[Dịch]Huyết Luyện Ma Quân- Sưu tầm
Chương 37 : Chương 37
.
Dụng binh phải lừa dối! Làm chính trị phải lừa dối! Trên đời này thứ không đáng tin cậy nhất chính là những phát ngôn, lời tuyên bố, cam kết và thề thốt của những nhà chính trị và những những tướng lĩnh cầm quân. Dối trá là một phần không thể thiếu trong cuộc đời bọn họ. Đối với những kẻ này, tín nghĩa, trung trinh, nhân đức, thậm chí kể cả tình thân… chỉ là một mớ rác rưởi nếu so sánh với ‘lợi ích’ và vinh quang. Vì một ‘cái ghế’, cha con, anh em, họ hàng nội ngoại, bà con lối xóm, bạn bè gần xa… luôn sẵn sàng ‘làm thịt’ nhau bất kỳ lúc nào có cơ hội. Thành Đạt biết điều này. Vì vậy, gã chẳng có chút ngạc nhiên nào khi nghe được những bản tin láo toét gần đây liên tục xuất hiện trên radio, hô hào về cái gọi là hoàng đế hôn ám, cường hào cát cứ, giặc cướp nổi lên, thiên hạ đại loạn, Quách Bốc làm phản, hoàng tộc chạy nạn, Lê Đại đón hoàng tử cả về Hải Ấp… và cả những bài bình luận mang tính hô háo chiến tranh, bình thiên hạ, đem lại thái bình thịnh vượng cho dân chúng tràn lan khắp nơi. Lúc đầu, những tin tức kiểu này chỉ phổ biến trên những làn sóng radio của các đài địa phương của thành Hải Ấp. Nhưng chẳng bao lâu sau, hầu hết các đài địa phương, trừ đài trung ương ở kinh đô, đều hòa cùng một giọng thi nhau ‘biểu diễn đồng ca’ về thiên hạ với nội dung khá tương tự nhau. Điều này chỉ cho thấy những kẻ rắc tâm làm chuyện bất chính trên đời này thực sự quá nhiều! Thành Đạt cũng chẳng hề bất ngờ khi chỉ năm ngày sau khi Lê Đại và Tô Trung Từ đến gặp gã nói chuyện thì tên hoàng tử cả Lý Sảm cũng tại thành Hải Ấp tổ chức lễ đăng quang lên ngôi báu, tự xưng là Thắng Vương, hô hào thiên hạ quy tụ về dưới trướng gã, kéo về kinh thành đánh ‘loạn đảng’ Quách Bốc, Lý Thẩm. Gã cũng không hề ngạc nhiên khi tên hoàng tử cả này vừa lên ngôi đã hạ chỉ phong cho Lê Đại làm đại tướng quân, thống lĩnh ba quân, phong Tô Trung Từ là Điện tiền chỉ huy sứ, đều là tước quan nhất phẩm, nắm giữ binh quyền, cùng rất nhiều các tước vị khác cho đám bộ hạ của chúng. Nhưng Thành Đạt thực sự bị bất ngờ khi ‘thằng mù chính trị’ đó lại khôn ngoan, biết đường phong chức tước cho một loạt những nhân vật thế lực, vốn không thuộc phe của gã ta, cũng chẳng hề có ý đến Hải Ấp hội quân, hỗ trợ cho gã ta. Hành động sắc phong hàng loạt này chắc chắn không đủ để mua chuộc đám người ‘miệng rộng đến mang tai’ đó nhưng có lẽ sẽ đủ để khiến cho bọn họ có cơ sở để mà phải xem xét, cân nhắc trước khi có những hành động bất lợi cho hoàng tử cả. Ngay đến Thành Đạt cũng nhận được một sắc phong cho chức thượng tướng quân cũng cho phép nắm giữ binh quyền! Một nước cờ khá cao tay! Thành Đạt dám chắc đây là trò của Văn Soái. Bằng không, với cái tính cách ‘khoái’ chiến thắng tinh thần và ưa thù vặt của tên hoàng tử cả Lý Sảm kia, còn lâu gã ta mới có thể nghĩ ra được những trò ‘thâm nho’ này.
Những việc tiếp theo đó diễn ra dồn dập như nhịp trống trận. Lê Đại lợi dụng danh nghĩa của hoàng tử cả vừa ra sức chiêu binh mãi mã vừa liên tục công chiếm các môn phái thuộc các khu vực khác, điên cuồng mở rộng thế lực. Các vùng Sơn Đông, Đại Ngàn, Vạn Sơn,… nhanh chóng quy thuận, về với nhà họ Lê. Không chỉ các thế lực mà cả những tán tu, đặc biệt là đám cao thủ tụ tập tại thị trấn Sơn Đông chuẩn bị dự hội tỷ võ, cũng nhanh chóng tụ về dưới trướng họ Lê. Thực lực nhà họ Lê bạo tăng.
Những thế lực hùng mạnh khác, tuy không đầu hàng, đem quân hội binh với hoàng tử cả nhưng tỏ rõ thái độ đồng tình với việc hoàng tử cả đem binh về kinh đô, lên ngôi đại thống. Ngay đến các thế lực, phe cánh trong hoàng thất họ Lý cũng quay lưng lại với Lý Cao Tông. Chưa đầy một tháng sau khi Thành Đạt mang hoàng tử cả Lý Sảm đầu về với Lê Đại, nhà họ Lê đã phát triển thành một đại thế lực hùng mạnh, đồng thời thực quyền của hoàng đế Lý Cao Tông và hoàng tử Lý Thẩm, Quách Bốc, Đàm Dĩ Mông… co lại hết mức. Mệnh lệnh của những vị ‘chân mệnh thiên tử’ này giờ đây không vượt qua được đầu đám ngự lâm quân hay thân binh trực thuộc. So sánh thực lực giữa hai bên đã nghiêng hoàn toàn về phía có lợi cho hoàng tử cả Lý Sảm. Nhận thấy được điều này, Lê Đại, Tô Trung Từ lập tức hạ lệnh chuẩn bị tiến về kinh đô. Khắp Tĩnh Thiên Quốc và cả tại những quốc gia có dã tâm với đất nước này, những thế lực lớn đều hoặc im lặng chờ đợi hoặc rụng rịch chuẩn bị ‘kiếm chút cháo’ ở quốc gia nhỏ bé này.
Trong khi đó, dẫn đầu mối họa, Thành Đạt, lại đang im lặng luyện binh tại vùng Ngũ Sơn, khuất xa tầm mắt của hầu hết các thế lực.
Thành Đạt khẽ liếm môi nhìn thung lũng trải dài ra trước mắt kia. Bộ óc tà ác của gã liên tục tính toán không ngừng, cân nhắc từng ly từng tý khả năng thành công, mức độ lợi hại của từng vấn đề mà gã cần phải quan tâm đến. Tĩnh Thiên Quốc trước đây vốn đã giống như hậu cung của một lão hoàng đế mắc bệnh ‘bất lực’. Các thế lực, phe phái, cường hào ác bá âm thầm bí mật chia chác cả đất nước này. Lại thêm đám đại môn phái, đại quốc gia, siêu bá, thánh chủ, cung chủ… ngoại quốc đua nhau thêm dầu vào lửa. Tuy bề ngoài thì yên tĩnh, ổn định nhưng thực chất thì giống như một thùng thuốc súng. Giờ đây, Lê Đại, Tô Trung Từ và gia tộc họ Lê đã chính thức ‘châm lửa’. Hầu hết các thế lực đều sẽ cho rằng đây là thời cơ tốt để đoạt thiên hạ, hi vọng tiên phát chế nhân, đục nước béo cò. Thùng thuốc nổ Tĩnh Thiên Quốc dứt khoát sẽ ‘phát hỏa’. Sức công phá của nó tuyệt đối không phải là thứ mà bất cứ ai có thể ngạo mạn, coi thường. Lê Đại, Tô Trung Từ… đều không phải là những người tầm thường. Tài năng và thế lực của họ có thể nói là hùng mạnh nhất trong số những kẻ mà Thành Đạt từng gặp. Họ hoàn toàn hội đủ mọi tiêu chuẩn mà Thành Đạt có thể nghĩ ra để có thể giải quyết tình trạng của Tĩnh Thiên Quốc hiện nay. Nhưng nhiều khả năng bọn họ không thể làm được điều đó.
Vấn đề nằm ở tên hoàng tử cả Lý Sảm. Lý Sảm là một chính trị gia tồi, nhưng tuyệt đối không phải là một thằng ngu, càng không phải là một tên hoàng đế nhu nhược để cho thiên hạ mặc sức lợi dụng. Gã ta cũng không phải là một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng. Thế và lực thực tế của vị hoàng tử cả này vẫn còn là một câu hỏi lớn. Thành Đạt tuyệt đối không tin hai người Đại, Từ có thể dễ dàng khống chế Lý Sảm. Thậm chí có thể bị con rắn độc này cắn ngược mà uổng mạng. Nhưng ngược lại, một tên mù chính trị như Lý Sảm chắc chắn không thể đủ tài trí để bình loạn lạc, khống chế thiên hạ. Lúc đấy mới thực sự là thời cơ chân chính nhất để Thành Đạt ra tay tranh bá. Trước đó, Thành Đạt phải giải quyết được ‘cục xương’ mà gã bị Lê Đại nhét vào mồm đã.
“Thú vị! Thực sự rất thú vị!”
Đứng trên đỉnh núi cao nhất của năm ngọn núi tạo lên vùng Ngũ Sơn, Thành Đạt lạnh lùng nở một nụ cười tà ác. Dưới chân gã ta đang đứng đây là một vùng thung lũng rộng lớn, phì nhiêu, màu mỡ với chục ngàn mẫu linh điền cấp hai, hàng ngàn mẫu linh điền cấp ba và hàng trăm mẫu linh điền cấp bốn. Rất nhiều trong số này đã và đang nuôi trồng những giống linh lương, linh thảo quý giá. Trong khu vực này, không hề có một môn phái, gia tộc thế lực nào có thể thách thức quyền lực của Thiên Linh Phái tồn tại, mà lại có đến gần một triệu tu giả sinh sống! Nhân lực! Vật lực! Tất cả đều hết sức kinh người! Giờ đây, toàn bộ những thứ này đã là của gã. Lê Đại trao cho Thành Đạt toàn bộ vùng đất này như một sự thưởng công cho việc gã mang đến cho lão ta món quà quý giá: Lý Sảm. Đương nhiên, tài sản và ảnh hưởng sẵn có của gã ở vùng Sơn Đông vẫn được giữ nguyên.
Trong phút chốc trở lên giàu có gấp bội phần!
Thật đáng vui mừng!
Ngu xuẩn! bất kỳ kẻ nào đứng trong hoàn cảnh hiện tại của Thành Đạt mà vui mừng thì đều là những thằng ngu. Ngu nhất trong tất cả những thằng ngu!
Hệ thống môn phái, gia tộc… quản lý các thể chế xã hội cấp thấp đã tồn tại từ hàng ngàn năm nay tại thế giới tu giả này. Trong suốt khoảng thời gian dài dằng dặc đó, biết bao anh hùng hào kiệt với đủ mọi thủ đoạn cứng mềm đã tìm cách phá vỡ hệ thống này nhưng tất cả đều thất bại. Cũng có những người đã đạt được những thành quả nhất định. Nhưng rồi tất cả đâu lại vào đấy. Tới ngày nay, trong thế giới tu giả, các môn phái và gia tộc vẫn là một hệ thống bất di bất dịch, đầy quyền lực và sức mạnh, thống trị toàn bộ thế giới tu giả. Trong một thế giới như vậy mà lại có một vùng đất màu mỡ, giàu có, dân số đông đúc, không có một môn phái hay gia tộc nào đủ lớn khống chế! Đây là điều mà thế lực của nhà họ Lê tuyệt đối không thể làm được. Thậm chí cả Lục Đại cũng không thể! Đến một thằng ngu cũng phải hiểu được rằng nơi này đang tồn tại ‘vấn đề phức tạp’ bên trong. Thực là một vùng đất cực kỳ thú vị!
Muốn giải quyết được những vấn đề phức tạp nơi này, thứ đầu tiên Thành Đạt cần phải làm là phải biết được rắc rối ở đây là gì đã; tức là gã phải tìm ra được kẻ nào, hay tổ chức nào đủ sức mạnh để khống chế cả vùng Ngũ Sơn này mà lại không phát triển ra ngoài thêm nữa và cũng không hề để lộ chút tăm hơi nào về sự tồn tại của họ. Thực là một tổ chức vô cùng thú vị!
‘Muốn bắt cá không có nghĩa là phải lặn xuống biển!’ Muốn tìm kiếm một thứ gì đó trong địa bàn, sân nhà của nó là điều vô cùng khó khăn. Cách hay nhất là hãy để bọn nó tự chui ra khỏi khu vực của nó và tiến vào vùng đất của kẻ săn tìm. Đó là một cách khôn ngoan nhưng cũng không hề đơn giản. Vấn đề nằm ở chỗ, kẻ đi săn phải có ‘mồi câu’, một thứ mồi đủ hấp dẫn để buộc ‘con cá’ phải đớp mồi dù biết rằng sẽ phải đối mặt với những mối nguy hiểm chết người.
“Mồi câu à? Lúc nào mà chả có!”
Thành Đạt ngẩng mặt lên nhìn bầu trời mà nở nụ cười tàn ác đến mức khiến bất kỳ ai trông thấy cũng phải lạnh tim. Một luồng không khí lạnh lẽo từ đôi mắt gã từ từ tràn ra khắp bốn phương.
Những ngày sau đó, Thành Đạt nhanh chóng cho toàn quân tìm đến một hiểm địa hạ trại, thiết lập hàng loạt cấm chế phòng ngự, nhanh chóng biến nơi đây thành một tường thành vách sắt, kiến cô vô cùng. Tiếp đó, gã lạnh lùng ra một đạo lệnh khiến cho toàn thể tu giả trong vùng Ngũ Sơn bàng hoàng: ‘phong tỏa toàn vùng; nội bất xuất, ngoại bất nhập’. Mệnh lệnh này vừa đưa ra lập tức gặp phải sự phản đối mãnh liệt của các thương nhân, môn phái lớn nhỏ trong vùng. Bọn họ không phải là lũ ngốc, đều hiểu được đạo mệnh lệnh này chính là bước chuẩn bị đầu tiên cho một cuộc chiến tranh giữa vị chủ tử vừa đến kia với thế lực thần bí đang âm thầm khống chế toàn vùng Ngũ Sơn này. Một cuộc chiến cấp độ này nổ ra ngay trong vùng lãnh địa của họ! Đối với đám tiểu môn phái, tiểu thế lực này chắc chắn sẽ là một trường ác mộng tồi tệ nhất, kinh khiếp nhất mà sức lực nhỏ yếu của bọn họ không thể nào gánh chịu được. Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết. Ông bà ta xưa nay đã nói thì đố có sai. Nhưng đáng tiếc cho bọn họ, Thành Đạt một khi đã quyết định một chủ ý nào đó thì tuyệt đối không có chuyện dễ dàng buông bỏ, trừ khi có một thứ gì đó đủ sức mạnh câu dẫn hay uy hiếp gã. May cho đám người này là Thành Đạt vẫn cần sự ủng hộ của bọn họ để sau này tiếp tục quản lý vùng đất này nên gã mới không thèm để ý đến bọn họ. Bằng không, với tính cách khoái dùng nỗi sợ hãi để đe dọa thiên hạ của gã, bọn người phản đối e chẳng còn cơ hội mà đoàn tụ với gia đình.
Tại một nơi nào đó tròng vùng Ngũ Sơn, một cuộc họp vô cùng bí mật của những đại nhân vật có thân phận vô cùng đặc thù đang diễn ra. Bọn họ có khoảng mười người, cùng ngồi trên một chiếc bàn gỗ tròn, không có điểm đầu cũng không có điểm cuối, tất cả ngang bằng nhau, tương đương nhau. Những người này gồm bốn nam, sáu nữ: một người đàn ông lực lượng, mặc một bộ giáp bằng kim loại màu vàng óng có kết cấu vô cùng kỳ lạ, toàn thân tỏa ra sức mạnh vô cùng kinh khủng, giống như một thanh thần kiếm vô cùng sắc bén và mạnh mẽ, dư sức hủy thiên diệt địa; lại có một người toàn thân như được bao bọc bởi một lớp khí đen tuyền ma quái, toàn thân phiêu hốt vô cùng như có như không, quỷ dị vô cùng; lại một thiếu phụ thân hình lả lướt, uyển chuyển, phóng túng như một con mèo hoang, mặc một bộ y phục thuộc loại thiếu vải nhất có thể: một bộ yếm nhỏ cỡ bàn tay che không hết được hai ngọn núi lửa trên ngực, một chiếc quần mỏng manh như không có hình tam giác còn nhỏ hơn cả một chiếc quần lót; lại có một lão bà tóc trắng như tuyết, mặt đầy nết nhăn… Tất cả những người này phong thái tuy hoàn toàn khác nhau nhưng thực lực đều vô cùng kinh khủng, so với Quan Tắc Cổ của Thanh Mộc Kiếm Môn tuyệt đối chỉ có hơn, không có kém. Đây chắc chắn là một đội ngũ mạnh nhất trong tất cả những đội ngũ mà Thành Đạt từng gặp qua.
“Đã nhiều ngày như vậy trôi qua mà mệnh lệnh phong tỏa toàn vùng hoàn toàn không có dấu hiệu đình chỉ mà đám người đó cũng không có bất kỳ động tác gì tiếp theo cả.” Người đàn ông mặc giáp vàng uy vũ cất giọng oang oang như chuông đồng phát biểu “Các vị có cao kiến gì để đối phó với tình cảnh hiện tại trước mắt này không?”
“Hắc hắc…” Người ẩn trong khối khí màu đen cười lạnh phát biểu “Nếu ta không nhầm thì đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn dụ rắn ra khỏi hang của tên tu giả đó mà thôi. Thiệt hại của lệnh này với chúng ta cũng chẳng đáng kể. Một triệu tu giả ở nơi này quá đủ để chúng ta sinh tồn rồi. Chúng ta cứ tiếp tục thi gan với gã ta vài chục năm rồi hãy tính tiếp là được!”
“Âm Ma nhà ngươi nói hay lắm!” Thiếu phụ ăn mặc kiểu ‘con nhà nghèo’ bực bội hừ lạnh một tiếng phản bác “Sao ngươi dám chắc rằng gã ta chỉ tiến hành phong bế chúng ta rồi không làm gì nữa? Đừng quên gã ta là kẻ danh chính ngôn thuận nắm quyền làm chủ của cả vùng Ngũ Sơn này. Đồng nghĩa với việc đó là gã có thể làm rất nhiều việc mà những kẻ sống trong bóng tối chúng ta không thể làm được.”
Những người khác nghe vậy thì gật đầu tán đồng. Một kẻ nắm quyền khống chế một vùng, dù chỉ là nắm quyền trên danh nghĩa cũng có trong tay vô số quyền lực và khả năng mà những kẻ tồn tại trong bóng tối như bọn họ không thể có được. Đó là chưa kể bọn họ có rất nhiều vấn đề úy kỵ, bó buộc tay chân, có nhiều việc dù có muốn cũng không thể làm được!
“Ta đề nghị chúng ta chọn lấy vài người khéo ăn khéo nói chính thức đến nói chuyện với gã ta. Tốt nhất là hai bên có thể chính thức ngừng đối đầu với nhau tại đây, hợp tác với nhau cùng chia sẻ vùng Ngũ Sơn này. Bằng không… Hừ! Chúng ta lập tức dùng sức mạnh oanh đỉnh tiêu diệt gã ta, không cho gã kịp giở bất kỳ trò gì ra nữa. Còn những kẻ khác… Hắc hắc hắc… Tĩnh Thiên Quốc giờ đây đã đại loạn. Ai còn tâm trí nào để ý đến bọn ta?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện