[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 42 : Ngọc tỷ trong phủ Thái tử
                                            .
                                    
             An Cẩn Mặc khuôn mặt âm trầm ngồi bên trong thư phòng, ở cổ  đại thư phòng chính là nơi yên tĩnh nhất, có thể bình tâm suy nghĩ hoặc  trù tính chuyện gì đó.  
Toàn bộ tin đồn bên ngoài đều đến tai hắn, trong mắt tràn đầy  lo lắng, rốt cuộc tên đáng chết nào nghĩ ra tin đồn hãm hại hắn? Hắn  căn bản không làm chuyện đó sao lại có tin đồn như thế truyền ra? Chết  tiệt, nhất định có người thao túng phía sau, muốn hắn sa vào tình cảnh  bất nghĩa bất trung. 
Phía ngoài truyền ra tin đồn như vậy, khó bảo đảm sẽ không  truyền tới tai phụ hoàng, phụ hoàng hiện vì chuyện mất ngọc tỷ mà hao  tổn tâm trí rất nhiều, nếu như nghe được tin đồn kia, cho dù trong lòng  cảm thấy hắn không thể nào làm cái chuyện đó cũng sẽ không thể không  hoài nghi một chút.
Nếu ngay cả lời đồn thổi cũng đã tung ra tốt như vậy, tên đó  có thể còn có dụng ý khác, nói không chừng hắn đã sắp đặt kế hoạch.  Không được, hắn không thể ngồi yên ở chỗ này chờ chết, nếu phụ hoàng  hoài nghi sẽ phái người đến phủ thái tử lục soát, nếu như hết thảy đều  là kế hoạch của người kia, ngọc tỷ có phải thật đang ở trong phủ Thái tử  hay không? Nghĩ đến khả năng này, An Cẩn Mặc thình lình toàn thân toát  mồ hôi lạnh, đứng lên bắt đầu tìm kiếm trước hết ở trong thư phòng.
Bất kể thế nào, mặc dù hắn không trộm ngọc tỷ nhưng vạn nhất  có người muốn hãm hại hắn mà đem ngọc tỷ trộm được đặt trong phủ Thái  tử, đến lúc đó hắn sẽ lâm vào tình cảnh cho dù có trăm ngàn cái miệng  cũng sợ không nói rõ sự tình!
An Cẩn Mặc tìm một hồi lâu, cả thư phòng gần như bị lật tung  vậy mà vẫn không thấy bóng dáng ngọc tỷ đâu, nhẹ nhướn mày lẩm bẩm:  “Chẳng lẽ ngọc tỷ không ở chỗ này?” Nếu người kia không đem ngọc tỷ bỏ  trong thư phòng của hắn, vậy sẽ giấu ở chỗ nào? Lúc phụ hoàng tới lục  soát phủ mà tìm thấy ngọc tỷ thì làm sao? Không tìm thấy trong thư phòng  nhất định phải tìm chỗ khác, chẳng qua phủ Thái tử rộng lớn như vậy hăn  biết tìm ở đâu?     
Lần đầu tiên, An Cẩn Mặc cảm thấy thật sự không nên xây phủ Thái tử bao la bát ngát đến như vậy. 
Phủ Thái tử so với kiến thức về cổ đại trước đây của Lam Tịch  Nguyệt có chút bất đồng, Thái tử nhất định phải ở trong hoàng cung. Cho  dù là Thái tử cũng giống như các hoàng tử khác nhưng sau khi trưởng  thành nhất định phải rời cung ra ngoài ở, chỉ là chỗ ở của Thái tử gọi  là phủ Thái tử, còn phủ hoàng tử khác sẽ gọi là Vương phủ. Lam Tịch  Nguyệt cải nam trang cùng An Kỳ Lạc xuất hiện ở một góc bí mật trong phủ  Thái tử, nhìn cả phủ đang náo loạn quay đầu phía An Kỳ Lạc khiêu mi  hỏi: “Đây chính là trò hay mà ngươi muốn ta đến xem?”
An Kỳ Lạc nhún vai ra vẻ vô tội nói: “Có vấn đề gì sao? Chẳng  lẽ ngươi không cảm thấy nhìn phủ Thái tử rối loạn là chuyện rất thú vị  sao?”
Lam Tịch Nguyệt  một lần nữa chuyển hướng nhìn phía đám người  đang nháo nhác nhàn nhạt nói: “Không phải ngươi thật sự để ngọc tỷ  trong phủ Thái tử chứ?”
“Dĩ nhiên, nếu không làm sao diễn được trò hay?”
“Diễn trò hay?” Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng, lát nữa  hẳn sẽ Hoàng thượng sẽ phái người xuất hiện ở phủ Thái tử sao, cho dù  Hoàng thượng tin tưởng Thái tử, nhưng đối với lời đồn đại, nhất là khi  hắn tìm lâu như vậy cũng không tìm được ngọc tỷ lại bỗng xuất hiện tin  đồn, hắn nhất định sẽ hoài nghi, tự nhiên, cũng biết hành động tương ứng  sẽ là gì. Chẳng qua là An Kỳ Lạc hình như tính sai, sau hai canh giờ  sục sạo tìm kiếm rốt cuộc một gã thị vệ tìm được ngọc tỷ trên tấm bảng ở  cửa thư phòng
Khi hắn đem ngọc tỷ giao cho An Cẩn Mặc, An Cẩn Mặc thất kinh  đồng thời cũng không khỏi thở phào nhẹ nhỏm, kinh hãi không nghĩ  ngọc  tỷ thật sự ở trong phủ của mình, hơi chút yên lòng bởi vì mình đã tìm  được, nếu so với việc cấm vệ quân do phụ hoàng phái tới tìm ra quả thật  tốt hơn rất nhiều. Lam Tịch Nguyệt có chút táo bạo nhìn An Kỳ Lạc nói:  “Bây giờ chân tướng đã lộ? Nhanh như vậy đã bị hắn tìm ra, ngươi còn  muốn xem kịch hay thế nào?”
An Kỳ Lạc tựa hồ căn bản không nghe được lời của Lam Tịch  Nguyệt cũng không thấy An Cẩn Mặc cầm trên tay ngọc tỷ kia, vẫn cười  nói: “Không nghĩ bọn họ mất thời gian lâu như vậy mới tìm được, vốn  cho  là nếu đặt ở nơi đó, tối đa cũng không cần đến hai canh giờ!”
Lam Tịch Nguyệt không giải thích được nhíu hạ mi nhìn An Kỳ  Lạc hỏi: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi là cố ý để cho  bọn họ tìm được? Tại sao?” Nếu An Cẩn Mặc tìm thấy, hắn có thể nói ngọc  tỷ là do hắn thiên tân vạn khổ tìm trở về, chắc chắn Hoàng thượng sẽ tin  tưởng hắn, hơn nữa hắn nói thêm vài lời hoa ngôn xảo ngữ chẳng phải lời  đồn đại cũng tự nhiên sụp đổ.
An Kỳ Lạc đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của Lam Tịch Nguyệt, ở  bên tai nàng nhẹ nói: “Đứng ở chỗ này nhìn bọn họ tìm ngọc tỷ lâu như  vậy, hiện tại đã tìm thấy, chúng ta cũng không cần tiếp tục đứng đây, về  Vương phủ trước đã, sự tình tiếp theo chúng ta chỉ cần muốn xem là xem  được”
An Kỳ Lạc cười đến âm hiểm, thậm chí ngay cả Lam Tịch Nguyệt  cũng nhịn không được, cảm giác sau lưng một trận lạnh lẽo, nhẹ gật đầu  một cái, sau đó An Kỳ Lạc liền mang theo nàng biến mất ở  phủ Thái tử,  hướng Kỳ Vương phủ bay vút đi. Bên trong hoàng cung, An Nhâm Kình đang  ngồi trong ngự thư phòng cùng mấy vị đại thần tâm phúc bàn bạc cái gì  đó, tất nhiên là đã biết tin đồn bên ngoài về chuyện Thái tử mua chuộc  Thác Dã Hoành trộm lấy ngọc tỷ.
Trong đó có mấy vị đại thần đã đến Thác Dã quý phủ kiểm tra  rồi, Thác Dã Hoành quả thật đã trở thành một phế nhân. Nói cũng không  thể nói, tay chân bị phế, cho dù hắn có lời muốn nói cùng bọn họ cũng  không tìm được phương thức để trao đổi. An Nhâm Kình ngồi ngay ngắn ở  trên ghế rồng, nhìn phía dưới mấy vị đại thần, trầm giọng hỏi: “Tình  hình thật sự của Thác Dã Hoành bết bát như thế sao? Mặt mũi bị hủy, tay  chân bị phế, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không thể nói.”
Thừa tướng tiến lên, hướng An Nhâm Kình hành lễ nói: “Bẩm  Hoàng thượng, vi thần cũng đến Thác Dã quý phủ gặp qua Thác Dã đại nhân,  thật sự là như vậy. Người làm ra loại chuyện này quả thực mất hết nhân  tính, sợ rằng chỉ có ác ma mới có thể làm!”
“Không sai, Hoàng thượng, Thác Dã đại nhân bây giờ hết sức bi  đát, các đại phu nói, chỉ sợ cũng chịu được không quá mấy ngày!” bên  cạnh An Nhâm Kình có một vị tên gọi Trần Tiến mưu thần đứng ra nói. Hiển  nhiên là tình hình của Thác Dã Hoành tương đối đáng ngại. Thác Dã Hoành  cũng không phải là quan lại chân chính đích thực của Lâm Nguyệt quốc  chẳng qua là mưu thần bên cạnh Hoàng đế, cũng bởi vì rất được Hoàng  thượng tín nhiệm nên địa vị của hắn mới có thể hết sức cao.
Không nghĩ tới, mưu thần có một không hai như thế của Lâm  Nguyệt quốc cũng sớm có ngày bị mưu hại, hơn nữa còn bị mưu hại rất  thảm. Thừa tướng hướng An Nhâm Kình khom người nói: “Hoàng thượng, nếu  phía ngoài đã truyền lời đồn đại như vậy, có nên đến phủ Thái tử thăm dò  một phen, nếu quả thật đúng như lời đồn Hoàng thượng cũng có thể sớm  tìm được ngọc tỷ, nếu như lời đồn đại sai lầm, chúng ta làm như vậy cũng  có thể coi như giúp Thái tử điện hạ rửa sạch tội danh, để cho lời đồn  đại kia tự sụp đổ!”
Nhưng Trần Tiến suy tư hạ giọng xuống, lại nói: “Hoàng  thượng, cho dù lời đồn đại là thật, nếu chúng ta không tìm được ngọc tỷ  bị mất trộm ở trong phủ Thái tử, Thái tử điện hạ cũng hoàn toàn có thể  phủ nhận chuyện này. Giả dụ như Thái tử mới tìm được ngọc tỷ, còn chưa  kịp bẩm báo lên Hoàng thượng, lời đồn bên ngoài đã lan tràn như vậy đến  lúc đó ngọc tỷ cùng Thái tử điện hạ sẽ có liên quan đến nhau, chúng ta  không thể nói gì hơn!”
An Nhâm Kình trong mắt hiện lên một chút do dự, dù sao Thái  tử cũng là hoàng tử hắn sủng ái nhất, cho tới nay càng thêm tín nhiệm,  hắn thật sự không muốn hoài nghi chuyện như vậy. Nhưng ngọc tỷ mất trộm   là chuyện xã tắc đại sự, hơn nữa cũng đã tìm nhiều ngày như vậy mà chưa  có tung tích, bây giờ thật vất vả mới có chút manh mối, về lý nên tận  dụng, bất kể lời đồn đại là thật hay giả, hẳn cũng nên thử một lần. Gật  đầu một cái, An Nhâm Kình nói: “Chuyện này trọng đại, chúng ta cần phải  bàn bạc kỹ hơn. Về phần lời đồn đại kia, trẫm tin tưởng Thái tử nhất  định sẽ cho chúng ta một đáp án!” Thừa tướng có chút chần chừ nhìn An  Nhâm Kình một cái nói: “Hoàng thượng, nếu như chuyện này thật có liên  quan đến Thái tử điện hạ nói không chừng Thái tử điện hạ sẽ đem giấu  ngọc tỷ đi chỗ khác trước lúc chúng ta đến đó”.
“Đúng vậy Hoàng thượng, hoặc là cảm thấy chuyện bại lộ, để  tránh rước họa vào thân, hắn sẽ mang ngọc tỷ giao cho Hoàng thượng, nói  hắn rốt cục đã đem ngọc tỷ mất trộm tìm trở lại, bây giờ giao nộp cho  Hoàng thượng.”
Sắc mặt của An Nhâm Kình âm trầm xuống, An Cẩn Mặc dù sao  cũng là hài tử của hắn, nghe đại thần nói như vậy, cho dù bọn họ cũng  chỉ suy luận theo tình hình nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chỗ không  thoải mái. Mặt âm trầm lạnh giọng nói: “Nghe ngữ khí của các ngươi, có  lẽ đã nhận định Thái tử cùng chuyện này có liên quan!”
Thừa tướng cùng Trần Tiến cảm giác đã nói sai rồi, vội vàng  nhất tề quỳ xuống đất, hướng An Nhâm Kình cúi rạp người nói: “Hoàng  thượng thứ tội!”
Lúc này, ngoài cửa thư phòng vang lên một thanh âm: “Thái tử  điện hạ, Hoàng thượng đang thương nghị chuyện quan trọng, hạ chỉ trong  lúc này bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy!”
“Vô liêm sỉ, bổn Thái tử tìm vật mất trộm về, bây giờ sẽ giao  nộp cho phụ hoàng, chẳng lẽ như vậy cũng không thể để bổn Thái tử vào  ngự thư phòng sao?” Bên trong ngự thư phòng ba người nghe vậy đều sửng  sốt một chút, Thừa tướng cùng Trần Tiến hai mặt nhìn nhau. Ngọc tỷ tìm  được rồi? Vẫn do thái tử điện hạ tìm được, có phải thật trùng hợp? Bọn  họ mới vừa nói về chuyện này, lập tức chuyện cứ như vậy xảy ra. 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện