[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 18 : Đã tới Lâm Nguyệt quốc
                                            .
                                    
             Những ngày sau đó, Thác Dã Hoành không còn dám xuất hiện  trước mặt Lam Tịch Nguyệt, Lam Tịch Nguyệt đối với mỗi ngày còn lại đều  mong đợi đến Lâm Nguyệt quốc nhanh lên một chút, dù sao có một số việc  nhất định phải đối mặt, vậy hãy để nàng đối mặt càng sớm càng tốt!
Trải qua gần một tháng bôn ba,  rốt cuộc một đêm đoàn quân  cũng đến cổng thành thủ đô của Lâm Nguyệt quốc, ở cửa thành cũng sớm đã  có văn võ bá quan đương triều đứng chầu chực nghênh đón. Mặc dù là hòa  thân công chúa nước bại trận, nhưng bây giờ hai nước tạm thời giao hảo,  chuyện mất mặt này Lâm Nguyệt quốc cũng cần phải thể hiện một chút,  người đứng đầu nghênh đón chính là người sắp sửa được gả cho Lam Tịch  Nguyệt, Lâm Nguyệt quốc Thái tử, An Cẩn Mặc.
Rất nhanh liền thấy được đội hình toàn màu đỏ tươi phía xa xa  hướng bọn họ đi tới, tất cả mọi người kiễng chân chân nhòm ngó vì ai  cũng tò mò Thanh Tố quốc Công chúa rốt cuộc có hình dáng ra sao, Thanh  Tố quốc sẽ đem một vị Công chúa thế nào đến Lâm Nguyệt quốc. Mà họ cũng  sớm nghe ngóng tin tức nói Lam Tịch Nguyệt là một tuyệt thế đại mỹ nhân.  Khuôn mặt An Cẩn Mặc mong đợi đoàn người kia từ từ đến gần.
Mặc dù thân phận của nàng chỉ là trắc phi, nhưng nàng là công  chúa Thanh Tố quốc cho nên hắn phải đích thân ra ngoài nghênh đón một  chút, hơn nữa nàng còn là một đại mỹ nhân. Quý phủ hắn không thiếu mỹ nữ  nhưng nhìn nhiều cũng phát chán, thật đúng lúc Thanh Tố quốc lại dâng  tới cho hắn một vị Công chúa xinh đẹp. Loan kiệu từ từ tiến vào bên  trong Nguyệt thành mới dừng lại, trước mặt An Cẩn Mặc toàn bộ đội ngũ  nhất tề quỳ hành đại lễ.
Hướng bọn họ phất phất tay, An Cẩn Mặc tươi cười đi tới loan  kiệu phía trước, hướng người bên trong chắp tay nói: “Tịch Nguyệt công  chúa dọc đường cực khổ! Bây giờ bổn Thái tử sẽ đưa ngươi đến dịch quán  tạm nghỉ ngơi!” Bởi vì chưa làm lễ thành thân, Lam Tịch Nguyệt chỉ có  thể ở tại dịch quán, thân phận vẫn là Thanh Tố quốc công chúa.
Chỉ sau khi bái đường thành thân, nàng mới được coi là Thái  tử trắc phi. Nhược Hồng, Nhược Lam đưa tay lôi hai bên rèm loan kiệu,  Lam Tịch Nguyệt  đang được phủ tấm khăn voan ngồi ngay ngắn bên trong,  hướng An Cẩn Mặc nhẹ nhàng gật gật đầu, coi như đáp lại .
Thời điểm nhìn thấy hai tỷ muội Nhược Hồng, Nhược Lam, An Cẩn  Mặc không nhịn được ánh mắt sáng lên, chỉ là tỳ nữ cũng thanh tú như  vậy, chủ tử khẳng định không cần nói? Ánh mắt hắn nhìn thân ảnh người  ngồi ngay ngắn bên trong loan kiệu, dáng người thướt tha cùng, ngón tay  ngọc ngà làm cho An Cẩn Mặc không nhịn được mắt hiện tia tươi tắn. Hắn  tung mình cỡi tuấn mã, dẫn đầu đoàn người hướng dịch quán đi tới, theo  phía sau  là loan kiệu.
Hai bên đường dân chúng đứng chật kín, tất cả mọi người đều  hứng thú đối với hòa thân công chúa, không biết rốt bộ dạng quốc sắc  thiên hương thế nào, nghiêng nước nghiêng thành thế nào! Chỉ tiếc, màn  cửa  loan kiệu  mở ra được một lần lập tức đã bị khép lại, hơn nữa lúc  ấy Tịch Nguyệt công chúa cũng bị khăn  hồng che mất. Không tới nửa canh  giờ, bọn họ đã tới bên trong dịch quán, An Cẩn Mặc tự tay đỡ Lam Tịch  Nguyệt, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy lòng bàn tay của hắn có chút lạnh lẽo,  nhưng so với bất kỳ tơ lụa nào cũng mềm mại hơn trăm lần, khiến hắn  không nhịn được tâm thần nhộn nhạo, có chút khẩn trương muốn thấy kiều  dung của Lam Tịch Nguyệt.
Tiến vào bên trong dịch quán, Lam Tịch Nguyệt ở tạm trong  phòng, trong đó trừ An Cẩn Mặc ra không có bất kỳ nam tử nào khác, Nhược  Hồng nhẹ nhàng giúp Lam Tịch Nguyệt gỡ khăn voan trên đầu xuống. An Cẩn  Mặc ngẩn ngơ nhìn quên cả ngày tháng, bước nhanh phía trước cầm bàn tay  nhỏ bé, nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy  hẳn có chút cảm giác lâng  lâng.
Vẻ mặt hắn kích động nhìn nàng, ngay cả lúc nói chuyện cũng  có chút không mạch lạc: “Công chúa, có thể cưới được ngươi, quả thực  chính là phúc khí tu luyện ba kiếp của ta. Ngươi yên tâm,  An Cẩn Mặc ta  nhất định sẽ không để cho ngươi chịu nửa điểm ủy khuất!”
Lam Tịch Nguyệt nhẹ nhàng rút tay ra, thần tình lạnh lùng,  thậm chí không thèm nhìn An Cẩn Mặc một cái, an tĩnh ngồi ở trên ghế.  Đối mặt với kẻ sẽ trở thành phu quân này nàng không có chút phản ứng  nào, hoặc chính là không có bất kỳ cảm giác nào. An Cẩn Mặc còn tưởng  Lam Tịch Nguyệt vì thẹn thùng, cho nên mới rút tay về, hận không thể  ngay lập tức đón Lam Tịch Nguyệt vào trong phủ Thái tử.
Nhược Hồng, Nhược Lam liếc nhau một cái, sau đó Nhược Hồng đi  tới bên người An Cẩn Mặc, hướng hắn hành lễ nói: “Thái tử gia, Công  chúa đi suốt một ngày đường đã vô cùng mệt mỏi, hay là ngài về trước đi.  Qua ngày mai, ngài có thể nhìn thấy Công chúa của chúng ta, đến lúc đó  kính xin ngài không ủy khuất Công chúa a!”
Xoay người lại nhìn Nhược Hồng, hắn đưa tay khẽ vuốt gương  mặt của nàng, cười nói: “Đó là dĩ nhiên, bổn Thái tử từ trước đến giờ  thương hoa tiếc ngọc, làm sao để cho Công chúa chịu ủy khuất?” Nhược  Hồng có chút ngượng ngùng cúi đầu, các nàng là thị nữ tùy thân của Lam  Tịch Nguyệt, cũng có thể coi là nha hoàn hồi môn, chỉ cần An Cẩn Mặc  cần, các nàng cũng có thể cho hắn thị tẩm. Một lần nữa hắn đem lực chú ý  chuyển dời đến trên người Lam Tịch Nguyệt, hướng nàng chắp tay nói:  “Công chúa, ta sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, ngày mai ta trở lại  thăm ngươi, ngày mai cũng chính là ngày đại hôn của chúng ta!”
Lam Tịch Nguyệt ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn hắn, trong mắt bình  thản không gợn sóng làm như kẻ đối mặt với nàng chỉ là một tiểu nhân  không quan trọng, hướng hắn gật đầu, sau đó tầm mắt chuyển dời đến nơi  khác. Sau khi An Cẩn Mặc rời dịch quán, một bóng người xuất hiện bên  trong, nhìn Lam Tịch Nguyệt âm lãnh cười.
Người này chính là kẻ bị Lam Tịch Nguyệt làm cho nhục nhã,  Thác Dã Hoành, giờ phút này hắn đứng cách Lam Tịch Nguyệt một gian  phòng, xa khoảng  mười thước nhìn cung nữ thái giám đi vào đi ra nơi cửa  phòng, mặt tràn đầy toan tính.
Một đôi ánh mắt huyết sắc vẫn xuất hiện ở bên cạnh nàng, nàng  không biết chuyện gì xảy ra, muốn đến gần, nhưng  không được, muốn rời  đi, tựa hồ khả năng rời đi cũng không có. Từ từ đưa tay ra, muốn chạm  vào cặp mắt tràn đầy tịch mịch kia, nhưng rõ ràng đang ở trước mắt, lại  tựa hồ như vô cùng cách xa.
Nằm ở trên giường Lam Tịch Nguyệt đột nhiên mở mắt, thoáng  chút sững sờ nhìn nóc giường, mới vừa rồi nàng có giấc mộng rất kỳ quái,  mơ thấy một đôi ánh mắt huyết sắc, những thứ khác không hề tồn tại, chỉ  có đôi mắt kia.
Tựa như có vật gì đó ở hấp dẫn nàng, nàng cảm thấy cặp mắt  kia thân thiết vô cùng, xinh đẹp vô cùng! Nhìn vu vơ đột nhiên phát giác  tựa hồ không có cái gì không đúng, hướng nhìn chung quanh nàng không  khỏi hít một hơi lãnh khí, nàng không biết từ lúc nào đã bị đại hỏa hoạn  bao vây, lửa kia tựa hồ càng ngày càng mãnh liệt lan ra, loáng thoáng  còn có thể nghe thấy tiếng huyên náo ngoài cửa.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, nhìn ngọn lửa đang bốc lên ngùn  ngụt,  xuyên qua ngọn lửa còn có một bóng người mơ hồ hiện lên. Lam  Tịch Nguyệt khóe miệng gợn lên nụ cười lạnh như băng. Bên ngoài dịch  quán tất cả mọi người tụ tập dõi theo phía bên trong, chẳng mấy chốc lửa  đã bao trùm cả dịch quán. Mọi người liều mạng muốn dập tắt hỏa hoạn vì  Tịch Nguyệt công chúa, trắc phi tương lai của Thái tử điện hạ còn ở bên  trong! 
An Cẩn Mặc nghe bẩm báo cũng chạy tới đây, hổn hển hướng  những người bên cạnh hét lên: “Đồ cẩu nô tài chết tiệt,  rốt cuộc xảy ra  chuyện gì? Các ngươi làm cái gì? Tại sao để cho Công chúa lâm vào biển  lửa?”
Trước mắt hắn càng không ngừng hiện ra Lam Tịch Nguyệt tuyệt  thế kiều dung, đại mỹ nhân như vậy, chẳng lẽ sẽ phải táng thân trong  biển lửa sao? Hai tỷ muội Nhược Hồng, Nhược Lam cơ hồ đều muốn té xỉu,  đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Công chúa ngàn vạn lần không thể có  chuyện, nếu thật xảy ra chuyện, các nàng làm sao báo cáo với Hoàng hậu  nương nương? Hơn nữa, sợ rằng các nàng cũng không thể trở về Thanh Tố  quốc! Mấy cao thủ đại nội lắc mình xông ào vào biển lửa, bây giờ ngọn  lửa đã lan ra rất mạnh liệt, đối với bọn họ mà nói muốn đi cứu người  cũng là chuyện rất khó khăn. Không tới một khắc đồng hồ, mấy ccao thủ đã  đem Lam Tịch Nguyệt từ trong biển lửa đi ra ngoài, An Cẩn Mặc vội vàng  nghênh đón, đột nhiên khi hắn thấy khuôn mặt Lam Tịch Nguyệt, không nhịn  được kinh hô một tiếng, giống như là thấy quỷ, vội vàng lùi về sau mấy  bước.
Khuôn mặt hoảng sợ nhìn Lam Tịch Nguyệt, chỉ về phía mặt  nàng, run giọng nói: “Này… Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Mấy vị cao  thủ đại nội đem Lam Tịch Nguyệt đã bất tỉnh nhẹ nhàng để ở trên mặt đất,  hướng An Cẩn Mặc quỳ xuống nói: “Thái tử thứ tội, lúc nô tài đi vào  Công chúa đã ngã xuống trong biển lửa, mà mặt của nàng cũng đã bị phá  hủy toàn bộ!” Mọi người muốn tiến lên xem một chút, khi thấy mặt Lam  Tịch Nguyệt  tất cả đều giống như thấy quỷ đồng loại lui về sau, ngay cả  tỷ muội Nhược Hồng, Nhược Lam cũng không ngoại lệ. Đó là khuôn mặt như  thế nào? Khuôn mặt nám đen, huyết nhục mơ hồ, còn tản ra từng đợt mùi  thịt nướng mặt rõ ràng đã bị nướng cháy. Chẳng qua trong lúc hoảng sợ  không người nào chú ý tới Lam Tịch Nguyệt đang bị ngất nhưng khóe miệng  vẫn lóe lên nụ cười giễu cợt.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện