[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 44 : Làm nghĩa vụ của nương tử
                                            .
                                    
             Răng môi giao hòa, miệng lưỡi cùng diễn, hai người ở chung  một chỗ ôm nhau thật chặt, có chút ý loạn tình mê. Một tay An Kỳ Lạc từ  từ tiến vào bên trong y phục Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng  cọ xát lẫn nhau,  một tay khác thì nâng phía sau lưng nàng, đem nàng dán thật chặt vào  người.
“Soạt soạt!”
Ở ngoài cửa thư phòng đột ngột vang lên một tiếng gõ cửa, Lam  Tịch Nguyệt cả kinh, vội vàng dùng sức đẩy hắn ra, cũng từ trên đùi của  hắn đứng lên. Ra sức chùi môi, sắc mặt hồng hồng, hung hăng nhìn hắn  chằm chằm, trong mắt mơ hồ có một tia thẹn thùng. Cũng chỉ biết trừng  mắt liếc hắn một cái, sau đó lui về phía sau hai bước, xoay người cầm  tấm sa trên bàn sách trước mặt đem che hơn phân nửa khuôn mặt, chẳng qua  là trong mắt kia ý thẹn thùng mơ hồ vẫn không che được.
Lam Tịch Nguyệt và An Kỳ Lạc sửa sang y phục có chút xốc  xếch. Trong mắt nàng hiện lên thần sắc ảo não, tại sao mỗi lần cùng An  Kỳ Lạc ở chung một chỗ, mình luôn làm ra những chuyện không giải thích  được, tựa hồ có chút khống chế không được hành vi bản thân.
An Kỳ Lạc bây giờ có một loại vọng động muốn giết người, cả  người dục hỏa khó nhịn, tiếng gõ cửa chết tiệt tại sao không đúng lúc  nào lại nhằm lúc này mà vang lên? Chẳng lẽ không thể chậm thêm nửa canh  giờ sao? Chưa từng trải qua cho nên hắn cái gì cũng không hiểu, nhưng An  Kỳ Lạc bây giờ vô cùng biết rõ mình muốn cái gì, hắn bị Lam Tịch Nguyệt  làm cho dục hỏa thiêu đốt, đương nhiên muốn cùng nàng dập tắt! 
Nhưng chết tiệt, rốt cuộc người nào chán sống vào lúc này tìm  đến hắn? Thanh âm An Kỳ Lạc không tự chủ hạ xuống lạnh băng âm mấy trăm  độ, hướng cửa thư phòng hỏi: “Chuyện gì?”
Đứng ở ngoài cửa quản gia không nhịn được rùng mình một cái,  hướng cửa thư phòng run giọng nói: “Bẩm… Vương gia, Thấm… Thấm Như công  chúa tới bái kiến!” Sửng sốt một chút, Lam Tịch Nguyệt xoay người sang  chỗ khác, Thấm Như công chúa? Nàng ta tại sao lại tới nơi này? Nàng ta  và Thái tử thân là huynh muội, bây giờ Thái tử đang xảy ra chút chuyện  chẳng lẽ không đi quan tâm tới hoàng huynh một chút sao? An Kỳ Lạc trong  mắt hiện lên một tia hàn mang, hướng cửa nói: “Biết rồi, cứ để cho Công  chúa chờ!”
“Ách? Dạ!”
Tiếng bước chân của quản gia đã đi xa, An Kỳ Lạc từ chỗ ngồi  đứng lên, đi tới trước mặt Lam Tịch Nguyệt, vẻ tội nghiệp nhìn nàng,  trên mặt sớm  đã không còn sự sắc nhọn lúc nãy.
Đưa tay lại ôm vòng eo nhỏ của nàng, mặt kề trên mặt nàng nhẹ  nhàng mà liếm, yếu ớt nói: “Nương tử, chúng ta không cần lo những thứ  khác, tiếp tục chuyện mới vừa rồi còn chưa làm xong có được hay không?”  Lam Tịch Nguyệt cảm giác được có một trận âm phong từ bên cạnh tai của  mình thổi qua, tim đập rộn lên, gương mặt lại hồng, vội vàng vươn tay  đẩy mặt An Kỳ Lạc ra, mặt ngoảnh đi nơi khác, ấp úng nói: “Không biết  ngươi đang nói cái gì, không phải ngươi nhanh lên một chút nên đi đón  Thấm Như công chúa sao, nếu không, nói không chừng nàng sẽ ở trong Kỳ  vương phủ khóc lóc om sòm!” Theo như tính cách của An Thấm Như đây không  phải là chuyện có khả năng.
An Kỳ Lạc nghe lời nàng mà buông tay mới là quái lạ, hắn lại  càng không ngừng ở trên người của nàng cọ cọ, hơi nóng hổi phun trên cổ  Lam Tịch Nguyệt, để cho Lam Tịch Nguyệt cũng không nhịn được nữa một  trận hô hấp không yên.
“Nương tử, nàng ta sẽ không dám ở trong Kỳ Vương phủ làm loạn đâu, ngươi cũng đừng quản chuyện của người khác!”
Thân thể Lam Tịch Nguyệt có chút như nhũn ra, hai tay vô lực  che trước lồng ngực của hắn, đẩy ra một chút, thần tình lạnh lùng nói:  “Thì sao? Ta…”
Trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên một tia thần sắc giảo hoạt, một  tay bắt được đôi tay nhỏ bé của Lam Tịch Nguyệt đang chống trước ngực  hắn, một tay khác vòng quanh hông nàng đem nàng dán vào hắn, khuôn mặt  ủy khuất nói: “Nương tử, chúng ta thành thân nhiều ngày như vậy, ngươi  đến bây giờ còn chưa có thực hiện qua nghĩa vụ của một thê tử, nếu chưa,  bây giờ không được sao?”
Nhìn An Kỳ Lạc dán người càng ngày càng sát sao, Lam Tịch  Nguyệt trong lòng hung hăng, giơ chân lên thừa dịp hắn không chú ý nhằm  thẳng dưới hai chân hắn mà đá. 
An Kỳ Lạc bị đau liền buông lỏng tay một chút, Lam Tịch  Nguyệt vội vàng từ trong ngực của hắn thoát ra ngoài, xoay người hướng  cửa đi tới, nói: “Nghĩa vụ cái gì? Ta một chút cũng không biết!”
Đang lúc mở cửa bỗng nhiên nhìn xa xa có thân ảnh xông lại,  trong mắt hiện lên một chút lạnh lẽo, hướng An Kỳ Lạc sau lưng vẫn đang  ở  bên trong thư phòng nói: “Ngươi hẳn là trước tiên nên giải quyết  chuyện với  hoàng muội ngươi”.
Lam Tịch Nguyệt mới vừa nói xong, An Thấm Như đã vọt tới  trước mặt, không thèm nhìn, cũng không nhìn thấy An Kỳ Lạc bên trong thư  phòng, bất kính chỉ thẳng vào Lam Tịch Nguyệt lớn giọng nói: “Bổn công  chúa hôm nay là tới tìm ngươi, ngươi vẫn còn cố gắng nghĩ cách lẩn trốn!  Còn nữa, ngươi vì sao thấy Bổn công chúa mà không quỳ xuống hành lễ?”  Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt trong mắt hàn quang càng đậm, lạnh giọng nói:  “Ta nghĩ ngươi lầm địa vị rồi, ta bây giờ là hoàng tẩu ngươi, cho dù  thật muốn quỳ xuống hành lễ cũng chỉ có thể là ngươi hướng ta mà quỳ  xuống mới đúng!” “Ngươi…”
“Hay là nói Lâm Nguyệt quốc các ngươi dạy dỗ Công chúa là như  thế, không hiểu lễ nghĩa, không biết phân biệt người cao kẻ thấp?” An  Thấm Như nghẹn một chút, hung hăng nhìn chằm chằm Lam Tịch Nguyệt, mặt  âm trầm tàn bạo nói: “Ngươi cứ tạm thời đắc ý, có tin hay không ta sẽ đi  nói cho phụ hoàng, để cho phụ hoàng chém đầu ngươi răn đe?”
“Là ai muốn đem Tịch nhi chém đầu răn dạy?” Từ phía sau Lam  Tịch Nguyệt truyền đến một thanh âm băng hàn vạn năm. An Thấm Như chưa  kịp đông lạnh nhưng không nhịn được co rúm lại. Lúc này, nàng ta mới đưa  tầm mắt xuyên thấu qua vai Lam Tịch Nguyệt nhìn người đứng ở sau lưng  nàng- An Kỳ Lạc khuôn mặt lãnh khốc, trong mắt An Thấm Như có một chút  bối rối rồi nhưng nhanh chóng biến mất, sau đó toàn bộ chuyển biến thành  khinh bỉ cùng cao ngạo nói: “Là Bổn công chúa, vậy thì thế nào?”
“Chưa cần biết chuyện gì, nếu ta bị chém đầu răn chúng trước  hết giết ngươi là được!” Lam Tịch Nguyệt âm lãnh nói, tay đã nhẹ nhàng ở  trên cổ An Thấm Như. An Thấm Như thất kinh một chút, cổ nàng lúc nào đã  có thêm một cái tay? Bàn tay lạnh lẻo xuyên thấu qua da thịt thẳng vào  đến đáy lòng Công chúa, làm cho nàng cảm giác toàn thân một mảnh lạnh  như băng.
Chết tiệt, điều này sao có thể? Làm sao có thể có người nhân  lúc nàng còn chưa nhận thức kịp đã đến gần đến như vậy rồi? Còn có, hàn  khí phát ra từ người Lam Tịch Nguyệt so sánh với An Kỳ Lạc không thể  phân cao thấp, đáng chết đáng chết! Nhìn An Thấm Như bộ dạng cắn răng,  Lam Tịch lạnh như tiền, trên mặt không có chút nào lay động chỉ nhẹ  nhàng mở miệng vân đạm phong khinh nói: “Nếu như giết ngươi, lại đem thi  thể ngươi vứt bỏ, tin chắc không có người nào có thể tra được thủ  phạm!”
Nếu thật sự làm như lời nói vừa rồi, đối với Lam Tịch Nguyệt  không thể coi là việc khó, chẳng qua là muốn hù dọa An Thấm như một chút  mà thôi. 
Giết người, chính xác là giết An Thấm Như , nói thật nàng  không có một chút hứng thú. An Thấm Như không khỏi sợ run cả người,  nhưng nàng từ trước tới nay cao ngạo chịu không được, hướng Lam Tịch  Nguyệt cúi đầu, hung hăng ngó chừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi  dám!”
“Ta tại sao không dám? Dù sao cũng không có người biết người  là do ta giết, ta làm chuyện gì cũng không có phát sinh hậu quả, mà  ngươi, ta sẽ đem ngươi ngụy trang thành người bị cưỡng gian rồi hủy đi  toàn bộ hình dáng. Nghĩ đường đường Thấm Như công chúa cao quý chuồn đi  xuất cung, bị hái hoa tặc bắt gặp, sau đó xảy có chút chuyện không tốt,  ngươi cảm thấy như vậy có phải rất có thể hay không, hơn nữa còn có thể  đem tất cả trách nhiệm từ trên người của ta bỏ đi không còn một chút  liên quan?”
An Thấm Như sắc mặt xanh mét, không dám tin nhìn Lam Tịch  Nguyệt nói: “Ngươi… Ngươi dám! Nhưng… Nếu như ngươi làm vậy…  phụ hoàng  nhât… nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Phụ hoàng cũng sẽ không biết là ta, hắn như thế nào lại  không buông tha ta?” An Thấm Như trong mắt tràn ngập sát khí nồng đậm,  tay từ từ nắm thành quyền, đột nhiên hướng ngực Lam Tịch Nguyệt xông  tới.
Lam Tịch Nguyệt căn bản không chú ý An Thấm Như động thủ,  ngực đã bị đánh, buồn bực hừ một tiếng ngay sau đó cả người bay ngược  vào trong, vừa lúc rơi vào trong ngực An Kỳ Lạc.
Mặt nàng khó chịu nhăn lại, khóe miệng chảy xuống một tia máu  đỏ sẫm. An Kỳ Lạc căng thẳng, ôm thân thể Lam Tịch Nguyệt, không chút  do dự hướng An Thấm Như tung ra một chưởng lực rất mạnh.
Một chưởng này bao hàm mười thành công lực, cho dù An Thấm  Như tránh được thân thể bị hại vẫn bị đánh bay ra ngoài, té trên mặt  đất, phun ra ngụm lớn máu tươi, không dám tin nhìn An Kỳ Lạc sắc nhọn,  sau đó  ngất đi. An Kỳ Lạc cũng không thèm nhìn An Thấm Như bị đánh té  trên mặt đất một cái, ngồi một chỗ ôm lấy Lam Tịch Nguyệt hướng phòng  ngủ vọt tới, nhìn bọn thị nữ bên cạnh hô: “Lập tức đi gọi thái y!”
Quản gia nghe thấy tiếng động đã chạy tới bên cạnh thư phòng,  thấy Thấm Như công chúa té trên mặt đất ngất đi và thân ảnh Vương gia  ôm Vương phi vội vàng rời đi, nhanh chóng phất tay gọi tới mấy hạ nhân,  phân phó mấy người chạy đi tìm thái y, mấy người khác đem An Thấm Như an  trí đến một gian phòng vẫn thường dùng cho khách nhân. Bất kể đã xảy ra  chuyện gì, cũng không thể bỏ mặc Thấm Như công chúa, người ta là Công  chúa, còn là Công chúa Hoàng thượng sủng ái nhất, vạn nhất có chuyện gì  không may xảy ra, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương nhất định sẽ  không bỏ qua cho Kỳ Vương phủ! 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện