[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 48 : Vết nhơ trong đời
.
Hoàng hậu khóc đỏ cả mặt, không nghĩ sáng sớm nhìn qua nữ nhi còn vui vẻ, tràn đầy sinh lực, chỉ qua một buổi sáng, lúc gặp lại đã biến thành bộ dạng hấp hối này, là mẫu thân nàng sao có thể không đau lòng, không thương tâm cơ chứ?
Hơn nữa, đúng hôm nay Thái tử cũng xảy ra chuyện, không biết rốt cuộc có người hãm hại hắn hay là chính hắn lấy tự gây chuyện lấy trộm quốc bảo, dù sao hắn bây giờ cũng đang vướng phải chuyện tày đình.
Thái y cẩn thận kiểm tra thương thế của An Thấm Như, Hoàng hậu đứng bên cạnh nhìn sắc mặt trắng bệch của An Thấm Như, khóc sướt mướt, xoay người lại nhìn An Kỳ Lạc mắt mang theo một tia hận ý nói: “Kỳ Vương, làm sao ngươi có thể quyết làm một việc như vậy, nhẫn tâm đánh Như nhi thành ra cái bộ dạng này!” An Kỳ Lạc trong mắt hàn quang lóe lên, ngồi ở trên ghế, khẽ nghiêng đầu hướng chỗ An Thấm Như nằm, lạnh lùng liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: “Quyết? Nếu như ta không làm như vậy, Tịch nhi chỉ sợ đã chết trên tay An Thấm Như!”
An Kỳ Lạc giật hạ khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh như băng, thấu tận xương tủy, quay đầu nhìn An Nhâm Kình nói: “Ta tin tưởng phụ hoàng cũng không muốn để phát sinh chuyện như vậy? Mặc dù Tịch nhi là hòa thân công chúa, nhưng dù sao cũng là đại diện cho Thanh Tố quốc ở Lâm Nguyệt quốc, nếu Tịch nhi mới đến Lâm Nguyệt quốc chưa đầy một tháng đã bị Công chúa Lâm Nguyệt quốc hại chết, tin tưởng phụ hoàng không thông báo với Thanh Tố quốc có được hay không?”
An Nhâm Kình khuôn mặt âm trầm nhìn An Kỳ Lạc, chống lại đôi ánh mắt huyết sắc trong lòng không khỏi chợt lạnh, một cảm giác sợ hãi dâng lên.
Hắn nheo ánh mắt nguy hiểm nhìn An Kỳ Lạc, lạnh giọng nói: “Chẳng lẽ vì vậy mà ngươi có thể đả thương Như nhi thành như vậy sao? Ngươi chỉ cần ngăn Như nhi lại là được rồi, làm như vậy căn bản là có ý nghĩ muốn giết người!”
“Giết nàng ta? Nếu như ta muốn giết bây giờ còn mang nàng ta hồi cung sao? Trực tiếp hủy diệt thi thể là được rồi?”
An Kỳ Lạc khinh thường cười nhạo nói: “Ta nhớ mới vừa rồi có nói ta cũng chỉ là khẩn trương vì Tịch nhi nhất thời bị đả thương nên mới động thủ với hoàng muội, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ của hoàng muội có lẽ không có gì đáng ngại, ít nhất còn chưa mất mạng!”
Nghe vậy, Hoàng hậu không thở nổi, thiếu chút nữa mắc nghẹn, sắc mặt xanh mét giống hệt An Nhâm Kình, nhìn An Kỳ Lạc lời nói có chút không mạch lạc: “Ngươi… Ngươi còn nói được như vậy, thật sự … chẳng lẽ trong lòng của ngươi, hoàng muội so ra còn kém một hòa thân công chúa sao?”
An Kỳ Lạc ánh mắt nguy hiểm nheo lại, trong mắt hàn mang bắn ra sự bài trừ gạt bỏ, trong nháy mắt khuôn mặt đã biến thành hàn băng vạn năm, lạnh giọng nói: “Trong lòng ta, bất luận kẻ nào cũng kém Tịch nhi, dám lấy quan hệ ruột thịt ra để đối phó với ta sao, đối với ta cái gọi là huynh muội hoàng thất nửa điểm cũng không cảm thấy hứng thú!”
Không nghĩ An Kỳ Lạc sẽ có phản ứng gay gắt như vậy, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đều rất sửng sốt, giờ phút này trên người An Kỳ Lạc phát ra khí thế kinh người dĩ nhiên đến cả An Nhâm Kình cũng cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng cũng chỉ hoảng sợ trong nháy mắt, ngay sau đó An Nhâm Kình nhướng mày, trầm giọng nói: “Ngươi đừng quên ngươi bây giờ chính là người trong hoàng thất, hay chính là hài tử của trẫm!” An Kỳ Lạc khinh bỉ nhìn An Nhâm Kình một cái, lãnh tuyệt nói: “Hài tử? Ngươi có làm quá lên không, ta là hài tử của ngươi sao? Chẳng lẽ ngươi không phải vẫn luôn hy vọng ta không phải là hải tử của ngươi, cũng luôn nghĩ cách làm thế nào mới có thể khiến ta vĩnh viễn không thể sống vui vẻ, hạnh phúc được sao? Ngươi bây giờ lại còn không biết xấu hổ nói ta là hài tử của ngươi, ngươi không suy nghĩ trên đời này làm sao có loại phụ thân như ngươi?”
“Ngươi…”
“Ta thế nào? Đại nghịch bất đạo, bất trung bất hiếu, cần phải chịu trừng phạt khổ sở thiên kiếp, vạn kiếp?” An Kỳ Lạc lấn đến gần bên người An Nhâm Kình, thẳng ngó chừng ánh mắt của hắn, trong mắt huyết quang bắt đầu đại thịnh, âm lãnh khó lường, thấy vậy An Nhâm Kình trên người cũng toát ra một lớp mồ hôi lạnh. Ngay cả Hoàng hậu đứng ở bên cạnh cũng cảm thấy khí thế bén nhọn trên người An Kỳ Lạc, có chút ngạc nhiên nhìn, vốn muốn nói điều gì cũng bị sửng sốt toàn bộ nghẹn trong họng, cho tới bây giờ An Kỳ Lạc chưa từng bộc lộ dáng vẻ cùng thái độ thế này, từ lúc nào đã bị hắn làm cho sợ hãi đến thế?
Trước kia, An Kỳ Lạc chỉ có thái độ lãnh đạm, đối với bất cứ chuyện gì cũng lãnh đạm, ngay cả đối với Hoàng thượng cũng chưa bao giờ hành lễ, chưa bao giờ đem bất luận kẻ nào để vào trong mắt, chỉ làm theo ý mình. Nhưng bây giờ đổi lại là sự lạnh lùng, lạnh lùng vô cùng khiến Hoàng đế An Nhâm Kình cũng không khỏi sinh cảm giác sợ hãi, tựa hồ An Kỳ Lạc mới là kẻ chân chính nắm giữ tất thảy mọi sự vương giả trên thế giới này. An Nhâm Kình hừ lạnh một tiếng, có chút lo lắng nói: “Chẳng lẽ ngươi không đáng chịu khổ chịu phạt sao? Ngươi là quái thai ác ma, trẫm có hài tử như ngươi quả thật là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này, cũng chính là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời này của trẫm, trẫm đã sớm muốn giết ngươi!”
“Hoàng thượng —— “
Hoàng hậu có chút bối rối kéo An Nhâm Kình lại, những lời này bọn họ chỉ dám nói thầm trong lòng, cũng chỉ có rất ít người biết chuyện này. Mười tám năm trước, cũng chính là thời điểm An Kỳ Lạc mới vừa ra đời, mẫu thân hắn do khó sinh mà chết, ngày hiện rặng mây đỏ huyết sắc, mà phụ hoàng hắn là An Nhâm Kình thì đột nhiên ôm bệnh ba tháng.
Sau đó có một vị cao tăng đắc đạo đi qua Nguyệt thành, vào hoàng cung bái kiến Hoàng đế, cũng chính là An Nhâm Kình. An Nhâm Kình đang có ý định muốn giết An Kỳ Lạc, nhưng bởi vì một câu nói của vị cao tăng đắc đạo mà dừng tay: “Hoàng thượng, Thất hoàng tử không thể giết, nếu không Lâm Nguyệt quốc sẽ gặp phải tai hoạ ngập đầu!”
Lúc vị cao tăng nói mấy lời này không có nhiều người ở đó, nói cách khác là người biết sự việc này rất ít, chỉ có Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng một số vị đại thần.
Cũng bởi vì những lời này không ai dám giết hại An Kỳ Lạc, tất cả mọi người đối với hắn kính nhi viễn chi, ai cũng biết hắn là ác ma chuyển thế, nếu như giết hắn, hắn sẽ hóa thành lệ quỷ đến báo thù, thậm chí có thể tiêu diệt cả Lâm Nguyệt quốc. (Mấy người này chưa đắc đạo nên hiểu sai lung lung hết lời của đại sư)
An Kỳ Lạc nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, thẳng nhìn An Nhâm Kình, lạnh lùng nói: “Rốt cục những lời này ra ngươi cũng đã nói ra khỏi miệng!” Những sự tình kia, hắn toàn bộ đều biết, chỉ là không ai biết hắn biết mà thôi. An Nhâm Kình sửng sốt, hắn nói lời này là có ý gì? Cái gì gọi là cuối cùng cũng đem những lời này nói ra khỏi miệng? Chẳng lẽ hắn sớm đã biết sao?
An Nhâm Kình khẽ nheo ánh mắt lại, âm lãnh nhìn hắn nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”
“Không phải là ngươi hiểu được ý tứ rồi sao? Chẳng lẽ những lời này ngươi không phải đã sớm muốn nói ra sao? Mới vừa rồi vẫn còn nói ta là hài tử của ngươi giờ đã không muốn thừa nhận, hy vọng ngươi sau này đừng thừa lời, không muốn nói thì đừng nói ra!”
“Kỳ Vương, làm sao ngươi có thể nói chuyện với phụ hoàng như vậy? Bất luận thế nào hắn cũng là phụ hoàng của ngươi!”
An Kỳ Lạc trong mắt hiện lên một tia giễu cợt, liếc xéo Hoàng hậu, nói: “Hoàng hậu nương nương mới vừa rồi tựa hồ một chút cũng không có nghe Hoàng thượng nói, ngài chẳng lẽ không nghe thấy hắn nói có hài tử như ta quả thực chính là vết nhơ lớn nhất trong đời hắn sao?”
“Cái này…”
An Kỳ Lạc không muốn nghe bọn họ nói, cũng không có hứng thú nghe tiếp, chuyển qua nhìn An Nhâm Kình nói: “Ngươi tốt nhất không nên nghĩ cách làm khó Tịch nhi, nếu có bất kỳ ý đồ làm khó hoặc thương tổn Tịch nhi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Nói xong những lời này, An Kỳ Lạc xoay người rồi rời khỏi Như Mộng cung, cũng rời khỏi hoàng cung, bây giờ còn phải hồi phủ để chiếu cố nương tử bảo bổi, nàng đang bị thương, nhất định phải cẩn thận chiếu cố thật tốt mới được! An Nhâm Kình khuôn mặt lo lắng nhìn An Kỳ Lạc rời đi, đột nhiên vung tay ném cái chén bên cạnh, toàn bộ chén trên bàn cũng đều bị ném xuống đất, âm tàn nói: “Sớm biết như vậy, trẫm ban đầu nên giết ngươi, cho dù thật sự sẽ khiến Lâm Nguyệt quốc gặp tai nạn, cho dù thật sự ảnh hưởng đến thiên hạ rộng lớn trẫm cũng muốn giết ngươi!”
“Hoàng thượng, xin người bớt giận, Kỳ Vương dù sao cũng là hài tử của người, chẳng lẽ người thật nhẫn tâm muốn giết hắn?”
“Có cái gì mà không đành lòng? Ngươi xem ánh mắt của hắn chút đi, hắn căn bản là hậu thế của quái thai ác ma!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện