[Dịch]Huyết Luyện Ma Quân- Sưu tầm

Chương 15 : Chương 15

Người đăng: 

.
Trong đại điện Thiên Linh Đường hay đúng hơn là nơi từng là đại điện của Thiên Linh Đường, Thành Đạt ngồi trên chiếc ghế xa hoa mà trước đây vốn chỉ dành cho lão sư tổ khốn nạn Trần Khoáng đưa mắt nhìn hơn hai trăm khuôn mặt của đám tu sĩ phía dưới, có một số hoảng sợ, có một số bàng hoàng nhưng phần nhiều là những khuôn mặt kiệt ngạo bất tuân. Nhiều người còn lộ vẻ khinh thường nhìn gã. Điều này cũng khó trách. Thế giới tu giả là thế giới vô cùng dã man, tàn khốc. Địa vị và giá trị của con người hoàn toàn được tính dựa trên thực lực của người đó. Cảnh giới pháp lực của Thành Đạt chỉ là Trúc Cơ kỳ tầng thứ nhất, quá mức yếu kém so với bất kỳ một tên tu giả nào đang đứng ở đây. Theo lẽ bình thường, gã không có cả tư cách đứng trước mặt họ mà nói chuyện chứ đừng nói là cuồng vọng kiêu ngạo với họ như vậy. Bọn người này đều là những tên thổ phỉ, thiếu học thức. Họ cho rằng bọn họ bị Thành Đạt đánh bại và bắt sống chỉ vì Thành Đạt có thế lực sau lưng quá lớn chống lưng mà thôi, không có bất kỳ tư cách gì để kiêu ngạo với họ hết. Đối với những kẻ thô hào như họ, làm như vậy thì dù thắng cũng là bất võ, tuyệt đối không thể khiến họ tâm phục được. Đây là tâm lý chung của những kẻ thấp cổ bé họng hay thất bại trong cuộc sống khi nghĩ về những người thành đạt. Không có gì đáng nói cả. Nhưng trong số những tên tù binh này vẫn có không ít kẻ khôn ngoan hơn người hay chí ít là biết ẩn nhẫn tâm tư, không lộ chút phản kháng nào với Thành Đạt, gã thủ lĩnh tên Hoàng không ngờ cũng nằm trong số đó. “Không tồi! Không tồi!” Thành Đạt gật gù không nóng không lạnh nói “Thật không ngờ một liên minh tạm bợ của một đám thổ phỉ rác rưởi các ngươi lại có thể tạo lập được một chiến thuật lợi hại đến như vậy. Thực sự làm cho bổn nhân phải giật mình không ít. Đáng tiếc! Các ngươi vẫn chỉ là một đám ô hợp, không hơn không kém. Nếu không dù có một đại tu sĩ Kết Đan kỳ hỗ trợ, ta cũng sẽ phải trả giá không ít nếu muốn hạ các ngươi, trong tình huống đó.” Câu nói của Thành Đạt làm cho tất cả bọn tù binh tu giả đều bị bất ngờ. Chúng đều là những người dày dạn khói bụi đường đời, không điều gì là chưa từng gặp qua. Chúng đều biết thân phận hiện tại của bản thân. Bất kể tâm phục hay không phục thì việc tính mạng chúng đang nằm trong tay gã thanh niên trước mặt này là điều không cần phải nghi ngờ. Theo kinh nghiệm của chúng thì mọi tên chủ nhân sau khi bắt được tù binh đều phải thể hiện uy phong của bản thân, tiêu diệt kiêu khí của đám tù binh, khiến cho họ khiếp sợ mà không dám chống đối. Việc thủ lĩnh của phe chiến thắng lại đứng trước mặt tù binh và khen ngợi chiến thuật của chúng là một điều chúng chưa từng nghe nói đến chứ đừng nói là đã gặp. Thực ra thì dự định ban đầu của Thành Đạt là dùng kế đem toàn bộ hơn ba trăm tên thổ phỉ này giết sạch, lấy máu huyết, tử khí, oán hồn của chúng cung cấp thêm cho Huyết Trì của gã. Lý do chính là do gã cực kỳ căm ghét lũ người này, không chỉ bởi vì họ dám đem quân đánh giết đến tận cửa nhà gã mà còn vì tư chất tu luyện, cảnh giới pháp lực, chiến lực và cả tiền bạc của họ cao hơn gã không biết bao nhiêu lần mà kể. Gã rất muốn giết sạch bọn họ cho bõ ghét, nhưng chính thể hiện kinh người của họ trong cuộc chiến cuối cùng đã làm gã phải đè nén cảm xúc bản thân, thay đổi ý định tà ác ban đầu của mình. Đòn chiến thuật ba đợt tấn công liên hoàn lấy lực lượng cao thủ làm mũi nhọn xung kích này thực sự quá kinh khiếp, hoàn toàn có thể coi là khắc tinh của bất kỳ một đội quân tinh nhuệ, thiện chiến nhưng có đẳng cấp pháp lực thấp nào. Chiến thuật này đã gần như làm đảo lộn mọi sắp xếp, kế hoạch của gã, đẩy gã vào bước đường cùng, vô kế khả thi. Nếu không phải trong tay gã còn hai lá bài tối hậu là Huyết Trì tà ác và gã Huyết Yêu có thực lực Kết Đan kỳ kia thì nhiều khả năng kẻ phải ôm hận nơi Lãnh Vụ Cốc chính là Thành Đạt và đội quân Huyết Luyện của gã chứ không phải là đám thổ phỉ kia. Sau cuộc chiến, Thành Đạt đã vắt óc tìm kiếm phương pháp đối phó lại với chiến thuật này nhưng nhanh chóng phải thừa nhận là trừ khi đội quân Huyết Luyện của gã luyện thành thạo được những thủ đoạn còn lại trong Huyết Luyện Ma Pháp nếu không gã vẫn chỉ có thể dựa vào Huyết Trì và Huyết Yêu Kết Đan hai món vũ khí tối hậu kháng cự lại mà thôi. Hiểu được điều này, Thành Đạt cũng lập tức hiểu được nhược điểm trí mạng của bản thân và hiểu được tầm quan trọng của việc phải nhanh chóng có trong tay một đạo quân dù ô hợp nhưng lại có thực lực mạnh mẽ và vũ trang hoàn chỉnh đến như thế nào. Do đó, gã lập tức thay đổi kế hoạch, thay vì giết hết thì lại bắt sống bọn thổ phỉ, hạ cấm chế lên chúng rồi từ từ biến chúng thành thủ hạ của bản thân. Chính vì vậy, gã không thể không dùng những thủ đoạn tâm lý để tránh việc đám người này bị sốc tâm lý mà mất đi sự tin tưởng vào bản thân và cả chiến thuật mà gã đánh giá rất cao kia. Nếu như vậy thì cái được không thể bù nổi cái mất! “Từ giờ ta sẽ là ông chủ của các ngươi, ông chủ duy nhất” Thành Đạt hững hờ nói “Ta sẽ biến các ngươi thành một tập thể hùng mạnh thực thụ, mạnh hơn các ngươi bây giờ gấp hàng nghìn lần, sẽ chấm dứt đời kẻ cướp mạt hạng của các ngươi, đưa các ngươi lên vị thế được cả thiên hạ kinh ngưỡng tôn trọng. Nhưng để đạt được điều đó, các ngươi đương nhiên sẽ phải trả giá không ít. Những ngày sắp tới của các ngươi sẽ là những ngày địa ngục trần gian mà đến tận lúc chết các ngươi cũng không thể quên được. Nếu như không có khả năng chịu đựng thì hãy tự giải quyết bản thân đi. Ta không có ý định nuôi báo cô bất kỳ một ai trên thế gian này. Hãy nhớ lấy lời nói của ta ngày hôm nay.” Nói xong những điều đó Thành Đạt cho bọn họ giải tán, ra khỏi Thiên Linh Đường, tự tìm cách xây dựng nhà cửa mà ở. Đối với bọn tù binh này, hôm nay chỉ tạm đến đây. Bọn người này hiện tại vẫn còn khá nhiều ngạo khí, nếu dùng thủ đoạn cứng rắn gấp gáp rất dễ dẫn đến những việc ngoài ý muốn. Thành Đạt muốn thực sự nắm được chúng, phải từ từ mà rèn giũa, cẩn trọng mới được. Hơn nữa, hôm nay bản thân Thành Đạt cũng có nhiều việc cần phải giải quyết ngay, không thể chậm trễ. Đám tù binh lui xuống rồi thì đội quân Huyết Luyện tiến lên. Thành Đạt dựa theo công lao của họ ban thưởng trọng hậu linh đan, linh thạch, pháp bảo... rồi cho họ lui xuống. Cuối cùng, khi trong đại điện chẳng còn ai khác thì cánh cửa hông nơi đại điện bật mở ra. Ba người đàn ông từ tốn đi vào. Đây đều là ba người quen biết với Thành Đạt. Một người chẳng phải ai xa lạ chính là tên Huyết Yêu Kim Đan của gã, một người là tên Đầu Đen, một đầu lậu buôn bán hàng cấm tại thị trấn Sơn Đông và người còn lại chính là ân nhân của gã, vị đại ca đã nhiều lần cứu giúp Thành Đạt khi gã còn là một đứa trẻ lang thang nơi đầu đường xó chợ ở Sơn Đông. Thành Đạt nhận ra hai người nhưng vẫn không đứng dậy đón tiếp mà vẫn ngồi oai nghiêm trên ghế quý. Gã làm thế không phải vì gã là loại người kiêu ngạo khinh nhân, vừa lên cao đã không thèm nhìn đến ân nhân cũ mà bởi vì gã biết lúc này là lúc cần phải tạo uy chứ không phải là lúc nói chuyện tình cảm. Bất kể Đầu Đen hay vị đại ca đáng kính kia đều không ai không phải là những người cực kỳ ghê gớm. Họ có thể vì tình nghĩa mà không cần đến tính mạng nhưng tuyệt không bao giờ là hạng người lúc nào cũng điên cuồng vì tình nghĩa. Trong công việc, họ là những người cực kỳ rạch ròi, phân biệt công, tư rõ ràng. Nếu không như vậy, họ khó có thể ngồi được tại vị trí mà họ đang ngồi cũng như nếu Thành Đạt không phải là hạng người quyết liệt thì bây giờ gã vẫn chỉ là một tên đệ tử trồng linh lương kiếm sống trong Thiên Linh Phái mà thôi. Hiện tại, Thành Đạt cho mời họ đến đơn giản chỉ để nói chuyện làm ăn, một công việc làm ăn hứa hẹn nhiều lợi ích cho cả đôi bên nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Nếu Thành Đạt không thể hiệu uy thế và địa vị của mình ra để họ tin rằng gã đủ vốn để làm ăn với họ thì, chuyến thỏa thuận này chắc chắn sẽ thất bại ngay từ trong trứng nước. Thành Đạt hiểu điều này nên cũng biết lúc nào phải diễn kịch thế nào cho hợp. “Ông chủ!” Gã Huyết Yêu Kim Đan vái Thành Đạt một cái thật sâu rồi cung kính bẩm báo “Khách của ngài đã được tôi mời đến rồi!” “Mời đến?” Vị đại ca cũ của Thành Đạt nghe nói cười lạnh một tiếng rồi hỏi lại “Ý ngài muốn ám chỉ việc ngài bắt cóc bọn tôi ấy hả?” Thành Đạt nghe câu hỏi này chỉ mỉm cười. Thế giới tu tiên là thế giới chỉ nói chuyện thực lực. Một đại tu sĩ Kết Đan kỳ muốn một tu sĩ dưới Kết Đan đi gặp một người thì hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn ngang ngược bắt cóc hay uy hiếp thì những kẻ thấp cổ bé họng như vị đại ca của Thành Đạt cũng không dám có ý kiến ý cò gì mà thậm chí còn cười bồi tán tụng, ca ngợi không thôi. Nhưng khi nhìn thấy Thành Đạt, gã ta lập tức biết được gã ta đã an toàn và cũng hiểu được nguyên nhân mà Thành Đạt cho ‘mời’ gã ta đến gặp gã. Cũng giống như Thành Đạt, gã ta cũng biết bây giờ là lúc lập uy chứ không phải là lúc nói chuyện tình cảm. Có thể thấy được Thành Đạt rất giống với vị đại ca của gã chỉ có điều chính vì vậy mà họ không thể chung sống với nhau. Hai bên đều đã quá hiểu nhau, tuy vẫn cần tung ra những thủ đoạn tâm lý với đối phương nhưng những trò mèo chuột khác thì hoàn toàn không cần thiết nữa. Thành Đạt không lạnh không nhạt nói “Tôi cho mời anh đến đây là có chuyện làm ăn muốn bàn, đại ca. Sắp tới tôi sẽ cần một lượng lớn linh lương, linh thạch, linh đan tăng tiến công pháp, cải thiện thể chất, linh dược trị thương, chống độc vân vân. Ngoài ra nếu có thể thì anh chuẩn bị sẵn cho tôi cả những pháp bảo, công pháp tu luyện từ cấp bốn trở lên và cả binh thư, trận pháp với những thứ liên quan nữa.Về giá tiền thì anh không cần phải lo ngại. Tôi hiện có trong tay một lượng tài liệu và pháp bảo cấp ba khá lớn. Tôi sẽ dùng chúng để trao đổi với anh. Anh thấy đề nghị của tôi thế nào?” Vị đại ca của Thành Đạt nhìn gã với ánh mắt kỳ quái giống như nhìn một con quái vật. Gã ta cũng là một kẻ đầy hoài bão, có kiến thức rộng rãi, lại là chủ một phương thế lực nên đương nhiên hiểu được tại sao Thành Đạt lại muốn thực hiện một cuộc làm ăn như vậy và cũng hiểu được hậu quả gã sẽ phải gánh chịu nếu chấp nhận cuộc mua bán này. Làm hay không làm? Một loạt những tính toán thiệt hơn, được mất hiện ra trong đầu vị đại ca của Thành Đạt. Điều này cũng là lẽ bình thường! Dù thế nào gã ta cũng không phải chỉ có một mình. Gã còn rất đông đảo anh em thủ hạ đã trao gửi tương lai, vận mệnh của bản thân và gia đình họ cho gã. Gã không thể quyết định một việc trọng đại như thế này một cách tùy tiện được. Hai bên im lặng một hồi lâu rồi vị đại ca của Thành Đạt cắn chặt răng lại nói đơn giản “Được!” Thành Đạt nghe được câu nói này thì cảm thấy như trút được một gánh nặng. Vấn đề làm gã đau đầu nhất hiện tại chính là quá thiếu thốn vật tư, lương thảo để duy trì sức chiến đấu của quân đội và cả những phần thưởng có giá trị để kích thích lòng quân. Do đó, gã không tiếc mang những tài vật sẽ rất quan trọng và có giá trị cho việc phát triển lâu dài của bất kỳ thế lực nào nhưng lại chưa quá cần thiết với tình hình thực tại để đổi lấy chúng. Đây tuyệt đối không phải là một hành động khôn ngoan mà chính là uống nước biển cho đỡ khát. Hậu họa sau này của hành động này là cực kỳ khó lường. Nhưng Thành Đạt đã không còn cách nào khác nữa cả. Đừng thấy gã hiện tại oai phong bát diện, mà nhầm. Thực chất gã đã trở lại là một tên cùng quỷ, thiếu thốn tứ bề còn thê thảm hơn cả ngày trước nữa rồi. Bây giờ gã mới hiểu được tại sao bất kỳ thế lực nào cũng điên cuồng với việc tích trữ vật tư, tài sản như vậy. Không có linh thạch, vật tư, thực không thể làm được bất kỳ điều gì! Dù thế, Thành Đạt vẫn không thể đồng tình với hành động bóc lột chính thủ hạ của mình chỉ để tích cho đầy kho lũy của bọn họ. Linh thạch đem chôn dưới đất thì cũng chỉ là đá sỏi mà thôi! “Được rồi! Những việc chi tiết hơn, quản lý tài khố của tôi là cô Nguyệt Dao đây sẽ bàn bạc cụ thể với anh. Mời!” Thành Đạt hững hờ nói lời tiễn khách, lệnh cho vị đại cả cũ của chính gã lui xuống dưới. Nguyệt Dao đứng phía dưới vội bước lên, mời gã ta đi ra khỏi đại điện. Trước ánh mắt lạnh lùng, không tình cảm của Thành Đạt, vị đại ca trước đây của gã thở dài một hơi rồi ung dung cất bước theo Nguyệt Dao, dời đi. Trong đại điện Thiên Linh Đường chỉ còn lại ba người, Thành Đạt, Huyết Yêu Kim Đan và gã Đầu Đen vẫn đang đứng cười hì hì dưới kia. Thành Đạt đưa mắt nhìn gã ta rồi nhạt nhẽo nói “Ngươi có lẽ đã biết được mục đích sắp tới của ta rồi. Vậy thì chắc cũng hiểu tại sao ta cho mời ngươi đến đây rồi chứ?” Gã Đầu Đen cũng không phải là hạng người bình thường. Gã ta cũng hiểu được gã ta đã được Thành Đạt cho biết điều mà gã không nên biết. Nếu bây giờ gã không thể hiện được giá trị bản thân, khiến cho Thành Đạt thất vọng thì hậu quả của gã sẽ vô cùng thảm khốc. Giết người diệt khẩu đó chẳng phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì cả nhưng hầu hết mọi người đều rất thích làm! Đặc biệt là những người như Thành Đạt thì càng làm thường xuyên hơn bất kỳ ai khác. “Khụ khụ...” Hiểu rõ điều này Đầu Đen ho lên mấy tiếng rồi lập tức nói đơn giản nhưng cực kỳ rõ ràng “Cách Thiên Linh Sơn hai trăm dặm về phía Đông có một khu rừng rậm có tên gọi là Thanh Dã. Nơi đây vốn là nơi trú ẩn của một tiểu môn phái nhỏ gọi là Thiên Kiếm Môn. Môn phái này so với Thiên Linh phái trước đây còn nhỏ yếu hơn gấp nhiều lần, không có bất kỳ cao thủ Kết Đan hay Ngưng Dịch kỳ nào tọa trấn. Toàn phái chỉ có vài tên Trúc Cơ kỳ và hơn một chục đệ tử Luyện Khí Kỳ dựa vào việc trồng cấy linh lương và khai thác lâm sản mà cố gắng duy trì chút hơi tàn lụi mà thôi.” Thành Đạt nghe nói đến đây thì có chút mờ mịt không hiểu vì sao tên này lại nói về vấn đề này, nhưng gã cũng biết tên Đầu Đen không vô duyên vô cớ ra chuyện này, càng không có gan không nói rõ ràng rành mạch cho gã hiểu nên im lặng chờ đợi. Quả nhiên, gã Đầu Đen dừng lại lấy hơi một chút rồi lại tiếp tục “Trong con mắt mọi người thì đây chỉ là một môn phái nhỏ bé, hiền lành, cung cúc làm ăn, qua ngày đoạn tháng. Nhưng tất cả những thứ đó chỉ là lớp ngụy trang để che mắt người đời mà thôi. Thực chất, Thiên Kiếm Môn chính là một ổ gian phi lớn. Chính xác hơn phải nói, môn phái này là một địa điểm giấu hàng của một tổ chức chuyên trộm cắp, buôn bán hàng gian phi, lai lịch bất minh... Số lượng vật tư, hàng hóa có giá trị mà bọn chúng cất giấu tại đó thực sự rất lớn. Hoàn toàn có thể giúp ngài nuôi binh một thời gian.” Thành Đạt nghe nói thì gật đầu, chấp nhận. Đây đúng là một tin tức quý giá đối với gã. Nhưng tin tức chỉ như vậy thì chắc chắn là chưa đủ. Gã hững hờ hỏi “Ngoài đám môn hạ đệ tử ra thì nơi đó còn được bảo vệ bởi cái gì khác nữa.” Gã Đầu Đen hơi ngần ngừ một chút rồi cũng thành thật nói “Thực sự thì Thiên Kiếm môn kia không có bất kỳ một lực lượng bảo vệ nào khác nữa. Nhưng tổ chức gian phi đứng sau lưng họ thì không phải là những kẻ dễ trêu. Bọn chúng tuy khả năng chiến đấu trực tiếp thì kém cỏi nhưng lại là những kẻ có thế lực trong giới thương nhân ngầm và có quan hệ với nhiều gã tai to mặt lớn tại thị trấn Sơn Đông này....” Đầu Đen vừa nói đến đây thì giật mình kinh sợ, hốt hoảng lùi lại. Gã trợn tròn mắt lên nhìn Thành Đạt đang ngồi trên chiếc ghế xa hoa, bóng bẩy kia mà hai chân run lên cầm cập. Vừa lúc nãy thôi, một luồng sát khí kinh khủng từ Thành Đạt tỏa ra làm cho gã ta suýt chút nữa thì rơi cả tim ra ngoài. Đầu Đen hoảng loạn sợ hãi không biết có phải tên tu sĩ mới nổi kia vì phát hiện ra gã ta định dùng kế ‘mượn đao giết người’ với gã hay không mà lại đột nhiên trở lên khủng khiếp như vậy. Gã đâu biết rằng, lời nói vô ý của gã đã dò đúng ‘mạch núi lửa’ của Thành Đạt nên gã ta mới như vậy. Nếu như Thiên Kiếm môn chỉ là một môn phái bình thường hay một kho hàng của một ổ buôn lậu đơn giản thì Thành Đạt có lẽ sẽ chỉ tấn công họ để cướp đoạt tài sản khi không còn cách nào khác mà thôi. Nhưng nếu đã liên quan đến lũ tai to mặt lớn thì gã luôn sẵn sàng giết họ mà không cần đến bất kỳ lý do nào cả. Đối với Thành Đạt, giỏi hơn gã, giàu hơn gã, quyền thế hơn gã,... chính là tử tội, không cần bàn cãi. “Ngươi hãy trở về, tiếp tục buôn bán và tìm kiếm các ‘nguồn hàng’ mới cho ta. Ta tuyệt không để nhà ngươi bị thiệt thòi đâu.” Thành Đạt đứng dậy, vừa nói vừa khẽ vung tay một cái. Một viên nhị phẩm linh thạch liền bắn vọt đến tay gã Đầu Đen. Hai mắt tên này lập tức léo sáng. Gã ta nhanh tay đút luôn viên linh thạch vào trong túi rồi cúi mình chào Thành Đạt thật sâu, luôn miệng nói những lời đảm bảo sẽ nhanh chóng tìm kiếm nguồn hàng cho gã, không làm gã thất vọng rồi mới rời đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang