[Dịch]Huyết Luyện Ma Quân- Sưu tầm
Chương 12 : Chương 12
.
Nô lệ trong thế giới tu giả từ đâu mà có? Có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến việc một con người bị buộc phải làm nô lệ. Nguyên nhân thứ nhất là do chiến tranh. Những tu binh chiến tranh nếu không lập tức bị khai tử ngay tại chỗ hoặc được thả khi song phương trao đổi tù binh thì sẽ bị giáng làm nô lệ, bị đóng dấu, hạ cấm chế và bị coi như một món đồ vật có hình dạng con người. Thứ hai là do ‘di truyền’, một người có cha hoặc mẹ là nô lệ thi ngay từ khi chào đời cũng bị đóng dấu nô lệ. Thứ ba là do nợ nần không trả nổi và bị chủ nợ giáng làm nô lệ. Thứ năm là do bị bọn buôn bán nô lệ bắt cóc, vân vân và vân vân. Có hàng trăm nguyên nhân dẫn một con người đến địa ngục nô lệ, nhưng bất kể là do nguyên nhân nào thì số phận thê thảm của các nô lệ là không thể trách khỏi. Trong số các nô lệ thì nô lệ quý tộc là một trong những loại nô lệ đặc biệt nhất. Hầu hết những người mang thân phận nô lệ nếu không mơ ước tự do thì cũng mơ ước một ngày nào đó được trở thành một ‘nô lệ quý tộc’. Nhưng điều đó gần như là một điều không thể. Nguyên nhân là bởi vì một nô lệ muốn trở thành nô lệ quý tộc thì phải thỏa mãn rất nhiều điều kiện phức tạp và rắc rối. Trong số những điều kiện đó thì điều kiện phải sở hữu một trí tuệ phi phàm, kiến thức uyên bác và cực kỳ quan trọng là tài đoán biết tâm ý chủ nhân, biết làm vui lòng chủ. Đám người nữ tu sĩ đang quỳ trước mặt Thành Đạt đây đều là những ‘nô lệ quý tộc’ phẩm chất cực cao sao lại không có khả năng cơ bản đó chứ. Chỉ cần nghe qua câu nói của Thành Đạt, họ đã lập tức đoán biết ra được tâm ý của tên này. Ánh mắt khẽ đưa động một chút, người thiếu phụ khi nãy cất tiếng lại lên tiếng lần nữa. Lần này cô ta nói chuyện với giọng đơn giản khá hợp lỗ tai Thành Đạt.
“Thưa ngài.Chúng tôi đều chỉ là những cô hầu gái trong phủ bình thường. Ngoài việc, dọn dẹp động phủ, chăm sóc linh viên, linh thú, chúng tôi chỉ còn biết ca hát, nhảy múa, giúp vui cho chủ.” Nói đến đây, nàng dường như cảm thấy được vẻ hài lòng của Thành Đạt đang chuyển thành sự khó chịu thì vội vàng dừng bài phát biểu linh tinh lại để đi vào ý chính “Thưa ngài. Tôi biết làm kế toán sổ sách, quản lý tài khố.”
Câu nói này thực sự làm Thành Đạt giật mình kinh sợ, rồi vui mừng khôn xiết. Quản lý sổ sách kế toán, tài khố là một trong những việc làm gã đau đầu nãy giờ, dù gã đã cố gắng lờ đi nhưng vẫn canh cánh trong lòng. Với việc sở hữu một lượng lớn tài bảo như hiện tại, Thành Đạt rất cần một người biết cách sắp xếp, tổ chức, quản lý chúng. Khả năng của người thiếu phụ này đúng là thứ mà gã đang cần nhất hiện nay. Dù vậy, gã vẫn ra vẻ nghi ngờ hỏi lại
“Làm sao ngươi có khả năng này? Trình độ đến đâu?”
Người thiếu phụ nhận ra hi vọng trong câu hỏi của Thành Đạt thì lập tức biết được bản thân đã dò đúng đài, điểm trúng yếu huyệt của Thành Đạt nên vui vẻ nói
“Thưa ngài. Ông chủ trước của chúng tôi có chút cơ sở làm ăn riêng, tuy không lớn lắm nhưng cũng khá phát đạt. Việc kiểm tra, quản lý sổ sách kế toán của cơ sở này đều do một tay tôi lo liệu. Ngoài ra, tôi còn có trách nhiệm quản lý đống tài bảo trong kho của ông ấy nữa.”
Thành Đạt nghe vậy thì gật đầu. Gã vốn định yêu cầu người thiếu phụ này chuyển các cơ sở làm ăn của tên Trần Khoáng kia thành của gã nhưng kịp thời đè nén, khống chế bản thân. Chỉ cần người thiếu phụ này trở thành thuộc hạ của gã thì cô nàng tất sẽ dốc hết sức để giúp gã nuốt trọn mấy cơ sở này để ghi công với gã, không cần gã phải hao hơi về vấn đề này, nói nhiều có khi sẽ phản tác dụng.
“Ngươi tên gì?” Thành Đạt lạnh lùng hỏi thiếu phụ.
Thiếu phụ lập tức biết được việc mình đã thành liền vội vàng hồi đáp
“Tôi tên là Nguyệt Dao.”
Tiếp đó, Thành Đạt không lý gì đến Nguyệt Dao nữa mà quay qua các nữ tu còn lại. Hầu hết bọn họ đều có trong tay những khả năng hậu cần vô cùng giá trị. Người thì biết luyện đan, người biết luyện khí, người giỏi chăm sóc linh thú, người giỏi trận pháp, người thì tinh thông chăm sóc nuôi dưỡng linh thảo, linh dược, linh lương... rất phong phú và đa dạng. Đây đều là những khả năng mà Thành Đạt hoàn toàn mù tịt nên gã rất vui mừng giải phóng thân phận nô lệ cho họ và chào đón bọn họ nhập nhóm. Dĩ nhiên, việc Thành Đạt hạ cấm chế nên người họ là điều không thể tránh được. Những người này cũng rất biết điều, không chút phản đối hành động cẩn thận này của Thành Đạt, còn cung khai ra một vị trí kho tàng bí mật của lão sư tổ Trần Khoáng, làm cho Thành Đạt phát tài thêm một chuyến nữa. Có đám nữ tu này lo liệu xử lý hậu cần, quản lý tài khố, Thành Đạt tạm thời có thể không cần lo nghĩ về vấn đề này nữa.
Sau một hồi hưng phấn và sung sướng, Thành Đạt cuối cùng cũng trở lại mặt đất. Gã nhanh chóng phát hiện ra hiện có rất nhiều vấn đề khó khắn đang hiện ra trước mắt, đòi hỏi gã phải giải quyết ngay. Việc đầu tiên là phải làm sao để giữ được những chiến lợi phẩm vừa cướp đoạt được này. Thế giới của các tu giả là thế giới vô cùng hỗn loạn và khát máu. Giặc cướp tại nơi đây đông như dân Tàu. Thiên Linh Phái trước đây dù sao cũng có một đại tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn nên bọn chúng không dám đến đây gây chuyện nhưng hiện tại... Chỉ cần tin tức một nhóm tu sĩ Luyện Khí kỳ bọn gã tạo phản, giết chết vị đại tu sĩ Kết Đan kỳ kia truyền ra ngoài (việc này muốn giấu cũng không thể giấu được, số ‘cá’ lọt lưới, trong trận vừa rồi hơi bị nhiều) thì những con chó khát máu đó không ùn ùn kéo đến đây chiếm phần mới là chuyện lạ!
Thành Đạt tạo phản không phải chỉ vì căm ghét lũ chủ quản, sư tổ tham tàn đểu giả mà còn vì muốn chiếm lấy vật tư, tài nguyên để tu luyện. Nay vật tư, tài nguyên đã đến tay, điều gã mong muốn nhất là lập tức bế quan, khổ tu, gia tăng cảnh giới của bản thân, đâu có thời giờ rảnh rỗi mà đi ‘nói chuyện’ phải quấy với lũ rác rưởi kia. Mà không chỉ có mình gã là cần thời gian yên tĩnh để tu luyện. Cả đám ma binh Huyết Luyện của gã cũng rất cần thời gian để tu luyện, vừa để nâng cao cảnh giới tu vi của họ vừa để cho họ tinh thông toàn bộ những chiến thuật, thủ đoạn tác chiến được ghi lại bên trong cuốn Huyết Luyện Ma Pháp, trở thành một đội quân tinh nhuệ thực sự. Rồi cả thời gian cho Huyết Trì của gã tiêu hóa hết được đống tinh huyết mới thu thập được kia, luyện hóa lão sư tổ thành một Huyết Yêu tuyệt thế.... Thời gian! Thời gian! Thời gian!... Phải làm sao đây! Thành Đạt cau mày suy nghĩ một lúc rồi cắn răng hạ quyết tâm, thầm rít khẽ trong mồm
“Đáng chết! Nhưng xem ra không còn cách nào khác rồi!”
Tiếp đó, Thành Đạt quay qua Tả Khuynh lạnh lùng ra lệnh
“Đem theo tất cả chiến lợi phẩm về Lãnh Vụ Cốc!”
Phải! Lãnh Vụ Cốc. Lãnh Vụ Cốc không phải là chỗ tốt đẹp gì để sống chứ đừng nói là để tu luyện và chắc chắn trong phạm vi của Thiên Linh Sơn này có không ít những địa điểm còn tốt hơn nơi này. Nhưng bù lại, đây là một trong những cấm địa được phòng vệ gắt gao nhất của Thiên Linh Phái, đầy dẫy những cấm chế vô cùng lợi hại. Địa hình hiểm trở, dễ thủ, khó công phá. Nơi đó, cũng là nơi mà Thành Đạt và đội Huyết Luyện của gã sinh sống và thao luyện mấy năm trời, có thể coi như là nhà của họ, họ thông thuộc nơi đó đến từng ngọn rau, hòn đá. Nơi đó cũng là nơi Huyết Trì của gã đang im lặng tự tôi luyện. Đóng quân tại Lãnh Vụ Cốc chính là Thành Đạt đã chiếm lấy địa lợi tốt nhất để phòng ngự, bảo vệ toàn quân khỏi bất kỳ một cuộc đột kích nào của kẻ thù. Điều kiện tu luyện thì có thể dùng linh thạch và đan dược để bù đắp chứ thời gian và ưu thế thì... cái gì có thể bù đắp được nó đây.
Đoàn người nhanh chóng mang theo những vật tư chiến lợi phẩm về lại Lãnh Vụ Cốc. Công việc này khá nặng nề và mất thời gian đối với những tu sĩ tu tiên Luyện Khí kỳ như bọn họ. Rất may là trong đống chiến lợi phẩm mà bọn họ cướp đoạt được có không ít túi không gian, một pháp bảo hình túi, bên trong có một khoảng không gian rất rộng lớn, có khả năng thu nạp, chứa đựng vật phẩm, dù không làm giảm được trọng lượng tác động lên người sử dụng; Thiên Lý Phù, bùa dán vào chân, giúp gia tăng tốc độ di chuyển, trèo đèo lội suối dễ dàng như đi trên đất bằng; Đại Lực Phù, bùa giúp gia tăng thể lực người sử dụng... nên chỉ mất khoảng một ngày, đoàn người đã thành công chuyển số tài vật chất đống như núi vào trong kho, thực chất là những khu mỏ cũ trong Lãnh Vụ Cốc. Tiếp theo đó là các công việc sắp xếp, việc phòng thủ, nơi ăn chốn ở cho toàn quân. Cuối cùng, gã bắt tay vào việc phân chia toàn đội quân Huyết Luyện của gã ra làm ba đơn vị lớn, mỗi đơn vị có khoảng ba trăm người, chia nhau ra làm ba công việc: cảnh giới, chuẩn bị chiến đấu, bảo vệ cơ sở; tu luyện công pháp, gia tăng thực lực và thao luyện trận pháp Huyết Luyện Ma Pháp... Do đội quân Huyết Luyện này của gã đã được chia thành cách đơn vị nhỏ từ trước nên việc này không mất quá nhiều thời gian của gã. Sau rốt, Thành Đạt đi đến bên Huyết Trì, quan sát, kiểm tra quá trình tự luyện của món tà khí này một lúc rồi lấy trong nạp giới ra một loạt những vật phẩm tài liệu quý giá vừa chiếm được tung lên, hòa vào trong Huyết Trì. Đám vật liệu phụ trợ này nhanh chóng bị Huyết Trì hòa tan, không còn một mảnh. Quan sát thêm một lúc nữa, yên tâm Huyết Trì không có vấn đề bất thường gì, Thành Đạt liền từ tốn bước vào sâu trong hang. Gã đi vào trong một căn phòng kín, chuẩn bị bế quan. Lần này gã quyết tâm là nếu không đạt được cảnh giới Trúc Cơ kỳ thì dứt khoát không chui ra.
Căn phòng mà Thành Đạt chọn chính là căn phòng nghỉ mà Thiên Linh Phái bố trí dành cho các đệ tử đến đây làm nhiệm vụ quản lý khu mỏ. Căn phòng này cực kỳ tầm thường, không có bất kỳ thứ gì ngoài một cái giường bé con con và một ít đồ đạc cá nhân khác. Điều duy nhất vừa ý của Thành Đạt đó là nó là căn phòng duy nhất ở đây được bao bọc bởi một lớp màn cấm chế nho nhỏ, không thể bảo vệ gã khỏi bất kỳ một cuộc tấn công có chủ ý nào nhưng cũng đủ để ngăn cách gã với những điều phiền phức bên ngoài.
Đầu tiên, Thành Đạt ngồi xuống giường, hít thở đều đặn để tập trung tinh thần. Khi tinh thần đã hoàn toàn bình tĩnh, yên ổn, gã lấy một viên Trúc Cơ Đan ra uống vào và vận công, bắt đầu luyện hóa dược lực. Dược lực của Trúc Cơ phát huy hiệu dụng rất nhanh. Chỉ vài phút sau khi được phục dụng, Thành Đạt đã cảm nhận được sự tồn tại của một ngọn lửa nóng bỏng đang cháy bùng bùng trong bụng gã, đồng thời tứ chi của gã bị những luồng khí lạnh không biết từ đâu ập đến làm cho lạnh buốt. Cùng lúc trên cơ thể Thành Đạt, hai cảm giác nóng lạnh cực kỳ mâu thuẫn nhau cùng tồn tại, khó chịu vô cùng. May là cảm giác này kéo dài không lâu. Chỉ một lúc sau, cỗ hỏa nhiệt trong bụng gã cũng như cảm giác lạnh giá nơi tứ chi đồng loạt biến mất, như chưa hề tồn tại. Thành Đạt còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì... một sự đau đớn kịch liệt, không thể diễn tả bỗng nhiên từ bụng gã, mạnh mẽ truyền lên đầu. Nỗi đau đơn như bị ngàn dao đâm chém này làm cho Thành Đạt tái mặt, đổ ập xuống giường, toàn thân co quắc như một con tôm luộc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại như vừa đi tắm xong.
Không dừng lại ở đó, cơn đau đớn nhanh chóng từ ổ bụng mạnh mẽ lan ra khắp toàn thân gã như một đám cháy rừng. Thành Đạt có cảm giác giống như một đàn giòi bọ, rắn rết đang điên cuồng chui rúc, lóc rỉa cơ thể gã, thâm nhập vào tận xương tủy của gã, hành hạ gã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Hết đau, lại đến ngứa và nhức mỏi, những cảm giác tồi tệ liên tục nối tiếp nhau xuất hiện và biến mất nhanh như một đàn chim bay qua cửa sổ, làm Thành Đạt thực hận không thể đập đầu vào tường mà chết quách cho nó xong để được giải thoát khỏi sự khốn khổ này. Loại tra tấn dã man thiếu chút làm cho Thành Đạt hóa điên này hành hạ gã hàng nửa tiếng đồng hồ rồi đồng loạt biến mất tăm mất tích. Tiếp đó, một cảm giác nhẹ nhàng thoải mái, thư sướng khôn tả, dìu dịu ập đến, nhẹ nhàng vuốt ve, dỗ dành Thành Đạt, nâng đỡ toàn thân gã, làm cho gã có cảm giác giống như được đại giải thoát hoàn toàn khỏi mọi khổ ai trên thế gian này. Thành Đạt thực sự tin rằng gã đã đắc đạo thành tiên, được phi thăng lên tiên giới đầy hoa lệ và kỳ diệu.
“A... Con bà nó!”
Thành Đạt rống lên phẫn nộ khi cảm giác dễ chịu kia đã biến mất không một lời báo trước, chỉ để lại cho gã cảm giác mệt mỏi, vô lực, nhức nhối toàn thân. Thành Đạt miễn cưỡng dựa vào tường, mà ngồi thẳng người lên. Toàn thân gã ướt đẫm mồ hôi và một thứ dịch gì đó màu xám xịt và có mùi hôi thối khó tả, bẩn thỉu không sao chịu được. Nhưng Thành Đạt rất nhanh liệng bỏ những thứ vớ vẩn đó ra khỏi đầu. Gã kinh ngạc phát hiện ra pháp lực bản thân đã đại tiến so với trước. Không ngờ chỉ một viên Trúc Cơ Đan mà gã có thể mạnh mẽ được bình cảnh tu luyện lên tầng thứ chín Luyện Khí kỳ, một việc mà trước đây gã đã tốn không ít công sức mà vẫn không thể đạt được. Hiển nhiên đây là do tác dụng của viên Trúc Cơ Đan mà gã vừa phục dùng. Viên đan dược đáng chết kia đã mạnh mẽ cải tạo cơ thể gã, giúp gã tẩy tủy, dịch cân, lọc bỏ chất độc trong người gã, thứ này thì đảm bảo là Thành Đạt có rất nhiều, đừng quên gã đang ở nơi đâu.
Thành Đạt khẽ liếm môi ngần ngừ suy nghĩ cân nhắc thiệt hơn một hồi rồi lập tức lấy thêm một viên Trúc Cơ đan nữa ra, uống xuống. Đây là một hành động cực kỳ ngu ngốc và liều lĩnh. Bởi lẽ những loại đan dược có dược lực mạnh mẽ như Trúc Cơ đan thì luôn có liều lượng và quy tắc phục dùng vô cùng nghiêm ngặt. Thông thường, mỗi tu sĩ chỉ có thể uống viên Trúc Cơ đan thứ hai sau khi đã uống viên thứ nhất ít nhất là ba tháng và phải sử dụng một số thủ đoạn phụ trợ khác nữa. Thành Đạt biết điều đó, nhưng gã không có nhiều thời gian để lãng phí đến như vậy. Nếu gã đoán không nhầm thì kẻ thù của gã đã đứng chờ gã ngay ngoài cửa kia với dao thớt sẵn sàng. Gã phải nhanh hơn nữa mới được.
Viên đan dược thứ hai được phục dụng và Thành Đạt phải đối mặt với những đau đớn không thể tưởng tượng được thêm một lần nữa chỉ có cảm giác thoải mái, phiêu lãng phía sau là không còn xuất hiện nữa. Từ đầu chí cuối chỉ có đau đớn và đau đớn, như muốn phát điên. Viên đan dược này chỉ giúp Thành Đạt đào thải một lượng lớn tạp chất trong cơ thể và gia tăng một lượng pháp lực khá lớn mà thôi chứ chưa giúp gã Trúc Cơ được. Điều này cũng không khó hiểu. Theo như Thành Đạt biết, để trúc cơ thành công, một tu sĩ có khi phải sử dụng hàng chục viên Trúc cơ đan và nhiều loại linh đan diệu dược đặc biệt khác mới có thể thành công. Gã mới phục dụng có hai viên Trúc Cơ Đan mà đã thành công thì mới là lạ đời đó. Hiểu được điều này nên Thành Đạt không hề nản chí. Dù gã không đủ can đảm để uống thêm viên Trúc Cơ đan thứ ba (bây giờ mà uống viên thứ ba vào thì đảm bảo gã chết chắc không cần nghi ngờ) nhưng vẫn còn rất nhiều đan dược khác đã chuẩn bị sẵn ở nơi đây cho gã sử dụng. Với từng đó sự hỗ trợ, gã chắc chắn sẽ Trúc Cơ thành công trong thời gian ngắn nhất có thể.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện