[Dịch]Huyết Luyện Ma Quân- Sưu tầm
Chương 27 : Chương 27
.
Đuổi được vị khách đáng nguyền rủa Nguyễn Anh Tuấn đi rồi, sắc mặt Thành Đạt lập tức trở lên âm trầm, lạnh lẽo. Đôi mắt gã thỉnh thoảng lại léo lên những tia sáng đầy tà ác và hung hãn. Đầu óc gã xoay chuyển liên tục giữa những sự phẫn nộ, điên tiết vì sự yếu kém của bản thân và niềm vui sướng vì không những thoát được việc phải làm tôi đòi cho kẻ khác mà còn có thêm được một cơ hội cực kỳ thuận lợi để mở rộng và phát triển thế lực của bản thân. Rất lâu sau, Thành Đạt cuối cùng cũng thoát được cuộc chiến ‘ngớ ngẩn’ này mà hoàn toàn tỉnh táo lại để có những hành động chính xác và kịp thời, đem lại cho gã những lợi ích phi thường to lớn.
“Gọi Cao Sơn!”
Thành Đạt lạnh lùng ra lệnh. Âm thanh chưa dứt, gã tu giả Cao Sơn đã vội vã tiến vào. Gương mặt gã ta hưng phấn vô cùng, ánh mắt, nụ cười đều cực kỳ rạng rỡ. Rõ ràng, đây là hiệu quả của việc tên Nguyễn Anh Tuấn đến tự mình đến Thanh Mộc Cốc mà ra. Chứng kiến điều này, Thành Đạt dù trong lòng vừa tức giận, chửi rủa tên vô dụng này vừa cảm khái sự đáng sợ của danh tiếng nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ lạnh lùng ra lệnh
“Ngươi lập tức viết thư mời các nhân vật ra quyết sách của sáu gia tộc và ba môn phái đến gặp ta để nói chuyện. Ngoài ra, tin tức Thiên Phượng Cung đã chiêu mộ chúng ta lập tức theo con đường bí mật truyền ra ngoài. Làm sao cho càng lớn càng tốt nhưng tuyệt đối không được chính thức thừa nhận điều này với bất kỳ ai.”
Vừa nghe Thành Đạt chính thức xác nhận rằng vị đại nhân của Thiên Phượng Cung đến tìm bọn họ là để chiêu mộ bọn họ, tên Cao Sơn lập tức hưng phấn đến mức mặt mũi cứ như đang nở hoa, chân tay luống cuống như thể thần hồn gã đã bay lên chín tầng mây. Thành Đạt thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng nhắc nhở tên thủ hạ ngu xuẩn kia. Tiếng dằn hơi lạnh lẽo đầy tà khí đó khiến cho Cao Sơn giật bắn mình. Gã lập tức kinh hoàng nhớ ra sự tàn ác kinh khủng của ông chủ và thầm hận bản thân tại sao lại dám to gan lớn mật mất tập trung khi đang đứng trước mặt ông chủ. Thảm rồi! Làm ông chủ phật ý! Số phận gã thảm rồi! Nhưng trước sự kinh ngạc của Cao Sơn, Thành Đạt không trừng phạt gã mà chỉ phẩy tay cho gã ta lui ra làm việc. Cảm thấy như được phúc tinh chiếu mạng, tránh được một kiếp, Cao Sơn lập tức ba chân bốn cẳng chạy vọt khỏi đại điện, lập tức lao đi làm việc. Nhìn dáng vẻ đó của Cao Sơn, Thành Đạt không thể không lắc đầu ngán ngẩm. Nếu không phải cuộc nói chuyện vừa rồi với Anh Tuấn khiến gã mở mang đầu óc, hiểu được rằng ‘sợ hãi tuyệt đối’ không phải là phương pháp cai trị đúng đắn và bền lâu thì có lẽ vừa rồi gã đã trừng phạt tên thuộc hạ ngu ngốc đó một cách thật thảm khốc rồi. ‘Chậc! Phải mau chóng tìm ra phương pháp cai quản khác phù hợp hơn mới được.’ Thành Đạt nhún vai tự nhủ.
“Quý thính giả nghe đài chú ý!” Âm thanh đầy phấn khích của phát thanh viên của hệ thống radio từ chiếc pháp khí nhỏ bé vang vọng khắp hang cùng ngõ hẻm của Tĩnh Thiên Quốc “Chúng tôi xin thông báo cho các vị một thông tin chấn động có thể ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn bộ thế cục trên phạm vi cả nước...”
Tin tức Thiên Linh Phái được Thiên Phượng Cung quăng xuống một nhành ô liu chào mời vừa được đài phát thanh radio truyền đi tuy không thể nói là làm oanh động giới tu giả của Tĩnh Thiên Quốc nhưng cũng có thể coi là cơn địa chấn thực sự đối với các thế lực, môn phái, tổ chức tu giả lớn nhỏ trong toàn vùng Sơn Đông. Tĩnh Thiên Quốc vốn chỉ là quốc gia nhỏ bé, yếu ớt. Tu giả Trúc Cơ kỳ chính là lực lượng lao động, sản xuất, chiến đấu chủ yếu. Trong đó, đám tu giả xuất thân từ thổ phỉ, lính đánh thuê chính là lực lượng chiến đấu tinh nhuệ, thiện chiến, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nhất. Thiên Linh Phái hoành không xuất thế, trong vòng chưa đầy một năm đã mạnh mẽ nuốt gần như trọn vẹn đám thổ phỉ và các tổ chức lính đánh thuê trong vùng vốn đã phạm vào đại kỵ của những môn phái tự cho mình là kẻ thống trị, quản lý toàn khu vực như Sơn Đông Phái. Nếu không vì tình hình hiện tại vô cùng đặc thù có lẽ đám đại môn phái này đã ‘dạy cho Thiên Linh Phái một bài học’ từ lâu rồi. Tiếp đó, Thiên Linh Phái lại bất thần tấn công rồi tiêu diệt luôn Thanh Mộc Kiếm Môn, một môn phái có thực lực chiến đấu mạnh mẽ lừng danh trong cả khu vực. Đây thực sự là một hành động khiến cho những kẻ vốn có thần kinh nhạy cảm trong vùng giật mình khiếp hãi, nhưng cũng khiến cho nhiều thế lực phải è chừng, một mặt im lặng quan sát thu thập thêm thông tin tình báo, một mặt âm thầm chuẩn bị lực lượng để đối phó với tên ngông cuồng, mới nổi này. Sơn Đông Phái vì muốn khẳng định quyền thống trị của mình đối với cả khu vực. Các môn phái lớn hơn thì muốn tự bảo, ra tay vì e sợ Thiên Linh Phái sẽ ra tay với bọn họ trong tương lai. Còn các tổ chức nhỏ yếu khác thì đơn giản là muốn bám chân kẻ mạnh để dây máu ăn phần trong chiến tranh. Dù vì lý do gì thì việc các thế lực lớn trong vùng quyết định cùng hợp lực ra tay đối phó với Thiên Linh Phái đã là một việc được quyết định xong. Nhưng tin Thiên Linh Phái được một đại môn phái là Thiên Phượng Cung đã khiến cho tình thế ván cờ địa chính trị trong vùng lập tức thay đổi về căn bản. Sơn Đông Phái hùng mạnh, lịch sử lâu đời, thế lực vững chắc, quan hệ sâu rộng, nhưng thân cô thế cô trong khi Thiên Linh Phái nhỏ yếu mới quật khởi lại có cái ô khủng bố che đầu. Xét về tổng thể, hai bên bỗng chốc đã trở lên cân bằng nhau. Mỗi bên đều đã có ưu thế riêng, khiến cho bên kia tuyệt đối không thể coi thường, khinh cử vọng động. Sơn Đông Phái và các thế lực phụ thuộc, ủng hộ bọn họ càng nỗ lực củng cố lực lượng, tăng cường cảnh giác đối với Thiên Linh Phái nhưng các môn phái, gia tộc, tổ chức thế lực không ăn cánh với bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng tập hợp xung quanh Thiên Linh Phái nếu như Thiên Linh Phái có thể thỏa mãn được những đòi hỏi về lợi ích tương xứng cho bọn họ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về Thanh Mộc Cốc, chờ đợi những hành động tiếp theo của Thiên Linh Phái.
Lúc này, Thành Đạt lại đưa ra một loạt những hành động mới gây bất ngờ cho toàn thể những kẻ đang theo dõi phải bất ngờ. Chỉ vài ngày sau khi tin tức Thiên Phượng Cung chiêu mộ gã được đài phát thanh truyền ra, Thành Đạt triệu tập một cuộc họp của các nhân vật ra quyết sách của các gia tộc, môn phái đã đầu phục về với gã. Cuộc họp mặt như vậy đương nhiên khiến cho các thế lực khác trong vùng dõi mắt quan sát. Dựa trên những hành động to gan lớn mật của Thiên Linh Phái trong vòng một năm nay, không ít người dự đoán về một cuộc chiến mở rộng ảnh hưởng đầy máu tanh sắp đến của Thiên Linh Phái. Nhưng hành động tiếp theo của đám người này lại nằm ngoài dự tính của tất cả bọn họ, toàn bộ sáu gia tộc, ba môn phái đồng loạt đem một số thành viên hạch tâm, tư chất ưu tú của mình đến Thanh Mộc Cốc rồi bế quan luôn tại đó. Tiếp đó, một thông tin chấn động nữa được hệ thống radio truyền đi khắp Tĩnh Thiên Quốc:
‘Thiên Linh Phái mở trường học đào tạo tu giả tại Thanh Mộc Cốc. Bất kỳ tu giả nào chỉ cần có đủ linh thạch hay có bảo vật trân quý tương ứng đem nộp lên cho Thiên Linh Phái lập tức có thể từ thư viện của Thiên Linh Phái chọn ra một công pháp, pháp quyết tu luyện thích hợp với tu giả đó, thậm chí cả Thiên Long Kiếm Quyết, công pháp tu luyện siêu cường cấp sáu cũng không phải ngoại lệ. Ngoài ra, Thiên Linh Phái còn mở ra cả tòa Thiên Cư Phúc Địa Phủ danh tiếng lẫy lừng để cho những tu giả lắm tiền nhiều của thuê một chỗ làm nơi tu luyện.’
Công pháp cao cấp nghĩa là gì? Cái này thì đến một gã tu giả ngu dốt nhất cũng có thể định nghĩa được! Giá trị của một bộ công pháp tu luyện cao cấp cũng là thứ mà không thể dùng tiền bạc, linh thạch ra mà đo đếm được. Ngay tại những đại môn phái thế lực sâu như biển, bảo vật nhiều như rừng, những công pháp tu luyện cấp ba, cấp bốn trở lên cũng là những bảo vật vô giá, được dùng làm phần thưởng cho những đệ tử có tư chất tu luyện xuất sắc hay lập được nhiều công lao cho môn phái. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện dùng linh thạch mà đổi lấy công pháp cao cấp. Ngay cả trên thị trường chợ đen, vốn là nơi ‘không gì không thể mua bằng linh thạch’, thì những công pháp cao cấp cũng không phải là thứ mà những kẻ không có thế lực khổng lồ chống lưng có thể kiếm được. Còn Thiên Cư Phúc Địa? Đây không phải chỉ là một động phủ tu luyện với những cấm chế bảo vệ mạnh mẽ, có thể phóng to thu nhỏ, bỏ túi mang theo người của các tu giả bình thường có thể dùng vài triệu hay vài chục triệu viên linh thạch cấp bốn là có thể mua được. Tòa động phủ này phải dùng cụm từ ‘thánh địa tu luyện’ để gọi mới đúng. Nguyên liệu chế tạo cơ bản nhất của Thiên Cư Phúc Địa chính là cả một tòa linh nhãn chi sơn, linh khí cực kỳ nồng đậm và phải do các đại tu giả Kết Đan kỳ tinh thông luyện khí thuật đích thân ra tay luyện chế trong vòng ít nhất là mười năm. Ngoài ra những thứ khác như phòng ốc tu luyện, luyện đan, luyện khí, tập luyện pháp thuật, linh điền trồng linh thảo, linh lương, chuồng nuôi linh thú,... đều phải được các trận pháp đại sư bố trí các trận pháp, cấm chế hỗ trợ hết sức đặc biệt, nâng cao tỷ lệ thành công trong mọi công việc tu luyện, luyện tập của các tu giả lên không chỉ một, hai phần. Thiên Cư Phúc Địa không phải là thứ mà một môn phái bình thường có thể có. Ngay tại các đại môn phái lớn thì những thứ như Thiên Cư Phúc Địa cũng không phải là thứ mà một tu giả Kết Đan kỳ bình thường có thể sở hữu và bất kỳ ai sở hữu nó cũng coi như bảo vật, giữ khư khư một mình sử dụng, tuyệt đối không chia sẻ cùng ai cả. Vì thế, không một tu giả dám tin vào tai mình khi radio đưa ra thông tin về việc Thiên Linh Phái mở những món bảo vật này ra cho mọi tu giả, bất kể thân phận đều có thể sử dụng, chỉ cần có linh thạch trao ra là được! Nhưng ngay sau khi vượt qua chút ngại ngùng, sợ hãi đó, tất cả các tu giả kể cả là tán tu vô môn vô phái hay đám đệ tử môn kiêu ngạo, thậm chí cả mấy lão đại tu giả Kết Đan kỳ, trưởng lão của các thế lực, gia tộc, môn phái bất kể lớn, nhỏ từ khắp nơi trong cả nước thậm chí cả ở các nước xung quanh cũng ùn ùn kéo đến Thanh Mộc Cốc, chồng linh thạch trong túi ra thành hàng núi nhỏ để đổi lấy một cuốn công pháp tu luyện mà họ mong muốn. Tuy giá bán của những cuốn công pháp này tuyệt đối không phải là thấp, đặc biệt là cuốn công pháp cấp sáu Thiên Long Kiếm lừng danh kia thì càng là giá tận trên trời nhưng không vì vậy mà khiến cho những ‘vị khách hàng’ này nhíu mày lấy một cái. Tu giả một khi đạt đến những đẳng cấp như bọn họ rồi thì luôn sẵn sàng vì bảo vật quý giá mà liều mạng, xá gì chút linh thạch ‘cỏn con’ đó. Trong một thời gian dài, Thanh Mộc Cốc chật cứng các vị tài chủ rộng rãi, đem đến cho Thành Đạt những khoản thu nhập không thể tưởng tượng nổi. Tất nhiên, không phải tu giả nào đến Thanh Mộc Cốc cũng có đủ số linh thạch để mua được quyển công pháp mà họ mong muốn. Nhất là các vị khách hàng xuất thân là tán tu, có trình độ pháp lực khá cao như Ngưng Dịch kỳ hay Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám, thứ chín, những người muốn mua công pháp chất lượng cao thì lại càng khó có khả năng có đủ. Khi đó, vị khách hàng này sẽ lập tức móc trong túi chứa đồ ra những bảo vật mà anh ta hoặc cô ta vất vả tranh đấu cả đời mới có được để bù vào chỗ khuyết thiếu. Những vị tu giả này, trên người ai cũng có một hai món đồ tốt. Tài liệu, pháp bảo, sách vở quý hiếm, linh dược, linh thú, thậm chí cả tin tức tình báo hữu ích... tất cả đều được quy ra thành linh thạch với giá cả khá hợp lý khiến cho hai bên trao đổi, đều hài lòng. Nếu như ngay cả đồ trong túi cũng không thể đủ giá trị của công pháp đó thì vị tu giả đó có thể gia nhập vào đội mộ binh của Thành Đạt, ký hợp đồng đánh thuê và lập tức được trao công pháp miễn phí, ngay lập tức. Thu hoạch từ việc bán pháp quyết, công pháp tu luyện lớn đến mức khiến bất kỳ ai cũng phải kinh hãi. Ngoài số lượng linh thạch, tài liệu quý giá vô cùng kinh người còn có không ít sách vở trân quý. Trong số đó không ngờ có cả một cuốn sách dạy cách sử dụng tà khí để tôi luyện một loại ma thuật vô cùng tà ác. Nếu như có thể tu luyện thành thì một tu giả Ngưng Dịch kỳ cũng hoàn toàn có thể ‘hấp diêm’ bất kỳ tu giả Kết Đan kỳ nào. Quyển sách này lập tức trở thành của riêng của Thành Đạt, không ai có thể tranh dành.
Trong một căn mật thất tại Thanh Mộc Cốc, Thành Đạt trần như nhộng, ngâm mình trong một cái bồn nước thuốc, chỉ thò ra mỗi cái đầu trên mặt nước để lắng nghe một tên thuộc hạ đứng ngoài báo cáo những sự vụ diễn ra trong ngày. Đầu óc gã liên tục hoạt động với công suất cao nhất để sắp xếp lại các mưu kế, tính toán của mình. Không phải vô cớ mà Thành Đạt mở rộng kho thư viện công pháp, pháp quyết trân quý mà Thanh Mộc Kiếm Môn đã mất cả ngàn năm không ngừng tranh đoạt, cướp bóc mới tích lũy ra được cho thiên hạ cùng chung hưởng chỉ đổi lấy một ít linh thạch, tài liệu như vậy! Thực ra đây chính là một bước trong kế hoạch, một mũi tên bắn trúng ba con chim của gã: hành động ‘rộng rãi’ của Thành Đạt đã mang lại cho gã ba thứ quan trọng nhất đối với gã hiện này là linh thạch, danh tiếng và thời gian.
Thiên Linh Phái chỉ vừa quật khởi, lại quật khởi quá nhanh. Sự vụ rắc rối cần giải quyết nhiều như châu chấu. Nhưng vấn đề làm gã đau đầu nhất là đám gia tộc, môn phái mới đầu về kia. Bọn người này không ai không phải là ‘cáo già thành tinh’, gian xảo không để đâu cho hết, trong khi Thành Đạt vẫn chỉ là một con nghé non, chưa có nhiều kinh nghiệm quản lý công vụ. Thiên Linh Phái giống như một con hổ non đứng trước một bầy sói xám. Nếu như đám người này mà nảy sinh dã tâm, âm thầm giở thủ đoạn thì gã vô phương đối phó. Vì vậy, gã thẳng tay nhét mấy cuốn công pháp cấp năm, cấp sáu đó vào mồm chúng, làm cho chúng mừng rỡ, vội vội vàng vàng bế quan tu luyện, không còn thời gian để phá bĩnh gã nữa. Việc gã cho thiên hạ thoải mái đến mua sách công pháp cũng nhằm vào mục tiêu tương tự như vậy. Tu luyện công pháp, đặc biệt là công pháp cấp cao đâu phải là việc chỉ cần một, hai tháng là xong. Khoảng thời gian đó quá đủ để Thành Đạt ổn định đại cục. Không những thế, gã còn thu được rấ nhiều lợi ích khác: thanh danh cũng là một trong số đó.
Trước khi mưu kế này được thực hiện, Thiên Linh Phái về cơ bản vẫn chỉ là một môn phái vô danh tiểu tốt tại Tĩnh Thiên Quốc thậm chí cả ở tại khu vực Sơn Đông này. Một loạt hành động cướp bóc, tấn công các tổ chức thổ phỉ, lính đánh thuê, Thanh Mộc Kiếm Môn và cả việc môn phái này được một đại môn phái như Thiên Phượng Cung tung ra cành ô liu chào đón... chỉ có thể khiến cho những vị tai to mặt lớn, những đại nhân vật hùng tài đại lược và một ít những người ‘vô công rồi nghề’ có thời gian rảnh rỗi mà để tâm đến tình hình chính sự của khu vực mới biết đến tên tuổi bọn họ, còn hầu hết tu giả hoặc là điên cuồng tu luyện hoặc cắm đầu cắm cổ, chạy vạy khắp nơi lo cơm từng bữa thì chắc chắn không thể biết đến tên tuổi của môn phái này. Điều này đồng nghĩa với việc trong giới tu giả Sơn Đông, danh tiếng của Thiên Linh Phái vẫn kém xa bất kỳ một gia tộc, một tổ chức, một thương hội lâu năm nào trong vùng. Nhưng sau khi Thành Đạt cho phép toàn bộ các tu giả chỉ cần có tiền là có thể đến Thanh Mộc Cốc đổi lấy công pháp chất lượng cao thì mọi chuyện hoàn toàn thay đổi. Tu giả tán tu thiếu nhất cái gì? Chính là công pháp tốt để tu luyện. Hầu hết tu giả tán tu Ngưng Dịch kỳ vẫn chỉ tu luyện những công pháp bậc ba bình thường hoặc thấp kém hơn nữa là một ví dụ điển hình cho việc đời sống tu luyện của bọn họ kham khổ đến mức độ nào. Việc Thành Đạt mở cửa thư viện đối với đám tu giả này chẳng khác nào một cơn mưa rào giữa đại hạn. Khắp Tĩnh Thiên Quốc có thể có tu giả không biết đến sự tồn tại của cả những đại môn phái uy danh hiểm hách như Lục Đại, Thiên Phượng Cung... nhưng tuyệt đối không có tu giả nào không biết đến Thiên Linh Phái và việc Thiên Linh Phái mở cửa thư viện cho mọi người đều có cơ hội học tập. Thanh danh và địa vị của Thiên Linh Phái trong lòng các tu giả ở Tĩnh Thiên Quốc, đặc biệt là trong giới tán tu, rực rỡ như mặt trời chính ngọ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện