[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 4 : Người xấu
                                            .
                                    
             Hôm nay là ngày sinh nhật tròn năm tuổi của Thất hoàng tử  nhưng không có bất kỳ kẻ nào tới chúc mừng, ngược lại hôm nay hoàng cung  bao phủ một tầng bóng ma.
Mấy cung nhân đi tới hướng đó thấy đứa trẻ ngồi dưới bóng cây  thần sắc bỗng sợ hãi, rối rít đi cách xa hăn một chút, đi qua rồi còn  quay ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn lại hắn. Hắn chỉ biết lạnh lùng nhìn  bọn họ, con ngươi lóe tia huyết sắc, đáy mắt có chút cô đơn nhưng không  có người nào chú ý.
Dù sao vẫn là tiểu hài tử, hắn nghĩ rất có thể đám bạn cùng  trang lứa muốn chơi cùng. Nhung tất cả đám bọn chúng đều coi hắn là quái  vật, cho tới giờ vẫn chưa có người nào nguyện ý tìm hắn cùng chơi.
Hắn từng chủ động tìm bọn họ, muốn theo chân bọn họ cùng nhau  vui đùa nhưng hắn chưa kịp tới gần thì bọn họ đã như thấy quái vật đồng  loạt chạy xa. Hắn muốn tiến lên kéo bọn họ lại thì bọn họ đã hét chói  tai, cùng nhau tăng tốc chạy trốn.
Khi đó hắn không hiểu tại sao mọi người đều muốn trốn tránh  hắn, thậm chí còn dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Tất cả đều xem hắn là  quái vật, hắn không hiểu rốt cuộc tại sao?
Dần dần theo thời gian, số tuổi tăng lên hắn cũng hiểu  chuyện, cũng biết tại sao mọi người có bộ dang như vậy khi thấy hắn. Bởi  vì ánh mắt của hắn màu đỏ! Hơn nữa khi hắn mới ra đời là thời điểm ngày  hiện huyết sắc rặng mây đỏ, hắn không biết huyết sắc rặng mây đỏ là cái  gì, nhưng qua ánh mắt của mọi người hắn cũng mơ hồ biết rằng đó nhất  định là cái xấu xí, ác tấm khiến người người sợ hãi!
Từ khi hắn ra đời chưa từng thấy mẫu phi. Hắn từng nghe mấy  người thái giám len lén thảo luận nói mẫu phi do sinh hắn gặp phải lúc  khó sinh mà chết.
Hắn không biết khó sinh là gì nhưng lại biết chuyện gì đã xảy  ra, mẫu phi đã chết, nhưng chết như thế nào hắn chưa hiểu rõ ràng vì  rốt cuộc hắn vẫn không biết khó sinh là gì. Hắn còn nghe nói khi hắn mới  ra đời, Phụ hoàng đột nhiên sinh bệnh ba tháng khiến tất cả thái y vô  phương chẩn đoán, không giải thích được nguyên nhân.
Tất cả mọi người nói hắn là người xấu nhưng hắn không hiểu  người xấu là gì, chẳng qua mỗi khi thấy những người đó nhìn, trong lòng  hắn luôn khó chịu, chỉ muốn theo chân bọn họ vui đùa giống như là đồng  bọn.
Dần dần, hắn không còn hy vọng xa vời, cũng không mong mỏi có  người nào đó chơi cùng, hoặc nói chuyện cùng, hắn chỉ có một mình. Mặc  dù là Hoàng tử nhưng không có kẻ nào nguyện ý hoặc dám cùng hắn nói  chuyện. Ngay cả Phụ hoàng của hắn nhìn thấy hắn cũng không chịu được,  ánh mắt cũng giống những người khác, ngoài chán ghét còn có một chút sợ  hãi.
Tròng mắt huyết sắc lóe lên, ánh mắt lạnh như băng, một tiểu  hài tử mới có năm tuổi như thế tựa hồ có chút quỷ dị, nhưng đây cũng là  biểu hiện chân thật nhất của hắn.
Hắn không còn bất cứ kỳ vọng gì về việc có thêm bạn bè, không  hề kỳ vọng có người quan tâm, không kỳ vọng bất kỳ cái gì hết. Hắn chỉ  biết hắn bị thế giới này ruồng bỏ, không bất kỳ ai nhớ ra hay cần hắn!
Hắn ôm chặt con rồi trong ngực, hiện tại chỉ có con rồi là  người bạn duy nhất của hắn. Hắn từ từ đứng lên, một đứa trẻ mới năm tuổi  ngay cả đường đi chưa thạo muốn ngay lập tức từ dưới mặt đất đứng lên  là không thể.
Tiện tay hắn phủi y phục dính bụi, xoay người đi tới. Nơi đó  chính là nơi mẫu phi hắn từng ở, vốn trước đây vô cùng xa hoa nhưng hiện  tại có chút cũ nát.
Hắn một mình đi trên con đường rộng rãi, một vài cung nữ,  thái giám nhìn thấy hắn biểu hiện trên mặt toàn bộ giống nhau, rối rít  dạt ra hai bên chỗ cách xa hắn nhất nhường đường. Đợi hắn đi qua tất cả  đồng loạt thở phào nhẹ nhõm tiếp tục đi làm việc cần làm.
Sắc mặt hắn không chút thay đổi, đi về phía trước, tròng mắt  huyết sắc thỉnh thoảng lóe lên hạ xuống. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có con  rối hắn ôm trong ngực làm bạn. Đôi khi hắn không khỏi nghĩ, nếu như con  rồi này có thể nói, hoặc có thể tự bước đi, có phải nó cũng dùng ánh  mắt như bọn họ nhìn hắn, cũng sẽ cách xa hắn!
Đột nhiên có vật gì đập vào đầu hắn khiến hắn bị đau kêu lên  một tiếng, đưa tay che chỗ bị thương, lòng bàn tay có cái gì đó dính  dính. Đưa tay ra trước mặt thấy một vũng máu. Hắn thấy lòng bàn tay có  cái gì đó màu đỏ quen thuộc, chính là giống màu mắt đã ở trên người hắn  bao năm qua.
Hắn ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có mấy tiểu hài tử  khuôn mặt hả hê nhìn hắn cười. Nhưng khi thấy ánh mắt huyết sắc bọn  chúng liền sợ hãi đua nhau chạy trốn trong bụi hoa, chỉ lộ ra một cái  đầu hướng phía hắn quát: “Ngươi là đồ quái vật không nên ở trong hoàng  cung, nếu ở bên ngoài ngươi chắc đã bị đem đi chém đầu!”
Hắn ôm chặt con rối trong ngực, ánh mắt nhạt dần, tròng mắt  cũng biến thành màu đỏ sậm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ đã ném hắn  sợ hãi kêu: “Lục hoàng huynh…”. Hài tử bị hắn kêu lục hoàng huynh hoảng  sợ nhìn hắn sau đó xoay người vừa chạy vừa hét lớn: “A! Quái vật, quái  vật! Ta không nên cùng quái vật nói chuyện, ta không muốn cùng quái vật  nói chuyện nếu không sẽ bị hắn ăn thịt! A…” (Đúng là trẻ con không hiểu chuyện)
Lẳng lặng nhìn thân ảnh chạy đi, ánh mắt hắn cũng nhanh chóng  phai nhạt, hắn lại càng dùng sức ôm con rối thật chặt, mím môi cố gắng  không để cho mình có bộ dạng khó chịu.
Ở trong lòng, hắn vẫn hy vọng có người theo hắn chơi cùng,  cho dù bị đá đập vào đầu nhưng nếu có người cùng đùa vui, hắn một chút  cũng không để ý hòn đá kia đập vào đầu mặc dù chắc chắn rất đau nhưng  hắn có thể nhịn được! Nhưng vẫn không được, thật sự không được, trên  người hắn đến giờ không thiếu vết thương, toàn bộ đều do hoàng huynh tỷ  muội gây nên.
Bọn họ luôn thừa dịp hắn không chú ý ném đồ vào người hắn,  như hôm nay là ném đá vào đầu, đôi khi còn ném tiểu đao…, những thứ kia  ném đến người hắn thật sự rất đau, còn có thể ra nhiều máu.
Hắn không dừng lại ở chỗ đó, tiếp tục đi, nếu như còn có  người quan tâm đến hắn nhất định đó chính là Tiểu Lan. Tiểu Lan là nha  hoàn lớn lên bên cạnh mẫu phi, đi theo mẫu phi hầu hạ. Mẫu phi sau khi  chết nàng vẫn ở lại hầu hạ, chiếu cố hắn mặc dù hắn thường xuyên thấy  nàng nhìn hắn sợ hãi. 
“Tiểu Lan, sao ngươi còn ở đây? Chẳng lẽ ngươi thật tâm muốn  chiếu cố quái vật sao?” Một cô gái nhìn qua trang phục cũng biết là cung  nữ cất giọng hỏi. Bên cạnh nàng là một cung nữ khác, nghe thấy lời  nàng, mắt lóe lên tia sợ hãi, sau đó khuôn mặt chán ghét, nói: “Ngươi  cho rằng ta nguyện ý sao? Nếu không phải bởi vì chỗ này có thể kiếm chác  không ít đồ tốt ta cũng đã sớm đi khỏi rồi!”
“Đồ tốt?”
Cung nữ kia không giải thích được nhìn một vòng xung quanh  cung điện lụn bại, khinh thường nói: “Nơi này còn đồ gì tốt? Bảo bối của  Lê phi nương nương không phải đã sớm ở trong tay ngươi sao? Hiện tại  chỗ này là một cung điện rách nát, trong hoàng cung có tùy tiện chọn một  chỗ vẫn hơn chỗ này. Hơn nữa ngày nào cũng thấy quái vật kia không rõ  trong lòng ngươi còn nghĩ đến thứ gì!”
Tiểu Lan khinh thường bĩu môi nói: “Cái này ngươi không biết,  hắn mặc dù là quái vật, hơn nữa cũng là hữu danh vô thực Hoàng tử,  nhưng trong cung tiền tiêu cấp cho Hoàng tử nửa điểm cũng không dám  thiếu, chắc hẳn mọi người sợ đắc tội với quái vật sẽ gặp tai họa! Ngươi  nên biết ở trong mắt bọn họ hắn là ác ma chuyển thế, không ai dám tùy  tiện đắc tội, sợ sẽ bị nguyền rủa!” Cung nữ kia vẫn có chút băn khoăn  nhìn Tiểu Lan hỏi: “Nếu ngay cả ngươi cũng nói hắn là ác ma chuyển thế  sao còn ở lại nơi này? Chẳng lẽ ngươi không sợ bị hắn nguyền rủa sao?”
Tiểu Lan đắc ý cười, nhìn nàng nói: “Cái này ngươi chắc hẳn  phải hiểu, mặc dù quái vật kia thật sự rất chán nhưng trước mặt hắn ta  biểu hiện rất tốt, rất quan tâm hắn nha! Ngươi không biết sao? Bạc cấp  cho hắn mỗi tháng đều nằm trong tay ta, hắn không dùng đến bạc nên những  thứ đó tùy ta cất giữ, tự nhiên cũng chẳng khác nào bạc của ta! Những  thứ này nô tài khác làm sao mà sánh được!”
Tiểu Lan càng nói càng cao hứng, đợi đến lúc nàng nói xong  mới cảm giác cung nữ bên cạnh tựa hồ có chút khác thường, trong mắt tràn  đầy sợ hãi. Theo tầm mắt nàng nhìn thấy một đôi tròng mắt đỏ, không  nhịn được hoảng sợ kêu hô một tiếng sau đó quỳ trên mặt đất run run  giọng nói: “Hoàng tử điện hạ, ngài… Ngài trở về lúc nào?” Hắn lạnh lùng  nhìn nàng, trong lòng khó chịu dường như không hô hấp nổi. Hắn không  hiểu, thật sự không hiểu tại sao tất cả mọi người muốn xa cách hắn, chèn  ép hắn, thậm chí lợi dụng hắn. Hắn còn nhỏ không hiểu được nguyên nhân  sâu xa, chỉ biết là tất cả mọi người thực sự vứt bỏ hắn, thật sự không  có bất kỳ người nào sẽ thích quái vật! Hắn kìm ném tâm tư, hướng Tiểu  Lan đang quỳ trên mặt đất lạnh lùng nói: “Đem bạc của ta cùng toàn bộ đồ  của mẫu phi trả lại cho ta, sau đó lập tức biến mất trước mặt ta!” 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện