[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 36 : Thính Hương lâu
                                            .
                                    
             An Kỳ Lạc đứng ở phía trước cửa sổ thư phòng, cầm trên tay  một tờ giấy nhỏ, xem một lúc rồi đem kia tờ giấy để trên ngọn nến đốt  đi, trong mắt lóe ra điểm hàn quang. Mở cửa đi ra ngoài, hướng thị vệ  canh giữ ở ngoài cửa thư phòng cách đó không xa nói: “Ngươi đi bẩm báo  Vương phi, Bổn vương có chuyện quan trọng cần làm, không thể cùng nàng  ăn bữa tối!”
Thị vệ kia cung kính “Dạ” một tiếng liền xoay người hướng hậu  viện đi tới, An Kỳ Lạc cũng xoay người ra khỏi thư phòng, rời Vương  phủ. Lam Tịch Nguyệt đang ở trong phòng chuẩn bị y phục, đã xử lý xong  một bộ y phục khác của An Kỳ Lạc, lúc đang mặc thử thì ngoài cửa vang  lên tiếng bước chân, sau đó đứng lại ở cửa, hướng bên trong phòng nói:  “Vương phi, thuộc hạ đến đây bẩm báo Vương phi một chuyện, Vương gia có  chuyện quan trọng phải làm, không thể cùng Vương phi dùng bữa!”
Cúi đầu đánh giá y phục trên người, cảm giác tựa hồ có thể  dùng được Lam Tịch Nguyệt chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Biết rồi, ngươi  lui xuống trước đi! Nói cho quản gia một tiếng, bữa tối không cần chuẩn  bị, ta cũng vậy không dùng bữa ở trong Vương phủ!”
“Ách? Vương phi ra ngoài?  Tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ!”
“Không cần! Ngươi lui xuống đi, chuyện khác không cần phải để ý đến!”
“Dạ!”
Nghe tiếng bước chân tựa như có lẽ đã đi xa, Lam Tịch Nguyệt  mở cửa lắc mình ra khỏi gian phòng, xem xét qua hoàn cảnh chung quanh,  sau đó hướng tường rào Vương phủ lắc mình bay vút qua.
An Kỳ Lạc thật tốt, mới vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ kiếm  cớ gì đi ra ngoài một chút đây, nàng cũng không muốn để cho hắn cùng đi  theo, nhất là đến cái chỗ nàng đang muốn đến. Nghe nói Thính Hương lâu  là thanh lâu hào hoa nhất, lớn nhất Lâm Nguyệt quốc, nơi đó mọi cô nương  đều như hoa như ngọc, giỏi ca múa, thơ phú là thiên đường của nam nhân,  đồng thời cũng là địa ngục của bọn hắn.
Lam Tịch Nguyệt đứng ở trước Hương lâu, nhìn các cô nương  trang điểm xinh đẹp trước cửa nghênh đón khách nhân. Mấy cô nương này  thường đứng chót bảng trong danh sách thanh lâu nữ tử, nhưng so với mấy  thanh lâu bên cạnh những cô nương đón khách ở cửa của Thính Hương lâu  cao hơn hẳn một cấp bậc. 
Khóe miệng kéo nhẹ một chút, cất bước hướng Thính Hương lâu  đi tới, toàn bộ các cô nương ánh mắt sáng lên, Lam Tịch Nguyệt không cân  nhắc nữa bước đến. Trong mắt nàng hiện lên một tia thiếu kiên nhẫn cùng  kiềm chế, đưa tay đem toàn bộ các cô nương đẩy sang bên cạnh, trên  người phát ra lãnh khí khiến cho bọn họ nhịn không được rùng mình một  cái, muốn tiến tới nghênh đón khách nhân lần nữa, nhưng lại sợ lãnh khi  cùng vẻ lãnh tuyệt trong đôi mắt kia. Thấy sắc mặt Lam Tịch Nguyệt như  vậy mấy thanh lâu nữ tử chỉ dám vây ở chung quanh khoảng cách ba thước,  không dám tiến gần. Nhưng vẫn có cô nương chèo kéo nàng, trong tay tú  khăn nhẹ vứt, mặc dù trong mắt vẫn có thần sắc sợ hãi, nhưng không hề  buông bỏ hướng Lam Tịch Nguyệt nũng nịu nói: “Vị công tử này, ta sẽ hầu  hạ ngài thật chu đáo!”
“Đúng vậy a, công tử, ta cũng muốn hầu hạ ngài!”
… Thần sắc hờ hững nhìn bọn họ một cái, sau đó bước qua cửa  Thính Hương lâu. Nàng mới vào đến cửa, thì một cô nương khác tiến lên  đón, vừa thấy vị công tử nghi biểu bất phàm tiến vào, y phục trên người  sang trọng, vừa nhìn cũng biết không phải là người thân phận bình  thường, xem ra vị công tử này không phải là phúc tiếp xúc quý. Chẳng qua  lúc cô nương đó còn chưa kịp mở miệng , Lam Tịch Nguyệt đã cắt đứt lời  nàng, trong trẻo lạnh lùng nói: “Ta muốn gặp chủ nhân của các ngươi,  người đó đang ở chỗ nào?”
Một cô nương khoảng tầm ba mươi tuổi, phong vận vẫn còn phong  độ  hướng Lam Tịch Nguyệt đi tới, cười ngọt ngào nói: “Vị công tử này,  không biết ngươi tìm chủ nhân ta có việc gì, cứ từ từ nói chuyện?” Ý  nàng chính là, công tử muốn cô nương hình thức thế nào chỉ cần nói ra ta  nhất định sẽ giúp công tử tìm trong Thính Hương lầu này. Lam Tịch  Nguyệt đi tới trước mặt, lạnh nhạt nói: “Tốt lắm, ta muốn cùng chủ nhân  ngươi hàn huyên một chút, không biết người đó có thời gian hay không?”
Nói đến đây, Lam Tịch Nguyệt đưa tay giơ lên, đem vật trong  lòng bàn tay đưa thoáng qua trước mặt cô nương. Cô nương ấy sửng sốt một  chút, nhưng ngay sau đó thần sắc trên mặt trở nên chân thành hơn, vẫn  nũng nịu nói: “Nếu công tử ngài nói như vậy ta đương nhiên là không thể  để công tử thất vọng! Công tử, bên này xin mời!”
Đợi đi tới một góc bí mật, nàng kia hướng Lam Tịch Nguyệt  khom người nói: “Xin công tử đem lệnh ra lần nữa để cho ta xác nhận,  không biết có thể hay không?” Lam Tịch Nguyệt tiện tay đem lệnh bài lúc  nãy chỉ mới giơ thoáng qua, lạnh nhạt nói: “Hắn bây giờ ở đâu? Ta lập  tức muốn gặp hắn!”
Sau khi xác nhận lệnh bài xong, cô nương mang theo Lam Tịch  Nguyệt đi lên lầu ba, đi tới một cửa phòng bí ẩn nhất, hướng bên trong  thanh âm cung kính: “Công tử, có khách quý tới chơi!” Bên trong truyền  ra tiếng kiều diễm, mơ hồ có một thanh âm vang lên, trong thanh âm mang  theo thở dốc nhẹ nhàng: “Công tử, là ai a? Chúng ta không để ý đến hắn  có được hay không?”
Sau đó là một thanh âm táo bạo của nam tử: “Tốt, vậy chúng ta  tiếp tục, không nên để ý tới người khác!” Từ bên trong truyền tới thanh  âm mập mờ, Lam Tịch Nguyệt trong mắt lóe ra điểm hàn quang, cô nương ở  bên cạnh bộ dạng e sợ, không kiêng nể đưa tay đẩy cửa phòng, cất bước đi  vào.
Nàng trực tiếp ngồi ở trên ghế bên cạnh bàn rót trà, nhìn  xuống giường có hai người đang dây dưa chung một chỗ, lạnh nhạt nói:  “Các ngươi cứ tiếp tục, lúc nào xong việc nói với ta một tiếng, ta còn  có việc muốn hỏi các ngươi!”
Hai người bọn họ đồng thời sửng sốt một chút, cô nương trên  giường thân thể trần trụi hét lên một tiếng giấu mình vào trong chăn, Ti  Đồ Triệt thoải mái bình thản vươn ngực, từ trên giường lắc lư xuống,  thân hình thật gợi cảm. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Ngươi ở đây,  ta nào còn có thể hăng hái tiếp tục a?” Trên giường, cô nương sợ hãi  nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, sau đó đem tầm mắt dời chuyển đến trên  người Ti Đồ Triệt, điềm đạm đáng yêu địa khẽ gọi: “Công tử ——”
Ti Đồ Triệt xoay người sang chỗ khác, có chút không kiên nhẫn  hướng nàng phất phất tay nói: “Có khách quý lâm môn, ngươi đi ra ngoài  trước!” Cô nương u oán nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, nếu như không phải  là hắn đột nhiên xông tới, dục hỏa khó nhịn của nàng làm sao không được  phát tiết? Nhưng cũng chỉ có thể nhìn một chút, tuyệt đối không dám nói  bất kỳ lời bất mãn nào! Từ trên giường đứng dậy mặc quần áo tử tế, hướng  Ti Đồ Triệt hành lễ nói: “Nô tỳ cáo lui!”
Đột nhiên sau đó xoay người rồi rời đi. Ti Đồ Triệt đưa tay  cầm bình trà trên bàn, giúp Lam Tịch Nguyệt một lần nữa rót đầy chén  mỏng, cười nói: “Tiểu sư muội làm sao rãnh rỗi tới nơi này thăm sư huynh  đáng thương ta?” (Đáng thương cái đầu anh ấy)
“Chẳng qua là tới hỏi hai tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam thế nào?”
“Nga? Khó hiểu, tiểu sư muội lúc nào cũng quan tâm tới người  khác vậy?” Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt liếc hắn một cái nói: “Các nàng  cùng Thanh Tố quốc có liên quan, ta dĩ nhiên muốn quan tâm một chút!”
“Ha hả, cũng biết ngươi sẽ nói như vậy”.
Ti Đồ Triệt tiếp tục nói: “Hai nàng đều rất an phận, chẳng qua Thanh Tố quốc tựa hồ bắt đầu đứng ngồi không yên .”
“Như thế nào?”
Ti Đồ Triệt hơi khép cổ áo đang mở rộng quá, cười nói: “Bọn  họ đã có người  phát hiện ra hai tỷ muội Nhược Hồng Nhược Lam, gần đây  hình như ở kinh thành có mấy người của bọn họ xuất hiện ở Thính Hương  lâu .  
Mục đích hắn làm như vậy là gì, tiểu sư muội thông minh như  vậy, tin tưởng ta không cần phải nói ngươi cũng có thể hiểu”. Lam Tịch  Nguyệt từ từ uống trà, lạnh giọng nói: “Những thứ này ta không có hứng  thú biết, nếu ngươi đã đưa Nhược Hồng Nhược Lam đi, các nàng đó sau này  cũng là cô nương của Thính Hương lâu, ngươi muốn thế nào được thế đó! Ta  bây giờ chỉ muốn biết Thanh Tố quốc gần đây có động tĩnh gì?” 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện