[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 17 : Thác Dã Hoành đùa giỡn
                                            .
                                    
             Đến Lâm Nguyệt quốc, sứ giả Thác Dã Hoành đi tới vén cửa  kiệu, khuôn mặt khinh bạc nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Lam Tịch Nguyệt,  tới trước mặt nàng, khẽ khom người hướng nàng quỳ gối hành lễ nói: “Vi  thần ra mắt Tịch Nguyệt công chúa!” Lam Tịch Nguyệt ngẩng  đầu lên ánh  mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, coi như là đáp  lại.
Thác Dã Hoành cũng không giận, biết Lam Tịch Nguyệt là người  câm, không thể nói chuyện, vậy hắn dĩ nhiên không thể nhỏ mọn nhất định  bắt nàng phải mở miệng nói cùng hắn!
Đối với hành động như vậy của nàng, hắn cũng không cảm giác  có cái gì đó không ổn, càng không cảm thấy bị vũ nhục, nguyên nhân chỉ  có một, cũng vì Lam Tịch Nguyệt bị câm! Hướng Lam Tịch Nguyệt hắn đi lên  trước một bước, ở khoảng cách gần hơn càng thấy nàng dung nhan tuyệt  mỹ, trong lòng không khỏi căng thẳng, một luồng dục hỏa bắt đầu hừng hực  thiêu đốt ở trong người. Dù sao Tịch Nguyệt công chúa gả cho Thái tử  cũng chỉ là một trắc phi, hắn tin tưởng chỉ cần hắn bày tiểu kế, bảo đảm  Thái tử điện hạ vĩnh viễn không biết nàng thật ra sớm đã bị hắn cho  nhúng chàm!
Hắn kích động đến nỗi cả ngón tay cũng không nhịn được run  lên, trong mắt toát ra tia dâm tục, nhìn thẳng Lam Tịch Nguyệt, đưa tay  nâng mặt nàng, đem mặt mình để sát vào, nói: “Tịch Nguyệt công chúa của  ta, tối nay vi thần sẽ hầu hạ ngài thật tốt!”
Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, nhếch môi, để tay hắn tùy  tiện vỗ vỗ trên người nàng, sau đó từ từ di chuyển đi tới trên gương  mặt nàng. Nhìn ánh mắt Lam Tịch Nguyệt trong trẻo lạnh lùng, trong đó  còn mang theo vẻ dửng dưng, Thác Dã Hoành đột nhiên cảm giác mình đặc  biệt hèn mọn, ti tiện, không nhịn được gia tăng lực đạo ở tay, hung hăng  nhìn nàng nói: “Không cho ngươi dùng ánh mắt như thế nhìn ta!”
Lam Tịch nguyệt thần sắc không đổi, chẳng qua vẻ khinh thường  trong mắt càng thêm nồng đậm. Nhìn ánh mắt như thế, Thác Dã Hoành toát  cả mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, đem cánh tay còn lại  hướng phía nàng, muốn đem nàng ôm lên giường, hắn không tin với khả năng  khống chế của hắn nàng còn giữ vững được vẻ mặt này bao lâu! Chỉ là khi  cánh tay khác của hắn còn chưa đụng được Lam Tịch Nguyệt đột nhiên đã  cảm giác được trên cổ chợt lạnh, hẳn là có một cái   chủy thủ sáng loáng  xuất hiện trên cổ hắn, lưỡi đao sắc bén đang gắt gao dán chặt vào động  mạch cổ.
Thác Dã Hoành thật sự toát mồ hôi lạnh, hắn vừa rồi hoàn toàn  không nhìn ra Lam Tịch Nguyệt ra tay như thế nào vậy mà thoáng chốc  thanh chủy thủ sắc bén đã kề trên cổ hắn. Bản thân hắn cũng có võ nghệ  bất phàm, nhận định Lam Tịch Nguyệt chỉ  là một Công chúa câm tuyệt đối  không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn nên căn bản không đề phòng  nàng, không nghĩ mình lại bị nàng kề chủy thủ trên cổ! Lam Tịch Nguyệt  vẫn ngồi ở trên ghế, một tay nắm chủy thủ thật chặt, dính sát động mạch  cổ Thác Dã Hoành, nàng biết bây giờ chỉ cần nàng nhẹ động tay, dù là bậc  võ công cái thế cũng khó thoát! Cho dù ở hiện đại, nếu trực tiếp cắt  động mạch cổ rồi ngay lập tức được đưa tới bệnh viện cũng tuyệt đối  không sống nổi! Thác Dã Hoành từ từ hướng về sau, lui một bước nhỏ,  nhưng đồng thời Lam Tịch Nguyệt tay nắm chủy thủ hướng cổ của hắn cũng  đẩy vào một mảng lớn, làm cho hắn bị dọa đến kinh sợ đứng tại nguyên chỗ  không dám lộn xộn .
Bây giờ cảm nhận chùy thủ trên cổ càng thêm rõ ràng, cũng làm  cho hắn cảm giác ở gần Diêm vương thêm một bước. Khom người đứng trước  mặt Lam Tịch Nguyệt, Thác Dã Hoành không dám cử động, cũng không dám cúi  xuống, khóe miệng giật giật, một nụ cười vô cùng khó coi xuất hiện,  hướng Lam Tịch Nguyệt nịnh hót cười nói: “Tịch Nguyệt công chúa hạ thủ  lưu tình, mới vừa rồi vi thần chẳng qua cùng ngài đùa một chút mà thôi,  ngài… Ngài ngàn vạn không thể coi là thật a!”
Lam Tịch Nguyệt từ trên ghế đứng lên, Thác Dã Hoành thuận thế  cũng uốn thắt lưng duỗi thẳng , trên mặt của hắn toàn bộ là nụ cười  nịnh hót, nhưng trong lòng hận thấu xương chỉ mong động thủ giết chết  Lam Tịch Nguyệt ngay bây giờ.
Nàng đưa tay nới lỏng chủy thủ đang gác ở cổ hắn ra một chút  nhưng vẫn để cho hắn có cảm giác bị đè nén, tay của hắn không còn chạm  vào chủy thủ. Lam Tịch Nguyệt vừa dùng lực đạo cổ tay, trên cổ của hắn  lập tức xuất hiện một vết máu. Mặc dù không làm thương tổn động mạch cổ,  chỉ gây ra một vết thương nhỏ, cơ hồ ngay cả máu cũng không chảy xuống,  chỉ có một chút dấu vết màu đỏ nhàn nhạt mà thôi, nhưng cũng đủ dọa  Thác Dã Hoành sợ không dám động thủ nữa.
Da thịt trên mặt hắn không ngừng lay động, là bởi vì sợ,  nhưng là vì không cam lòng nhiều hơn, cảm giác bị vũ nhục khiến hắn tức  giận không kiềm chế nổi.
Mặc dù rất khó khăn nhưng vẫn phải kiềm chế, nếu không rất có  thể Lam Tịch Nguyệt sẽ hạ thủ trực tiếp cắt đứt động mạch cổ của hắn.  Hắn khó khăn nuốt nước miếng, chống lại ánh mắt Lam Tịch Nguyệt như đang  không đem bất cứ chuyện gì trên thế giới này để vào trong ánh mắt trong  trẻo lạnh lùng, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống.
Trong mắt Thác Dã Hoành  hiện lên một tia thần sắc âm tàn ,  lén lút nơi chưởng tay liên kết nổi lên nội lực, muốn thừa dịp Lam Tịch  Nguyệt không chú ý tung một chưởng đánh bay nàng ra ngoài, thật không  ngờ hắn bị vũ nhục như vậy! Lam Tịch Nguyệt tay vẫn cầm chủy thủ chống ở  động mạch cổ Thác Dã Hoành, thần sắc không đổi, nàng biết bây giờ không  thể giết Thác Dã Hoành, nếu không nàng sẽ người còn chưa đến Lâm Nguyệt  quốc đã biến thành Lâm Nguyệt quốc tội phạm.
Mặc dù nàng là Công chúa, nhưng đối với bọn họ mà nói chỉ là  một cống phẩm của Thanh Tố quốc mà thôi, cho nên nàng không muốn giết  Thác Dã Hoành, nhưng cũng không thể dễ dàng để lại hắn rời đi như vậy!  Lam Tịch Nguyệt đang tính toán nên cho trên người Thác Dã Hoành thêm mấy  ký hiệu, cố ý bỏ qua nội lực chưởng ở tay Thác Dã Hoành, mà Thác Dã  Hoành cũng lập tức muốn động thủ đem Lam Tịch Nguyệt đánh bay ra ngoài,  bên ngoài lều đột nhiên lại vang lên một tiếng bước chân, ngay sau đó là  một thanh âm mềm mại vang lên: “Công chúa, tụi nô tỳ tới  hầu hạ ngài  đi ngủ!”
Lam Tịch Nguyệt từ từ để tay xuống, lúc này Nhược Hồng Nhược  Lam cũng vừa vén màn cửa lều đi đến, thời điểm thấy Thác Dã Hoành rõ  ràng sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hai người đồng thời hướng hắn  quỳ gối hành lễ nói: “Nô tỳ ra mắt Thác Dã đại nhân!”
Thác Dã Hoành đưa tay phủi một chút máu trên cái cổ bị Lam  Tịch Nguyệt vừa kề chủy thủ, âm lãnh nhìn Lam Tịch Nguyệt, đột nhiên sau  đó xoay người hướng cửa lều đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Nhược Lam,  vươn tay vuốt trên mặt nàng nhẹ nhàng sờ soạng một cái, nói rõ: “Không  nghĩ tới cung nữ Thanh Tố quốc cũng xinh đẹp như vậy!” Sau đó cười đi ra  ngoài. Còn Nhược Lam ở trong lều khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt có tia  nhàn nhạt ngượng ngùng. 
Thác Dã Hoành năm nay vừa mới ba mươi, lớn lên cũng phi  thường tuấn mỹ, lại là Lâm Nguyệt quốc trọng thần, hơn nữa bình sinh có  kinh nghiệm săn đuổi vô số mỹ nhân, công phu tán gái siêu tài nghệ, rất  dễ dàng khiến một cô nương động tâm không dứt! Cho nên, biểu hiện vừa  rồi của Nhược Lam cũng chỉ là chuyện bình thường! Không thèm chú ý vẻ  mặt Nhược Lam, Lam Tịch Nguyệt xoay người hướng giường hẹp đi tới, Nhược  Hồng thấy thế, vội vàng đi theo, phải giúp nàng cởi áo đi ngủ. Nhưng  Nhược Hồng bị cự tuyệt, trên người Lam Tịch Nguyệt có rất nhiều vật đặc  biệt, hơn nữa nàng cũng không phải là nữ tử mảnh mai yếu đuối đến nỗi  cần người khác hỗ trợ thay quần áo! Nhược Lam nhẹ nhàng hừ một tiếng,  lôi kéo Nhược Hồng xoay người rời lều, các nàng thật chán phải hầu hạ  thất sủng Công chúa này! 
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện