[Dịch]Huyết Luyện Ma Quân- Sưu tầm
Chương 17 : Chương 17
.
Bước đầu tiên của việc luyện tập cho đám lính hàng binh vốn là thổ phỉ giờ là đội quân có tên Cao Thủ của Thành Đạt đã xong thì gã liền bắt đầu luôn bước thứ hai. Gã đích thân kiểm tra tài năng của từng người để tìm ra những người ưu tú nhất có tiềm năng phát triển nhất để tạo ra hạch tâm cho đội ngũ và bắt đầu huấn luyện đặc biệt cường độ cao cho họ, nhằm ép họ phải phát huy hết tất cả những tinh túy vốn có của họ. Tiếp đó, Thành Đạt tiến hành chia lại đội ngũ của đội quân này, dựa theo những thông tin gã thu được từ lần kiểm tra trước đó để sắp xếp các chức vụ đội trưởng, chỉ huy các đơn vị binh lính. Tất cả mọi việc đều xong đâu đấy, gã mới chuyển sang bước huấn luyện kế tiếp. Gã thiết lập lại một chương trình huấn luyện mới cho toàn quân của đội quân Cao Thủ, chấm dứt đợt huấn luyện hành hạ cả thể xác và tinh thần và chuyển họ sang chương trình huấn luyện nhẹ nhàng hơn, mang tính xây dựng, phát triển hơn. Mục tiêu của đợt huấn luyện này nhằm giúp những tu giả vốn đã quen với hình thức chiến đấu đơn độc hay phối hợp chiến đấu quy mô nhỏ này hiểu được sự khác biệt giữa chiến tranh đoàn đội với chiến đấu đơn độc quy mô nhỏ. Thành Đạt tin rằng chỉ cần bọn họ biết được những điều này, với kinh nghiệm, tư chất và tài trí của họ, họ tự khắc có thể tìm ra cách thức để có thể tự chuyển mình thành những người lính thực thụ, không cần một gã ‘gà mờ’ thiếu đầu, thiếu đuôi như Thành Đạt phải dạy (thực tế, với kinh nghiệm, kiến thức và tính cách của Thành Đạt thì có khi càng dạy thì tình hình sẽ càng trở lên tệ hại hơn.)
Tiến hành đồng thời với đợt huấn luyện toàn quân lần này, Thành Đạt cũng cho mở hẳn một lớp huấn luyện sĩ quan chỉ huy cho những viên chỉ huy gã vừa mới bổ nhiệm. Để làm được điều đó, Thành Đạt không hề ngần ngại bỏ vốn ra mua những tin tức tình báo từ cả gã Đầu Đen và vị đại cả đáng kính của gã, rồi phái tên Huyết Yêu Kim Đan dưới tay đi khắp nơi, thẳng tay bắt cóc những tu giả từng có kinh nghiệm chỉ huy quân đội, những giáo viên đào tạo chiến tướng cấp thấp có danh tiếng... đem về Thiên Linh Sơn đứng lớp. Gã cũng không tiếc tiền của đầu tư mua những trang thiết bị dạy học luyện tập đạt tiêu chuẩn cung cấp cho lớp học. Có tướng làm quan, có gan làm giàu. Làm mạnh tay như vậy nên không khó hiểu khi Thành Đạt nhanh chóng thu được những thành tựu đầu tiên rất đáng khích lệ. Đội quân Cao Thủ trong vài tháng đã chuyển hóa từ một đám thổ phỉ ô hợp, thô lỗ, thành một tổ chức có kỹ luật và biết vâng lời bề trên, hiện nay lại dần chuyển hóa thành một đội quân thiện chiến thực thụ (theo tiêu chuẩn của những đội quân mộ binh). Nhưng...
Thành Đạt ngồi trong đại điện tay cầm một tờ danh sách các tổ chức thổ phỉ và đoàn đội tu giả cấp thấp trong Tĩnh Thiên Quốc sắc mặt âm trầm như nước. Hiện tại trong tay gã đang có hai đội quân nho nhỏ: một đội là tinh binh và một đội là mộ binh. Cả hai đều chỉ mới ở giai đoạn cơ bản của quá trình hình thành, còn rất lâu mới đạt được đến trình độ của một đội quân chân chính. Cũng vì nguyên nhân này mà cường độ huấn luyện của bọn họ đều rất căng thẳng, với nhiều hạng mục phức tạp, đòi hỏi nhiều sự đầu tư tiền của và công sức. Đi kèm theo đó: chi phí tiêu hao mỗi ngày của hai đội quân này là một con số vô cùng kinh khủng. Chỉ vài tháng sau khi đoạt được một lượng lớn tài vật của Thiên Kiếm môn, Thành Đạt đã lại lâm vào cảnh cháy túi, thiếu tiền trầm trọng. Khó trách tại sao chỉ có các môn phái lớn, tiền nhiều của lắm mới có thể nuôi nổi quân đội a! Thiếu tiền đương nhiên phải tìm cách kiếm tiền. Nhưng kiếm bằng cách nào đây? Linh điền trong môn phái chỉ mới cho người ta thuê chưa lâu. Phải vài tháng nữa mới họ mới có thể thu hoạch và mới có tiền đem nộp tô cho môn phái. Mấy cửa hàng kinh doanh cỏn con của lão Trần Khoáng chẳng thể cho bao nhiêu thu nhập. Thành Đạt chỉ còn một con đường kiếm tiền duy nhất: đi cướp của người khác. Tờ danh sách trên tay Thành Đạt chính là thông tin về những con mồi mà gã có thể nhắm đến. Một bảng danh sách của tử thần.
Nếu là ở một thế giới khác thì Thành Đạt đương nhiên không dám to gan lớn mật có ý nghĩ đi kiếm tiền bằng phương pháp này. Nếu gã làm như vậy, chắc chắn gã sẽ phạm vào chúng nộ, trở thành mục tiêu công kích, công địch chung của cả thiên hạ. Nhưng may mắn cho Thành Đạt là gã đang ở thế giới tu giả. Tu giả tại thế giới này có thể phân ra làm hai hạng người chính là đệ tử môn và tán tu. Đệ tử môn là những tu sĩ thuộc về các môn phái, gia tộc đàng hoàng, có thế lực chống lưng và được cao thủ bảo trợ, còn tán tu là những người không môn không phái, lang thang khắp nơi, tự mình tìm nguồn sống, bảo vệ tính mạng. Tu giả muốn tu luyện thành công, hi vọng bước vào con đường đại đạo, thành tiên thành thần thì cần có đại lượng linh đan, linh thạch cuồn cuộn cung ứng không ngừng. Chỉ cần nhìn việc các tu giả đệ tử môn có cả một ngọn núi lớn chống lưng, mà còn bị linh đan, linh thạch, pháp bảo, công pháp khiến cho khổ sở thiếu điều muốn phát điên thì có thể thấy các tán tu không môn không phái đau khổ vì những vấn đề này như thế nào. Để có được những thứ cần thiết cho bản thân, tu giả tán tu không còn cách nào khác ngoài việc liều mạng xông pha vào những nơi nguy hiểm để tìm kiếm tiên duyên, thiên tài địa bảo hay bán sức lao động để đổi lấy chút tiền công còm cõi của đám tu giả quyền thế... nhưng phổ biến nhất vẫn là đi cướp đoạt tài bảo của người khác. Thổ phỉ chính từ đây mà sinh ra. Đối với tình cảnh này, các môn phái, gia tộc lớn dù dư sức bình ổn, loạn lạc, tiễu trừ thổ phỉ nhưng hầu hết đều ngoảnh mặt làm ngơ không lý đến sự đau khổ của nhân thế. Không những vậy, chúng còn chẳng ngại ngần quạt gió theo mưa, lợi dụng sự hỗn loạn này để mưu lợi cho bản thân. Trong mắt đám tu giả đệ tử môn đó, các tổ chức thổ phỉ, tán tu chẳng khác gì những quân xanh, là đối tượng luyện tập thực chiến cho đám đệ tử con cưng của chúng; vừa là những con lợn nuôi trong lồng, chúng lợi dụng họ đi ‘gom hàng’ ở khắp nơi rồi ra tay cướp đoạt tất cả của họ khi họ đã phát triển đến một mức độ nhất định; vừa là đám lính đánh thuê, đám ‘mộ binh’ tạm thời, những tu giả sẽ phải thế mạng cho đám đệ tử của chúng khi hữu sự... Chính vì những lý do này mà thế giới tu giả lại tàn khốc và tanh máu đến như vậy! Người người đấu tranh, nhà nhà cướp đoạt, mạnh ăn thịt yếu, bẩn thỉu, đê tiện không khác gì thế giới hoang dã của lũ thú vật. Tại một thế giới như thế này, việc một môn phái, dù chỉ là môn phái nhỏ như hạt mè hạt đậu ra tay tiêu diệt, cướp bóc các tổ chức tán tu không chỗ dựa hay tổ chức thổ phỉ là điều hoàn toàn bình thường, không có gì phải thắc mắc cả. Nói cách khác, việc Thành Đạt định dùng việc đi ăn cướp của thiên hạ để giải quyết tình trạng khó khăn tài chính của bản thân là việc thiên kinh địa nghĩa tại cái thế giới man rợ này. Dĩ nhiên, ngược lại cũng vậy!
Vấn đề đau đầu là bây giờ Thành Đạt nên phái đội quân nào đi thực hiện nhiệm vụ ‘lấy chiến tranh nuôi chiến tranh’ này đây. Tên Huyết Yêu Kim Đan là lựa chọn tốt nhất cho công việc này. Chỉ cần tên này xuất mã, thì Thành Đạt chắc chắn sẽ thu được những khoản lợi ích kếch xù với chi phí bỏ ra là thấp nhất. Nhưng Thành Đạt lại có một vài ý tưởng khác, có vẻ như còn tốt hơn thế nữa. Trong tay gã có hai đội quân. Tinh binh là một đội quân khá cồng kềnh, di chuyển chậm, không thích hợp với nhiệm vụ kiểu này. Hơn nữa, nghệ thuật huấn luyện đào tạo tinh binh là ‘thao luyện thật nhiều nhưng đánh trận phải thật ít’. Vì vậy, Thành Đạt đương nhiên không có ý định dùng đến bọn họ. Đội quân thứ hai là đội ‘mộ binh’ vốn xuất thân từ thổ phỉ. Đạo quân này sau mấy tháng huấn luyện hành xác của Thành Đạt đã nhũn ra như những con chi chi, tinh thần chiến đấu yếu ớt vô cùng. Bây giờ chính là lúc gã cần phải khôi phục lại tinh thần quyết chiến và lòng tự tin cho bọn họ, đồng thời mộ binh cũng là dạng quân đội đòi hỏi kinh nghiệm thực chiến nhiều nhất trong các tổ chức quân đội. Chỉ có trong những hoàn cảnh chiến đấu ác liệt thì quân lính của kiểu quân đội này mới có thể trở thành những chiến binh chân chính. Câu nói: mộ binh là đạo quân không uống máu thì không thành tài cũng không phải là câu nói ngoa ngắt gì cho cam. Do đó, Thành Đạt quyết định để cả gã Huyết Yêu Kim Đan và đội tinh binh Huyết Luyện ở nhà, tiếp tục tập luyện còn bản thân sẽ mang theo đội mộ binh Cao Thủ đi tiến hành thực chiến đồng thời cướp đoạt tài sản thiên hạ luôn thể. Ngoài ra,... hắc hắc hắc... Nhưng trước khi xuất phát, gã còn một việc quan trọng nữa phải làm.
Thành Đạt rời khỏi đại điện Thiên Linh Đường, quay trở lại Lãnh Vụ Cốc, tiến thẳng đến Huyết Trì của gã. Lúc này, bên cạnh Huyết Trì đã có thêm một tế đàn hình dáng cổ xưa, rất đơn giản, màu huyết dụ. Ba tên Huyết Yêu đứng xung quanh tế đàn đang không ngừng há mồm phun huyết khí vào tế đàn, liên tục luyện hóa nó. Thành Đạt gật đầu hài lòng, vung tay lên bắn ra một đạo pháp quyết vào ba tên Huyết Yêu. Ba tên liền ngừng việc đang làm lại, từ từ đứng dậy, uể oải đi vào trong Huyết Trì, xem ra việc luyện chế tế đàn làm chúng bị tổn hao không ít. Nếu không từ từ nghĩ ngơi và bồi bổ thì chẳng bao lâu nữa sẽ thành một đám phế yêu vô dụng, không làm được bất kỳ việc gì nữa.
Thành Đạt không để ý đến đám Huyết Yêu mà chăm chú quan sát tế đàn kia vừa gật gù không ngớt. Gã hơi lùi lại, móc trong nạp giới ra một đống tài liệu quý giá đem ném hết vào trong Huyết Trì. Huyết Trì lại sôi lên sùng sục giống như dung nham núi lửa vậy. Thành Đạt lại bắn thêm một đạo pháp quyết nữa vào tế đàn bên cạnh, miệng liên tục lẩm nhẩm niệm chú ngữ. Tế đàn khẽ rung lên một chút rồi từ từ bay lên khỏi mặt đất, hướng Huyết Trì bay đến, chậm rãi hạ xuống lòng Huyết Trì, từ từ chìm nghỉm, biến mất trong đó. Thành Đạt vẫn chưa có ý dừng lại. Gã liên tục khoa tay múa chân bắt quyết niệm phép liên hồi kỳ trận, bắn ra hàng loạt những đạo pháp quyết đủ mọi màu sắc xuống Huyết Trì. Một loạt những màn quang mang rực rỡ, đủ mọi màu sắc bắn lên từ Huyết Trì, bao bọc lấy nó hoàn toàn như một lớp vỏ trứng gà tuyệt mỹ. Thành Đạt mỉm cười thỏa mãn, bắn thêm một đạo pháp quyết nữa. Quả trứng ánh sáng Huyết Trì được bao bọc bởi quang mang liền nhẹ nhàng bay lên, từ từ thu nhỏ lại bay đến gần gã. Thành Đạt há to miệng ra. Quả trứng khẽ rung lên rồi chui tọt luôn vào miệng gã. Cuối cùng Huyết Trì của gã cũng đã luyện chế thành công. Từ giờ gã có thể thoải mái vận dụng nó như một món pháp bảo lợi hại mà không còn phải cố kỵ điều gì nữa. Có Huyết Trì lợi hại như vậy hộ vệ bên người, Thành Đạt không còn phải lo lắng về bất kỳ điều gì nữa, lập tức mang theo đội quân Cao Thủ xuất phát.
Thành Đạt mang theo hơn hai trăm tên thủ hạ, cẩn thận đi tới. Thế giới tu giả tại Tĩnh Thiên Quốc tuy đều đã được các môn phái, gia tộc, thế lực lớn chia sẻ, đặt quyền cai quản toàn bộ lãnh thổ nhưng thực chất thì bọn họ cũng chỉ quản lý, khống chế được những nơi đông đúc dân cư, giao thương, buôn bán tấp nập như các thành phố, thị trấn, làng mạc, cửa khẩu, bến cảng hay những vị trí hiểm yếu có ý nghĩa quan trọng trong việc trấn giữ cả khu vực xung quanh mà thôi. Hầu hết lãnh thổ của đất nước này đều thực chất là đất vô chủ, không người quản lý và dĩ nhiên là không hề có bất kỳ một luật lệ nào khác ngoài luật rừng và là nơi mà những kẻ vô pháp vô thiên, như thổ phỉ, đạo tặc tha hồ tung hoành ngang ngược, thích làm gì thì làm. Một đoàn quân hơn hai trăm người với mười năm tu giả Ngưng Dịch kỳ là một đội quân khá lớn, một thế lực không nhỏ ở Tĩnh Thiên Quốc nhưng cũng không có nghĩa là không phải là những con dê béo, mồi ngon của các thế lực, tổ chức khác. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng! Chỉ cần có thể sắp xếp hợp lý thì một đội quân nhỏ yếu cũng dư sức tiêu diệt bất kỳ đội quân nào trên đời. Điều này thì Thành Đạt hiểu rất rõ ràng.
Đội quân hai trăm người của Thành Đạt sắp thành đội hình hành quân theo đúng như sách giáo khoa quân sự mà tiến bước. Mười người xếp thành một tiểu đội. Ba tiểu đội hợp thành một trung đội. Hai trăm người chia thành cả thảy bảy trung đội, chia ra làm tiền quân, hai trung đội; trung quân: bốn trung đội; hậu quân, một trung đội. Ba quân giữ khoảng cách vừa phải với nhau khi di chuyển, không quá xa, không quá gần. Tất cả vùng đạp pháp khí phi hành, nhè nhẹ bay trên tầm trời thấp với vận tốc trung bình, vừa phải. Thành Đạt cùng với Hoàng và một tiểu đội tinh nhuệ nhất đóng vai trò chủ soái bay giữa trung tâm của trung quân. Bên cạnh họ là một lá cờ to lớn thêu rõ ràng chữ Thiên Linh, do Thiên Linh kỳ, pháp bảo trấn phái của Thiên Linh Phái, pháp bảo lục phẩm duy nhất trong tay Thành Đạt, huyễn hóa thành. Từ lá cờ, một luồng uy áp vô hình không ngừng tỏa ra, gia tăng cho đoàn quân không ít uy thế bức nhân. Nếu không biết, có thể có người sẽ nhầm họ với một đội quân chính quy thực thụ của một đại môn phái nào đó chứ không phải là một đám quân mộ binh chỉ vừa được hình thành từ việc cưỡng ép một đám thổ phỉ ô hợp. Đây cũng chính là lý do mà Thành Đạt lại giương cao món pháp bảo này đến như vậy. Trong chiến tranh, âm hiểm, bí mật, bất ngờ, độc ác có sức mạnh to lớn là điều không ai cần phải bàn cãi. Nhưng hào nhoáng, kiêu ngạo, khoa trương cũng có sức mạnh của riêng chúng. Vấn đề chỉ là người dụng binh có thể sử dụng được những thứ đó hay không mà thôi.
Liếc mắt nhìn tên Hoàng bay bên cạnh, Thành Đạt có chút suy ngẫm. Hoàng vốn là một cao thủ hiếm có trong tu tiên giới cấp thấp của Tĩnh Thiên Quốc, thực lực chiến đấu của bản thân gã là không cần phải nghi ngờ. Gã ta lại từng là một lão đại của một đội thổ phỉ có danh có lực, trí tuệ, tài cầm quân và kinh nghiệm chiến trường đều không phải là người thường có thể so sánh. Không có gì khó hiểu khi Thành Đạt coi trọng gã ta nhất trong đám tu giả này, coi gã là hạch tâm của toàn quân đồng thời chuyên môn vì gã ta mà định ra chiến thuật chiến đấu. Nhưng có vẻ chỉ như vậy thôi thì vẫn chưa đủ. Thành Đạt vẫn có cảm giác gã đang lãng phí tài năng của tên thủ hạ này. Hay là... Thành Đạt có chút ngần ngại khi trong đầu hiện ra ý nghĩ muốn dốc sức đào tạo Hoàng thành một viên đại tướng chân chính, một người có thể thay thế gã chỉ huy quân đội, xông pha nơi chiến trường, giúp gã có thời gian đi làm những việc khác, cấp bách không kém. Đây thực sự là một ý tưởng rất hay và táo bạo. Nhưng cũng có vẻ là một ý tưởng thiếu thực tế, khi mà lực lượng trong tay Thành Đạt hiện tại là quá yếu ớt và nhất là chính bản thân Thành Đạt cũng đang ở trong giai đoạn cần được đào luyện để trở thành một viên đại tướng thực thụ, rồi còn cả Tả Khuynh đang chỉ huy đội quân Huyết Luyện của gã nữa, tên này cũng là một kẻ có tiềm năng, cần được vun bồi. Thành Đạt có đủ tài lực để vun đắp đào tạo ra ba vị đại tướng sao? Nếu có khả năng đó, gã cần gì phải đau đầu vì chút quân phí của hơn một ngàn người. Không có tiền. Làm gì cũng khó khăn nha!
Lúc này, quân trinh sát phía trước báo về phát hiện ra mục tiêu đầu tiên. Thành Đạt lập tức gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu để tập trung tâm chí cho cuộc chiến trước mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện