[Dịch]Huyết Hận- Sưu tầm
Chương 49 : Hung tính bộc phát
.
Khải Nguyên không biết đã trôi dạt trên biển bao lâu rồi
Khi hắn mở mắt tỉnh dậy, chỉ thấy mình đang nằm trên bãi cát.Gần đó, Thu Thủy và Milena cũng đang nằm im bất động.Khải Nguyên gượng đứng dậy, đến xem xét tình trạng của 2 nữ nhân.Ban đầu Khải Nguyên hơi hoảng hốt khi thấy Thu Thủy và Milena đã ngưng thở.Nhưng khả năng cảm nhận sinh mệnh lại bảo hắn là họ vẫn chưa chết.2 nữ nhân này cũng như Khải Nguyên, đều là những cường giả, dĩ nhiên không thể nào chết dễ dàng được
Khải Nguyên làm hô hấp nhân tạo cho họ 1 hồi, 2 nữ nhân ho khan mấy tiếng, lại phun ra không ít nước biển, sau đó dần dần tỉnh lại
Milena đảo mắt quan sát xung quanh rồi hỏi Khải Nguyên
“Đây là nơi nào vậy ?Làm sao chàng đưa được thiếp đến đây ?”
Khải Nguyên lắc đầu nói
“Ta không biết nữa, ta chỉ nhớ là gặp phải 1 dòng hải lưu ngầm rất mạnh.Có lẽ dòng hải lưu đó đã cuốn chúng ta đến đây”
Khải Nguyên ngồi 1 lúc rồi lại đi 1 vòng quanh hòn đảo dò xét.Hòn đảo này không lớn lắm, diện tích khoảng chục héc-ta, dường như không có người ở.Khắp nơi chỉ toàn là núi đá lởm chởm cùng các loại cây cối, dây leo mọc dại.Trên núi có 1 khe suối nhỏ, nước ngọt, có thể uống được.Trên đảo này ngoài chim chóc, hoàn toàn không có 1 sinh vật nào khác.Khải Nguyên thở dài rồi trở về bãi biển nói với Milena và Thu Thủy.
“Ta đã đi xem xét 1 vòng, đây chính là 1 đảo hoang không có người ở.Ta cũng chẳng biết là sẽ có tàu bè nào đi ngang qua đây không nữa”
Thu Thủy ngây thơ hỏi hắn
“Con người không phải là đã khám phá hết toàn bộ trái đất sao? Tại sao lại có thể có 1 hòn đảo không có dấu vết của con người ?”
Khải Nguyên trầm ngâm nói
“Nên nhớ, 3/4 diện tích trái đất là biển, chỉ có 1/3 trong đó là những vùng biển lặng sóng êm, tàu bè có thể đi lại, còn lại là những vùng biển có nhiều nước xoáy, đá ngầm, đi lại khó khăn.Có lẽ chúng ta đang ở trong vùng đó, hòn đảo này không hề có dấu vết của con người”
Hắn ngưng 1 lúc rồi lại tiếp
“Nhưng chúng ta không thể đầu hàng.Trên ngọn núi kia có 1 dòng suối nhỏ có thể uống được.Chúng ta có thể bắt cá hoặc chim để ăn.Trong ngọn núi đó chắc là sẽ có 1 hang động nào đó để chúng ta trú ngụ tránh mưa nắng.Chúng ta phải sống sót ở đây cho đến khi có người tìm thấy chúng ta, hoặc là chúng ta tìm được biện pháp nào để trở về lục địa.”
Milena và Thu Thủy nhìn Khải Nguyên gật đầu có vẻ đồng ý.Rồi họ lại lên ngọn núi, tìm kiếm khoảng nửa giờ thì phát hiện 1 hốc núi nhỏ.Milena lại dùng công pháp đặc dị của cô ta **c khoét hốc núi đó thành 1 cái hang khá rộng rãi và thông thoáng.Thế là họ đã tìm được chỗ ở.
Khải Nguyên lại mài những hòn đá nhỏ thành mũi lao, bẻ 1 số cành cây làm cán.Hắn cầm ngọn lao tự chế đó nhảy xuống biển bắt cá.Sau mấy giờ hụp lặn, hắn cũng chĩa được không ít con cá biển.Trên núi cũng có 1 số loại rau dại có thể ăn được.Thu Thủy lại thu gom những cành khô làm củi.Việc đánh lửa cũng không khó khăn gì, bởi vì Khải Nguyên tự thân hắn đã là 1 cái hộp quẹt khổng lồ.Mặc dù công lực cạn kiệt nhưng hắn vẫn có thể phát ra vài ngọn lửa nhỏ đủ để đốt cháy củi khô nướng cá.Số cá còn dư, Khải Nguyên lại đem ướp muối rồi phơi khô để dự trữ.Cũng may mà cá biển có khá nhiều loại nên bữa ăn của 3 người không đến nỗi quá đơn điệu, đó là chưa kể thỉnh thoảng Khải Nguyên lại bắt được chim và rùa biển để thay đổi khẩu vị.Khải Nguyên cũng đi tìm trên đảo 1 số đất sét, hắn nhào nặn chúng thành hình rồi lấy lửa nung tạo thành 1 số đồ gốm, tuy hình dạng thô thiển, không đẹp mắt nhưng có thể sử dụng để đựng thức ăn và nước uống.Mỗi ngày trôi qua, hắn cũng lấy tro than vẽ 1 vạch nhỏ trên vách hang để đánh dấu thời gian.
Vài ngày trôi qua, ngoài lúc kiếm thức ăn và nước uống, 3 người cứ ngồi trông ra biển hy vọng sẽ có 1 chiếc tàu nào đó đi ngang qua.Nhưng họ cứ trông đợi mỏi mòn mà không thấy gì cả.Khải Nguyên và Milena tâm trạng rất nặng nề, cũng ít nói hẳn đi.Trái ngược với Khải Nguyên và Milena, Thu Thủy có vẻ thích thú với cuộc sống mới, cô trông rất hoạt bát, ngày nào cũng nói cười rất nhiều, lại thường hay nắm tay dẫn Khải Nguyên đi xem những thứ mới lạ mà cô khám phá được.Nhờ có Thu Thủy, không khí trên hòn đảo cũng bớt đi phần nào căng thẳng.Hàng đêm Khải Nguyên đều phải ôm ấp, dỗ dành Milena để cô có thể bớt đau buồn và lo lắng
2 tuần trôi qua, Milena đột nhiên lại kéo Khải Nguyên ra chỗ vắng, giọng buồn bã khẽ nói với hắn
“Có lẽ thiếp không sống bên chàng được rồi … “
Khải Nguyên ngạc nhiên hỏi
“Chẳng phải chúng ta đã có thức ăn, nước uống rồi sao ?Đúng là có hơi buồn 1 chút nhưng khung cảnh đơn giản thanh đạm này xem ra còn dễ chịu hơn không khí xô bồ ở các thành phố.Vì sao nàng lại nói vậy ?”
Milena thở dài nặng nề nói
“Chàng và Thu Thủy sống ở đây cả đời cũng không sao.Nhưng chàng đã quên thiếp vốn là ma cà rồng rồi sao ?”
Khải Nguyên đứng chết trân tại chỗ, đúng là gần gũi Milena nhiều lần, vẻ đẹp quyến rũ mê người của cô ta làm hắn quên bẵng đi điều đó
Milena lại nói tiếp
“Mỗi tháng thiếp phải hút máu người ít nhất 1 lần.Nếu thiếu máu, hung tính của thiếp sẽ bộc phát.Khi hung tính bộc phát, có lẽ thiếp sẽ làm hại đến chàng và Thu Thủy.Từ lúc thiếp hút máu người trên du thuyền đến nay cũng gần 1 tháng rồi, cơ thể thiếp tự dưng cảm thấy thèm khát máu, máu tươi của nhân loại.Thiếp sợ 1 ngày nào đó thiếp sẽ không khống chế nổi mình nữa.Mỗi lần hút máu, thiếp đều phải hút hết toàn bộ số máu của nạn nhân mới đủ nhu cầu”
Khải Nguyên không biết nói gì hơn, chỉ cúi đầu im lặng.Trên mắt Milena đã xuất hiện 2 dòng lệ, cô khóc rấm rức nói
“Cho dù hút máu chàng và Thu Thủy rồi, thiếp cũng không sống lâu hơn được.Chỉ vài tháng không có máu người, cơ thể thiếp sẽ khô héo dần rồi chết khô.Đằng nào thiếp cũng phải chết, thiếp đã từng thấy những ma cà rồng chết vì thiếu máu, thực sự rất đau đớn, phút cuối cùng đó họ hoàn toàn trở nên điên loạn, thê thảm vô cùng.Xin chàng hãy ra tay giải thoát cho thiếp.Được chết trong tay chàng, chết để chàng được tiếp tục sống, thiếp đã mãn nguyện rồi”
Khải Nguyên chợt thấy khóe mắt cay cay, hắn như muốn khóc.Milena mắt vẫn ứa lệ, tay lại lấy trong người ra 1 vật đưa cho Khải Nguyên.Đó là 1 con dao khá dài, rất sắc bén, vỏ dao được khắc nhiều hoa văn kỳ lạ.Cô ta nói
“Khi hung tính của thiếp bộc phát, hãy trói thiếp lại rồi dùng con dao này cắt đầu của thiếp.Chỉ như thế mới giết chết thiếp được.Chàng đừng do dự, hãy hứa với thiếp là chàng sẽ tiếp tục sống, và phải sống thật hạnh phúc”
Khải Nguyên ôm chầm lấy Milena vào lòng, vài giọt nước mắt nóng hổi của hắn rơi xuống bờ vai cô ta.Chính giây phút này đây, hắn lại cảm nhận được nỗi đau lớn nhất của con người, đó là tử biệt sinh ly.Khải Nguyên lại nhớ đến Veronica, nỗi đau như càng thấm thía hơn, chính lúc này đây hắn mới có thể hiểu những gì Veronica đã phải chịu đựng.
Khải Nguyên lại thở dài, nói
“Những ngày này chính là những ngày cuối cùng của nàng, ta sẽ cố gắng quan tâm đến nàng hơn nữa, để đem lại cho nàng chút hạnh phúc cuối cùng”
Từ sau lúc đó, Khải Nguyên lại dành thời gian ở bên Milena, vuốt ve, gần gũi cô ta nhiều hơn nữa.Những lúc hoan hảo với Khải Nguyên xong, Milena đều khóc, nước mắt tuôn ra ướt cả bờ vai Khải Nguyên.Vòng tay cô ôm chặt hắn như không muốn rời xa.Khải Nguyên cũng muốn diễn vài trò vui, kể những câu chuyện buồn cười để Milena có thể vui vẻ lên 1 chút nhưng cổ họng hắn như nghẹn lại, không thể nói được gì
Trái bom được châm ngòi thì sớm muộn gì cũng nổ.Một đêm đang ngủ, Khải Nguyên chợt tỉnh giấc vì nghe tiếng hét lớn của Milena.Hắn tỉnh dậy, nhìn thấy Milena đang ôm đầu lăn lộn, hơi thở dồn dập.Ánh mắt cô ta đỏ rực, y như lúc tấn công Khải Nguyên trên du thuyền
Thu Thủy cũng tỉnh giấc, kinh hãi ngước mắt nhìn Milena.Khải Nguyên liền quát bảo cô ta
“Mau đi ra khỏi nơi đây, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được can thiệp”
Thu Thủy liền chạy nhanh ra khỏi hang.Khải Nguyên ôm lấy Milena, giọng đầy lo lắng
“Nàng bị làm sao vậy ?Có phải đã đến lúc rồi không ?Hãy cố chịu đựng, sẽ không sao mà”
Milena lại đưa tay ra, móng tay không biết tự lúc nào đã mọc dài ra, cô ta tự cào cấu chính mình đến chảy máu rồi thè lưỡi liếm dòng máu ấy.Mái tóc thẳng của Milena giờ đã rối bù, ánh mắt lại hằn lên những tia máu.Gương mặt cô ta lại nổi lên những gân máu màu xanh chi chít trông rất đáng sợ
Milena run rẩy nói với Khải Nguyên
“Không được….Thiếp không thể khống chế được….Chàng hãy mau ra tay đi….Chỉ chút nữa thôi là không kịp đâu…”
Khải Nguyên rút dao ra khỏi vỏ, kề sát cổ Milena.Những hình ảnh ôm ấp, ân ái mặn nồng liền hiện ra trong đầu hắn.Tay hắn run rẩy rồi lại ném con dao đi.Hắn gào lớn
“Không được, ta không thể xuống tay với nàng”
Milena lại gào lên 1 tiếng rất thê thảm, xông đến đè Khải Nguyên xuống đất, giữ chặt tay chân hắn, miệng kề sát cổ hắn, 2 chiếc răng nanh đã mọc dài ra sắp sửa cắn vào cổ Khải Nguyên.Trong giây phút tối hậu, ánh mắt Milena bỗng dịu lại, tay cô ta lại vung lên đánh mạnh vào đầu mình, rồi Milena ngã vật ra nằm bất động
Khải Nguyên hiểu là Milena đã dùng tất cả ý thức cuối cùng để ngăn cản cơ thể và bản năng đói khát của cô ta.Hắn liền chạy đến nhặt lại con dao.Khải Nguyên ngồi cạnh Milena, vung dao lên, nhưng hắn lại bất động rất lâu, không thể xuống tay sát hại Milena được.Trong đầu hắn như có 2 con người đang tranh cãi:
“Làm thế chính là giải thoát cho cô ta – Không được – Dù sao cô ta cũng phải chết … - Không thể làm thế - Phải giết cô ta nếu không ngươi và Thu Thủy sẽ chết – Không thể giết cô ta, cô ta đã nặng tình với ngươi như thế cơ mà - ……..”
Cuối cùng, Khải Nguyên cũng vung dao chém xuống
Nhưng không phải chém xuống cổ Milena, mà là cắt mạnh vào cổ tay hắn.Khải Nguyên dùng tay mở miệng Milena ra rồi rót dòng máu đang tuôn chảy từ cổ tay hắn vào miệng cô ta.Khả năng tự hồi phục lại làm cho vết thương ngưng chảy máu, Khải Nguyên lại cắt vào cổ tay thêm 1 lần nữa, rồi tiếp tục đem máu đổ vào miệng Milena.Milena cũng vô thức nuốt lấy dòng máu đó.Những gân máu trên mặt Milena cũng từ từ biến mất, hơi thở dần trở lại điều hòa.Khải Nguyên cũng dừng lại, xé áo của hắn tự băng vết thương rồi nằm xuống cạnh Milena.Milena trong vô thức lại ôm chầm lấy hắn.Khải Nguyên cảm thấy hơi mệt vì mất máu, hắn nằm ngủ thẳng giấc cho đến tận sáng hôm sau.
Đến khi Khải Nguyên thức giấc, hắn nhìn thấy Milena đang ngồi cạnh hắn, nhìn hắn với ánh mắt rất ôn nhu
Khải Nguyên hỏi cô ta
“Nàng cảm thấy thế nào ?Đã ổn chưa ?”
Milena xúc động trả lời
“Thiếp cảm thấy rất tốt, cơn đói khát dường như biến đi hẳn, cảm giác rất no nê, sung mãn.Bình thường thiếp hút máu 3,4 người cũng không cảm thấy như vậy.Có lẽ vì chàng khác với nhân loại bình thường nên máu của chàng có tác dụng hơn máu của họ rất nhiều lần.Chắc là hôm qua chàng đã mất rất nhiều máu vì thiếp”
Khải Nguyên gãi đầu nói
“Không nhiều lắm đâu, cơ thể ta phục hồi nhanh quá, dù đã cố ý cắt sâu phạm vào động mạch nhưng chỉ chốc lát máu lại ngưng chảy, ta nhớ là đã phải cắt cổ tay 2 lần, chắc cũng không mất quá nhiều máu.Như vậy là ổn rồi, từ nay về sau mỗi lần nàng nổi cơn khát máu, ta sẽ cho nàng uống máu của ta.Sẽ không có ai phải chết cả”
Milena lại ôn nhu dựa vào người Khải Nguyên.Khải Nguyên ngửi thấy 1 mùi hương ngọt ngào quen thuộc, hắn nhớ là đã từng ngửi thấy mùi hương này trong lần đầu gần gũi Milena, nhưng sau đó, có lúc lại không ngửi thấy nữa.Như nghĩ ra điều gì đó, Khải Nguyên liền nói
“Mùi hương của nàng , có phải sau khi hút máu người, nàng sẽ tỏa ra mùi hương đó phải không ?”
Milena mặt có vẻ ửng hồng, gật đầu xác nhận.Khải Nguyên không để phí của trời, lập tức ôm ngay Milena vào lòng, hôn hít khắp người cô ta, tay hắn cũng loạn động thưởng thức cảm giác đàn hồi từ bộ ngực căng tròn đầy sức sống của Milena.
Khải Nguyên luồn tay từ từ cởi y phục của Milena ra, ánh mắt hắn sáng rực lên như khao khát tột độ.Hắn thì thầm vào tai Milena
“Đêm qua nàng làm ta mất không ít máu, giờ phải đền bù cho ta đấy”
Rồi Khải Nguyên ôm Milena nằm lăn ra đất, hắn nằm đè trên người cô ta, những động tác vuốt ve mơn trớn càng lúc càng gấp gáp hơn.Milena gục đầu vào khuôn ngực rắn rỏi của Khải Nguyên, nhẹ nhàng cởi y phục của hắn ra, vứt khắp mặt đất.Đôi tình nhân lại quấn lấy nhau, mãnh liệt như thể vừa gặp lại nhau sau trăm năm xa cách.Hai thân thể như hòa nhập thành 1 , chuyển động uốn éo theo 1 tiết tấu càng lúc càng nhanh dần.Sau một hồi lại lăn qua, chuyển sang 1 tư thế khác.Vẻ mặt nhăn nhó, thỏa mãn của Milena, những giọt mồ hôi từ tấm lưng trần của người đẹp càng làm Khải Nguyên cảm thấy hưng phấn hơn, động tác càng lúc càng cuồng nhiệt.Đến khi Milena mệt mỏi thở không ra hơi, Khải Nguyên mới chịu buông cô ta ra.Hắn cũng mệt mỏi chẳng kém, nhưng do có khả năng tự hồi phục sức khỏe nhanh nên sự mệt mỏi đó cũng từ từ giảm dần.
Khải Nguyên lại nhớ đến Thu Thủy, đêm qua hắn đuổi cô ta đi, không biết giờ này cô ta đang ở đâu.Phải tìm cô ta về, nói cho cô ta biết mọi việc đều ổn.Hắn liền chạy ra ngoài tìm Thu Thủy.Nhưng vừa ra khỏi cửa hang, Khải Nguyên lại nhìn thấy Thu Thủy đang nấp ở gần đó.Chắc là nãy giờ Thu Thủy đã lén quan sát hắn hành sự cùng Milena.Khải Nguyên cũng muốn mắng cô ta vài tiếng, nhưng lại thôi.Hắn lên tiếng hỏi
“Cô lại lén xem ta và Milena làm việc ấy, đúng không ?”
Thu Thủy cúi mặt xuống, ra vẻ biết lỗi.Khải Nguyên lại nói
“Vì sao cô lại làm vậy ?”
Thu Thủy khẽ phân trần
“Em xin lỗi.Em rất tò mò muốn việc ấy rút cục là thế nào.Nhưng anh lại chê em ngốc không chịu dạy cho em, nên em mới lén anh tự tìm hiểu lấy.Em vẫn còn nhớ lúc mới gặp anh, dường như anh định dạy cho em việc ấy.Chỉ trách lúc đó em không tiếp thu được, làm anh không vui.Giờ em đã tiến bộ nhiều rồi, anh có thể dạy cho em được không ?Em sẽ cố gắng làm thật tốt mà “
Khải Nguyên nghe xong ngượng chín cả người, nhưng hắn cố giữ vẻ mặt điềm nhiên, nở nụ cười nói
“Ta vốn định sau khi về đến nhà mới dạy cô.Nhưng giờ chúng ta lại bị kẹt ở đây, không biết chừng nào mới về nhà được… Thôi được, tối nay ta sẽ dạy cho cô.”
Khải Nguyên quay mặt đi, nói như ra lệnh
“Giờ thì cô hãy lo chuẩn bị củi để nướng cá, từ sáng đến giờ chưa ăn gì ta cũng thấy đói rồi”
Thu Thủy tỏ ra rất vui mừng, liền ngoan ngoãn tuân lệnh Khải Nguyên đi vào hang chuẩn bị củi lửa.Bước chân nhún nhảy của cô tỏ vẻ rất phấn khích..
Khải Nguyên trông theo bước chân tươi vui nhịp nhàng của Thu Thủy 1 lúc rồi nói thầm
“Cũng đến lúc rồi đó, những biểu hiện của cô gần đây tuy chưa hoàn hảo nhưng cũng rất tốt rồi.Ta nên xem cô như nữ nhân của ta, không phải là người hầu nữa “
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện