[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 55 : Khó khăn trở về
                                            .
                                    
             Nhìn Duẫn Hữu Phàm thần sắc do dự, Lam Tịch Nguyệt trong mắt  hiện lên một tia mất mát, bất kể như thế nào, hắn cũng không thể vì nàng  ngay cả quốc gia cũng không để ý. Cho dù đối với Duẫn Hữu Phàm nàng chỉ  có tình cảm bằng hữu, cho dù không muốn cùng hắn trở về Thanh Tố quốc,  cho dù đối với hành động của hắn vô cùng thất vọng nhưng nàng vẫn có  chút mong đợi thấy hắn có thể không để ý những chuyện khác mà kiên định  theo ý kiến của mình.
Chẳng qua thật đáng tiếc, cho dù hắn bây giờ đột nhiên nảy ra  quyết định trọng đại như vậy, cho dù hắn chạy tới tận đây, nhưng đem  chuyện nói ra rõ ràng hắn vẫn do dự, vẫn thấy Lam Tịch Nguyệt nói chuyện  quốc gia đại sự mà e sợ, nói cho cùng hắn căn bản không thay đổi, chỉ  vì ngoại cảnh kích thích mới có thể làm những loại chuyện khiến nhiều  người coi là đại nghịch bất đạo. 
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó rút tay từ  trong tay của hắn, một lần nữa bịt kín khăn che mặt, xoay người hướng  cửa xe ngựa cửa đi tới. Vén màn cửa, hướng phu xe phía ngoài nói: “Dừng  xe!” Phu xe sửng sốt một chút, nhưng vẫn dừng xe, không giải thích được  nhìn Lam Tịch Nguyệt, còn nhìn thấy Duẫn Hữu Phàm ngu ngơ trong xe.
Đột nhiên xe dừng lại, còn có thanh âm của Lam Tịch Nguyệt,  Duẫn Hữu Phàm đang ngu ngơ trong chốc lát lập tức thanh tịnh lại, vội  vàng đứng lên, hướng Lam Tịch Nguyệt vọt tới.
Khi hắn tưởng chừng có thể bắt được nàng đã lập tức chạy xa  ra ngoài, hai chân cũng đã dẫm lên mặt đất.”Tịch nhi, nàng muốn đi đâu?”  Duẫn Hữu Phàm khẩn trương nhìn Lam Tịch Nguyệt, cho dù có chút do dự,  nhưng hắn vẫn không nỡ để nàng cứ như vậy rời khỏi hắn.
Hắn đã yêu nàng mười ba năm, cho tới bây giờ vẫn yêu, nếu như  có thể, thật hy vọng vĩnh viễn cùng nàng ở chung một chỗ, cùng nhau vui  vẻ hạnh phúc cả đời.
Chẳng qua hy vọng cùng thực tế vĩnh viễn cũng không thể giống  nhau, Lam Tịch Nguyệt xoay người lại lạnh lẽo nhìn hắn, hờ hững nói:  “Dĩ nhiên chỗ ta phải đi hẳn không phải là Thanh Tố quốc, ngươi nên  buông tay đi, ta sẽ không trở về Thanh Tố quốc!” Duẫn Hữu Phàm tới chắn  trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt lộ ra nhàn nhạt ưu thương  nói: “Tịch nhi, tại sao? Tại sao không đi theo ta? Chẳng lẽ nàng thật  muốn sống ở bên cạnh An Kỳ Lạc sao?”
Vẫn muốn sống bên cạnh An Kỳ Lạc? Lam Tịch Nguyệt không nhịn  được thất thần, đối với chuyện này còn có một chút suy nghĩ nhưng vẫn  ngẩng đầu nhìn Duẫn Hữu Phàm trong mắt đã lại là trong trẻo lạnh lùng,  lạnh nhạt nói: “Hắn là tướng công ta, ta không cùng hắn ở chung một chỗ  còn có thể ở chung một chỗ với ai?”
Nghe vậy, Duẫn Hữu Phàm gầm nhẹ nói: “Không phải như thế!”  Hai tay với lên bả vai Lam Tịch Nguyệt, mặt tràn đầy ưu thương nhìn nàng  nói: “Nếu như nàng chưa có gả cho hắn, nàng có muốn cùng hắn ở chung  một chỗ nữa hay không? Nếu như nàng còn chưa có gả cho hắn, nàng có muốn  theo ta cùng nhau rời đi?”
Lam Tịch Nguyệt từ trong tay của hắn thoát ra ngoài, lui về  phía sau mấy bước, đem tầm mắt chuyển dời đến nơi khác, trầm giọng nói:  “Ngươi quản việc nhiều quá, ta không cần thiết phải trả lời chuyện như  vậy hay là phải đem ý nghĩ trong lòng ta nói cho ngươi biết?” Tâm nàng  cũng là đã có chút rối loạn, chính nàng cũng không biết nếu như không có  gả cho An Kỳ Lạc, nàng sẽ như thế nào. Duẫn Hữu Phàm cũng không nghĩ cứ  như vậy bỏ qua cho Lam Tịch Nguyệt, hắn thật vất vả mới mang được nàng  đi, nếu cứ như vậy để cho nàng trở về, hắn phi thường không cam lòng!
Nhưng Lam Tịch Nguyệt cũng không cam lòng, không cho hắn có  cơ hội bắt nàng đi, khi tay hắn sắp chạm vào thân thể nàng, nàng liền  lui về sau mấy bước né tránh. 
“Duẫn Hữu Phàm, ngươi thật không quan tâm vận mệnh của Thanh  Tố quốc, muốn để cho Thanh Tố quốc cùng Lâm Nguyệt quốc khai chiến lần  nữa sao?”
Quả nhiên, Duẫn Hữu Phàm thật sự do dự, hắn không thể bởi vì  một mình hắn mà làm cho cả Thanh Tố quốc sa vào vũng bùn chiến tranh,  hơn nữa Thanh Tố quốc vừa mới ngưng chiến với Lâm Nguyệt quốc, trong  chiến tranh lần trước đã sớm tổn thất nặng nề, căn bản không thể chịu bị  chiến tranh tàn phá lần nữa.
Duẫn Hữu Phàm lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hắn  không thể vì mình mà khiến cho Thanh Tố quốc lâm vào hiểm nguy, nhưng  hắn cũng không nỡ để Lam Tịch Nguyệt cứ như vậy rời đi, hắn thật sự  không muốn mất nàng. Vốn cho là có thể quên nàng nhưng toàn bộ cũng chỉ  là dùng lời nói dối an ủi mình mà thôi, sự thật chứng minh, hắn căn bản  là không quên được nàng, cũng không muốn quên mất nàng.
Một tháng qua sau Lam Tịch Nguyệt rời đi, mỗi thời mỗi khắc  hắn đều tư niệm nàng, càng ngày càng mãnh liệt hơn, càng ngày càng khiến  cho hắn khó có thể chấp nhận sự thật, hắn thật sự là sắp điên mất rồi.  Nhưng Tịch nhi thật tàn nhẫn, trong mắt nàng, cho tới bây giờ cũng chưa  tưng nhìn hắn ấm áp, từ trước đến nay vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng,  nàng vẫn không muốn cùng hắn rời đi.  
Duẫn Hữu Phàm hướng về sau lảo đảo mấy bước, cúi đầu nhìn mặt  đất, lẩm bẩm nói: “Tại sao? Tịch nhi, nàng có biết nàng thật tàn nhẫn!  Trong lòng của nàng, chẳng lẽ không có chút nào tình cảm nào sao?”
Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang đại thịnh, bén nhọn nói:  “Tình cảm? Tình cảm của ta cũng sớm đã bị tiêu sạch sẽ!” Nàng nhìn về  phía Duẫn Hữu Phàm, vẫn không nhịn được xuất hiện một tia không đành  lòng, dù sao cũng là bằng hữu duy nhất theo mình mười ba năm, nếu như có  thể nàng không muốn làm thương tổn hắn, cũng không muốn tàn nhẫn như  vậy. Nhưng rất nhiều chuyện không có hai từ nếu như.
Nói xong một câu đó, Lam Tịch Nguyệt xoay người đi ngược  hướng xe ngựa, nàng cũng không biết đường trở về Nguyệt thành, nhưng nếu  xe ngựa hướng phương này mà chạy, như vậy hướng ngược lại hẳn chính là   hướng đi Nguyệt thành.
Thật ra thì nàng có thể nhân cơ hội này trốn đi luôn, nhưng  nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không thông, nàng tại sao nghĩ phải về  Nguyệt thành? Có thể là bởi vì thật không cần thiết phải rời khỏi đó,  cuộc sống của nàng ở Nguyệt thành không phải rất ổn sao?
Nếu tốt như vậy, tại sao cần phải đi đâu? Đối với  nàng bây  giờ mà nói, không cần thiết phải rời khỏi đó, hơn nữa, nàng đã đáp ứng  sư huynh sẽ chiếu cố Thính Hương lâu, nếu rời đi, làm sao chiếu cố được  nữa? Thật ra thì những thứ này tựa hồ cũng chỉ là cái cớ, nhưng Lam Tịch  Nguyệt căn bản cũng không  phát hiện ra, cũng không muốn tra cứu rốt  cuộc tại sao còn muốn trở lại Nguyệt thành. Nàng vẫn hướng đó mà đi còn  Duẫn Hữu Phàm thì đứng nguyên tại chỗ, khuôn mặt tuyệt vọng nhìn nàng,  cho dù như vậy, vẫn không thể mang nàng đi sao?
“Tịch nhi ——” hắn khẽ gọi, tay không tự chủ được nắm chặt  thành quyền, ngực gần như tê liệt đau đớn. Làm sao bây giờ? Hắn không  muốn mất nàng, nhưng hắn bây giờ còn có thể làm gì?
Nghe vậy, thân hình Lam Tịch Nguyệt bỗng nhiên khựng lại một  chút, sau đó cứ tiếp tục hướng phía trước đi tới. Không biết An Kỳ Lạc  có phát hiện nàng mất tích hay không, hẳn là đã phát hiện ra. Duẫn Hữu  Phàm trong mắt hiện lên một tia quyết liệt, cất bước hướng Lam Tịch  Nguyệt đuổi theo, chỉ một lát sau đã chắn trước người nàng, cúi đầu yên  lặng nhìn nàng nói: “Tịch nhi, ta sẽ không để cho nàng rời khỏi ta! Biệt  ly nhiều ngày như vậy đã đủ, ta không bao giờ … không bao giờ nữa muốn  chịu lại cảm giác không có nàng bên cạnh!”
“Duẫn Hữu Phàm, ngươi…”
Lam Tịch Nguyệt còn chưa nói dứt lời đã phát hiện Duẫn Hữu  Phàm tập kích tới, làm cho nàng ngay cả nói cũng không thể nói xong, chỉ  có thể xuất thủ ngăn cản. Hai người bọn họ vốn công phu sàn sàn như  nhau, có thể Lam Tịch Nguyệt còn nhỉnh hơn Duẫn Hữu Phàm một chút, nhưng  bởi vì bị An Thấm Như đả thương, nàng bây giờ căn bản không thể phát  huy toàn bộ công lực, vừa xuất mấy chiêu đã rơi vào thế hạ phong. 
Đột nhiên, Duẫn Hữu Phàm dùng ngón tay điểm trên người Lam  Tịch Nguyệt mấy cái, nàng nhất thời cảm giác cả người khí lực không biết  bay đi nơi nào, ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn hắn, băng hàn nói: “Ngươi điểm  huyệt ta?” Hắn nhìn Lam Tịch Nguyệt trong mắt có chút nhàn nhạt xin lỗi,  ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, Tịch nhi, ta chỉ ngăn lại mấy huyệt đạo trên  người nàng để nàng không thể động thủ thôi, ngoài ra không có bất cứ  vấn đề gì!”
Đáy mắt Lam Tịch Nguyệt một mảnh như băng, lạnh lùng nhìn hắn  nói: “Duẫn Hữu Phàm, ngươi không nên ép ta”. Hắn hình như làm bộ ngó lơ  sự lạnh lùng của nàng, đưa tay ra ôm nàng vào trong ngực, ở bên tai  nàng lẩm bẩm nói: “Thật xin lỗi, Tịch nhi, ta biết làm như vậy nàng sẽ  tức giận, nhưng là ta thật không muốn mất nàng”.
Bây giờ Lam Tịch Nguyệt có thể nói là không còn chút nội lực  nào, căn bản không có khả năng từ trong ngực Duẫn Hữu Phàm tránh thoát  ra, nhắm hai mắt lại thật chặt, mở mắt ra lần nữa sát khí, cả trên người  cũng tản mát ra loại khí này, phu xe phía xa cũng nhịn không được toát  ra một thân mồ hôi lạnh. 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện