[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 24 : Gặp nhau
                                            .
                                    
             Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng ngồi một mình ở tửu lâu, nàng đã  xem xét gần hết mấy con đường chính ở Nguyệt thành, còn lại mỗi một chỗ  sau này sẽ tiếp tục xem xét, dù sao nàng cũng còn nhiều thời gian.
Bên cạnh nàng, khách trong tửu lâu đang rôm rả bàn luận  chuyện hôm nay Kỳ Vương cùng Thanh Tố quốc Tịch Nguyệt công chúa tổ chức  hôn sự, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi, chán ghét cùng chút hả hê,  đối với An Kỳ Lạc, ác ma chuyển thế, mọi người thấy hắn phải cưới một  Công chúa bị hủy dung là chuyện đáng vỗ tay tán thưởng.
“Hôm nay Kỳ Vương nạp chính phi, hơn nữa nạp chính hòa thân  công chúa của Thanh Tố quốc mấy ngày trước bị hỏa hoạn tàn phá khuôn  mặt, không biết có phải là trời cao có mắt đang trừng phạt hắn hay còn  có ý gì khác!”
Lam Tịch Nguyệt thấy nam nhân bàn bên cạnh nói năng vô cùng  hăng say, tựa hồ An Kỳ Lạc cưới tuyệt đại xấu nữ là một chuyện khiến hắn  vô cùng hưng phấn. Ngồi bên cạnh, một vị nam nhân khác cẩn thận nhìn  ngó bốn phía, xuỵt một tiếng, hạ giọng nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút,  vạn nhất nếu để cho Kỳ Vương nghe được những lời này, cái mạng nhỏ của  ngươi khó mà giữ nổi!”
Nam nhân nọ khẽ co rúm lại một chút, nhưng lập tức vô tình  khoát tay áo nói: “Ngươi lo lắng cái gì, Kỳ Vương bây giờ còn đang ở  trong Vương phủ  đón tân nương, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?”
“Không thể nói như vậy, người nào chẳng biết Kỳ Vương là ác  ma chuyển kiếp, nói không chừng còn có yêu pháp có thể biết chúng ta bây  giờ ở đây nói cái gì! Cho nên cẩn thận một chút thì hơn, ngay cả Hoàng  thượng cũng không dám tùy tiện trêu chọc hắn nha!”
“Nhưng thật lạ, nếu ngay cả Hoàng thượng cũng không dám trêu  chọc hắn sao lại đem hòa thân công chúa xấu xí gả cho hắn? Chẳng lẽ  Hoàng thượng không sợ Vương gia ác ma chuyển kiếp tìm hắn tính sổ?”
“Cái này ngươi không biết đâu? Nghe nói Thái tử điện hạ sống  chết cũng không chịu cưới Thanh Tố quốc công chúa làm trắc phi, mà Hoàng  thượng thương yêu thái tử điện hạ vô cùng, nghĩ tới nghĩ lui biện pháp  đem Thanh Tố quốc công chúa đẩy cho người khác. Không còn cách nào, cuối  cùng giao cho Kỳ Vương. Hoàng thượng dù sao cũng là phụ thân, Kỳ Vương  muốn phản kháng cũng phải xem hắn có bản lãnh này hay không đã!”
… Lam Tịch Nguyệt một tay chống cằm, một tay khác di nhẹ ngón  tay dọc theo chén đi lên, thần sắc lạnh nhạt, nhìn không ra rốt cuộc  suy nghĩ gì, ngẩng đầu lên nhàn nhạt liếc hai nam nhân bên cạnh một cái,  sau đó cúi đầu tiếp tục nhìn cái chén trên bàn ngẩn người. Hôm nay chạy  ra ngoài, trừ việc xem xét hoàn cảnh xung quanh cái nàng nghe được  nhiều nhất chính là chuyện về An Kỳ Lạc. Đối với vị tướng công trên danh  nghĩa này Lam Tịch Nguyệt thấy hơi khó hiểu một chút, những tin nàng  nghe được không khác nhau là bao. Nhấc khóe miệng, nàng lấy trong tay áo  một chút bạc vụn đặt trên bàn, sau đó đột nhiên xoay người rời đi khỏi  tửu lâu, đã đến lúc cần phải trở về!
Lúc vừa đi ra khỏi cửa thiếu chút nữa nàng đã đụng phải một  người cũng đang đi tới. Trên người của người đó phát ra hàn khí lạnh lẽo  khiến Lam Tịch Nguyệt không nhịn được ngẩng lên. Thời điểm thấy hắn,  ánh mắt nàng có lóe lên một chút nhưng ngay sau đó liền cúi đầu ngó  xuống mặt đất, nhẹ nói một tiếng: “Thật xin lỗi” rồi rời đi như chạy  trốn. 
An Kỳ Lạc đứng ở cửa tửu lâu, khẽ cau mày nhìn thân ảnh như  muốn chạy trốn kia, trong mắt có tia nhàn nhạt. Người này cảm giác giống  như đã gặp qua ở đâu rồi. Hơn nữa y phục trên người hắn cũng thật quen  mắt. Không biết đã gặp ở đâu? Đi qua chỗ rẽ, Lam Tịch Nguyệt mới nhẹ  nhàng thở hắt ra, nghiêng mặt nhìn chỗ lúc nãy đi qua lẩm bẩm nói: “Nguy  hiểm thật, hắn làm sao xuất hiện ở đây?”
Nói xong những lời này nàng xoay người hướng Kỳ Vương phủ mà  chạy, phải nhanh chóng trở về thôi, nếu như bị phát hiện sẽ không có  chuyện gì tốt.
Không thấy tân lang đã đủ để cho người ta đau đầu, nếu như bị  phát hiện ngay cả tân nương cũng biến mất không biết sẽ phát sinh  chuyện gì!
Rất có thể, sau này nàng sẽ gặp khó khăn hơn. An Kỳ Lạc vẫn  đứng ở cửa nhìn nơi Lam Tịch Nguyệt vừa biến mất, nhẹ cau mày, người này  rốt cuộc gặp ở đâu? Tại sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy?
Nhưng suy nghĩ thật lâu mà trong đầu vẫn không có chút ấn  tượng nào! Nhẹ lắc đầu, hắn xoay người đi vào bên trong tửu lâu,  hai vị  nam tử đang say sưa bàn luận lúc thấy An Kỳ Lạc tiến vào cả người ngây  ngẩn, thân thể cũng bắt đầu không thể kiềm chế mà run rẩy.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ lời bọn họ vừa nói bị hắn nghe được? Sau  đó hắn đến đây lấy mạng sao? An Kỳ Lạc cũng không để ý gì có hai nam  nhân đang hoảng sợ, ánh mắt như thế hắn đã sớm thấy nhiều, để tâm tìm  chỗ ngồi xuống, nhưng thời điểm sắp sửa ngồi xuống, trong đầu đột nhiên  hiện lên một tia linh quang, lại nghĩ tới ánh mắt người vừa rồi cùng hắn  thiếu chút nữa va chạm.
Nhẹ hạ mi, hắn lập tức đứng lên hướng cửa đi ra ngoài, đi về  phía Kỳ Vương phủ! Trở lại Kỳ Vương phủ, Lam Tịch Nguyệt vội vàng thay y  phục trên người, nhặt bộ quần áo tân nương bị ném trên mặt đất mặc vào,  không biết có bao nhiêu tầng tầng lớp lớp mà nàng phải mặc. 
Bây giờ là mùa hè, cho dù chỉ mặc một bộ thôi cũng cảm giác  được nhiệt độ gia tăng, tầng tầng lớp lớp quần áo kia quả thực chính là  muốn lấy mạng người ta! Bộ y phục của An Kỳ Lạc bị nàng tiện tay nhét  vào dưới giường, đầu tóc xõa xuống, búi lại kiểu tóc của nữ tử, đưa tay  trên mặt làm vài động tác, vết sẹo liền xuất hiện.  
Lúc An Kỳ Lạc đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Lam Tịch Nguyệt  đang mặc quần áo tân nương ngồi bên cạnh bàn ăn bao nhiêu là món ngon.  Phong thái hoàn toàn hấp dẫn không nghĩ người như vậy lại có khuôn mặt  bị phá hỏng. Trong mắt An Kỳ Lạc hiện lên một tia nghi ngờ, hướng Lam  Tịch Nguyệt đi tới, đưa tay nắm lấy nàng, cúi đầu nhìn ánh mắt nàng,  nhìn được một lúc mới lạnh giọng hỏi: “Ngươi mới vừa rồi có phải đã đi  ra ngoài không?” Lam Tịch Nguyệt mặt không biến sắc nhẹ xuy một tiếng  nói: “Ngươi cảm thấy ta có năng lực ra ngoài sao?”
Hắn vẫn gắt gao ngó chừng ánh mắt nàng, muốn phát hiện trong  đó dù chỉ chút xíu thần sắc thay đổi, nhưng hắn phải thất vọng, kỹ năng  diễn xuất của Lam Tịch Nguyệt sớm đã đạt tình trạng xuất quỷ nhập thần,  ngay cả ánh mắt cũng có thể che dấu lời nói dối. An Kỳ Lạc chậm rãi thả  bàn tay tóm cằm nàng, nhìn thoáng qua đống khay chén hỗn độn trên bàn,  giễu cợt nói: “Chẳng lẽ từ khi đến đây ngươi chưa bao giờ được ăn đồ  ngon sao? 
Ăn đến bộ dạng như vậy!” Lam Tịch Nguyệt giật hạ khóe miệng,  trong trẻo lạnh lùng nhìn mặt bàn, nói: “Đúng vậy, cho tới bây giờ cũng  chưa được ăn! Lâm Nguyệt quốc các ngươi thật đúng là keo kiệt, rạng sáng  đã lôi ta dậy, đến tận bây giờ cũng chưa cho ta ăn cái gì, nhìn những  món ngon này trước đây chưa từng thấy dĩ nhiên ta phải ăn thật nhiều!” 
Không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần ở trước mặt An Kỳ Lạc,  Lam Tịch Nguyệt vốn không cách nào giữ vững sự hờ hững giống như trước,  hoặc ngó lơ không nhìn thấy ánh mắt của hắn. Chỉ cần đối mặt với hắn đôi  mắt như trong giấc mộng lại xuất hiện trong đầu nàng.  
Nhẹ nhíu mi, như vậy không được, nàng làm sao có thể tâm thần  náo loạn? Chẳng qua chỉ là một đôi ánh mắt có màu sắc khác người một  chút mà thôi.  
An Kỳ Lạc hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó trong mắt xuất hiện  vài tia ảo não, hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu mang hơi hướng giễu cợt  nói: “Đường đường là Thanh Tố quốc công chúa, ngay cả những lễ nghi  thành thân cơ bản cũng không biết sao?”
Có tân nương nào không thể ăn trong ngày đại hôn. Lam Tịch  Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, bộ dạng giễu cợt y hệt hắn nói: “Lễ  nghi? Chẳng phải trong lúc đám cưới không thấy bóng dáng tân lang đâu  chính là lễ nghi của Lâm Nguyệt quốc sao?”
“Lâm Nguyệt quốc lễ nghi?” An Kỳ Lạc khinh thường chê cười  một tiếng, nói: “Ta cần thiết phải tuân thủ quy củ cùng lễ nghi của Lâm  Nguyệt quốc sao?”
Lam Tịch Nguyệt ánh mắt lóe lên một chút, cúi đầu nhìn đống  hỗn độn ở mặt bàn, nhàn nhạt nói: “Chẳng nhẽ ngươi không có quan hệ gì  với Lâm Nguyệt quốc”
An Kỳ Lạc nghe vậy sửng sốt, đưa tay tóm cằm nàng, bắt buộc  nàng phải ngẩng đầu lên nhìn hắn, khi thấy vết sẹo trên mặt nàng khó coi  thậm chí kinh khủng cảm thấy đặc biệt chướng mắt, mà trước mắt cũng vừa  hiện lên hình ảnh người mới vừa rồi suýt đụng ở cửa tửu lâu. Mặc dù cảm  thấy khả năng Lam Tịch Nguyệt trốn ra ngoài sau đó trở về thật khó xảy  ra nhưng hắn vẫn không thể hết hoài nghi người kia có phải là nàng hay  không. Một tay khác hướng vết sẹo trên mặt nàng ánh mắt nhàn nhạt nói:  “Không biết vết sẹo trên mặt ngươi là thật hay giả đây?” 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện