[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 27 : Ôm nhau ngủ
                                            .
                                    
             Cũng không biết rốt cục đã ngủ lúc nào, lúc nàng tỉnh dậy cảm  giác cả người cứng ngắc, muốn nhẹ nhàng quay người nhưng không thể nhúc  nhích được tý nào.  
Nàng quay đầu lại nhìn người ngủ bên cạnh, An Kỳ Lạc, tay của  hắn vẫn ôm nàng thật chặt, cứ như vậy ôm nàng ngủ một đêm, mà Lam Tịch  Nguyệt cũng chính là như vậy, không nhúc nhích ngủ một đêm, bây giờ cả  người cứng ngắc, hình như máu không lưu thông được. 
Nàng xuống giọng nguyền rủa một tiếng, dùng sức đẩy An Kỳ Lạc  ra, hơi vận động co giãn gân cốt để cho máu thông, chỉ là vừa cử động  mấy cái, An Kỳ Lạc xoay người, lại đem nàng ôm vào trong ngực.
Không chỉ có như thế, còn vùi mặt vào cổ Lam Tịch Nguyệt, tìm  vị trí thoải mái tiếp tục ngủ. Kéo nhẹ khóe miệng, nàng lại đưa tay đẩy  hắn ra, lạnh giọng nói: “Không nên giả bộ ngủ nữa, ôm ta nữa có tin là  ta sẽ giết ngươi hay không!”
Nghe vậy, An Kỳ Lạc khẽ mở mắt, giơ một tay chống đầu, một  tay khác vuốt sợi tóc xòa trên mặt nàng, không trực tiếp nhìn vào vết  sẹo xấu xí, nhẹ nói: “Giết ta ngươi có ích lợi gì sao? Tướng công đã  chết, ngươi sẽ phải trở thành quả phụ!”
Lam Tịch Nguyệt hừ lạnh một tiếng, chuyển tầm nhìn đến người  giữa giường, An Kỳ Lạc có phải đã xảy ra chuyện gì? Tính cách không khôi  phục lại như cũ sao? Nghĩ vậy, nàng xoay đầu nhìn hắn hỏi: “Ngươi có  chắc bây giờ ngươi không bị bệnh chứ?”
An Kỳ Lạc nhẹ hạ mi, xoay người từ trên giường ngồi dậy, tiện  tay đem y phục ném bên cạnh mặc vào, đưa lưng về phía Lam Tịch Nguyệt  nói: “Ngươi bây giờ đã là Vương phi của ta, sau này không cho rời khỏi  ta, còn có…”
Khẽ nghiêng mặt nhìn thoáng qua mặt Lam Tịch Nguyệt, trong  mắt An Kỳ Lạc hiện lên một tia hàn mang nói, “Sau này, ta sẽ bảo vệ  ngươi!”
Nói xong những lời này, hắn rời khỏi phòng, ánh mắt Lam Tịch  Nguyệt lóe lên mấy cái, hắn sẽ bảo vệ nàng sao? Trừ mẫu thân, cho tới  bây giờ cũng không có người nào nói với nàng như vậy, nhất là khi đến  cái thế giới ở kiếp sau này.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, có chút thất thần nhìn An Kỳ  Lạc rời đi, trước mắt vừa xuất hiện ánh mắt huyết sắc cô tịch, khóe  miệng khẽ lộ ra hành động tự chế giễu, cười lạnh, lẩm bẩm nói: “Bảo vệ  ta? Có thể sao?” Lúc rời khỏi cửa phòng, Lam Tịch Nguyệt mang theo khăn  che mặt, tránh gây sợ hãi cho những người khác khi gặp mặt, hơn nữa nàng  cũng thật sự không có hứng thú để khuôn mặt này bại lộ trước mặt người  khác.
Hôm nay sẽ đi thỉnh an Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, hẳn là  bây giờ đã đổi thành phụ hoàng, mẫu hậu. Nhưng An Kỳ Lạc sáng sớm đã  không biết đi về hướng nào, mà một mình Lam Tịch Nguyệt không thể nào tự  đi thỉnh an.
Trong Vương phủ, toàn bộ bọn hạ nhân đều dùng ánh mắt tò mò  nhìn Vương Phi, nghe nói nàng gặp hỏa hoạn, bị lửa hủy đi dung mạo,  không biết nàng bây giờ hình dáng ra sao, có phải rất khó coi hay không?  Nhưng Lam Tịch Nguyệt đã dùng khăn che mặt ngăn chặn mọi ánh mắt tò mò,  nghiên cứu của mọi người, trong trẻo lạnh lùng nhìn những người đó một  cái.
Mà những người kia vốn đối với dung mạo của Vương phi tương  đối tò mò nhưng bọn họ cũng không dám nhìn nữa, bởi vì ánh mắt của nàng  thật sự quá dọa người, lạnh như vậy, quả thực cùng ánh mắt Vương gia  không phân cao thấp!
Quản gia cũng sớm đã chuẩn bị xong thức ăn, đợi Vương gia,  Vương phi rời giường dùng bữa. Đứng bên cạnh, quản gia lấm lét nhìn Lam  Tịch Nguyệt, cung kính nói: “Vương phi, xin… Xin dùng đồ ăn sáng!”
Nhìn chung quanh một vòng, cũng không thấy bóng dáng An Kỳ  Lạc, nàng bây giờ mang khăn che mặt không có cách nào ăn,  bên cạnh lại  có nhiều người đứng như vậy, cũng không thể tùy tiện tháo khăn che mặt  xuống.
Vừa lúc này, An Kỳ Lạc từ bên ngoài đi vào, trong đại sảnh  nhiệt độ lập tức hạ thấp xuống rất nhiều, hướng những người đó phất tay  nói: “Các ngươi toàn bộ lui xuống!” Tất cả cùng sửng sốt, quản gia lại  lấm lét đi đến nói: “Vương… Vương gia, ngài…”
Lúc An Kỳ Lạc đem tầm mắt chuyển tới trên người của hắn, hắn  lập tức run run một chút, sau đó vội vàng nói: “Là, tiểu nhân lui xuống,  không… Không quấy rầy Vương gia cùng Vương phi dùng bữa!”
Mặc dù từ trước kia cho tới bây giờ không đứng hầu hạ lúc  Vương gia dùng bữa, nhưng bây giờ có thêm Vương phi, vốn là cho là dùng  bữa cần phải được hầu hạ cho nên mới có nhiều người đứng ở chỗ này như  vậy.  
Ai, xem ra Vương gia đối với Vương phi nhất định vô cùng bất  mãn cùng toan tính a, nếu không Vương gia làm sao để cho toàn bộ bọn họ  lui cả? Vương phi cũng từng là Công chúa, nhất định lúc nào dùng bữa  cũng cần người hầu hạ mà? Đợi đến khi tất cả mọi người lui ra, An Kỳ  Lạc, Lam Tịch Nguyệt bèn ngồi xuống. Hắn ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn nàng  một cái nói: “Lúc dùng bữa ngươi hẳn là không cần người hầu hạ?”
Lam Tịch Nguyệt đưa tay đem tấm sa trên mặt tháo xuống, để ở  bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng đã đuổi toàn bộ bọn họ ra rồi, bây  giờ cho dù ta nói ta dùng bữa cần người hầu hạ cũng đã vô dụng!” Nghe  vậy, An Kỳ Lạc khẽ cười, trên mặt hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng như  vừa rồi, nụ cười trên mặt hẳn nếu đem ra so sẽ khiến mặt trời bên ngoài   cũng muốn đi xuống. Đưa tay đem một đôi đũa đưa tới trước mặt Lam Tịch  Nguyệt nói: “Nếu quả thật cần người hầu hạ, Bổn vương không ngần ngại  gọi bọn họ trở lại!”
“Không cần!” Lam Tịch Nguyệt đưa tay nhận lấy đôi đũa, vùi  đầu vào ăn bữa sáng, không để ý tới người bên cạnh, cũng chính là An Kỳ  Lạc.
An Kỳ Lạc một tay cầm lấy đũa, một tay khác chống cằm,  nghiêng đầu nghiêm túc nhìn Lam Tịch Nguyệt, trong mắt có nụ cười thản  nhiên.
Lam Tịch Nguyệt là người đầu tiên cho hắn cảm giác mình thật  sự  tồn tại, cũng là người đầu tiên không lộ ra thần sắc sợ hãi đối với  ánh mắt của hắn, hơn nữa còn là người đầu tiên nói ánh mắt của hắn xinh  đẹp.
Hắn phát hiện, bắt đầu từ tối ngày hôm qua hắn đột nhiên trở nên không bình thường.
Bất kể phát sinh chuyện gì, hắn đều mơ tưởng bảo vệ người duy  nhất thừa nhận sự hiện hữu của hắn, tiếp nhận ánh mắt hắn không giống  mọi người, bất kể phải cố gắng nhiều thế nào hắn đều muốn bảo vệ nàng  thật tốt, để cho người duy nhất khiến hắn có cảm giác ấm áp vính viễn ở  bên cạnh hắn. Hình như hắn đã chờ một người như vậy xuất hiện, đã chờ  thật lâu, lâu đến thiếu chút nữa liền cho rằng cả đời này cũng không tìm  được người như vậy, lâu đến thiếu chút nữa mất đi kiên nhẫn.
Lam Tịch Nguyệt dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn hắn, lạnh lùng  hỏi: “Ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Ngươi không ăn sao?” Hắn đem chiếc  đũa ở trong bát chọc chọc rồi nói: “Ta đã ăn no!”
Liếc nhìn trong bát hắn, hình như vẫn còn nguyên, chỉ mất có  mấy hạt cơm, nàng cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong bát mình, có phải thấy  bộ dạng này của nàng nên đến cơm cũng ăn không nổi! Tiếp tục nhìn Lam  Tịch Nguyệt ăn cơm, đột nhiên như nghĩ tới điều gì, hắn nói: “Đúng rồi,  lát nữa còn phải đi thỉnh an!”
“Thỉnh an?” Ngẩng  đầu lên nhìn An Kỳ Lạc, mới vừa rồi còn  tưởng rằng hôm nay không cần đi thỉnh an, thật phiền toái! Nàng gật đầu  một cái, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Biết rồi!”
Tiếp theo sau đó lại ăn cơm. Mặc dù không thích chỗ hoàng cung đó nhưng vẫn cần phải đi một chút a.   
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện