[Dịch]Huyết Sắc Yêu Đồng - Sưu tầm
Chương 14 : Tin
.
Nhìn lá thư trong tay, Duẫn Hữu Phàm không dám tin, trợn tròn hai mắt, hắn không biết có nên tin những điều viết trong thư.
Tịch nhi nói Hoàng hậu nương nương giết mẫu thân của nàng, giết bằng thuốc độc, là nàng tận mắt nhìn thấy, điều này thật khiến người ta không khỏi nghi ngờ!
Lúc Quý phi chết, Tịch nhi mới ra đời, làm sao nàng có thể biết Hoàng hậu nương nương giết Quý phi? Cho dù nàng có tận mắt chứng kiến, một đứa bé mới ra đời làm sao có thể nhận thức chuyện này, càng không thể nhớ kỹ chuyện đã xảy ra lúc mình chào đời!
Hơn nữa, không phải những đứa bé mới sinh mắt đều không nhìn thấy xung quanh sao? Có chút chán nản, Duẫn Hữu Phàm ngồi trên ghế không biết nên làm thế nào cho phải, vạn nhất Tịch nhi đang muốn trả thù Hoàng hậu cùng Thanh Nguyệt công chúa đem nàng tráo đổi đi hòa thân thì sao? Nghĩ tới đây Duẫn Hữu Phàm vội lắc đầu, trong lòng không ngừng tự nhủ, không phải, Tịch nhi sẽ không làm như vậy!
Nhưng hết lần này tới lần khác ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt không để ai vào bên trong, cũng không có bất kỳ người nào chịu được ánh mắt ấy.
Hắn rất do dự cũng như hoài nghi, Lam Tịch Nguyệt có phải đang muốn thông qua hắn báo thù Hoàng hậu.
Yên lặng nhìn vào thư, nội dung trong đó khiến hắn không biết xử trí như thế nào, tin hay không tin, trong đầu hắn bắt đầu dao động. Bên tai hắn vẫn còn vang lên lời của người đưa tin: “Nếu như ngươi cảm thấy thư này làm khó ngươi, hãy đem đốt đi tránh rước họa vào thân!” Tay hắn nắm chặt, nên làm thế nào đây?
Hắn làm sao để có thể chứng minh Tịch nhi không phải đang lợi dụng hắn? Sau đó hắn có thể an tâm theo lời nàng viết trong thư mà thực hiện.
Đoàn quân đi cùng Lam Tịch Nguyệt đã rời xa kinh thành, ở ngoại ô, một người mặc trang phục của người sai vặt đứng nơi đó lẳng lặng nhìn đường chân trời lúc ẩn lúc hiện, trong đáy mắt có chút mất mát không nói thành lời.
Xoay người lại nhìn phía sau hướng dưới sườn núi đã không còn bất kì nhân ảnh nào, hơn nữa cũng không thấy bóng người hướng nơi này đi tới, khóe miệng hắn cong lên khổ sở, lẩm bẩm nói: “Tiểu sư muội, xem ra hắn chưa đủ tín nhiệm ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi, thế nhưng đến cái bóng của ngươi bây giờ cũng biến mất rồi!” Xoay người hướng sườn núi bay vút đi, rất nhanh không ai còn thấy thân ảnh hắn.
Lam Tịch Nguyệt an tĩnh ngồi trong loan kiệu, tấm hồng sa che trên đầu khiến tầm mắt nàng có chút mơ hồ, cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Bên trong loan kiệu chỉ có nàng cùng tỷ muội song sinh kia, ba người không hề nói chuyện, chỉ có âm thanh tiếng bánh xe vọng từ bên ngoài vào. Đột nhiên trong loan kiệu vang lên tiếng khay chén đụng nhau, đang yên tĩnh lại trở nên náo động như vậy thật dị thường.
Nhược Lam nhướn mày, khuôn mặt không vui hét lớn: “Buồn chết! Chẳng lẽ không dừng lại nghỉ ngơi được một chút được sao? Suốt ngày phải ru rú trong này, buồn bực quá, ta đến phát bệnh mất!”
Nhược Hồng nhìn Nhược Lam, trong mắt mang theo tia cảnh cáo, trầm giọng nói: “Nhược Lam nhớ kỹ thân phận của chúng ta, chúng ta đến Lâm Nguyệt quốc không phải để chơi, hơn nữa đó cũng không phải là Thanh Tớ quốc, phải cẩn thận một chút!”
Nhược Lam hừ lạnh một tiếng, khinh thường nhìn bên cạnh, ngay cả đầu cũng không ngoái lại chỗ Lam Tịch Nguyệt, hừ hừ nói: “Ta nói thật nha, không hiểu Hoàng hậu nương nương nghĩ thế nào mà lại muốn chúng ta đi hầu hạ vị Công chúa câm này! Hừ, cũng không nhìn một chút xem thân phận mình là gì, thật đúng là chỉ có cái danh Công chúa hão”.
Nhược Hồng quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, mặc dù đáy mắt biểu lộ vẻ không tình nguyện nhưng vẫn cau mày nhìn chằm chằm Nhược Lam, trầm giọng nói: “Tịch Nguyệt công chúa vốn chính là Công chúa, ngươi có ý kiến gì?”
Nghe trong thanh âm của Nhược Hồng có sự lạnh lùng, Nhược Lam không khỏi co rúm lại, nhưng vẫn không cam lòng trừng mắt nhìn Lam Tịch Nguyệt một cái, hừ một tiếng rồi một lần nữa ngồi xuống.
Nhược Hồng hướng Lam Tịch Nguyệt khẽ khom người nói: “Công chúa thứ tội, Nhược Lam không cố ý đắc tội với Công chúa!”
Lam Tịch Nguyệt nghiêng đầu, dù có tấm hồng sa che mặt vẫn lạnh lùng nhìn các nàng, Nhược Hồng không nhịn được rùng mình một cái. Cho dù cách một tầng khăn che mặt vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo phát ra, trong lòng không khỏi căng thẳng, cảm giác các nàng đã bỏ qua cái gì đó rất quan trọng!
Thật ra Lam Tịch Nguyệt chỉ nhàn nhạt nhìn các nàng một cái thôi, làm ẫm ĩ quá, lại không xem nàng ra gì. Đối với Lam Tịch Nguyệt, hai tỷ muội bọn họ không chút kính trọng, chỉ muốn nàng ở Lâm Nguyệt quốc lấy được thông tin có lợi cho Thanh Tố quốc báo cho bọn họ.
Bắt nàng phải đến Lâm Nguyệt quốc nằm vùng nhưng nửa điểm cũng không đối xử tốt, còn nói đây là việc nàng phải làm, có thể hy sinh vì Thanh Tố quốc là vinh hạnh của nàng. Nhìn Nhược Hồng, Nhược Lam một cái Lam Tịch Nguyệt lại hướng tầm mắt đi nơi khác, từ rèm cửa kiệu loan nhìn ra bên ngoài, lông mi nhẹ nhàng nhấp nháy mấy cái, vừa rồi hình như có một cái bóng lóe lên bên đường.
Duẫn Hữu Phàm ở trong thư phòng bất an đi lại, hắn không biết rốt cuộc hắn muốn đi đâu. Tịch nhi viết trong thư nếu hắn nguyện ý hỗ trợ nên mau chóng sớm đến ngoại ô, nơi đó sẽ có người đang đợi hắn, nếu như cảm thấy khó tin lời của nàng thì đem thư đốt đi tránh rước họa vào thân.
Hắn thật muốn giúp Tịch nhi nhưng không biết lời Tịch nhi nói trong thư là thật hay giả, hắn rất do dự, cũng có chút hoài nghi, mỗi cái một chút không biết phải làm sao.
Hắn hẳn nên tin tưởng Tịch nhi, bọn họ đã quen biết mười ba năm, hơn nữa hắn nguyện ý vì nàng làm tất cả. Nhưng bây giờ hắn lại do dự không biết vì sao, cũng bởi vì đây là chuyện trọng đại, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn sẽ liên lụy tới người nhà hắn! Vẫn túm chặt lá thư, thỉnh thoảng lại mang lên xem , mỗi lần nhìn mẫu thuẫn trong lòng hắn càng thêm sâu sắc. Rốt cuộc phải làm gì?
Hiện trời sắp tối. Bây giờ cho dù đi ra ngoại ô thì nơi đó cũng không có người chờ hắn, thật ra khi hắn có ý do dự trong đầu thì trong thâm tâm cũng không tin Lam Tịch Nguyệt! Cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy ra, Duẫn Hữu Phàm kinh ngạc một chút, vội vàng xoay người giấu bức thư ra phía sau.
Nhìn người mới đến hắn sửng sốt một chút nhưng sau đó nhẹ giọng: “Mẫu thân, sao người lại tới đây? Có chuyện gì không?” Trưởng công chúa có chút kinh ngạc nhìn Duẫn Hữu Phàm, sao phản ứng của hài tử lại có chút kịch liệt, nàng đi tới trước mặt hắn ân cần hỏi: “Phàm nhi, ngươi không sao chứ? Mọi việc ngươi nên nghĩ thoáng chút, có những thứ không phải của ngươi cuối cùng cũng sẽ không là của ngươi!” Nàng cho Duẫn Hữu Phàm vì chuyện của Lam Tịch Nguyệt mà thương tâm, là mẹ ruột đương nhiên nàng biết con mình trong lòng đang nghĩ gì, cũng sớm biết đối với hắn Lam Tịch Nguyệt không giống với những người khác.
Quả thật, là mẫu thân nàng dĩ nhiên hy vọng hài tử của mình có thể cùng người hắn yêu mến kết phu thê, chẳng qua thế sự vô thường, không phải mỗi người đều có thể thực hiện tâm nguyện của mình! Là trưởng công chúa, nàng không hy vọng Lam Tịch Nguyệt cùng Duẫn Hữu Phàm ở chung một chỗ vì Lam Tịch Nguyệt chỉ là một Công chúa thất sủng, ngay cả Hoàng huynh cũng thống hận nàng ta, không thể nào cho phép Duẫn Hữu Phàm cưới Lam Tịch Nguyệt.
Duẫn Hữu Phàm tay bắt chéo sau lưng nhìn trưởng công chúa lắc đầu nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, hài nhi… không có chuyện gì!” “Không có chuyện gì là tốt rồi!” Trưởng công chúa cuối cùng cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười nhưng cũng đồng thời phát hiện ra Duẫn Hữu Phàm biểu hiện khác thường không giải thích được, nhìn tay hắn bối rối giấu phía sau hỏi: “Phàm nhi, ngươi cầm trên tay thứ gì vậy? Làm gì đem giấu để mẫu thân không thấy”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện