[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 31 : Xuất cung
                                            .
                                    
             Trong cung loạn hết cả lên, nghe nói ngự thư phòng bị mất  trộm, Hoàng thượng hình như đã phái ra tất cả cao thủ đại nội tìm kiếm  tung tích đạo tặc kia, chuyện xảy ra nhanh như vậy, lại đang lúc ban  ngày, chắc chắn đạo tặc chưa rời hoàng cung, cho dù đã rời đi, cũng nhất  định có thể tìm được một chút dấu vết.
Chết tiệt…đạo tặc quả thực to gan lớn mật, dám lẻn vào bên  trong hoàng cung trộm đồ, nghe nói còn trộm đi một bảo vật rất trân quý,  mặc dù không biết rốt cuộc là bảo vật gì nhưng nhìn ngay cả Hoàng  thượng cũng khẩn trương như thế, nhất định là bảo vật vô giá, giá trị  liên thành! Lam Tịch Nguyệt đứng lẳng lặng bên cạnh An Kỳ Lạc nhìn hoàn  cung náo loạn, xoay đầu lại nói: “Đây chính là cái ngươi vừa mới nói là  có kịch hay để xem? Ngự thư phòng mất trộm, hoàng cung náo loạn, hẳn  ngươi có liên quan?”
An Kỳ Lạc cũng không né tránh, trực tiếp ôm eo Lam Tịch Nguyệt cười nói: “Nương tử thật là thông minh, vừa đoán liền trúng!”
Giật hạ khóe miệng, đem tầm mắt chuyển trở lại cánh tay đang  bôn ba trên người nàng, thần sắc vẫn trong trẻo lạnh lùng nhàn nhạt hỏi:  “Ngươi trộm thứ gì?” Trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên một tia hàn quang,  cười lạnh nói: “Ta cũng không có trộm, chẳng qua là gọi người đi trộm  thôi, về phần trộm cái gì, đương nhiên là thứ trọng yếu nhất của Hoàng  thượng!”
Vốn hắn vì bị An Nhâm Kình đem người Thái tử không cần nhét  lên người  hắn, cho nên đã nghĩ muốn báo lại chút gì đó, nhưng bây giờ,  lí do quan trọng hơn là bởi vì Hoàng thượng xem Tịch nhi là vật phẩm,  tùy tiện gây khó dễ cho nàng. Chẳng qua dung mạo Tịch nhi bị hủy mà  thôi, bọn họ dám đối với nàng như vậy, quả thực là tội không thể tha  thứ! Tốt nhất không nên để cho hắn tra ra được trận kia hoả hoạn kia có  liên quan đến bọn họ, nếu không hồi báo nhất định sẽ càng nhiều.
“Thứ trọng yếu nhất? Đối với Hoàng đế mà nói, thứ trọng yếu nhất là gì?”
Lam Tịch Nguyệt thấp giọng lẩm bẩm, sau đó quay đầu  nhìn An  Kỳ Lạc, nhẹ hạ mi nói: “Ngươi phái người trộm ngọc tỷ của phụ hoàng  ngươi?”
An Kỳ Lạc không thèm để ý, cười cười, tiến tới bên tai Lam  Tịch Nguyệt nhẹ nói: “Đúng vậy a, như thế nào, ngươi có muốn chơi hay  không?”
”Chơi?”
“Đúng vậy a, không muốn chơi đùa với ngọc tỷ sao? Cho ngươi mượn vui đùa một chút thấy thế nào?”
Khóe miệng Lam Tịch Nguyệt khẽ nhấc lên, cảm giác cùng An Kỳ  Lạc ở chung một chỗ luôn đặc biệt dễ dàng mặc dù rõ ràng đến hôm qua mới  biết nhau, cảm giác chuyện này thật kỳ quái, không khỏi cười khẽ hạ  xuống, gật đầu nói: “Được
Nhìn Lam Tịch Nguyệt  một chút nữa rồi An Kỳ Lạc ôm nàng xoay  người hướng cửa cung đi tới, nói: “Không nên nhìn, nhìn nữa cũng không   thể thấy thứ gì đâu, chúng ta trở về thôi! ” “Bây giờ đi ra ngoài ư?  Cửa cung đã đóng, bất luận kẻ nào cũng không được ra ngoài!”
Hoàng thượng vừa mới hạ Thánh chỉ, mục đích đương nhiên để  phòng tránh đạo tặc chạy ra khỏi cung. An Kỳ Lạc nhẹ hạ mi nói: “Ta là  bất luận kẻ nào sao? ” “An Kỳ Lạc…”
“Gọi tướng công!”
“An Kỳ Lạc”
“Kêu một tiếng tướng công chẳng lẽ khó như vậy sao? Ngươi vốn cũng đã là Vương phi của ta!”
Lam Tịch Nguyệt hừ lạnh một tiếng nói: “Nói nhảm nhiều quá, ta có chuyện cần hỏi ngươi!”
“Cái gì?”
“Ngươi có phải bị bệnh hay không?”
An Kỳ Lạc sửng sốt một chút, không giải thích được nhìn Lam Tịch Nguyệt: “Tại sao hỏi như thế? Thân thể ta rõ ràng rất tốt nha!”
Lam Tịch Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn nói: “Không có ngã bệnh?  Không có ngã bệnh làm sao ta có cảm giác là lạ? Thật giống như, ngươi  đối với ta đặc biệt tốt, tại sao?”
An Kỳ Lạc cười khẽ, ôm Lam Tịch Nguyệt tiếp tục hướng phía  trước đi tới, nhẹ nói: “Cái này cũng có tại sao à? Bởi vì ngươi là Vương  phi của ta, như vậy có được hay không?”
Cước bộ Lam Tịch Nguyệt dừng lại, không giải thích được nhìn  An Kỳ Lạc, không tin lời của hắn nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng  những lời ngươi nói sao? Ngày hôm qua ngươi vừa thấy mặt ta đã nói ta  chỉ là vật bài trí của Kỳ Vương phủ!”
Nghe vậy, sắc mặt An Kỳ Lạc ửng đỏ, mất tự nhiên ngoảnh mặt  đi nơi khác, có chút phiền muộn nói: “Ngươi thật là, ngày hôm qua gặp  nhau ngươi không nói nhiều như vậy, làm sao mới qua thời gian một buổi  tối lời của ngươi đã nhiều lên như thế?”
“An Kỳ Lạc, ngươi…”
“Gọi tướng công!”
“Hừ!”
Hai người ngồi ở trên xe ngựa, hướng ngoài cung đi ra, chỉ là  vừa tới cửa cung đã bị thị vệ ngăn lại, Lam Tịch Nguyệt ngồi bên trong  xe chỉ nghe từ bên ngoài truyền đến thanh âm: “Hoàng thượng có lệnh, bất  luận kẻ nào cũng không được ra ngoài!”
An Kỳ Lạc hướng Lam Tịch Nguyệt khẽ cười một chút, sau đó đi  ra phía trước vén rèm xe ngựa lên nhìn thị vệ phía ngoài, mặt tràn đầy  lạnh lùng nói: “Nếu như Bổn vương bây giờ nhất định phải đi ra ngoài?  Các ngươi xử lý như thế nào?”
Lam Tịch Nguyệt xuyên thấu qua rèm cửa sổ nhìn phía ngoài,  trong mắt tựa hồ có một chút chút bất đắc dĩ,  An Kỳ Lạc thật không bình  thường, rõ ràng mới vừa rồi còn cùng nàng cười rất ôn hòa hết lần này  tới lần khác một giây sau đã lập tức trở nên lạnh như tiền, so với Diêm  Vương còn kinh khủng hơn mấy phần. Nhìn thị vệ phía ngoài co rúm lại,  trong mắt nàng hứng thú càng thêm nồng đậm, bộ dạng của bọn họ có vẻ rất  sợ An Kỳ Lạc, tại sao vậy chứ? Bởi vì khí thế trên người hắn hay còn là  bởi vì ánh mắt huyết sắc kia?
Nghĩ đến đôi mắt huyết sắc, Lam Tịch Nguyệt chuyển tầm mắt  đến trên người An Kỳ Lạc, nhìn bóng lưng của hắn, khóe miệng không giải  thích được che dầu một nụ cười, nghe nói ánh mắt ma cà rồng màu đỏ, nhất  là khi hắn hút máu.
Thị vệ thấy là xe ngựa của An Kỳ Lạc, vội vàng hướng hắn hành  lễ nói: “Nô tài ra mắt Vương gia, chẳng qua Hoàng thượng đã ban lệnh  bất luận kẻ nào cũng không được ra ngoài”.
An Kỳ Lạc nhẹ hạ mi, khuôn mặt lãnh khốc, âm lãnh nhìn hai  thị vệ nói: “Hoàng thượng cùng Bổn vương có quan hệ gì sao? Bổn vương  bây giờ muốn xuất cung, nếu như các ngươi dám cản đường ta, coi chừng  khó giữ được cái mạng nhỏ này!”
Nói xong câu đó, An Kỳ Lạc một lần nữa trở lại bên trong xe  ngựa, ngồi ở bên cạnh Lam Tịch Nguyệt, rất tự nhiên đưa tay nắm bàn tay  nhỏ bé của nàng, vẻ mặt lập tức khôi phục lại như khi bên cạnh nàng,  cười yếu ớt nhìn nàng, nhẹ nói: “Về phủ rồi sẽ đem ngọc tỷ cho ngươi  chơi”.
Ngoài xe ngựa truyền đến thanh âm của hai gã thị vệ, bọn họ  tựa hồ vẫn ngăn xe ngựa như lúc trước, không để cho An Kỳ Lạc cùng Lam  Tịch Nguyệt đi ra ngoài. Dù sao cũng là Hoàng thượng có chỉ, bọn họ  không ai dám cãi lời”. Vương gia, xin ngài không nên làm khó bọn nô tài,  hay là trước hết Vương gia cứ nghỉ ngơi trong cung một lát!”
“Vương gia, ngài làm như vậy thật làm khó cho bọn nô tài!”
Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn hắn, nhẹ nói: “Tại sao nhất  định phải đi ra ngoài lúc này? Bây giờ đi ra ngoài nhất định sẽ rất  phiền toái!”
Nếu như hai thị vệ kia để bọn họ rời hoàng cung chính là  kháng chỉ bất tuân, chắc chắn khó giữ được cái mạng nhỏ, cho nên với  ngươi quyền hành  thấp hơn, hẳn bọn hắn sẽ chọn được giữ cái mạng nhỏ  của mình. An Kỳ Lạc nghiêng mình đem đầu tựa vào vai Lam Tịch Nguyệt,  lẩm bẩm nói: “Yên tâm đi, bọn họ nhất định sẽ để cho chúng ta xuất  cung”.
Sau đó thanh âm đột ngột chuyển đổi, lập tức biến thành thanh  âm âm lãnh của Diêm Vương, hướng ngoài xe ngựa nói: “Các ngươi  muốn  kháng chỉ bất tuân, hay là muốn Bổn vương giết các ngươi bây giờ đây?”
Trên mặt hai gã thị vệ lộ ra vẻ hoảng sợ, phu xe Vương phủ  lập tức thừa dịp vung roi cho xe ngựa vội vàng đi ra khỏi hoàng cung đại  môn, chờ lúc hai gã thị vệ kịp phản ứng, xe ngựa của Kỳ Vương phủ đã  nghênh ngang ở ngoài đại môn.
Ngây ngốc sửng sốt một chút, sau đó một gã thị vệ xoay người  hướng nội cung chạy vào. Lam Tịch Nguyệt xoay người từ cửa sổ thấy được  tên thị vệ kia chạy vào hoàng cung, nhẹ nói: “Xem ra phụ hoàng ngươi lập  tức sẽ biết chuyện ngươi xuất cung!”
An Kỳ Lạc đầu bắt đầu từ từ trượt, sau đó gục ở trên đùi Lam  Tịch Nguyệt, an tâm ngủ, chỉ lẩm bẩm nói: “Ta chính là muốn để cho hắn  biết, hắn có thể làm gì sao!” Lam Tịch Nguyệt đưa tay đẩy đầu của hắn  đi, nhưng tay nàng còn chưa kéo được đầu hắn ra đầu hắn đã lại lần nữa  trở lại trên người nàng.
Không nhịn được nàng một chưởng vỗ vào đầu An Kỳ Lạc, mặc dù  không sử dụng nhiều nội lực nhưng lực đạo cũng không nhỏ, đánh cho hắn  thoáng cái nhảy lên, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm nàng nói: “Không  phải cái gì to tát, hẹp hòi như vậy sao?” Hừ lạnh một tiếng, quay đầu  đem tầm mắt chuyển hướng bên ngoài xe ngựa đợi trở lại Vương phủ nhanh  lên một chút. 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện