[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 47 : Hồi cung
                                            .
                                    
             An Kỳ Lạc trong mắt hiện hàn quang, gật đầu nói: “Còn đang  trong Vương phủ, ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi cứ như vậy  nhận không một cú đả thương!”
Nói đến đả thương, An Kỳ Lạc hình như đột nhiên nghĩ tới  chuyện gì, tầm mắt chuyển dời đến chén thuốc bên cạnh, đưa tay với lấy,  nhưng lúc vừa mới chạm tay vào đã bị chặn lại. 
Lam Tịch Nguyệt khuôn mặt ủy khuất nhìn hắn nói: “Ngươi mới  vừa rồi còn đáp ứng ta không cần uống thuốc, ngươi không thể đổi ý!” An  Kỳ Lạc sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó không giải thích được nhìn  Lam Tịch Nguyệt nói: “Ta có đáp ứng ngươi như vậy sao? Làm sao một chút  ta cũng không nhớ rõ?”
“An Kỳ Lạc, làm sao ngươi có thể như vậy?”
“Như thế nào?”
An Kỳ Lạc quả thật vô cùng không rõ, hắn mới vừa rồi làm sao  lại hồ đồ đáp ứng nàng có thể không cần uống thuốc cơ chứ? Bây giờ cũng  chỉ cần giả ngu, giả bộ đã nói cái gì cũng không hề nhớ. Cầm chén thuốc  đưa tới khóe miệng Lam Tịch Nguyệt, nhẹ giọng dụ dỗ: “Nương tử, trước  tiên uống thuốc rồi hãy nói, nếu không thương thế của ngươi sao có thể  nhanh hồi phục đây?”
Trong mắt Lam Tịch Nguyệt xuất hiện hàn quang, nhìn An Kỳ Lạc  nhẹ hạ mi, đột nhiên áp sát môi hắn hôn một cái, sau đó cả người cũng  dựa ở trong ngực hắn làm nũng nói: “Lạc, người ta có thể không uống  thuốc được không!”
An Kỳ Lạc không nhịn được lại bắt đầu dao động, cúi đầu nhìn  người nằm trong ngực, lầm bầm nói: “Thuốc này khổ công lắm mới chưng cất  được, ngươi cho dù làm nũng đối với ta cũng …vô dụng”. Lam Tịch Nguyệt  hơn nhướn trên người hắn chà chà, cười nói: “Làm nũng thế nào? Làm nũng  như vậy có vô dụng hay không?”
“Oanh” một tiếng, An Kỳ Lạc cảm giác có một tiếng sấm ở trong  đầu hắn nổ vang, thanh âm càng không ngừng vang vọng: “Làm nũng có tác  dụng hay không, làm nũng có tác dụng hay không…”
Đáy lòng có thanh âm điên cuồng hét lên: làm nũng đương nhiên  có tác dụng, hơn nữa còn có tác dụng nhất! Dĩ nhiên điều kiện tiên  quyết là người làm nũng phải là Lam Tịch Nguyệt. Cái chén trên tay lại  một lần nữa bắt đầu không yên, An Kỳ Lạc hít sâu một hơi, đột nhiên cúi  đầu ngưng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt, gương mặt đỏ rừng rực, nhẹ nói:  “Nương tử, chúng ta hình như chưa từng có đêm động phòng hoa chúc chân  chính nha!”
Trong lòng Lam Tịch Nguyệt hạ xuống “bịch” một cái, liền  tranh thủ đẩy mình cách xa An Kỳ Lạc một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm  trang nói: “Đúng rồi, làm sao ngươi còn chưa đuổi Thấm Như công chúa đi?  Nếu không đem nàng ấy hồi cung, đoán chừng phụ hoàng cùng mẫu hậu cũng  đã bắt đầu lo lắng”.
Trong mắt hắn hiện lên một tia mất mát, cúi đầu lẩm bẩm nói: “Chỉ sợ sau khi hồi cung bọn họ còn lo lắng hơn”.
Lam Tịch Nguyệt nhất định là càng thêm lo lắng, từ từ nằm trở  lại trên giường, dùng chăn che kín mặt, thanh âm buồn bực nói: “Vậy  ngươi vẫn còn ở đây làm gì? Nhanh mang Thấm Như công chúa hồi cung đi  nha, nàng ta còn ở chỗ này, ta ngay cả ngủ cũng ngủ không yên!”
Nói như vậy, hắn có muốn bắt buộc nàng uống thuốc, hẳn cũng không còn biện pháp gì nữa.
An Kỳ Lạc có chút bất đắc dĩ, rõ ràng Lam Tịch Nguyệt chính  là cố tình ăn quỵt chuyện uống thuốc, nhưng hắn lại chẳng có biện pháp  gì, chỉ có thể thở dài, nhẹ nhàng cầm chén thuốc để ở bên cạnh, nói:  “Nếu quả thật không muốn uống thì đành bỏ đi vậy, cùng lắm thì điều  dưỡng thêm mấy ngày nữa, ta sẽ đi ngay bây giờ đem An Thấm Như hồi cung,  ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi”.
Khẽ nhấc một góc chăn lên, Lam Tịch Nguyệt nhìn An Kỳ Lạc gật đầu đáp: “Biết rồi, ngươi đem nàng ấy đi nhanh lên một chút!”
Giúp nàng kéo chăn đắp lên, sau đó hắn đột nhiên xoay người  đi ra khỏi gian phòng, hay là trước tiên đem An Thấm Như hồi cung đi, có  một số việc cần thiết nên sớm giải quyết một chút, tránh việc cứ để như  thế, đang có mục tiêu cần làm lại bị gán cho lý do phải dời đi. Nói đến  An Thấm Như, trong mắt An Kỳ Lạc lóe ra hàn quang âm lãnh, bây giờ nàng  còn có một chút khẩu khí, đoán chừng hẳn nàng bị thương rất nặng, nếu  không với tính cách của nàng không thể nào an tĩnh nằm ở trên giường như  vậy.
May là không đánh chết An Thấm Như, đôi khi người sống so với  người chết hữu dụng hơn rất nhiều! An Kỳ Lạc an bài cho An Thấm Như chỗ  nghỉ trên xe ngựa, tạm thời vẫn không thể để nàng ta chết, nếu Công  chúa chết ở trong Vương phủ, cho dù lúc trước nàng ta đã làm chuyện gì,  tội của Vương phủ cũng sẽ lớn nhất, thậm chí tất cả sai lầm đều bị coi  là do Vương phủ gây ra.
An Thấm Như nằm trên nệm êm trong xe ngựa mệt mỏi nhắm chặt  hai mắt, trong khi đó An Kỳ Lạc khuôn mặt âm lãnh ngồi đối diện với  nàng, trong mắt thần sắc đầy khinh thường cùng tính toán. Nàng bây giờ  chỉ cảm thấy tất cả tinh lực toàn thân bị rút lấy không còn chút nào, hô  hấp trong lồng ngực vô cùng khó khăn. Chẳng lẽ là nàng sẽ chết sao?
Sẽ không vậy chứ, nàng mới mười sáu tuổi, làm sao có thể  chết? Nàng có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ qua Thất hoàng huynh có công  lực kinh người như vậy, trong ấn tượng của nàng, Thất hoàng huynh là  người có đôi mắt huyết sắc quái vật, ngoại trừ dọa người ra không còn  bất cứ điều đặc biệt nào khác, thậm chí có thể nói là vô năng.
Nàng thật không rõ công phu của Thất hoàng huynh: không biết  học được từ đâu, học lúc nào? Nàng cùng tất cả các huynh đệ tỷ muội khác  ở trong cung, chỉ thiếu duy nhất mỗi Thất hoàng huynh, có cao thủ đặc  biệt chỉ dạy luyện công vì mục đích phòng thân. Nhưng công lực của hắn  tựa hồ hơn tất cả các hoàng huynh khác, chỉ một chưởng đánh nàng mà  thiếu chút nữa mạng cũng không giữ được, trừ Thất hoàng huynh ra không  bao giờ… không thể nào có người khác nữa!
Phí sức mở mắt, An Thấm Như khẽ quay đầu nhìn An Kỳ Lạc, cơ  hồ đã dùng chút tẫn khí lực toàn thân mới có thể nói ra: “Công phu của  người học được từ đâu? Rõ ràng ngay cả sư phụ cũng không có, không phải  sao?”
An Kỳ Lạc đem tầm mắt chuyển đến trên người nàng, trong mắt  tràn đầy hàn băng, chỉ một ánh mắt đã khiến An Thấm Như đông lạnh, nhịn  không được rùng mình một cái, chỉ cảm thấy cả người như tảng băng,  thương thế trên người tựa hồ cũng càng thêm nghiêm trọng.
Đối với phản ứng của An Thấm Như An Kỳ Lạc không có chút động  tĩnh gì, chẳng qua khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười lạnh lùng, mở miệng  tàn nhẫn nói: “Còn có tâm tư để ý tới chút chuyện, còn nói được chứng  tỏ không còn thương tổn, chưa thể chết nhanh được, có phải nên bổ sung  thêm một chưởng nữa?”
An Thấm Như chỉ cảm thấy ngực cứng lại, khó khăn ho khan mấy  tiếng, ngực kịch liệt phập phồng, tất nhiên đối với nàng mà nói, hô hấp  cũng biến thành một chuyện vô cùng khó khăn. An Kỳ Lạc chỉ lạnh lùng  nhìn nàng, không hề có ý tứ giúp đỡ tiểu hoàng muội, nhìn nàng ta trước  mắt lại hiện ra vẻ mặt tái nhợt vì bị đả thương của Lam Tịch Nguyệt,  trong mắt lạnh lẽo càng thêm nồng đậm.
Rất nhanh đã đến cửa cung, thị vệ thấy là xe ngựa của Kỳ  Vương phủ cũng không dám nhiều lời ngăn cản, nhất là khi thấy bên trong  xe ngựa còn có An Thấm Như tựa hồ như sắp mất mạng, liền cho xe ngựa đi  qua. 
Sau khi An Thấm Như trở lại Như Mộng cung của chính nàng, cả  hoàng cung cũng bắt đầu loạn lên, Hoàng thượng, Hoàng hậu trước tiên đến  Như Mộng cung, tiếp đó tất cả thái y cũng bị tuyên triệu vào.
Nhìn ái nữ hình như chỉ còn lại nửa cái mạng nhỏ, An Nhâm  Kình mặt âm trầm nhìn về phía An Kỳ Lạc, trầm giọng hỏi: “Đây rốt cuộc  là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngươi không nên giải thích một chút sao?”
An Kỳ Lạc đưa tay tóm một gã thái y lại, lạnh lùng nhìn An  Nhâm Kình nói: “Công chúa bảo bối của ngươi tự tiện xông vào phủ của ta,  còn đả thương Vương phi của ta, nếu như ngươi không tin lời ta, có thể  hỏi tên thái y này, chính là hắn đã chữa trị vết thương cho Tịch nhi,  thương thế Tịch nhi như thế nào, ta tin tưởng hắn không dám lừa gạt  ngươi!”
Nghe vậy, An Nhâm Kình sửng sốt một chút, còn tỏ vẻ không tin  nói: “Ngươi dám? Như nhi vì sao phải vô duyên vô cớ đả thương Vương  phi? Hơn nữa cho dù như thế, ngươi làm sao có thể đánh nó thành cái bộ  dạng này?”
An Kỳ Lạc giật hạ khóe miệng, khinh thường nhìn An Nhâm Kình  một cái nói: “Ngươi có phải quá thiên vị rồi hay không? Mặc dù ta cho  tới bây giờ cũng không quá kỳ vọng ngươi công bằng đối đãi với ta, nhưng  lời của ngươi không phải là lời mà vua một nước cứ như thế tuôn ra” “Vô  liêm sỉ! Trẫm muốn làm sao chẳng lẽ còn cần ngươi dạy bảo?”
An Kỳ Lạc ngồi lên ghế bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Dạy, đương  nhiên là không cần ta dạy cho ngươi, chẳng qua nhắc nhở ngươi một chút,  không biết tự tiện xông vào Vương phủ phải chính thức định là tội danh  gì? Hơn nữa đả thương Vương phi, tựa hồ tội càng thêm tội, ta chẳng qua  nhất thời thấy Tịch nhi bị đả thương mới đánh cho An Thấm Như trọng  thương, mong rằng phụ hoàng ngài nên xử lý theo lẽ công bằng mới đúng!”
“Ngươi…” An Nhâm Kình bị lời nói này của An Kỳ Lạc làm cho  giận đến khuôn mặt xanh tái, chỉ vào hắn sửng sốt không biết nên nói cái  gì cho phải, càng đáng chết hơn chính là lời hắn nói toàn bộ đều có lý!  Nói cách khác tất cả lời An Kỳ Lạc nói đều đúng. 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện