[Dịch]Huyết Long Công Tử - Sưu tầm
Chương 11 : Nhị Các
Ngày đăng: 19:43 20-09-2018
                                            .
                                    
             Nhìn hai người nam nữ trẻ tuổi này cùng với lão già kia khí thế khác  thường, Long Phong nghĩ ra chắc là người của đại phái nào đó. Mục Chi  đang nói chuyện vui vẻ thì thấy Long Phong tới liền cười nói..” a tiểu  Phong, tới rồi à...mau ngồi xuống để ta giới thiệu nào…”
Long  Phong đi vào trong phòng rồi ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy một luồng  tinh thần lực đang dò xét cơ thể mình. Hắn mỉm cười một cái rồi búng tay  một, toàn bộ tinh thần lực lập tức bị đánh tan, rồi đánh trả cực mạnh  một phát về chủ nhân sở hữu. Lúc này tên nam trẻ tuổi bỗng nhiên ho khụ  một cái, miệng rỉ một chút máu ra nhưng liền bị nuốt vào rồi hắn nhìn  Long Phong với hai ánh mắt muốn giết người.
Mục Chi đương nhiên  là nhìn thấy, còn cô nàng trẻ tuổi kế bên và lão già phía sau thì giật  mình, phá tan không khí trong phòng, Mục Chi liền lên tiếng….
“  tiểu Phong, để ta giới thiệu cho cậu hai người này. Người con gái bên  phải là con gái của ta, Mục Ánh. Còn bên kia là tam đệ tử của Hỏa Các,  Lôi Trác Lôi công tử. Còn phía sau là người hầu của Lôi công tử….”
“ Hỏa Các….?”
“  À cậu đọc hết đống sách thì cũng biết được cấu trúc của Trung vực, được  chia thành nhiều phái và trang khác nhau. Gồm có tam trang, nhị các và  nhất viện, ngoài ra còn có tam đại thánh triều. “
“ Tam trang thì  bao gồm Cổ La sơn trang, Bàn Nhược sơn trang và Đà La sơn trang. Nhị  các thì gồm Hỏa các và Băng các, nhất viện thì có Thiên Tiên viện. Tam  đại thánh triều thì chia ra Hắc Nguyệt thánh triều, Nhật Cổ thánh triều  và Độc Cô thánh triều. Mỗi một nơi như thế đều đông đảo thiên tài và  những người có thực lực và đều được bảo hộ bởi một Bán Thánh….” Mục Chi  bắt đầu đem ra một cái bản đồ rồi bắt đầu giảng cho Long Phong từng nơi.
Long  Phong gật đầu hiểu rõ, rồi bỗng nhiên nghe tên Lôi Trác lên tiếng:” Hừ  một tên nhà quê mới lên, còn không biết những điều căn bản này. Người  nào dạy ngươi mà vô dụng như thế, thầy ngu thì trò cũng ngu theo. Ngay  cả mặt của mình mà cũng che dấu thì chắc không phải là người tốt lành gì  rồi, có khi là một tên nguy hiểm nữa...Mục thúc, cháu nghĩ chú nên đem  hắn đá ra ngoài đi…”
“ Hahaha Lôi công tử quá khen rồi, nhưng ít  ra ta cũng không bị thương bởi vì một cái đơn giản đúng không nào. Thầy  giỏi nhưng trò ngu như heo, còn tệ hơn cả một người dân thường…” Long  Phon nhíu mày, sau đó cười một nụ cười đểu ra rồi mà nói. Một câu nói  liền chọc thẳng vào tim hắn khiến tên Lôi Trác cực kì tức giận, liền  đứng dậy chuẩn bị ra tay thì bị lão già phía sau giữ lại nhưng Long  Phong làm sao mà tha…
“ Haha một tên vô dụng, người khác chửi mà  không biết làm còn tính ra tay. Chửi không lại thì nên ngồi đó mà cho  người khác chửi đi đừng có mà làm ta đây, chửi không lại thì càng mất  mặt, à mà quên, mặt ngươi dày như bức tường ngoài kia thì làm gì mà lo  mất chứ đúng không nào, lớp nào lớp nấy dày còn hơn mỡ bụng….” Long  Phong liền vừa cười vừa nói, tên Lôi Trác nghe xong thì nhịn hết nổi  liền nhào lên mà ra tay. Long Phong thấy cú đấm gần tới nhưng vẫn không  tránh thì một người khác ra tay, đó là Mục Chi thành chủ. Hắn một chưởng  nhẹ đẩy Lôi Trác ra ngoài xa nhưng liền bị lão già kia đỡ lấy, sau đó  đặt xuống ghế lại.
“ Mục thành chủ, ngài đâu cần ra tay nặng như thế chứ….” lão già đó hai mắt âm trầm nhìn về phía Mục Chi.
“  Haha, ta lỡ tay mà..haha đúng không, cũng giống như Lôi công tử, lỡ tay  đúng không?” Mục Chi cười mà nói thật to, sau đó lập tức hai mắt trừng  xuống, rồi một luồng khí đè lên người lão già, uy hiếp hắn là tốt nhất  nên im miệng. Lão già đó xém chút nữa té xuống, sợ hãi mà ngậm miệng  lại.
“ Được rồi, im lặng như thế này phải tốt hơn không nào.  Chúng ta bắt đầu vào việc chính thôi, Mục Ánh, không biết lần này con  trở về có việc gì đúng không?”
“ Đúng, tại vì con nghe nói rằng  đợt ma thú lần này xuất hiện một con lục gian Bá Quỷ Hổ, hơn nữa còn là  một con trưởng thành cho nên được bên trên lệnh con đến đây để điều tra  và nếu được thì bắt nó…” Mục Ánh bắt đầu lên tiếng giải thích cho mục  đích lần này.
“ Bá Quỷ Hổ à..thật là tiếc, từ sau khi thú triều  kết thúc thì phụ thân không hề gặp nó lại nữa, ta còn cho người đi điều  tra nhưng không hề có thông tin gì về nó hết, giống như là nó bốc hơi  hoàn toàn..” Mục Chi sờ cằm mà nói
“ Vậy phụ thân, ngài có biết ai thấy nó không, hoặc là nhìn thấy nó ở đâu…” Mục Ánh vẫn chưa bỏ cuộc mà hỏi tiếp.
“  À hình như là a Phong, đúng rồi cậu là người cuối cùng thấy nó đúng  không..?” Long Phong nghe Mục Chi chỉ ra mình thì bề ngoài không sao,  trong lòng thì giật mình một cái, đang lo lắng trả lời sao.
“ À  đúng, nhưng mà lúc đó chỉ thấy thân ảnh của nó thôi rồi sau đó ngất xỉu,  lúc tỉnh dậy thì đã thấy nằm ở trong phủ này. Mấy cái còn lại thì ta  không biết gì hết nữa….haha..haha…” Long Phong gãi đầu mà nói, sau đó  tiếp tục cầm ly trà lên mà uống coi như là không biết gì nữa hết, khuôn  mặt cực kì bình tĩnh….
“ Thế à…” Mục Ánh khuôn mặt thất vọng, rồi tiếp tục chăm chú nhìn Long Phong mà ánh mắt không giật.
“  Ta giúp gì được cho cô nào…?” Long Phong nhìn Mục Ánh thắc mắc mà hỏi,  dù sao bị một người khác nhìn mình như thế thì cũng hỏi kì. Dù sao với  khuôn mặt đang đeo mặt nạ thì cũng đâu ai nhìn rõ mặt hắn đâu.
“  Ngươi đang nói dối, ngươi rõ ràng là tiếp xúc với Bá Quỷ Hổ trước đó,  tại sao ngươi lại nói là ngươi chưa từng thấy chứ...” Mục Ánh vừa dứt  lời thì Long Phong giật mình, hắn ngước lên nhìn cô nàng với ánh mắt  ngạc nhiên. Long Phong lúc này bỗng nhưng cảm thấy ánh mắt của nàng khác
“  Cô đang nói gì đó, ta rõ ràng đã không thấy gì hết…” Long Phong nghĩ  tới cái gì đó liền hiểu ra, giật mình rồi lập tức dùng tinh thần lực bao  trùm cả cơ thể mình. Mục Ánh lập tức ngạc nhiên, sau đó đứng dậy và đi  tới trước mặt Long Phong mà dán sát mặt gần mặt hắn. Long Phong đổ mồ  hôi, đẩy ghế lùi ra sao rồi cười cười hỏi…
“ Tôi...tôi giúp gì  được cho cô…..nam nữ thụ thụ bất thân, không nên sát gần như thế…” Long  Phong lùi ghế ra sau một chút mà nói.
“ Tại sao,...tại sao vừa  rồi màn chướng đen của ngươi lập tức biến mất thành một màn mây mù, ta  không thấy nữa….tại sao thế….” Mục Ánh nhìn Long Phong thắc mắc mà hỏi,  khuôn mặt của nàng càng dính sát Long Phong hơn nữa. Lôi Trác lúc này  tỉnh lại thấy tình cảnh trước mặt của hắn khiến hắn tức giận, nắm chặt  hai tay lại.
“ haha cô nói gì ta không hiểu gì hết, cái gì mà màn  đen với xám,...nói chung là ta chỉ thấy con Bá Quỷ Hổ một lát rồi ngất  đi, sau đó tỉnh lại trong phòng ở đây thôi…” Long Phong cười to mà nói,  sau đó cầm ly trà lên mà uống.
“ Được rồi Ánh nhi, con đừng như  vậy nữa. Haha a Phong cậu đừng trách nó, từ nhỏ nó đã có một khả năng  đặc biệt, khả năng có thể nhìn thấy tâm hồn của một con người, có khả  năng nhận biết xấu tốt. Nếu có gì thì mong cậu đừng trách…” Mục Chi cười  to nói
“ Haha không sao, không sao, Mục tiểu thư chỉ là tò mò  thôi, có thể nhìn thấy rằng ta không phải người tốt rồi...haha..” Long  Phong xua tay mà nói.
“Được rồi, ta sẽ cho người đi tìm kĩ hơn,  còn bây giờ ta sẽ cho người dẫn con và Lôi công tử về phòng nghỉ ngơi,  dù sao một ngày dài như thế chắc mệt rồi. Ngươi dâu, dẫn đường cho tiểu  thư và Lôi công tử về phòng của mình nào…..” Mục Chi bắt đầu giải cứu  Long Phong, la lên kêu người hầu dẫn hai người đó về phòng của bọn họ,  như thế Mục Ánh mới chịu từ bỏ hỏi thăm Long Phong liên tục, còn tên Lôi  Trác thì khi đi ngang qua Long Phong hừ một tiếng với ánh mắt tức giận,  còn Long Phong thì chỉ cười cười nhún vai.
Một lúc sau thì căn  phòng trở nên yên tĩnh lại, Long Phong thì thở dài ra một cái vì được  cứu, Mục Chi nhìn Long Phong thở dài như thế thì liền cười to lên một  tiếng khiến hắn cực kì khó chịu, nhăn miệng hỏi Mục Chi:” Mục thúc, con  gái của ngài quá tinh đi, xém chút nữa là bị cô ta thấy toàn bộ tâm hồn  của ta rồi. Mà con gái của ngài có thể điều khiển được cái khả năng đó  hay không, hay chỉ là tạm thời thôi…”
“ Nó điều khiển được năng  lực này thoải mái rồi, không những thế nó còn cải tạo và nâng cao khả  năng nó, khiến nó có thể dùng nó để nâng cao khả năng chiến đấu hơn  nữa…” Mục Chi lắc đầu mà nói, rồi cười tự hào.
“ Thế à, xem ra  con gái của ngài rất là ham chiến đấu rồi, hơn nữa còn là thiên tài..”  Long Phong nhìn Mục Chi mà nói, nghe thấy người khác khen thì hắn cũng  tự hào hẳn ra, cười mà miệng thật to ra.
“ Haha quá khen rồi, nếu  nói con gái ta là thiên tài thì cậu là quái tài rồi, đúng không nào..”  Mục Chi cười mà nhìn Long Phong nói, sau đó hắn đứng dậy mà lấy ra giấy  tờ đưa cho Long Phong, rồi lên tiếng…
“ Cầm đi, đây là giấy tờ  thông hành cho cậu ở những thành thị khác thông qua dễ dàng. Giấy tờ có  chữ kí của ta nên cậu sẽ không bị làm khó khi đi thám hiểm..” Mục Chi  bắt đầu giải thích cho Long Phong.
“ Haha cảm ơn Mục thúc rất  nhiều, vậy thì ngày mai cháu sẽ xuất phát, hi vọng thúc có thể cung cấp  cho cháu một ít vật phẩm hằng ngày…” Long Phong đứng dậy mà mừng rỡ nói
“ Được, ta sẽ cho người chuẩn vị những thứ đó..”
“  Vậy thì cảm ơn Mục thúc nhiều rồi…” Long Phong chắp tay cảm ơn, sau đó  hắn bước ra ngoài hướng về phòng mà chuẩn bị cho ngày mai, sẵn tiện dặn  dò nhóm người đại ca hắn chuẩn bị kĩ càng cho ngày mai 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện