang nhiều việc bề bộn, còn có chuyện rất  trọng yếu muốn làm!
Nhưng quay lại vẫn thấy tên tùy tùng đứng ở trước mặt, không  hề có ý tứ muốn nhường đường, thật giống như hắn không thấy nàng không  muốn đi gặp chủ tử của hắn sao? Mím chặt môi, trên mặt Lam Tịch Nguyệt   một mảnh thần sắc trong trẻo lạnh lùng, nàng nhớ mình cho tới bây giờ  cũng chưa có biết qua người như vậy, liệu có phải là địch nhân… mà có  gặp chắc cũng không can hệ gì. Nghĩ tới đây, Lam Tịch Nguyệt xoay người  hướng tửu lâu đi tới, trực tiếp liền lên lầu hai không thèm nhìn tên tùy  tùng đang theo sát phía sau.
Ngồi đối diện với người nọ, nàng lãnh đạm nhìn hắn hỏi:  “Không biết vị công tử này tìm tại hạ tới có chuyện gì, tại hạ còn có  việc muốn làm, trước tiên xin lỗi không tiếp chuyện được!”
Nhưng lời nàng mới vừa dứt ra khỏi miệng, bên cạnh đã hiện ra  một bóng người, chính là tên tùy tùng mới vừa rồi đi xuống lầu mời nàng  đi lên. Hắn đứng ở phía sai Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nói: “Chủ tử nhà  ta tìm công tử tới tự nhiên là có chuyện, kính xin công tử không nên  hành động thiếu suy nghĩ!”  Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang chợt  lóe, từ trước cho đến nay tất cả những người tự xuất hiện ở sau lưng  nàng, ngoại trừ An Kỳ Lạc ra, tất cả đều đã chết. Nhanh như cắt, trên  bàn liền thiếu một chiếc đũa, mà trên cổ tên tùy tùng lại thừa ra một  cây, chiếc đũa dị đoan chĩa thẳng vào cổ họng của hắn. Lam Tịch Nguyệt  vẫn lẳng lặng ngồi ở trên ghế dài, quay lưng về phía tùy tùng kia lạnh  giọng nói: “Không được người khác đồng ý đã xuất hiện ở phía sau lưng  họ, cái mạng nhỏ của ngươi rất dễ dàng bị vứt bỏ đó”.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán của hắn rơi xuống, chảy từ gương  mặt hạ xuống trên vạt áo, tốc độ thật nhanh, hắn mới vừa rồi thậm chí  còn chưa nhìn rõ ràng rốt cuộc là vị công tử ấy ra tay như thế nào.
Nam tử kia trong mắt hiện lên một tia tinh quang, hắn thấy rõ  ràng động tác của nàng nhưng thấy nàng có thể có được tốc độ như vậy  kinh ngạc không dứt. Nhìn chiếc đũa dưới cổ tùy tùng còn đang trong tay  nàng, vội vàng cười nói: “Công tử cần gì động khí, đều do tại hạ quản  giáo người hầu sơ sài mới có thể để cho hạ nhân không biết cách cư xử,  có chỗ nào đắc tội kính xin thông cảm!” Nói xong ngẩng đầu nhìn tùy tùng  bị Lam Tịch Nguyệt dùng chiếc đũa ngăn lại trầm giọng nói: “Thật là  càng ngày càng không hiểu quy củ, còn không mau hướng công tử nhận lỗi?”
Tùy tùng kia vội vàng lui về phía sau một bước, hướng Lam  Tịch Nguyệt nhận lỗi, chẳng qua là khi hắn còn chưa thể khom thân thể  xuống do hành vi ngăn trở của Lam Tịch Nguyệt thì nàng đã đem chiếc đũa  một lần nữa thả vào bên trong ống lạnh lùng nói: “Không cần nói xin  lỗi, chỉ cần lần sau tốt nhất nên cẩn thận một chút, tránh cho đến cuối  cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết!”
Nam tử kia vội vàng cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, tại hạ sau  khi trở về nhất định sẽ trừng trị hạ nhân không hiểu quy củ này, công tử  cứ trách móc!” Thấy tùy tùng vẻ mặt không cam lòng hắn vội vàng trừng  mắt, tùy tùng kia lúc này mới không giám căm giận xông lên cùng Lam Tịch  Nguyệt gây sự.
Chủ tử tôn quý của bọn hắn lúc nào ủy khuất cầu toàn đối với  người khác như thế vậy? Nếu như không phải là chủ tử ngăn cản, hắn nhất  định sẽ xông lên đem tiểu tử không biết từ nơi nào đến này đánh thành  tám khối! Bất luận có thể thắng được hắn hay không, dù sao cứ đánh trước  rồi hãy nói, hắn chính là thấy không quen bộ dạng mắt cao hơn đầu, tựa  hồ ngay cả chủ tử của hắn cũng không bỏ vào trong mắt!
Thu hết vào tầm mắt trao đổi của hai chủ tớ kia, Lam Tịch  Nguyệt khóe miệng cong lên một tia lạnh lùng, ngẩng đầu nhìn nam tử kia  nói: “Nếu như không có chuyện gì đặc biệt, tại hạ xin cáo lui!” Ngồi ở  chỗ này nhìn hai người bọn họ diễn trò sao? Bộ dạng kia sẽ rất nhàm  chán.
Lần này, tên tùy tùng không dám vọt tới sau lưng thử mưu đồ  ngăn cản nàng lần nữa, hắn không dám sao? Chắc là dù mạng tuy nhỏ nhưng  vẫn rất trọng yếu. Cho nên Lam Tịch Nguyệt rất thuận lợi  từ trên ghế  ngồi đứng lên, giống như nàng vừa mới ngồi xuống nói với người nam nhân  kia một câu rồi lập tức rời đi. 
Nàng hôm nay vừa mới trở lại Thanh Minh thành, cũng không  nghĩ nhanh như vậy đã xảy ra chuyện, hơn nữa nàng cũng không toan tính  cùng những người không quen biết này giao thiệp, quan trọng hơn chính là  nàng còn có chuyện trọng yếu muốn làm. Nàng  không hề muốn gây thêm  chuyện hay để xảy ra động chạm, mới vừa rồi nếu như không phải vì bị tên  tùy tùng kia cản đường đi thì căn bản ngay cả cái tửu lâu này nàng cũng  sẽ không đi vào.
Thấy Lam Tịch Nguyệt cũng đã đứng dậy, nam tử kia vội vàng nói: “Công tử dừng bước!”
Lam Tịch Nguyệt bỗng nhiên quay mặt lại bộ dạng nhìn hắn như  muốn nói nếu như không phải chuyện gì quan trọng thì đừng có mở miệng. 
Nam tử kia chặc lưỡi nói tiếp: “Tại hạ cũng không có ý tứ gì  khác, chỉ là muốn cùng công tử kết giao bằng hữu mà thôi, cho nên công  tử có thể không cần đối với tại hạ căm thù như thế được không?”
Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt chần chờ một chút, lại một lần nữa  ngồi xuống, cẩn thận đánh giá nam tử đối diện, trừ đi vẻ đẹp mắt bề  ngoài, trên người hắn còn tản ra một loại uy thế nhàn nhạt bức nhân, làm  cho người ta không dám nhìn thẳng. Trên mặt thần sắc thủy chung cũng  không thay đổi, tố chất của Lam Tịch Nguyệt từ trước đến giờ vô cùng  tốt, một loại tiểu kinh, tiểu hù dọa căn bản không có khả năng làm nàng  thay đổi thần sắc, hơn nữa, nơi này là đô thành của Thanh Tố quốc vốn là  nơi nhân tài hội ngộ đông đúc, trong lúc bất chợt xuất hiện một người  như thế hẳn cũng không tính là chuyện gì đáng để ngạc nhiên.
“Chính ngươi đã nói muốn kết giao bằng hữu, hẳn phải nên xưng hô tên tuổi mới phải?”
Nghe vậy, tùy tùng đứng ở bên cạnh sắc mặt biến hóa, căm giận  nhìn chằm chằm Lam Tịch Nguyệt giống như nàng đang phạm vào tội ác tày  trời. Bị Lam Tịch Nguyệt hỏi nam tử sắc mặt không thay đổi, cười nhìn  nàng nói: “Tại hạ là Khúc Vân Kỳ, không biết công tử xưng hô thế nào?”
Trong lòng hơi kinh hãi, Khúc Vân Kỳ? Đây không phải là Phiêu  Miểu sơn trang Thiếu trang chủ sao? Hắn làm sao xuất hiện ở chỗ này?  Phiêu Miểu sơn trang cùng Dạ Thánh môn thế lực cùng thực lực không phân  cao thấp, chuyện duy nhất cùng Dạ Thánh môn bất đồng chính là bọn họ lúc  gặp chuyện luôn gióng trống khua chiêng mà xuất hiện, còn Dạ Thánh môn  thì tương đối bí ẩn, bất kể gặp phải chuyện gì, trên căn bản cũng thích  âm thầm tiến hành.
Tất cả chuyện về Phiêu Miểu sơn trang rất nhanh xẹt qua đầu  Lam Tịch Nguyệt, cũng rất mau chóng đang ở đáy lòng của nàng tạo thành  một hệ thống thông tin cần lường trước, hướng Khúc Vân Kỳ thuận miệng  nói: “Không nghĩ tới có may mắn nhìn thấy Phiêu Miểu sơn trang Thiếu  trang chủ, tại hạ là Ti Đồ Minh”. Sư phụ nàng họ Ti Đồ, nàng bây giờ  không thể nói ra tên của mình, tạm thời sửa một chút, sư phụ hẳn không  coi là đại nghịch bất đạo chứ?
Khúc Vân Kỳ trong mắt tinh quang chợt lóe, nhưng ngay sau đó cười nói: “Ti Đồ? Thật là một họ tốt!”
“Quá khen!”
Tùy tùng của Khúc Vân Kỳ đứng ở bên cạnh thần sắc có chút cổ  quái nhìn Lam Tịch Nguyệt, nhất là lúc nghe nàng nói ra nàng gọi là Ti  Đồ Minh trong mắt lại càng hiện tia sáng kỳ dị. Nhưng hắn không nói gì  chỉ lẳng lặng đứng ở bên cạnh Khúc Vân Kỳ ánh mắt nhìn về phía Lam Tịch  Nguyệt trở nên có một chút không giống lúc trước.
Khúc Vân Kỳ thần sắc bình thản nhìn Lam Tịch Nguyệt, cũng chỉ  có hắn tự mình biết, tâm tình hắn bây giờ vô cùng không bình tĩnh, họ  Ti Đồ, không biết cùng hắn có có quan hệ gì không? Cười khẽ hạ xuống,  thích thú mở miệng nói: “Công tử họ Ti Đồ, không biết có nghe nói qua  người tên Ti Đồ Triệt không?”
Lam Tịch Nguyệt thần sắc bình thản nhìn lại hắn, lạnh giọng  nói: “Ti Đồ Triệt đương nhiên là có nghe nói qua, chỉ bất quá có chuyện  kính xin Khúc công tử làm rõ ràng, cũng không phải là tất cả mọi người  họ Ti Đồ đều có quan hệ với Ti Đồ Triệt!”
Khúc Vân Kỳ nhẹ gật đầu nói: “Tại hạ chẳng qua là tò mò mà thôi, đường đột quá nên Ti Đồ huynh thiết mạc trách móc!”
Lam Tịch Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn, mới nói mấy câu như vậy  ngay cả địch hay ta còn chưa phân rõ mà hắn đã cùng nàng xưng huynh đệ,  quả nhiên không hổ là Khúc Vân Kỳ! Quay đầu nhìn sắc trời xanh biếc, mới  vừa rồi nàng trên đường du lãng đã tiêu phí rất nhiều thời gian, bây  giờ lại bị tên ôn thần Khúc Vân Kỳ này quấn lấy xem ra hôm nay không thể  làm chuyện gì rồi, cũng không biết An Kỳ Lạc có phát hiện ra nàng không  có ở căn cứ của Dạ Thánh môn hay không? 
Nghĩ đến An Kỳ Lạc, Lam Tịch Nguyệt lập tức quay lại chỗ Khúc  Vân Kỳ, hướng hắn chắp tay nói: “Bây giờ Khúc công tử cũng đã biết tên  họ tại hạ, tại hạ còn có chuyện quan trọng, cáo từ trước!”
Khúc Vân Kỳ tâm tình tương đối buồn bực, tại sao thật vất vả  mới gặp người khiến hắn cảm thấy hứng thú, kết quả người này luôn nói  mình có việc đã muốn phải nhanh một chút rời đi, chẳng lẽ hắn là Phiêu  Miểu sơn trang Thiếu trang chủ đáng sợ như vậy sao? Bất quá thấy bộ dạng  Lam Tịch Nguyệt tựa hồ thật sự có chuyện, thật cũng không muốn làm khó  thêm, có thể hôm nay vận khí của mình không tốt, vừa lúc đụng hắn hắn  lại có việc.
Cũng hướng Lam Tịch Nguyệt cười chắp tay nói: “Đã như vậy, ta  đây cũng không cản trở thêm, rảnh rỗi đến đây tìm ta là được rồi, chúng  ta sau này còn gặp lại!”
Nhưng Lam Tịch Nguyệt cũng chưa nói cho hắn biết tới chỗ nào  có thể tìm nàng, hơn nữa chính nàng cũng cũng không có ý tứ tìm đến hắn,  chỉ hướng hắn gật đầu một cái nói: “Sau này còn gặp lại!” Đột nhiên sau  đó xoay người biến mất ở bên trong tửu lâu, nếu như An Kỳ Lạc đã phát  hiện không thấy nàng, sau này có thể thực hành cấm túc nàng, làm nàng  không thể tùy tiện ra khỏi cửa.
Lam Tịch Nguyệt lắc đầu, thấp giọng nguyền rủa một tiếng, hắn  làm gì được quyền xen vào nhiều như vậy? An Kỳ Lạc không phải là cái gì  của nàng, cho dù nàng len lén chạy ra ngoài hắn cũng không có tư cách  cấm túc, không phải sao? Còn có nữa, bản thân đã là người lớn lại không  phải hài tử của hắn tại sao có thể để hắn làm chuyện như vậy được? Chết  tiệt, từ khi nào đụng phải An Kỳ Lạc nàng đã trở nên không phải là chính  mình, bộ dạng xuống nước như vậy.
Khúc Vân Kỳ lẳng lặng nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt rời đi,  trong mắt có nụ cười ý vị thâm trường, còn có một ti tò mò cùng hứng  thú, quay đầu lại hướng tùy tùng đứng ở bên cạnh mắt sắc lạnh, tùy tùng  kia lập túc lĩnh hội hướng hắn hành lễ, đột nhiên sau đó xoay người rồi  cũng biến mất ở bên trong tửu lâu.
Sau khi rời đi, Lam Tịch Nguyệt không nghĩ giống như ban đầu  sẽ trở về Dạ Thánh môn mà là xoay người hướng phủ tướng quân đi tới. 
Bóng đêm đã từ từ bắt đầu bao phủ, trên nóc phủ tướng quân  Lam Tịch Nguyệt giống như con báo ở trong bóng tối, bóng tối che dấu  thân ảnh nàng, ánh mắt lạnh như băng ở trong đêm tản ra hàn quang sâu  kín, nàng tìm thân ảnh người kia bên trong phủ tướng quân.
“Công chúa nên ăn bữa tối!” Từ dưới lòng bàn chân Lam Tịch  Nguyệt truyền đến một thanh âm nhu nhược, nàng không khỏi cúi đầu nhìn  xuống phía dưới chân.
Nhưng ngay sau đó, nàng nghe được tiếng động lớn xôn xao, đại  khái là công chúa kia ném toàn bộ thức ăn nha hoàn mang vào xuống đất,  ngay sau đó truyền đến tai Lam Tịch Nguyệt tiếng hô quát lớn: “Cút! Các  ngươi toàn bộ cút ngay đi cho Bổn công chúa!” Theo thanh âm của nàng,  còn truyền ra càng nhiều thanh âm khác, hình như Lam Thanh Nguyệt đang ở  trong phòng làm ầm ĩ.
Lam Tịch Nguyệt ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng từ từ nhấc  lên vài viên ngói nhìn tình huống phía bên trong phòng, chỉ thấy bên  trong đã là một đống hỗn độn, Lam Thanh Nguyệt đang không ngừng làm ầm  ĩ, căn phòng quả thực đã biến thành một bãi chiến trường, mấy nha hoàn  đang sợ hãi cúi đầu không dám tiến lên ngăn cản. Một nha hoàn lén lút  lui về phía sau một chút nữa, thừa dịp Lam Thanh Nguyệt không chú ý chạy  ra khỏi cửa phòng hướng hậu viện khác chạy tới.
Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ở trên nóc nhà nhìn cảnh tượng bên  trong phòng, không nghĩ người muốn tìm lại đang ở dưới chân của nàng,  khóe môi nhếch lên vẻ tàn nhẫn cười lạnh, ngón tay xuất hiện một chút  hàn quang màu bạc, đây chính là mấy loại ngân châm lớn nhỏ mà nàng ưa  thích dùng nhất. 
Hàn quang nhắm ngay gáy Lam Thanh Nguyệt đang định bắn ra thì  từ đằng xa lại có một nhóm người đi tới, ngẩng đầu nhìn thoáng những  người đó nàng thu hồi lại ngân châm, ẩn thân trong bóng đêm. Vốn Lam  Tịch Nguyệt đang tính toán để cho những người đó trực tiếp  đến xử lý  Lam Thanh Nguyệt đang chết ngất, không nghĩ tới nha hoàn kia mau lẹ quá,  còn chưa kịp hạ thủ mà bọn họ đã đến, tốc độ cũng thật nhanh. 
Lam Thanh Nguyệt còn đang không ngừng đập phá đồ trong phòng,  chờ đến không còn thứ gì có thể quăng ném lại bắt đầu động thủ dạy dỗ  bọn nha hoàn bên cạnh, lớn tiếng hô: “Các ngươi, cẩu nô tài, toàn bộ  cũng cút hết đi cho Bổn công chúa, có nghe hay không? Cút!”
Rất nhanh, những người đó đã chạy tới, Duẫn Hữu Phàm cũng ở  trong đám người, hắn hình như có cảm giác gì ngẩng đầu nhìn thoáng qua  nóc nhà, trong mắt có nhàn nhạt suy tư.
“Phàm nhi, sao thế?” Trưởng công chúa theo tầm mắt của hắn  cũng nhìn về phía nóc nhà, nhưng không phát hiện gì cả, không khỏi khó  hiểu nhìn Duẫn Hữu Phàm hỏi.  Duẫn Hữu Phàm cúi đầu xuống hướng nàng  cười một chút, nhẹ nói: “Không có gì”. Mới vừa rồi, hắn thật giống như  đột nhiên cảm giác được từ cái hướng kia truyền đến một luồng khí quen  thuộc để cho hắn hít thở không thông nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên không  phát hiện được gì cả. Khẽ thở dài, có thể bởi vì quá tư niệm Tịch nhi  cho nên sinh ra ảo giác sao. Nghe từ bên trong phòng truyền tới tiếng  huyên náo, hắn nhíu hạ mi, trong mắt có vẻ không kiên nhẫn nói: “Mẫu  thân, chúng ta vào đi thôi”.
Trưởng công chúa cũng nghe được từ bên trong phòng truyền tới  tiếng huyên náo, bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Duẫn Hữu Phàm đi vào: “Thanh  nhi, đã xảy ra chuyện gì? Có phải lại có người nào chọc giận khiến ngươi  sinh khí?”
Lam Thanh Nguyệt thấy trưởng công chúa đi vào liền yên tĩnh  lại, nhào vào trong ngực của nàng khóc nói: “Cô cô cần phải thay Thanh  nhi làm chủ nha!”
Trưởng công chúa vỗ nhẹ lưng của nàng, an ủi nói: “Được rồi,  nếu như thật có người khi dễ Thanh nhi nhà ta, cô cô dĩ nhiên sẽ vì  ngươi mà làm chủ, nhanh nói cho cô cô, người nào vừa khi dễ ngươi?”
Lam Thanh Nguyệt từ trong ngực trưởng công chúa ngẩng đầu  lên, lén lút nhìn Duẫn Hữu Phàm đang mặt lạnh một cái, hít vào một hơi  rồi nghẹn ngào nói: “Biểu ca, ngươi mạnh khỏe như thế mà lâu rồi cũng  không có đến thăm Thanh nhi.”
Trưởng công chúa cũng quay đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm, bất đắc dĩ  thở dài, nàng cũng biết hài tử căn bản không thích Lam Thanh Nguyệt,  trước kia còn cho là chỉ cần sống lâu cùng nhau Phàm nhi nhất định sẽ  phát hiện Thanh nhi thật là tốt, nhưng thành thân cũng đã mấy tháng hắn  đối với Thanh nhi vẫn vô cùng lạnh lùng, đừng nói chi đến chuyện cùng  phòng.
Lúc đó Thanh nhi mặc dù điêu ngoa một chút, nhưng đối với  Phàm nhi thật sự là rất tốt, còn không phản đối trong ngày tân hôn mà  Phàm nhi đột nhiên mất tích, nếu như không phải Thanh nhi thay Phàm nhi  cầu tình trước mặt Hoàng huynh không chừng đã phải chịu trừng phạt rồi!  Chẳng qua trong lòng của hắn bây giờ chỉ có một mình Lam Tịch Nguyệt,  nhất là từ sau khi trở về từ Lâm Nguyệt quốc, cũng không biết ở đó đã  xảy ra chuyện gì, hắn vẫn luôn rầu rĩ không vui, hình như luôn có tâm sự  đè nén. 
Trưởng công chúa xoay người sang chỗ khác tiếp tục an ủi Lam  Thanh Nguyệt: “Thanh nhi ngoan, cô cô nhất định sẽ vì ngươi làm chủ!  Khuya hôm nay sẽ cho Phàm nhi lưu lại cùng ngươi có được không?”
Nghe vậy, Lam Thanh Nguyệt trong lòng vui mừng, nhưng ngay  sau đó khuôn mặt thẹn thùng nhìn Duẫn Hữu Phàm một cái, đỏ mặt gật đầu,  nếu như để ở bất cứ người nào bên ngoài thấy được chắc chắn không ngăn  được tiếc thương. Nhưng đáng tiếc, sắc mặt Duẫn Hữu Phàm tựa hồ càng  thêm âm trầm, nếu như không phải mẫu thân nhất định lôi kéo hắn cùng đi,  hắn bây giờ tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở chỗ này, không nghĩ tới  mẫu thân vẫn tự ý quyết định muốn hắn khuya hôm nay lưu lại cùng nàng  ta!
Hắn quay đầu nhìn trưởng công chúa, bất mãn kêu: “Mẫu thân, làm sao người …”
Chẳng qua hắn nói chưa hết câu, trưởng công chúa đã ngăn cản  không vui trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Phàm nhi, ngươi cũng nên giao  trái tim mình ra, ngươi phải ở bên Thanh nhi nhiều hơn mới phát hiện  thật ra Thanh nhi có rất nhiều ưu điểm, so với Lam Tịch Nguyệt kia không  hề thua kém!” Thấy Duẫn Hữu Phàm sắc mặt càng thêm tối tăm, trưởng công  chúa lúc đó vội vàng dừng lại, nhẹ nói: “Tốt lắm, cứ như vậy quyết  định, ngươi khuya hôm nay ở lại cùng Thanh nhi! Phòng đang bề bộn, nhiều  nha hoàn như vậy có thể rất nhanh quét dọn sạch sẽ”.
Duẫn Hữu Phàm quay mặt đi, ánh mắt ghét bỏ nhìn Lam Thanh  Nguyệt một cái, nhưng cũng không có biện pháp nào khác, thanh âm buồn  bực nói: “Biết rồi, mẫu thân!” Đột nhiên sau đó xoay người ngồi trên  ghế, một mình hờn dỗi. 
Thấy Duẫn Hữu Phàm cũng đáp ứng, trưởng công chúa phi thường  cao hứng, ít nhất hắn đã đáp ứng lưu lại, cho dù sắc mặt vẫn không tốt,  nhưng coi như đã là một tiến bộ rất lớn. Hướng nụ cười của Lam Thanh  Nguyệt vỗ vỗ tay nhỏ bé của nàng cười nói: “Bây giờ tốt rồi, Thanh nhi  không nên tức giận nữa có được hay không?”
“Dạ, cô cô, Thanh nhi nhất định sẽ hầu hạ biểu ca thật tốt”. Vừa nói xong hai má hồng thêm vài phần.
Trưởng công chúa vờ giận trừng mắt nhìn nàng một cái nói:  “Thanh nhi không nhớ sao, cô cô không phải là đã sớm nói với ngươi rồi  sao? Ngươi bây giờ hẳn là đổi giọng gọi tướng công, không thể luôn gọi  biểu ca, nếu để cho người khác nghe thấy sẽ chê cười ngươi!”
Lam Thanh Nguyệt sắc mặt càng thêm đỏ hồng, thẹn thùng nhìn Duẫn Hữu Phàm, ưm khẽ nói: “Tướng công”.
Duẫn Hữu Phàm mày càng thêm nhíu, quay mặt đi không thèm để ý  tới nàng. Cả đời này hai tiếng tướng công hắn hy vọng có thể nghe được  từ trong miệng của Tịch nhi, nhưng khi hắn nghe được hai tiếng đó cũng  chỉ là từ miệng một người khác. Siết chặt nắm tay nổi rõ cả đường gân,  trước mắt hắn vừa hiện ra thời điểm gần đến Thanh Tố quốc thì bị An Kỳ  Lạc đuổi theo, hai người bọn họ đứng chung một chỗ dĩ nhiên hài hòa, cứ  như một cặp do trời đất tạo nên!
Trưởng công chúa rời đi, bọn nha hoàn vào phòng quét dọn, vì  chủ tử của mình bọn họ có thể càng thêm gắng sức thu vén. Duẫn Hữu Phàm  mặt âm trầm ngồi ở trên ghế, Lam Thanh Nguyệt xinh đẹp đứng ở bên cạnh,  thỉnh thoảng lại nhìn lén hắn mấy cái.
Đứng ở trên nóc nhà Lam Tịch Nguyệt nhíu hạ mi, nhẹ cắn môi  có chút khó chịu, nếu như Duẫn Hữu Phàm phải ở lại chỗ này, hôm nay  không phải không hạ thủ được nàng kia sao? Xem ra uổng công đi một  chuyến, thật không cam lòng, mới vừa rồi thiếu chút nữa đã có thể thành  công, nếu như bọn họ tới muộn hơn vài giây đồng hồ thì tốt.
Lam Tịch Nguyệt hơi nghiêng mình nhìn nhìn thoáng qua một góc  âm u cách đó không xa, khóe miệng giấu một tia hài hước, người kia từ  lúc nàng rời tửu lâu vẫn đi theo nàng, không biết hắn muốn biết cái gì,  nàng sẽ không để cho hắn như nguyện ý, nàng rất không thích bị theo dõi.  Nếu hắn cũng đã cùng đến nơi đây đương nhiên cũng có thể có chỗ phát  huy một chút a, nếu không nàng làm sao để cho hắn cùng ở đó lâu như vậy!
Trên tay ngân châm vừa lóe lên hàn quang, ngắm chuẩn hướng đó  nhẹ nhàng bay đi. Theo đó có một tiếng kêu rên thống khổ, bên trong  phòng Duẫn Hữu Phàm nghe được tiếng động cũng phi ra ngoài. Hắn đang  phiền não không biết lấy cớ đi ra ngoài, bây giờ nghe bên ngoài có thanh  âm khác thường vang lên, đương nhiên không chút do dự lao ra xem xét,  nếu vạn nhất thật sự có thích khách… thì làm sao bây giờ?
Lam Thanh Nguyệt cũng chạy ra ngoài, nàng không biết Duẫn Hữu  Phàm tại sao đột nhiên lại chạy ra, nhưng bất kể hắn đến đâu nàng cũng  muốn đi theo hắn! Thật vất vả mới để cho hắn có thể lưu lại cùng nàng,  nàng làm sao có thể có dễ dàng buông tha cơ hội bồi dưỡng tình cảm rất  tốt này được?
Chạy đến ngoài cửa chỉ thấy Duẫn Hữu Phàm nhìn chằm chằm nóc  nhà đối diện của phủ tướng quân, bản thân nàng không biết võ công, cho  nên căn bản ngay cả thanh âm mới vừa rồi cũng không có nghe thấy, lại  càng không cảm giác được trên nóc nhà đối diện có người! Đưa tay kéo tay  Duẫn Hữu Phàm lại, không giải thích được ngẩng đầu nhìn của hắn hỏi:  “Biểu ca, ách, tướng công, đã xảy ra chuyện gì sao?” Nói đến hai chữ  tướng công này, hai má nàng cũng đã đỏ bừng.
Duẫn Hữu Phàm không kiên nhẫn nhíu mày, hắn một chút cũng  không muốn làm tướng công của Lam Thanh Nguyệt! Thân hình hắn không có  nhúc nhích, đứng nguyên chỗ đó ngó chừng nóc nhà đối diện xác định vị  trí chính xác của người kia, vì ngoài một tiếng kêu đau đớn không còn có  thêm tiếng động khác, hơn nữa đối phương công phu cũng rất tốt, bản  lãnh ẩn nấp càng cao siêu khiến hắn càng không xác định được vị trí  chuẩn xác của người nọ. 
Lam Tịch Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh đứng ở trên nóc nhà phía sau  Duẫn Hữu Phàm, tầm mắt cũng rơi vào nóc nhà đối diện, vốn đang cho là  có thể lợi dụng người kia dẫn dắt Duẫn Hữu Phàm rời đi, không nghĩ tới  cái tên kia trúng ngân châm xong vẫn còn đứng ở nơi đó, vẫn cố tình ẩn  núp. Xem ra ngân châm của mình chưa bắn đúng vị trí mấu chốt a, nếu  không hắn sao có thể ẩn nấp tốt như vậy.
Thật ra thì người ở đối diện kia khổ nói không ra lời, ngân  châm của Lam Tịch Nguyệt không có bắn trúng vị trí quan trọng gì của hắn  nhưng vì lúc ngân châm đến gần hắn né tránh một chút, nhưng ngân châm  đã vừa lúc bắn trúng đầu gối hắn. Hiện tại hắn trên căn bản đang đan  chân đứng yên, nhưng còn phải ẩn nấp che dấu thân mình, không thể để cho  Duẫn Hữu Phàm phát hiện, trong lòng sớm đã đem Lam Tịch Nguyệt đối diện  dám ám toán hắn nguyền rủa trăm ngàn lần, nhưng cũng chỉ có thể ở trong  lòng mắng mấy cái, cái gì khác cũng không làm được.
Một giọt mồ hôi theo gương mặt của hắn chảy xuống, một tiếng  “tí tách” rơi trên mái ngói, mà cơ hồ cùng lúc Duẫn Hữu Phàm hướng chỗ  hắn tung người phi tới.
Trên tay Lam Tịch Nguyệt lại xuất hiện một hàn quang ngân  châm, thừa dịp Duẫn Hữu Phàm rời Lam Thanh Nguyệt một lát, nhắm ngay  phần gáy Lam Thanh Nguyệt bắn đi. Nàng cũng không muốn giết Lam Thanh  Nguyệt, ít nhất chưa cần giết nàng ta, bởi vì nàng ta bây giờ sống còn  có một chút hữu dụng, cho nên, bây giờ chỉ cần đả thương chứ chưa nền  giết.
Nhưng lúc ngân châm sắp sửa thoát khỏi tay nàng, từ bên cạnh  đột nhiên truyền đến một luồng sát khí, kèm theo chưởng phong bén nhọn   hướng Lam Tịch Nguyệt tập kích tới. 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện