[Dịch]Huyết Luyện Ma Quân- Sưu tầm

Chương 45 : Chương 45

Người đăng: 

Một phòng hộ cấm chế đại trận khổng lồ hiện hình trên một bãi đất hoang dưới hình dạng một chảo ánh sáng màu đen sạm của đất đá, như một mái vòm khổng lồ. Một chiếc phi thuyền có hình dáng không khác gì một chiếc thuyền buồm kiểu châu Âu, với bốn chiếc cột đầy buồm và dây chằng, từ từ tiến lại gần chiếc chảo ánh sáng khổng lồ kia. Kích thước của chiếc thuyền tuyệt đối không phải là nhỏ, có thể chở được cả trăm người mà vẫn rộng rãi, thoải mái, nhưng nếu so sánh với màn quang chảo thì thật vô cùng nhỏ bé cứ như một con ruồi xếp cạnh một con trâu vậy. Chiếc thuyền nhỏ bé còn cách tấm màn quang chảo kia một khoảng khá xa thì đột nhiên léo sáng. Một tia sáng nhỏ cỡ thân người tỏa ra một làn ánh sáng chói lòa, cơ hồ hút hết quang hoa của mặt trời từ trên thân thuyền bắn vọt vào quang tráo khổng lồ kia. Uỳnh! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Mặt đất phía dưới rung lên bần bật như sàn nhảy nhạc roch. Từng làn cuồng phong hung hãn từ phía quang chảo ào ào tỏa ra xung quanh, nhanh, mạnh và có sức tàn phá mạnh mẽ hơn bất kỳ một cơn cuồng phong nào, thổi tung tất cả cây cối, đá tảng, mây gió… xấu số nằm trên con đường mà nó đi qua. Trong chốc lát, cả một vùng núi non rộng lớn biến thành một đống rác khổng lồ, ngổn ngang những thân cây, cành lá, đá tảng… vỡ vụn, nằm tung téo khắp nơi. Cảnh tượng thật có phần giống với bức tranh ngày tận thế, mà mấy tôn giáo thường rêu rao để lừa tiền đám tín đồ mê muội. “Bá tước đại nhân. Ngài xem thánh khí chiến hạm Đại Dương mới này liệu có thể trở thành vũ khí công kiên chủ lực cho quân đội không?” Trong một căn lều quan sát được bảo vệ chặt chẽ, một người đàn ông cao to, mắt xanh, tóc vàng cười nói với Thành Đạt, đang im lặng quan sát chăm chú cảnh tượng chiếc phi thuyền chiến đấu ngoài kia làm oai làm phúc. Người đàn ông này tên là Lũng Cú, một đại sư luyện khí và chế tạo vũ khí chiến tranh nổi danh trong vùng Thuận Lưu, được Thành Đạt dùng đại lễ để mời về đứng đầu phân xưởng sản xuất chiến tranh thánh khí của gã. Chiếc chiến hạm Đại Dương kia chính là sản phẩm đầu tay của phân xưởng này. Chiến hạm Đại Dương: trọng tải tiêu chuẩn 15.000 tấn, chiều dài 120 m, thủy thủ đoàn tiêu chuẩn 90 người. Chiến hạm được thiết kế, chế tạo với hình dáng bên ngoài và vật liệu độc đáo, có thể vô hiệu hóa khả năng quan sát từ xa bằng thần thức của các tu giả trinh sát của đối phương, gia tăng khả năng ẩn nấp và ngụy trang của tàu. Chiến hạm được trang bị nhiều hệ thống trận pháp, cấm chế phòng ngự mạnh mẽ, có thể chịu được những đòn tấn công dồn dập gấp nhiều lần so với bất kỳ tu giả Kết Đan kỳ nào, cũng như có thể vượt qua những địa hình, khí hậu khắc nghiệt nhất một cách dễ dàng. Hệ thống pháp bảo chiến đấu hùng mạnh bao gồm cả những pháp bảo dùng trong cận chiến, những pháp bảo dùng để đánh xa, những pháp bảo dùng khi hỗn chiến với những đơn vị đông đảo của kẻ địch, những pháp bảo dùng khi đơn chiến với tu giả Kết Đan kỳ cao thủ, những pháp bảo dùng để công kiên, tấn công những căn cứ được bảo vệ vững chắc bằng những trận pháp cấm chế hùng mạnh. Nhưng thứ khiến cho Thành Đạt kinh ngạc và hứng thú thực sự là hệ thống các trận pháp, cấm chế, pháp bảo chuyên dùng có khả năng cảnh giới vô cùng tinh tế, cho phép phát hiện kẻ địch từ rất xa, với độ chính xác gấp nhiều lần so với khả năng quan sát bằng thần thức của các tu giả trinh sát thông thường, hệ thống cảm ứng nhạy bén có thể phát hiện những tu giả thích khách tài năng nhất, hệ thống thông tin liên lạc được bảo mật khá tốt… Đây thực sự là một vũ khí chiến tranh đáng sợ, hoàn toàn có thể làm thay đổi cục diện chiến trường. “Thú vị đấy!” Thành Đạt gật gù hài lòng “Có thể chế tạo hàng loạt không?” Lũng Cú liền lộ thần tình khó chịu mà thưa “Chỉ cần bá tước có thể cung cấp đủ vật liệu và nhân công thì việc này đâu có gì là khó!” Thành Đạt đưa mắt nhìn viên sĩ quân hậu cần đi bên cạnh. Tên sĩ quan này vội vàng báo cáo “Bẩm bá tước! Tài liệu chế tạo ra chiến thuyền này đều là những tài liệu cao cấp, không chỉ giá trị vô cùng to lớn mà còn vô cùng khó kiếm. Chúng thuộc hạ khó có thể sưu tầm được một lượng vật tư lớn đến như vậy.” Thành Đạt gật đầu chấp nhận. Trên thế gian này không có gì là cho không. Một chiến hạm uy lực hùng mạnh đến như vậy thì đương nhiên đòi hỏi về tài liệu, nhân công cũng không thể giống như những pháp bảo bình thường bày bán ngoài chợ được. “Ừm! Nếu không thể sản xuất đại trà thì liệu có thể mua từ các thế lực nước ngoài không?” Thành Đạt cau mày hỏi Lũng Cú nghe vậy thì sắc mặt càng khó coi nhưng vẫn phải nên tiếng “Thứ lỗi cho ta nói thẳng. Chiến thuyền như thế này tuy nước ngoài cũng có bán nhưng giá đắt khôn tả. Hơn nữa, bọn họ luôn bán kèm theo những điều kiện khốn nạn khác, với địa vị chính trị và tiềm lực tài chính hiện tại của ngài bá tước khó có thể đả động được đến bọn họ.” Thành Đạt khẽ biến sắc nhưng lập tức trở lại bình thường như trước. Gã cười nhẹ một cái để vãn hồi không khí rồi hững hờ nói “Nếu đã vậy thì hãy tìm cách sản xuất ra những thánh khí chuyên trách hơn nữa thôi. Để ta xem nào! Ừm! Ví dụ như cũng loại chiến hạm tương tự thế này nếu dùng cho nhiệm vụ trinh sát thì không cần đến đến khả năng chở quân hay vũ khí quá mạnh mẽ làm gì, kích thước cũng phải làm nhỏ gọn lại hay chiến hạm dùng để chiến đấu trong hỗn chiến thì có thể loại bỏ những hệ thống trinh sát, thám báo, pháp bảo vũ khí dùng để đối phó với cao thủ cũng có thể loại bỏ, giáp cần tăng cường hơn… Những thứ không quá mức trọng yếu cũng có thể loại bỏ hay thay thế bằng những tài liệu chất lượng kém hơn. Ừm… Làm như vậy thì sức mạnh tổng thể của chiến hạm sẽ giảm xuống nhưng biết đâu các người lại có thể tìm ra được một hướng phát triển mới cho những vũ khí chiến tranh này.” “Hướng phát triển mới?” Lũng Cú nghe Thành Đạt nói thì ban đầu khó chịu ra mặt nhưng nghe đến câu cuối cùng thì có chút giật mình. Thành Đạt thấy vậy thì bật cười ha hả rồi cứ thế bỏ đi. Về mặt chế tạo thánh khí chiến tranh, lão già Lũng Cú này mới chính thức là chuyên gia. Thành Đạt không cần phải làm cái trò kheo môi múa mỏi trước mặt lão ta. Tự lão sẽ biết lão ta phải làm gì tiếp theo. Rời khỏi khu thử nghiệm chiến tranh thánh khí, Thành Đạt lập tức bị một đống công việc sự vụ khác từ quản lý lãnh địa đến huấn luyện quân đội, quấn lấy thân, không sao thoát ra được. Đến tận khuya, gã mới có chút thời gian rảnh rỗi để tiến hành tu luyện của bản thân. Cũng may, công lực của Thành Đạt đã đạt đến cảnh giới khá cao, dù vài ba năm không ngủ nghỉ thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến sức khỏe, chứ nếu không, gã đã bị khối lượng công việc khổng lồ này đè bẹt từ lâu rồi. Thành Đạt ngồi trong phòng, chăm chú quan sát một khối tinh thạch to cỡ bàn tay trẻ con, trên bề mặt lấp lánh một tầng hoa văn lấp lánh giống như một bầu trời sao huyền ảo, mỹ lệ dị thường. Có quyền lực trong tay thực là tốt, không chỉ có thể làm bất kỳ việc gì mình muốn, mà còn có thể sai khiến đám thuộc hạ đi tìm kiếm sưu tầm những tài liệu tu luyện cần thiết, tiết kiệm rất nhiều thời gian và công sức. Không những thế, có không ít kẻ vì muốn lấy lòng gã mà tự nguyện dâng lên những bảo vật trân quý, vô giá, mà chính bản thân gã cũng không thể ngờ được. Viên tinh thạch này cũng là một trong số những bảo vật như vậy. Thạch Ti Tinh, tài liệu luyện khí cấp độ bảy, một loại tài liệu có thể luyện chế ra những pháp bảo cao cấp mà cả các Nguyên Anh kỳ tu giả cũng phải thèm khát, vô cùng hiếm gặp, bình thường có tiền cũng không thể mua được. Từ khối tinh thạch này, Thành Đạt hoàn toàn có thể luyện chế ra Vòng Lưu Linh, một pháp bảo hỗ trợ cực kỳ quan trọng đối với những người tu luyện phép biến thể thứ 11 của Oanh Thiên Pháo như gã. “Bẩm bá tước đại nhân. Có Hà Giang đại sư cầu kiến!” Liền lúc Thành Đạt định tiến hành luyện chế Vòng Lưu Linh thì bên ngoái có tiếng báo cáo của mấy tên cảnh vệ. “Cho vào!” Hà Giang cũng là một kỳ tài vừa đầu về với Thành Đạt trong thời gian gần đây. Lão này tu vi cao vọi, pháp lực thông huyền, trí tuệ và kiến thức thâm sâu càng không cần phải nói đến, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu trong đám thuộc hạ của Thành Đạt. Bình thường, Thành Đạt dù trong lòng coi lão như một cái gai độc nhưng ngoài mặt vẫn phải lo vẻ kính trọng, khách khí,… rắm thối không sao chịu được. Nay lão ta đang đêm tìm đến gặp gã, dù Thành Đạt chỉ hận không thể không băm lão ta thành thịt vụn rồi vứt co quạ ăn nhưng vẫn không thể không lập tức thu hồi Thạch Ti Tinh và mời lão ta vào gặp mặt. “Đang đêm quấy rầy bá tước đại nhân tu luyện, lão phu xin có lời tạ tội.” Chưa bước vào trong cửa, lão Hà Giang đã cất giọng vừa cười hề hề vừa giả dối làm Thành Đạt phải buồn nôn. “Không dám. Không dám. Mời ngài ngồi.” Thành Đạt tươi cười giả tạo lịch sự mời lão ta. “Đa tạ bá tước đại nhân!” Hai người cùng nhau tìm ghế mà ngồi xuống rồi bắt đầu nói chuyện phiếm linh tinh, trao đổi một ít công pháp tu luyện tâm đắc và các kinh nghiệm đối nhân xử thế. Gần một giờ đồng hồ sau, lão Hà Giang cuối cùng cũng đi vào mục đích chuyến viếng thăm lúc nữa đêm này. “Hắc hắc… Bá tước đại nhân, nghe nói ngài vừa được người ta dâng lên một khối Thạch Ti Tinh khá lớn phải không ạ?” “Đúng là như vậy!” Thành Đạt vừa nói vừa lập tay đưa khối tinh thạch quý giá ra cho lão nhìn. Khối tinh thạch tuy đối với gã vô cùng hữu dụng nhưng cũng không phải thứ phải giấu kỹ trong góc nhà. Thậm chí nếu lão Hà Giang hay bất kỳ ai có thể đưa ra một cái giá hợp lý, gã cũng không chút đắn đo mà trao đổi liền tay với bọn họ. “Quả là một món bảo vật vô giá.” Lão Hà Giang tấm tắc khen ngợi một hồi rồi nhìn Thành Đạt với ánh mắt đầy ý nghĩa mà tiếp “Xin hỏi bá tước đại nhân định sử dụng món bảo vật này vào việc gì?” “Cũng chẳng có gì?” Thành Đạt nhún vai “Ta chỉ định chế luyện một chiếc pháp bảo hỗ trợ mà thôi!” “Pháp bảo hỗ trợ? Thứ cho lão già tôi tò mò chuyện của người khác, phải chăng ngài muốn luyện chế Vòng Lưu Linh?” “Chính vậy!” Thành Đạt thản nhiên xác nhận. “A a a…” Lão Hà Giang nghe vậy thì kêu lên mấy tiếng rất kịch rồi mới nói “Có lẽ bá tước đại nhân tu luyện biến thể thứ 11 của Oanh Thiên Pháo nên rất gấp có món pháp bảo hỗ trợ đặc biệt này. Nhưng không hiểu ngài có biết đến một thứ pháp bảo khác còn trân quý hơn Vong Linh Lực gấp vạn lần mà cũng chỉ cần một khối Thạch Ti Tinh này làm chủ tài liệu thôi là đủ không?” Lão Hà Giang ngừng lời để xem phản ứng của Thành Đạt nhưng Thành Đạt chỉ cười đãi bôi đón tiếp ánh mắt của lão, vừa ra dấu cho lão cứ tiếp tục nói tiếp. Lão Hà Giang khẽ thất vọng rồi lại tiếp tục “Khó trách bá tước đại nhân không biết đến nó. Món pháp bảo mà thuộc hạ đang nói đến đây là thành quả nghiên cứu cả đời của thuộc hạ, chưa từng truyền cho ai thì làm sao có người có thể biết được chứ. Thuộc hạ đặt tên nó là Ảo Thiên Thạch.” “Ảo Thiên Thạch?” “Đúng như vậy! Chỉ cần bá tước đại nhân có thể đem một ít tài liệu phụ trợ trân quý dung hợp vào khối tinh thạch này, sau đó sử dụng phương pháp luyện chế đặc biệt mà tôi đã mất bao tâm huyết mới sáng tác được ra thì có thể khiến cho khối Thạch Ti Tinh này chuyển hóa thành Ảo Thiên Thạch. Món pháp bảo này kỳ diệu ở chỗ khi cầm trên tay thì nhẹ tựa lông hồng mà khi tung ra đối địch thì lại nặng như núi đá, có sức mạnh kinh thiên, không gì có thể so sánh. Hơn nữa, nếu như đại nhân bỏ ra thời gian và công sức để trường kỳ bồi luyện nó thì nó còn có khả năng tiếp tục tiến giai lên thêm nữa. Khi đó, ngài lấy thực lực Ngựng Dịch kỳ vẫn có thể một chiêu đơn giản đánh chết cả một đại tu giả Kết Đan, không thậm chí cả Nguyên Anh kỳ cũng chưa chắc có thể toàn mạng trước đòn đánh tuyệt luân này.” “Để luyện chế bảo vật này cần đến tài liệu gì? Phương pháp luyện chế ra sao?” Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Thành Đạt lập tức nhớ đến quy tắc trao đổi mà gã đã đặt ra trước đây. Theo quy tắc này, mỗi khi đám thuộc hạ của gã có cống hiến gì đó (bảo vật, tài liệu quý, công pháp, pháp quyết…) nằm ngoài phạm vi trách nhiệm công việc mà Thành Đạt đã trao cho họ thì họ sẽ có quyền yêu cầu gã phải xuất ra một bảo vật gì đó mà bọn họ cần. Việc trao đổi này dựa trên nguyên tắc thuận mua, vừa bán, trao đổi tự nguyện giữa hai bên “Ngài muốn đổi những kiến thức này lấy thứ gì của tôi?” Thấy Thành Đạt như vậy, lão Hà Giang liền hồ hởi nói luôn “Bá tước đại nhân đã nói vậy thì tôi cũng không giấu diếm nữa. Chẳng là tôi nghe nói bá tước đại nhân có sở hữu một gốc Kim Cương Mộc, linh thảo cấp sáu, đã trưởng thành. Tôi hi vọng có thể dùng tâm huyết cả đời của mình có thể khiến ngài vui lòng ban cho tôi gốc linh thảo vô giá này.” Linh thảo trên thế giới tu giả được chia làm rất nhiều cấp độ khác nhau, tùy vào chất lượng và giá trị sử dụng của chúng. Trong đó, những linh thảo cấp năm trở xuống là những loại linh thảo có thể reo trồng và trưởng thành trong một vài năm tại những khu linh điền có cấp độ tương ứng và được chăm sóc đầy đủ. Nhưng các linh thảo từ cấp độ sáu trở lên thì hoàn toàn khác. Những linh thảo này chỉ có thể sinh sôi nảy nở khi thỏa mãn được một điều kiện cực kỳ hà khắc nào đó. Ví dụ như gốc Kim Cương Hoa chỉ có thể sinh trưởng trên một khối tinh thạch cấp bốn là Tử Kim Thạch được đặt trong một ao chứa Tuyết Linh Dịch, một loại linh dịch cấp ba, tại một nơi có tồn tại một hỏa chủng thiên nhiên thuộc về hàn hỏa. Loại linh thảo này trong quá trình phát triển không ngừng hấp thu tinh túy của Tử Kim Thạch, Tuyết Linh Dịch và hàn hỏa kia trong khoảng thời gian không dưới một ngàn năm mới có thể thành thục! Một khi đã thành thục, Kim Cương Hoa sẽ là nguyên liệu chủ chốt của rất nhiều các loại linh đan diệu dược trân quý, có thể giúp tu giả Kết Đan kỳ tăng tiến tu vi và đột phá bình cảnh. Giá trị của một gốc Kim Cương Hoa này to lớn đến mức độ nào không cần phải nói cũng rõ. Gốc linh thảo này hoàn toàn có thể lọt vào top mười bảo vật trân quý nhất hiện nay của Thành Đạt. Lão Hà Giang vừa mở miệng đã chỉ đích danh nó thì thực tình lòng tham có thể so sánh với lũ người Tàu rồi. “Ai da!” Thành Đạt kêu lên một tiếng đầy tiếc nuối một cách rất kịch “Thực đáng tiếc! Gốc linh thảo này cùng với một số bảo vật quý hiếm khác đã được bổn nhân xếp vào danh sách các phần thưởng, được dùng để ban thưởng cho những người có công trong chiến đấu mất rồi! Không hiểu ngài có thể đưa ra một đề nghị khác được không?” “Ngài bá tước cho rằng công lao cống hiến phương pháp luyện chế pháp bảo này của thuộc hạ chưa đủ để trao đổi ư?” Lão Hà Giang kêu lên một tiếng ‘đau lòng’, với vẻ mặt thất vọng tràn trề “Không phải như vậy!” Thành Đạt nhún vai đáp “Chẳng qua hiện giờ đang là thời chiến. Chiến tranh quy mô lớn có thể nổ ra bất kỳ lúc nào. Một ông chủ nếu muốn thuộc hạ liều mạng thì đương nhiên phải có những phần thưởng đủ hấp dẫn bọn họ. Kim Cương Hoa là một trong số rất ít những bảo vật trong kho của ta có thể khiến cho các tu giả Kết Đan kỳ động lòng và sẵn sàng liều mạng để có được đến tay. Nếu như ta tùy tiện mang nó đi trao đổi lấy bất kỳ thứ gì khác thì đến khi chiến tranh nổ ra, ta lấy gì để khao quân đây. Vì thế, cho dù biết rõ giá trị của phương thức luyện chế tâm huyết của ngài tuyệt đối vượt xa giá trị của gốc linh thảo này nhưng ta vẫn không thể chấp nhận cuộc trao đổi này được. Mong ngài hiểu cho.” Kim Cương Hoa quý giá vô cùng. Lão Hà Giang vừa mở mồm đã đòi ngay bảo vật này chẳng qua cũng chỉ là trò chơi thách giá của lũ con buôn mà thôi. Vì vậy, khi Thành Đạt dùng lời lẽ khéo léo để từ chối yêu cầu này thì lão ta cũng không cưỡng cầu thêm nữa mà tiến hành trò mặc cả, cò kè bớt một thêm hai hòng đạt được lợi ích cao nhất. Thành Đạt nhận ra bản sắc gian thương của lão già này liền chẳng thèm khách sáo, giở thủ đoạn du côn, thẳng tay trấn lột lão ta không thương tiếc. Cuối cùng, Thành Đạt đem một gốc linh thảo cấp bốn để đổi lấy phương pháp luyện chế Ảo Thiên Thạch. Thật là một cuộc làm ăn thú vị!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang