[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 34 : Thái tử điện hạ giá lâm (1)
                                            .
                                    
             Trừ An Kỳ Lạc, không ai biết Lam Tịch Nguyệt thật ra không bị  hủy dung, hoặc là có thể nói chỉ có một người biết. Lam Tịch Nguyệt vẫn  che mặt, trừ lúc chỉ có một mình nàng hoặc là chỉ có nàng và An Kỳ Lạc  mới có thể đem cái khăn che mặt tháo xuống.
Trong mắt người ngoài, Lam Tịch Nguyệt vẫn là Công chúa đáng  thương bị hỏa hoạn hủy đi khuôn mặt, còn bị Thái tử điện hạ vứt bỏ, bây  giờ đang phải đối mặt với ác ma Kỳ Vương. 
Có thể, chỉ có duy nhất một chuyện đáng ăn mừng chính là nàng  không phải bị câm, chẳng qua là không thích nói chuyện mà thôi. An Kỳ  Lạc khuôn mặt khó hiểu nhìn Lam Tịch Nguyệt cúi người trên mặt đất, nửa  người chui dưới giường, rất muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng là hắn không  biết nàng muốn làm gì, dĩ nhiên cũng không biết có thể hỗ trợ cái gì.
Hình như nàng đang tìm kiếm đồ gì đó, nhưng dưới giường thì  có đồ vật gì?”Nương tử, ngươi đang tìm cái gì? Có cần tướng công ta hỗ  trợ hay không?”
Từ dưới giường truyện tới một thanh âm trong trẻo lạnh lùng:  “Không cần!” Sau đó không nói tiếng nào, tiếp tục tìm kiếm đồ vật mà hắn  còn chưa biết là vật gì. Nghe vậy, An Kỳ Lạc dứt khoát ngồi trên chiếc  ghế dài, nàng đã nói như vậy hắn cũng không cần hỗ trợ, tránh xảy ra  việc như lần trước. Lần đó hắn vốn muốn giúp nàng, ngày ngày tưới nước  chăm chỉ đến quên cả ăn cơm, không nghĩ tới đã khiến cây tiên nhân  chưởng nàng trồng phải cố gắng gượng lắm mới sống lại được, nếu không  phải là hắn chạy trốn mau, có thể đã bị nàng băm thành mấy mảnh tại chỗ. (Haaaaaa,  chết cười. Anh có ý tốt nhưng lại giốt môn sinh học. Ngày tuơi mấy lần  nước cây họ xương rồng nào chả úng ngập mà chết)
Một lúc sau, cuối cùng Lam Tịch Nguyệt cũng từ dưới giường  chui ra, cầm trên tay một tấm vải, chính xác là một bộ y phục, chính là  bộ  nàng đã mặc trốn ra ngoài trong ngày thành thân. Bị ném dưới giường  chừng mấy ngày, phía trên đã có chút ít bụi bẩn, không biết còn có thể  mặc được hay không, hay mặc rồi phải gãi ngứa cả ngày, nàng bèn đập đập  mấy cái vào tường. An Kỳ Lạc từ trên ghế đứng lên tiến tới bên cạnh Lam  Tịch Nguyệt, đưa tay xách bộ y phục lên tinh tế đánh giá, được một lúc  lẩm bẩm nói: “Y phục này thấy quen quen thế nào ấy?”
Lam Tịch Nguyệt cầm quần áo từ trong tay của hắn chiếm trở  lại, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn cái nào, mở miệng nói: “Y  phục này vốn là của ngươi, chẳng qua đã bị ta sửa đổi một chút mà thôi,  bây giờ là của ta!”
“Bây giờ đã là của ngươi?”
An Kỳ Lạc trong mắt thoáng hiện thần sắc giảo hoạt, cười híp  mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt, tiếp tục nói: “Nương tử đem quần áo của tướng  công nhà ngươi giấu dưới giường, hơn nữa còn nói của tướng công ta biến  thành của ngươi, không biết có ý gì đây?”
Nghe vậy, Lam Tịch Nguyệt từ trên mặt đất đứng lên, hướng cửa  đi tới, vừa đi vừa nói chuyện: “Đã vậy thật quá ô uế, xem ra cũng chỉ  có thể ném đi! Y phục này thoạt nhìn rất quý, ném đi cảm thấy đúng là  rất lãng phí!”
An Kỳ Lạc vội vàng chạy lên trước, đem y phục trong tay Lam  Tịch Nguyệt chiếm lại, cẩn thận nhìn thoáng qua, sau đó trừng mắt khuôn  mặt không vui nói: “Lần trước người kia thật sự là ngươi, sao ngươi chạy  ra bên ngoài trong ngày thành hôn của chúng ta!”
Lam Tịch Nguyệt không để ý hắn, nếu y phục đã bị hắn đoạt đi,  nàng không có chuyện gì làm nữa, nghĩ một chút lát nữa mà đi ra ngoài  biết tìm y phục gì đây. Thấy Lam Tịch Nguyệt không có phản ứng, An Kỳ  Lạc cầm quần áo tiện tay đặt trên bàn, cúi đầu nhìn nàng, trong mắt mơ  hồ có nụ cười, hỏi: “Ngươi có phải muốn đi ra ngoài?”
“Ừ!” Lam Tịch Nguyệt thành thật gật đầu.
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Tại sao phải nói cho ngươi biết?”
“Như vậy ta có thể đi cùng ngươi!”
“Không cần!”
“Nương tử, ngươi quá lãnh đạm a!” An Kỳ Lạc khuôn mặt ủy  khuất nhìn Lam Tịch Nguyệt, thật giống như Lam Tịch Nguyệt đang khi dễ  hắn.
Giật hạ khóe miệng, Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, sau đó quay đầu đi, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.
Y phục kia hơi bẩn rồi, khẳng định không thể mặc đi ra ngoài,  vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn mặc đồ lót ra ngoài sao? Thật không  dám nghĩ đến. 
Cửa ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, thanh âm của quản gia theo  đó truyền đến: “Vương gia, Thái tử điện hạ tới, hiện đang ở đại sảnh  chờ ngài! Thái tử điện hạ còn nói, thỉnh Vương phi cũng đi ra ngoài”.
Đang mải suy nghĩ vấn đề y phục Lam Tịch Nguyệt nghe vậy sửng  sốt một chút, quay đầu cùng An Kỳ Lạc liếc nhau một cái, sau đó An Kỳ  Lạc hướng quản gia ngoài cửa nói: “Biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!”
Xoay đầu lại nhìn Lam Tịch Nguyệt nói: “Nương tử, chúng ta  cùng ra gặp Thái tử điện hạ!” Nhẹ gật đầu một cái, Lam Tịch Nguyệt xoay  người giật cái khăn che mặt, hãy cùng An Kỳ Lạc gặp An Cẩn Mặc đi, không  biết hắn đột nhiên tới Kỳ Vương phủ là có chuyện gì, hơn nữa còn nói  ngay cả nàng cũng muốn gặp.
An Kỳ Lạc dọc đường nắm bàn tay nhỏ bé của Lam Tịch Nguyệt,  nàng né tránh nhiều lần cũng không thoát ra được, cuối cùng để mặc hắn,  nhàn nhạt hỏi: “An Cẩn Mặc tới nơi này làm gì?” “Gặp hắn chẳng phải sẽ  biết sao!”
An Cẩn Mặc ngồi ngay ngắn ở vị trí cao nhất, nhìn thấy An Kỳ  Lạc cùng Lam Tịch Nguyệt tiến vào ánh mắt không khỏi sáng ngời, cho dù  biết rõ Lam Tịch Nguyệt đã bị hủy dung, nhưng nàng bây giờ che nửa mặt  nửa điểm cũng không làm giảm bớt tuyệt đại phong tư. Nhìn về phía An Kỳ  Lạc trong mắt An Cẩn Mặc xuất hiện vẻ toan tính, tại sao hắn có thể lấy  được Vương phi như vậy  Chết tiệt, Lam Tịch Nguyệt vốn nên là phi tử của  hắn, không nghĩ tới lần đó đã mắc sai sót! Bất quá khi nghĩ đến dung  mạo dưới khăn che mặt, trong lòng hắn một chút xíu đáng tiếc lập tức  biến mất không còn tăm hơi, chẳng qua là dùng cái khăn che mặt mà thôi,  gỡ xuống rồi còn có thể hù chết người.
An Kỳ Lạc không có ý định sẽ hành lễ với An Cẩn Mặc, lôi kéo  Lam Tịch Nguyệt ngồi xuống ghế bên cạnh, khuôn mặt hờ hững, ngữ điệu  mang vẻ giễu cợt nói: “Thái tử điện hạ đại giá quang lâm, không thể từ  xa tiếp đón, xin thứ tội a!”
An Cẩn Mặc trong mắt hiện lên một tia không vui, nhưng chỉ  thoáng qua rồi biến mất, lập tức mặt lộ nụ cười nhìn An Kỳ Lạc nói:  “Thất đệ không cần phải khách khí, bổn Thái tử đến đây chỉ là muốn hỏi  thăm Thất đệ một ít chuyện mà thôi.”
“Nga? Không biết ta có chỗ nào có thể giúp được Thái tử điện hạ?”
“Ngày đó vì sao các ngươi vội vàng xuất cung? Thậm chí ngay  cả Thánh chỉ của phụ hoàng cũng không để ý. Ngươi cũng biết, không để ý  hoàng lệnh tự ý xuất cung là tội kháng chỉ!”
An Kỳ Lạc giật hạ khóe miệng, cười lạnh một tiếng nói: “Kháng  chỉ? Hai thị vệ hôm đó không có cầm Thánh chỉ, ta làm sao biết bọn họ  nói có Thánh chỉ là thật hay giả? Nói không chừng, là bọn hắn tự truyền  Thánh chỉ!”
An Cẩn Mặc trong mắt hiện lên một chút hàn quang, thanh âm  cũng không khỏi mang theo tức giận nói: “Thất đệ chẳng lẽ cho là hai  hoàng cung thị vệ có can đảm giả truyền Thánh chỉ sao?”
“Thật khó nói, giả truyền Thánh chỉ cùng thân phận lớn nhỏ  tựa hồ cũng không có liên quan, hơn nữa, nói không chừng có người bày  mưu tính kế cho bọn họ làm như vậy!”
An Cẩn Mặc sắc mặt trở nên dị thường khó coi, nhìn An Kỳ Lạc  tức giận nói: “Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng là  bổn Thái tử bày mưu đặt kế sai bọn họ giả truyền Thánh chỉ phải không?”
Không thèm liếc hắn một cái, An Kỳ Lạc cầm cái chén trên tay  nhẹ nhàng chuyển động, lạnh giọng nói: “Thái tử điện hạ, lời này của  ngươi nói có thể không đúng, ta vừa rồi không có nói ngươi bày mưu tính  kế cho bọn họ làm, hơn nữa bây giờ ta cũng biết, ngày đó đích xác là  phụ hoàng tự mình hạ chỉ. Chỉ bất quá, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ  dây thừng, từng có một sự việc như vậy, hại ta cho tới bây giờ cũng  không thế nào tin tưởng chuyện truyền Thánh chỉ!”
An Cẩn Mặc sắc mặt càng thêm thâm trầm, từng có một sự việc  như vậy, hắn giả truyền Thánh chỉ lừa gạt An Kỳ Lạc đến một góc bí mật  trong hoàng cung, tụ tập tất cả Hoàng tử, Công chúa chặn lại khắp nơi,  không để cho hắn rời đi, để cho hắn bị nhốt tại đó không ăn không uống  trong suốt bảy ngày. Chẳng qua thật đáng tiếc, khi toàn bộ bọn hắn đều  cho rằng An Kỳ Lạc lần này chết chắc, thì bảy ngày sau lại phát hiện An  Kỳ Lạc mặc dù thân hình gầy gò đi rất nhiều, nhưng tinh thần so với bảy  ngày trước còn cao hơn. Bọn họ đương nhiên không biết, ngày đó ở chỗ bị  nhốt An Kỳ Lạc phát hiện một bản bí tịch cùng một thạch đầu hình dáng cổ  quái, hắn nhất thời sinh lòng lòng hiếu kỳ, chiếu theo nội dung viết  bên trên mà tu luyện. Hơn nữa đúng mấy ngày đó kinh thành mưa rất to,  cho nên ở đó, trong bảy ngày, hắn khát thì uống nước, đói bụng cũng uống  nước, rảnh rỗi ấn thạch đầu theo bí tịch từ từ tu luyện, không nghĩ  rằng hắn đã chịu đựng được suốt bảy ngày. An Cẩn Mặc đột nhiên chuyển  dời lực chú ý đến trên người Lam Tịch Nguyệt, nhìn thân ảnh nàng kia  xinh đẹp, trong mắt hiện lên một tia mê man ngắn ngủi, sau đó nói: “Tịch  Nguyệt công chúa, đem ngươi gả cho thất đệ, thật sự là ủy khuất ngươi!”  
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện