[Dịch]Huyết Phượng Cung - Sưu tầm

Chương 36 : Tiền truyện 1

Người đăng: 

.
Lần đầu tiên ta gặp nàng là khi ta 6 tuổi, trong một khu rừng vô cùng thần bí thật xa nơi ở của ta. Đó là một mùa hè có không khí oi bức hơn bình thường rất nhiều, ta cùng tiểu đệ của mình cưỡi ngựa chạy thật xa, mục đích muốn xua tan đi tất cả bực bội áp lực trong lòng. Ta là Sa Hoa, đệ đệ ta tên Sa Tuyệt, trong những huynh đệ tỷ muội trong nhà, chỉ có duy nhất đệ đệ muốn chơi cùng ta, chúng ta rất thân thiết với nhau, cũng thường hay cưỡi ngựa đi đây đi đó như vậy. Lần này, chúng ta đến một ngôi làng nhỏ, nghe nói nơi đây có một khu rừng của Thần, nơi các yêu quái cư ngụ, con người không thể nào đi vào trong này, vì yêu quái nơi đó phù phép làm cho người ta vào trong sẽ không thể trở về. Lúc nhỏ ta rất thích những truyền thuyết cổ xưa, nghe vậy ta rất hứng thú, thật muốn đến đó xem rốt cục là yêu quái trong truyền thuyết có hình dạng như thế nào. Vậy là ta bỏ mặc lời khuyên can của Sa Tuyệt, một mình thúc ngựa đến khu rừng đó, đường bên trong toàn là cây cối xanh biếc, không thể cưỡi ngựa tiếp được, ta đành buộc nó vào gốc cây rồi tự mình đi bộ vào trong đó. Không ngờ ta đi thật lâu, lâu đến mức đầu tóc ướt mồ hôi mà không nhìn thấy thứ gì, hơn nữa khi nhìn xung quanh, ta nhận ra ta lạc đường rồi. Ta chạy xung quanh tìm kiếm lối ra, vốn đã mỏi mệt lại cực độ hoảng loạn, ta muốn gọi ai đó nhưng quanh quẩn chỉ có tiếng âm thanh chính mình vọng lại, ta quá mỏi mệt và chẳng thể đi tiếp nữa. Ta đột nhiên nghĩ nếu ta cứ lạc ở trong rừng như vậy, không ai tìm thấy ta rồi ta sẽ một mình ở trong này đói khát mà chết, Sa Tuyệt còn nhỏ hơn ta, nếu đệ ấy đi tìm ta ta sợ đệ ấy cũng bị lạc mất… Ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi và cô độc, một trang nam hài như ta cuối cùng bật khóc. Giữa khu rừng, ánh nắng chói chang xuyên qua từng kẽ lá mà yếu ớt chiếu lên người ta, ta ngồi gục đầu vào gối, hai tay vòng quanh, cứ như vậy mà nức nở. Đột nhiên, có tiếng nói vô cùng êm tai truyền đến từ phía trước, “Này, tiểu huynh đệ.” Nghe có tiếng gọi, ta mờ hồ ngước mặt lên khỏi hai đầu gối mình, ta dùng đôi mắt hẹp dài đen láy đang ngập nước mắt long lanh tìm kiếm xung quanh, rồi ta phát hiện, sau một cây cổ thụ lớn không xa có một bóng người đang đứng. “Sao ngươi lại...khóc vậy?” Người đó do dự hỏi ta. Ta thẫn thờ hồi lâu mà không có phản ứng gì, rồi đột nhiên ta đứng dậy, quệt đi nước mắt của mình rồi chạy nhanh đến chỗ người kia: “Tốt quá, có người, vậy ta được cứu rồi.” Ta vừa chạy vừa hét lên vui mừng. Thời điểm ta gần như bắt được người đó, thì xẹt một cái, bóng dáng kia né ra, làm ta mất đà ngã thật mạnh dưới nền cỏ, y phục bẩn nhem hết cả. Ta nằm không động đậy, đến khi trên đỉnh đầu vang lên hai tiếng ‘xin lỗi’ ta mới lắc đầu ngồi dậy, đối diện với bóng dáng ấy, đó là lần đầu tiên ta nhìn nàng. Nàng cao hơn ta nhiều lắm, giống như một cô nương đã đến tuổi trưởng thành, nàng mặc một bộ y phục đỏ rực vô cùng diễm lệ, bên trên còn thêu vô số đóa hoa gì đó diêm dúa mà ta không biết tên, thật lâu sau đó nàng mới nói cho ta, ta mới biết đó là hoa Bỉ Ngạn. Nàng thật đẹp, tất cả các cô nương trong kinh thành ta từng gặp qua đều không có hình dáng đẹp như nàng, mặc dù nàng che mặt nhưng nhìn sườn mặt hoàn mỹ trắng nõn lộ ra kia, ta đoán nàng phải đẹp hơn kinh thành đệ nhất mỹ nhân trong phủ của cha ta. Ta ngây ngốc nhìn nàng. “Ngươi là con người phải không?” Nàng đột nhiên hỏi ta, lúc này ta mới nhận ra thanh âm của nàng thật êm tai, giữa khu rừng ngập tràn cây cỏ này, giọng nói của nàng như tiếng chim vàng anh thanh thúy du dương mãi không ngừng, thật sau lắng đọng trong lòng ta. Khi ta còn chưa ý thức được ý nghĩa câu hỏi của nàng, nàng đã nói tiếp với ta, “Nếu bị con người chạm vào, ta sẽ biến mất đấy!” “Con người….chạm vào biến mất?” Ta lặp lại lời nói của nàng, như thể ta vẫn chưa tiêu hóa được ý nghĩa của nó. Rồi cuối cùng như đã hiểu, ta dè dặt hỏi nàng, “Ngươi không phải con người ư?” “Ta sống trong khu rừng này.” Nàng mỉm cười trả lời ta. “A!” Ta đột nhiên hô lên, “Vậy ngươi chắc chắn là yêu quái rồi, yêu quái ngươi dân ở ngôi làng đó nói đến, đúng không?” Không hiểu tại sao, khi ý thức được nàng là yêu quái, ta lại không thấy sợ hãi chút nào, ngược lại cảm thấy rất vui mừng nữa, có phải vì năm ấy ta còn quá nhỏ tuổi hay không? “Nhưng mà…biến mất là sao?” Ta có chút không hiểu được nhìn nàng. Ta giơ bàn tay nhỏ bé lên muốn chạm vào nàng nhưng bị nàng nhanh nhẹn tránh đi, ta thử rất nhiều lần nhưng nàng đều không cho ta chạm vào. Trong khu rừng ngập tràn màu xanh ấy, ta cứ đuổi, nàng cứ tránh, ta đã cười rất vui, cảm giác nàng giống như một cô nương tốt bụng đến chơi cùng với ta. Nhưng đến lúc ta mệt mỏi không đuổi theo nàng nữa, nàng lại đứng bất động ở đó nhìn ta, giọng nàng thật nhẹ, " Biến mất…là không tồn tại trên đời này nữa. " Ta nghe vậy thì mờ mịt nhìn nàng, lại gặp nàng đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cao vút, nàng che mặt nạ nên ta không rõ lắm biểu cảm của nàng, nàng giống như có chút buồn giải thích với ta, " Thần đã biến ta thành như vậy đó, nếu bị con người chạm vào…là chấm hết. " Nhìn khóe môi nàng hơi nhếch lên, khi đó còn nhỏ nên ta không hiểu lắm ý nghĩ của nàng, chỉ ý thức được nếu ta chạm vào nàng, nàng sẽ lập tức biến mất trước mặt ta, ta khi đó đột nhiên cảm thấy buồn, " Ta không cố ý đâu. " Ta chẳng biết nói gì hơn để an ủi nàng. Rồi đột nhiên nàng đi đến bên cạnh nhặt lấy một cành cây khô, đưa một đầu về phía ta nói, " Tiểu huynh đệ, ngươi bị lạc đường à, ta đưa ngươi trở về nhé ! " Lúc đó ta cảm thất thực vui mừng, cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra khỏi chỗ này, nhưng vì vui mừng quá mà ta quên mất những lời nàng vừa nói, chạy nhanh muốn ôm bắp chân nàng giống như ta vẫn hay làm nũng mấu thân vậy, haha, ta cười, lúc ấy nàng lại né tránh, và ta không nhận được kết cục nào khác hơn là đâm sầm đầu xuống đất đầy đau đớn. Khu rừng này lớn thật đó, càng đi con đường phía trước càng phức tạp, ta đi bộ phía sau nhìn bóng lưng nàng, bóng lưng nàng thực nhỏ gầy, mái tóc thật dài và dày chỉ dùng một sợ lụa hồng vén lên hờ hững, càng nhìn ta càng cảm thấy tò mò về dung mạo của nàng. Chúng ta cứ im lặng bước đi cùng nhau, thật giống như một đôi tình nhân đang hẹn hò vậy, nhưng lúc ấy ta chỉ sáu tuổi thôi. Cho đến khi nàng lên tiếng hỏi ta, " Tiểu huynh đệ, ngươi không thấy sợ sao ? " Ta ngạc nhiên hỏi nàng : " Sợ gì cơ ? " Nghe ta nói vậy, nàng giống như đã mỉm cười tự giễu, " Không có gì ? " Khi chúng ta đi đến con đường lát đá bí mật trong rừng, nàng đột nhiên thả cây gỗ trong tay ra, xoay người nói với ta, " Từ đây đi thẳng xuống là đến được ngôi làng rồi, ngươi trở về đi. " Ta đã cảm thấy buồn vì phải xa nàng, buông cây gỗ trong tay ra, ta có chút khẩn trương hỏi nàng, " Ngươi lúc nào cũng ở đây sao, nếu ta quay lại có thể lại gặp được ngươi chứ ? " Nàng im lặng nhìn ta, nhưng thật ra ta vẫn không thể biết được biểu cảm của nàng như thế nào, giọng nàng thật bình lặng, " Khu rừng này là nơi ở của Thần và các yêu quái, ngươi sẽ bị lạc nếu đến đây, vì vậy đừng bao giờ đến nữa. " Đột nhiên có một cơn gió mạnh thổi đến, làm bay bay y phục đỏ rực như máu của nàng, dưới dáng chiều ta như bị hình ảnh của nàng mê hoặc. " Ta tên Sa Hoa, ngươi tên gì vậy ? " Nàng hình như thật kinh ngạc trước câu hỏi của ta, chỉ đứng yên không trả lời. Nàng không trả lời cũng không sao, ngày mai quay lại ta nhất định hỏi tên nàng. Ta xoay người đi, vừa chạy vừa hét lên, " Ngày mai ta nhất định quay lại gặp ngươi. " " Châu, là Mạn Châu ! " Đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm của nàng, ta kinh ngạc dừng bước quay đầu lại nhìn, nhưng đâu còn bóng dáng của nàng đâu nữa. Mạn Châu, từ buổi chiều hôm ấy, ta âm thầm khắc ghi trong cốt tủy cái tên của nàng, thề mãi mãi không bao giờ quên nó. Xoay người rời đi, đi thẳng con đường lát đá, quả nhiên ta tìm thấy đường ra, cũng tìm thấy bảo mã của mình. Ngồi trên lưng ngựa ta thất thần suy nghĩ, ta có nên kể cho A Tuyệt nghe về nàng không ? Chúng ta chưa từng giấu giếm nhau chuyện gì cả ! Nhưng nếu đệ ấy biết đến sự tồn tại của nàng rồi cũng thích nàng như ta, rồi tranh giành với ta thì phải làm sao ?! Cuối cùng suy nghĩ, ta quyết định sẽ giữ nàng là bí mật của riêng mình. Hôm sau ta quay lại nơi đó, quả nhiên nàng đang đứng đó đợi ta, trong lòng ta vui mừng khôn xiết, thực muốn chạy đến nhào vào lòng nàng, nhưng sợ nàng biến mất nên ta đành nén nhịn ý muốn đó xuống thật sâu. Ta đi theo nàng vào trong rừng, từ vị trí đi phía sau, ta ngày càng mạnh dạn mà đứng sóng vai cùng nàng. Mỗi khi ở cùng nàng, ta dường như không chú ý đến thời gian, trong mắt chỉ có mỗi hình bóng của nàng thôi, ở cùng nàng nơi này, ta được gặp rất nhiều yêu quái trong truyền thuyết, có thể là một đại thụ trong rừng bỗng nhiên xà cành lá xuống quấn quanh người nàng, nói nàng phải tránh xa ta ra. Lại có một con chồn biến hình thành quỷ dọa ta, cảnh cáo ta không được chạm vào nàng… Ta từng hỏi nàng, " Tiểu Châu, tại sao ngươi lại đeo mặt nạ ? " Lúc ấy nàng chỉ quay lưng đi không thèm nhìn ta, thờ ơ nói, " Không có gì, đừng bận tâm lên người ta, ngươi hãy nói ta nghe về ngươi đi. " Ta mỉm cười chạy quanh người nàng, chúng ta cứ quấn quýt nhau như vậy từng ngày từng ngày, ta cùng nàng trả qua quãng thời gian rất đẹp, từ mùa hè đó, qua mùa thu, qua mùa đông, rồi đến mùa xuân, từng ngày từng ngày cứ đúng giờ chúng ta lại gặp nhau, đi khắp nơi trong khu rừng này, đã có lúc ta nghĩ, chỉ cần có nàng bên cạnh, dù là đi đâu ta cũng nguyện ý. Theo dòng thời gian, ta càng ngày càng trưởng thành, ra dáng một công tử hào hoa phong nhã, công chuyện trong gia tộc làm ta không thể phớt lờ được, thật ra ta thời thời khắc khắc đều nghĩ đến nàng, đều muốn được đến bên cạnh nàng. Mỗi lần rảnh một chút thôi ta đều chạy đến tìm nàng, kể cho nàng tất cả những chuyện tình xảy ra xung quanh cuộc sống kinh thành của ta, nàng luôn mỉm cười yên lặng lắng nghe chuyện của ta, ngẫu nhiên hai người sẽ tán gẫu sau những câu chuyện đó. Nhưng ta chợt nhận ra một chuyện, cứ một mùa xuân trôi qua ta càng lại thay đổi trưởng thành lên nhiều lắm, nhưng Mạn Châu vẫn y như ngày đầu chúng ta gặp mặt vậy. Ta đã từng tự hỏi, liệu một ngày nào đó ta trở nêm già yếu không thể đi gặp nàng nữa thì phải làm sao, bất tri bất giác ta lại lo nghĩ về tương lai… Nhìn phụ mẫu nắm tay nhau trong mùa đông lạnh phủ đầy tuyết rơi, ta lại ao ước muốn một lần được chạm vào nàng, mong ước ấy mỗi ngày đều thêm mãnh liệt nhưng cuối cùng ta vẫn biết là điều không thể, vì ta không muốn nàng biến mất, bất giác, ta nhận ra ta đã yêu nàng từ khi nào. Không biết thời gian không có ta ở bên thì nàng sẽ làm gì ? Ước gì lúc nào cũng được nhìn thấy nàng ! Hôm ấy, ta đến tìm nàng từ sớm, chúng ta ngồi giữa vườn hoa Bỉ Ngạn mênh mông cạnh con sông tên gọi là Vong Xuyên chảy dài, ta nói nàng nghe về ước muốn ở cạnh nàng của ta, rồi nàng đột nhiên kể cho ta nghe về bản thân nàng. " Ta không phải yêu quái, cũng không phải là con người giống ngươi, ta là một hồn ma Thần giữ lại để canh giữ vườn hoa Bỉ Ngạn này, cơ thể ta được tạo ra từ phép thuận của Thần rất yếu ớt, Thần cũng rất ghét nhìn thấy ta với ngươi đi cùng nhau, Sa Hoa, có lẽ ngươi nên quên ta đi. " Nàng không nhìn ta, đôi mắt ẩn dưới chiếc mặt nạ kia không biết đang biểu hiện sắc thái như thế nào, nàng nói rất khẽ, giống như nàng đang buồn. Ta vẫn chú ý đến nàng từ đầu, nghe nàng nói vậy ta lại không cho là đúng, ta đã nghĩ đến nàng từ mùa xuân đến mùa đông lúc nào cũng nghĩ đến nàng, làm sao có thể quên nàng được ! " Mạn Châu, cho dù thế nào ta cũng không quên nàng, cho nên nàng, cũng đừng quên ta nhé. " Ta cảm giác được người nàng cứng đờ, ánh mắt ẩn giấu kia giống như không thể tin nhìn ta, ta còn nhận ra được những giọt lệ long lanh nơi khóe mắt nàng, nàng đang vì ta mà khóc sao ? Thật sự chỉ muốn ôm nàng vào lòng thật chặt, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt ấy của nàng. Cuối cùng cũng xử lí xong đống sổ sách này, từ hôm nay ta lại có thật nhiều thời gian để gặp mặt với nàng. Nhưng trong đầu ta đang phiền muộn một chuyện, phụ mẫu lúc nào cũng bắt ta phải cưới nữ nhi của Lại bộ thi lang gì gì đó để củng cố thế lực gia tộc, ta nào nghe, kiếp này ta đã xác định chỉ yêu một mình nàng làm sao có thể lấy người khác. Chính vì vậy không khí trong phủ mấy hôm nay rất khẩn trương. Ta vừa cãi nhau một trận lớn với A Tuyệt, hắn hỏi ta nguyên nhân từ chối hôn sự nhưng ta vẫn không nói cho hắn biết. Đúng vậy, bí mật này ta đã giữ kín trọn vẹn hai mươi năm rồi đấy ! Hôm nay là kỉ niệm ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhanh chóng gạt bỏ mọi phiền muộn, ta phải làm cho nàng kinh hỉ một phen mới được. Cầm cái rương nhỏ đặt sau yên ngựa, ta rời phủ chạy đến khu rừng thần bí của chúng ta. Nhưng kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ta nào ngờ khi ta vừa rời phủ, có một bóng bóng đen âm thầm lặng lẽ theo đuôi. Chạng vạng, cuối cùng ta cũng đến dưới chân núi, không ngờ nàng đã ngồi chờ ta từ lâu, nhìn thấy ta nàng liền cười thật ôn hòa. Chúng ta sánh vai nhau đi đến vườn hoa bỉ ngạn của nàng, ta mỉm cười mở ra cái rương nhỏ vẫn ôm theo người. Vừa nhìn thấy đồ bên trong, nàng liền giật mình ngây người, ta nhìn thấy nước mắt nàng lại một lần nữa trào ra chảy dài xuống hai gò má trắng nõn. Bên trong không gì khác chính là hỷ phục của tân nương, tân lang, còn có nến long phượng, rượu giao bôi, mũ phượng, hỷ khăn…đều là ta dốc mình làm cho ngày hôm nay. Ta có chút kiêu ngạo nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, giọng nói ta chưa bao giờ thâm tình vui sướng như bây giờ, «Mặc vào đi, chúng ta thành thân nhé. " Trầm mặc hồi lâu, nàng đột nhiên nghiêng người cười thật tươi với ta, " Vâng. " Nụ cười hồn nhiên hạnh phúc như vậy lần đầu tiên ta nhìn thấy trên gương mặt nàng, thật lâu thật lâu về sau mỗi khi tưởng niệm về nàng ta đều nhớ đến nó. Ta có chút bối rối cầm lấy y phục của tân lang ra bên ngoài mặc vào, gò má ta không tránh khỏi có chút ngượng ngùng mà đỏ ửng…. Khi ta quay lại, nàng cũng mặc xong hỷ phục rồi, ta cẩn thận chùm hỷ khăn lên trên mũ phượng của nàng, đưa cho nàng một dải lụa đỏ có đính đóa hoa thật to. Dưới ánh nến lung linh sáng rực trong đêm, ta cười nhìn nàng ngượng ngùng cúi đầu, giữa vườn hoa Bỉ Ngạn này, không có bà mối, không có phụ mẫu chứng kiến cũng chẳng có tiệc rượu ca hát gì cho kham, chúng ta hai mắt nhìn đối phương ẩn đầy tình ý, cùng bái thiên địa kết nghĩa phu thê. Vén lên hỷ khăn, chạm vào mặt nạ trên gương mặt nàng, ánh mắt ta co rụt một cái, nhớ lúc trước ta từng hỏi nàng tại sao lại đeo mặt nạ. Giống như đọc được suy nghĩ của ta, nàng đưa bàn tay ngọc lên gỡ nó ra, lại là lần đầu tiên ta được nhìn thấy dung mạo của nàng, mặc dù vô số lần đoán thầm trong lòng về dung mạo của nàng, nhưng ta đều không ngờ được nàng lại xinh đẹp đến thế. " Mạn Châu, nàng…quả thực rất đẹp " ta nhìn nàng giống như say mê mà thốt lên, lúc này ta thực muốn được hôn nàng. " Sa Hoa, ta chẳng thể chờ đến kiếp sau được nữa, mỗi khi chàng không ở đây, dù không thích đám đông nhưng ta luôn muốn đến gặp chàng, thật yêu chàng đó, tướng công. " Nàng đột nhiên thổ lộ làm ta không thể nào phản ứng kịp, đầu ta giống như vì lời nói của nàng mà trì độn vậy, có thể là quá vui mừng nên quên mất cách phản ứng chăng, nàng đột nhiên đặt một mảnh giải lụa mỏng kia lên môi ta, rồi đôi môi đỏ mọng căng tràn của nàng….nhẹ nhàng dán lên đó. Cánh môi mềm mại ướt át, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của ta, cho đến khi nàng thu người lại, dường như ta vẫn cảm giác được hơi ấm ở trên đó. Mọi chuyện giống như là mơ vậy. Và ta nào ngờ, trong khoảnh khắc ta nhìn nàng thất thần ấy, A Tuyệt đột nhiên xuất hiện ở sau lưng nàng, ôm nàng bứt ra khỏi dải lụa vẫn buộc chặt trên cánh tay chúng ta. Ta không biết A Tuyệt tại sao xuất hiện ở đây ? Ta cũng không nhìn hắn, chỉ nhìn ánh mắt hoảng sợ của nàng, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng sợ hãi. A Tuyệt, đệ ấy là con người, đệ ấy đang chạm vào nàng. Trong lòng tuyệt vọng không siết, ta khởi động khinh công bay vút đến cạnh nàng, một chưởng đánh bay cả người A Tuyệt ra xa, hoảng loạn nhìn cả người nàng phát sáng đứng trên nền đất. Sông Vong Xuyên bên cạnh vẫn lững lời trôi, còn ta và nàng, lại sẽ như thế nào đây ? Nàng nhìn cả người mình dần sáng lên, đôi mắt nàng long lanh chưa ý cười nhìn ta, cuối cùng dưới ánh mắt không thể tin của ta và A Tuyệt, nàng chạy đến trong lồng ngực ta ôm ta thật chặt. " Sa Hoa, cuối cùng cũng được chạm vào chàng. " Ta không nghĩ được gì nữa, chỉ có thể mạnh mẽ đem cơ thể dần chuyển lạnh của nàng siết chặt trong lòng, tựa như nếu ta ôm chặt như vậy nàng sẽ không biến mất nữa, nàng sẽ ở mãi trong lòng ta. ‘ Biến mất…là không tồn tại trên đời này nữa.’ Đột nhiên ta nhớ đến lời nói của nàng hôm ấy, trong lòng ta đau như cắt, nàng sẽ thực sự biến mất sao ? " Nương tử, ngươi đừng đi, đừng rời xa ta… " Ta như tên ngốc cầu xin nàng. " Tướng công, nhớ lời nói hôm đó của ta hay không, có lẽ chàng nên quên ta đi. " Thanh âm nàng run rẩy, ta cảm nhận được hỷ bào trước ngực mình ướt đẫm. Nàng đang khóc. Ta làm sao có thể quên nàng đây ? Lệ tràn khóe mi, lúc này, ta không thể kìm nén được sự yếu đuối của mình khi nghĩ đến chuyện này, ta cảm nhận nàng dần dần tan biến trong lòng ta, cơ thể nàng càng lúc càng thu bé lại, dần dần, nàng giống như hóa thành vô vàn mảnh vụn bay tán loạn vào trong thiên không… Nhìn lại trong lòng, lúc này lẳng lặng nằm một bộ hỷ phục tân nương trống rỗng, nàng vĩnh viễn không còn nữa. " Số mệnh thay đổi Hai hàng nước mắt của Hoa Bỉ Ngạn chảy dài Tam Sinh Thạch không thể xóa nhòa đi tổn thương Nếu như trước đây chưa từng hy vọng xa vời Cuối cùng có thể thay đổi được hay không Hoa Bỉ Ngạn nở hoa Sinh mệnh không chịu nổi sức nặng "
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang