[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 56 : Giải cứu
                                            .
                                    
             An Kỳ Lạc quả thực muốn phát điên lên rồi, hắn không biết Lam  Tịch Nguyệt ở nơi nào, càng không biết đi nơi nào mới có thể tìm được  nàng, cầm cái trâm cài tóc tìm được ở Thính Hương lâu, hắn biết đó là  của nàng. 
Nhưng chỉ tìm được trâm gài tóc, không tìm thấy bóng dáng của nàng, nàng rốt cuộc đi đâu rồi?
Có phải đã xảy ra chuyện gì bất trắc? Nghĩ vậy khiến cả trái  tim hắn thắt lại tràn ngập lo lắng, thật không biết nàng đã xảy ra  chuyện gì! Duệ lắc mình xuất hiện ở trước mặt chủ tử, có chút lo lắng  nhìn chủ tử một cái, sau đó hướng hắn khom người nói: “Hồi bẩm chủ tử,  thuộc hạ đã điều tra, nam tử của Thanh Tố quốc Đại tướng quân, Duẫn Hữu  Phàm hai ngày trước đã tới Lâm Nguyệt quốc, hơn nữa từ đó về sau vẫn  phái người âm thầm truy xét đường đi lối lại của phu nhân, đêm hôm qua  hắn đã rời Nguyệt thành!” An Kỳ Lạc nắm tay lại thật chặt, trên người  tản mát ra sát khí bén nhọn, Duẫn Hữu Phàm?
Hắn tại sao phải đến Lâm Nguyệt quốc? Hắn không phải mới vừa  cùng Thanh Nguyệt công chúa của Thanh Tố quốc thành thân sao? Nghe nói  trong ngày tân hôn thứ hai không biết hắn đi đâu, nguyên lai là bỏ qua  thê tử cùng tân hôn của mình đến Lâm Nguyệt quốc mơ tưởng tới nương tử  của An Kỳ Lạc ta!
“Còn gì nữa không?”
An Kỳ Lạc không thèm nhìn Duệ một cái, trầm giọng hỏi. Tốt  nhất chuyện Tịch nhi mất tích không có quan hệ với Duẫn Hữu Phàm, nếu  không, hắn không ngần ngại một lần nữa phát động chiến tranh.
Cho dù hắn ở trên triều đình không có bất kỳ thế lực nào,  nhưng đây cũng chỉ là chuyện ngoài mặt, nói cách khác, đây chẳng qua là  bề nổi mà mọi người biết mà thôi.
Cảm thụ được trên người An Kỳ Lạc trong lúc lơ đãng phát ra  tức giận, Duệ không nhịn được trong lòng rùng mình, vội vàng trả lời:  “Duẫn Hữu Phàm vào thời điểm ban đêm mới rời Nguyệt thành, hơn nữa hắn  lúc rời đi hình như vô cùng vội vàng, nhưng lại hết lần này tới lần khác  ngồi xe ngựa. Thuộc hạ cho là, nếu như vội vàng như vậy, cỡi ngựa mới  có thể nhanh hơn một chút, nhưng Duẫn Hữu Phàm cứ kiên quyết ngồi xe  ngựa, mà thân phận cùng thân thủ của hắn chuyện ngồi xe ngựa thật đúng  phải suy nghĩ sâu xa”.
“Bên trong xe ngựa có cái gì bất thường sao?”
“Không biết, bên trong xe ngựa che chắn vô cùng nghiêm ngặt, không người nào có thể từ bên ngoài nhìn thấy bên trong”.
An Kỳ Lạc nắm cây trâm trong tay thật chặt, mặt âm trầm nói:  “Bằng bất cứ giá nào, cũng phải chặn Duẫn Hữu Phàm lại ở biên giới Lâm  Nguyệt quốc!”
“Dạ!”
Duệ lui xuống, An Kỳ Lạc xòe bàn tay, lẳng lặng ngưng mắt  nhìn trâm gài tóc trên tay, đột nhiên lại nắm thật chặt, toàn thân tản  mát sát khí làm cho người ta hít thở không thông. Bất kể phải cố gắng  thế nào, hắn nhất định phải tìm được Tịch nhi, bất kỳ kẻ nào có ý đồ  muốn cướp đi Tịch nhi từ bên cạnh hắn, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua!
Một thân ảnh xuất hiện ở cửa, cúi đầu thỉnh thoảng lại len  lén ngó An Kỳ Lạc một cái, hơn nữa cũng chú ý trên tay hắn đang nắm cây  trâm gài tóc, trong mắt hiện lên một tia toan tính, thanh âm vẫn nhu  hòa, nhẹ giọng kêu: “Tập Nhã tham kiến chủ tử!” Sát khí trên người An Kỳ  Lạc đã biến mất, nhưng Tập Nhã vẫn run lên, vẫn còn nhớ tới luồng sát  khí lần trước nàng nhìn thấy lúc nàng nghe thấy hai tiếng phu nhân.
An Kỳ Lạc nheo mắt lại, lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì?” Tập Nha sợ  hãi từ trước cửa bước vào bên trong, đi tới trước mặt An Kỳ Lạc thử dò  xét hỏi: “Chủ tử, có phải phu nhân đã xảy ra chuyện? Thuộc hạ có thể  làm cái gì không?” Trong mắt nàng hiện lên một tia giễu cợt, chẳng qua  tia giễu cợt ấy ẩn ở dưới lớp mặt nạ, không người nào có thể nhìn thấy.  An Kỳ Lạc lạnh lùng nói: “Không có chuyện của ngươi, đi xuống!”
Hắn không muốn mạo hiểm, hắn không biết Tập Nhã có gây bất  lợi với Tịch nhi hay không, nhưng hiển nhiên nàng ta đối với Tịch nhi  bất mãn vô cùng, thậm chí còn mang theo địch ý. Tập Nhã trong mắt hiện  lên hận ý, u oán nhìn An Kỳ Lạc, ủy khuất nói: “Chủ tử, Tập Nhã cũng chỉ  là muốn tận tâm vì chủ tử, sao chủ tử gần đây luôn xa cách đối với  Tập  Nhã?”
Khí thế trên người An Kỳ Lạc càng thêm lạnh lùng, âm trầm  nói: “Việc không nên chính là ngươi đừng có ý đồ khác, càng không nên  mưu tính làm chuyện không nên làm, nếu không nghe lời đừng trách ta  không nể tình, tự mình giải quyết mọi chuyện!” Nếu như không phải nàng  có công lao lớn đối với Dạ Thánh môn, chỉ cần ngày đó nàng lộ ra sát khí  đối với Lam Tịch Nguyệt sợ rằng bây giờ đã không còn mạng mà đứng ở chỗ  này. 
Tập Nhã trong lòng rùng mình, đột nhiên cảm nhận được trên  người An Kỳ Lạc phát ra uy thế bức nhân, giống như muốn đem cả người  nàng ném vào hầm băng, thậm chí ngay cả chỗ sâu nhất nơi đáy lòng nàng  cũng cảm nhận được một trận lạnh như băng.
Vội vàng quỳ gối quỳ trước An Kỳ Lạc nàng run giọng nói: “Tập  Nhã không biết làm sai lúc nào, chọc giận đến chủ tử, mong chủ tử thứ  tội, tha thứ cho sự vô ý của Tập Nhã!”
“Đi ra ngoài!”
Không cam lòng Tập Nhã len lén nhìn An Kỳ Lạc một cái, cuối  cùng từ trên mặt đất đứng lên, nhẹ giọng nói một câu: “Thuộc hạ cáo  lui.” Đột nhiên sau đó xoay người rồi rời đi.
Chẳng qua lúc nàng rời khỏi cửa không hướng phía sương phòng  của mình đi tới, ngược lại xoay người, hướng phía cửa lớn của Dạ Thánh  môn mà đi. Nhìn hướng Tập Nhã rời khỏi, An Kỳ Lạc ngồi ở đại sảnh, lạnh  giọng nói: “Đi theo nàng ta, nếu như nàng ta làm gì thương tổn phu nhân,  giết không tha!” Sảnh đường bỗng hiện ra một bóng người màu đen, hắn  đứng trong bóng tối, cả người tản ra hàn khí lạnh lùng, hướng An Kỳ Lạc  nhẹ gật đầu một cái, cung kính nói: “Dạ!”
An Kỳ Lạc vẫn đứng yên tại chỗ, người nọ cũng đã biến mất  khỏi đại sảnh. Cẩn thận cất trâm gài tóc, từ trên ghế đứng lên, xoay  người rồi rời Dạ Thánh môn. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn không yên lòng,  hơn nữa cũng muốn nhanh chóng tìm được nàng, nhanh chóng đem nàng ôm vào  trong ngực, mất nàng, hắn thật sự là sắp điên mất rồi!
Nếu như Tịch nhi mất tích có liên quan đến Duẫn Hữu Phàm hắn  nên tự mình đi trước cứu nàng về. Nếu như chuyện của nàng không liên  quan đến Duẫn Hữu Phàm, hắn cũng muốn tự mình đi trước xác nhận, tốt  nhất là không có quan hệ, nếu không hắn không dám cam đoan sẽ không giết  bằng hữu duy nhất của nàng.
Nhưng mặt khác, hắn lại hy vọng Tịch nhi mất tích thật có  liên quan đến Duẫn Hữu Phàm, bởi vì nói như vậy, hắn có thể nhanh chóng  tìm được Tịch nhi. Lam Tịch Nguyệt nội lực bị chặn, cũng chỉ có thể coi  như một nữ tử nhu nhược bình thường, ít nhất Duẫn Hữu Phàm cho là là như  vậy, chỉ không ai biết, cho dù không có nội lực, nàng so với người bình  thường thân thủ vẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Ở hiện đại, nàng là đặc công, trước lúc nàng gặp được sư phụ  vẫn tự mình rèn luyện, cho dù không có nội lực, nếu nàng muốn chạy trốn  chỉ cần tìm cơ hội là được.  
Chẳng qua thật đáng tiếc, cơ hội như vậy rất khó tìm, bất kể  nàng đi tới chỗ nào, Duẫn Hữu Phàm cũng sẽ đi theo bên cạnh, cho tới bây  giờ không hề rời nàng quá khoảng cách ba thước.
Lúc ngủ, hắn cũng ngủ bên cạnh nàng trong lều, hoặc trong  phòng khách của khách điếm, chỉ cách nhau một bức vách, nàng căn bản  không tìm được cơ hội rời đi. Bọn họ ra sức dùng roi thúc ngựa ngày đêm  kiên trì hành trình đã ba ngày, coi như đã đến biên giới Lâm Nguyệt  quốc, rất nhanh chóng sẽ tới Thanh Tố quốc.
Một khi đã tới Thanh Tố quốc, cho dù An Kỳ Lạc biết Duẫn Hữu  Phàm mang Lam Tịch Nguyệt đi, hắn muốn tiếp tục truy đuổi cũng không  được. Duẫn Hữu Phàm đưa cốc nước đến trước mặt Lam Tịch Nguyệt, ôn nhu  cười nói: “Mệt lắm sao? Có muốn uống nước hay không? Yên tâm đi, nếu như  thuận lợi, hai ngày nữa chúng ta có thể rời khỏi Lâm Nguyệt quốc tới  Thanh Tố quốc, đến lúc đó cho dù An Kỳ Lạc muốn bắt nàng trở về, cũng  lực bất tong tâm”.
Lam Tịch Nguyệt thuận tay nhận lấy cốc nước, không thèm liếc  hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ta sao yên tâm được? Chẳng lẽ không phải  ngươi bắt cóc ta từ Lâm Nguyệt quốc sao? Cho dù hắn tới tìm ta, cũng là  tới cứu ta chứ không phải tới bắt ta!” Duẫn Hữu Phàm nghe thấy những lời  này sắc mặt ảm đạm xuống, mím chặt môi tràn đầy mất mát nói: “Chẳng lẽ  nàng không muốn theo ta sao? Thanh Tố quốc mới là nhà của nàng, nàng  không muốn trở về sao?”
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt che giấu một nụ cười lạnh đầy giễu  cợt, trong mắt đè nén hận ý, cố gắng lãnh đạm nói: “Nhà ta? Ta cho tới  bây giờ chưa từng có nhà, Thanh Tố quốc là nhà ta ư? Ta hận cái quốc gia  ấy còn chưa nhanh chóng bị diệt vong!” 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện