[Dịch]Huyết Hận- Sưu tầm
Chương 13 : Lãnh Huyết bội ước
.
Một nam, một nữ tiến vào thư viện Marshall
Nam nhân mặc y phục đen, khuôn mặt trẻ trung toát lên sự lạnh lùng cô độc
Nữ nhân cao gầy, khuôn mặt thanh tú, thông minh, thái độ có chút lo lắng, sau lưng có đeo 1 thanh trường kiếm
Những cảnh vệ canh gác ở bên ngoài dường như không còn ngạc nhiên với việc thủ hộ giả dẫn người lạ vào thư viện. Họ thừa biết rằng anh ta vốn là 1 kẻ quái dị, hành động của anh ta không thể lý giải theo cách thông thường được
Vừa vào đến thư viện, Lãnh Huyết bỗng khựng lại trong giây lát, sắc mặt có chút biến đổi rồi trở lại vẻ lãnh đạm vốn có. Yên Thùy thấy được biểu hiện đó, trong lòng có chút hoài nghi
Cô đánh bạo lên tiếng
“Có gì không ổn sao ?”
Lãnh Huyết gật đầu
“Có 1 ít chuyện quái lạ vừa xảy ra, nhưng chúng ta sẽ biết ngay thôi”
Lãnh Huyết xông vào 1 trong 2 cánh cửa chính, di chuyển rất nhanh, Yên Thùy cũng thi triển tất cả bản lĩnh của mình bám theo anh ta sát gót.
Lãnh Huyết dừng lại ở một đoạn hành lang, chăm chú quan sát vết máu trên tường rồi cúi xuống xem xét 1 xác chết đang nằm bất động gần đó. Xác chết đó là 1 nam nhân cao lớn mặc y phục đặc biệt làm từ chất liệu kevlar màu đen, mang mặt nạ chống độc che kín cả khuôn mặt. Yên Thùy đứng cách Lãnh Huyết vài mét, chỉ nhìn sơ qua xác chết một lượt, cất tiếng hỏi
“Không giống cảnh vệ của căn cứ Marshall lắm, phải chăng là bọn xâm nhập”
Lãnh Huyết lật xác chết lại chỉ cho Yên Thùy xem một vết đâm trên cổ, nói
“Đây là tác phẩm của Vấn Thiên. Chỉ có thanh kiếm kì quái của cậu ta mới có thể gây ra vết thương như vậy “
Lãnh Huyết và Yên Thùy tiếp tục đi sâu vào thư viện, lên các tầng trên. 2 người phát hiện tổng cộng 15 xác chết bị giết với cùng một kiểu, chắc hẳn là những tác phẩm do Vấn Thiên tạo ra.
Yên Thùy có vẻ ngạc nhiên, nói
“Dùng vũ khí lạnh để đối phó với đối thủ sử dụng súng ống, gã Vấn Thiên này thật là liều lĩnh”
Lãnh Huyết có vẻ hài lòng
“Cậu ta có súng, nhưng ta đã không cho phép cậu ta dùng. Xem ra, chàng trai trẻ này rất là biết nghe lời”
Yên Thùy nhận xét
“Chỉ toàn những tên biệt kích dùng súng, chắc là không có cao thủ võ thuật nào cả “
Lãnh Huyết cười nhạt
“Cô thử dùng kiếm đối đầu với đối thủ sử dụng súng xem có dễ dàng không ?”
Yên Thùy tái mặt, quả thật việc này không đơn giản chút nào. Có thể trong thời gian ngắn hạ được hàng chục biệt kích sử dụng súng, tu vi của Vấn Thiên quả là không đơn giản
Lãnh Huyết như biết được suy nghĩ của Yên Thùy, anh ta nói
“Còn 1 xác chết nữa, nhưng ta chưa cho cô xem. Nếu thấy nó, cô tự nhiên sẽ hiểu Vấn Thiên làm cách nào để tiêu diệt đám người đó. À, chúng không phải là lực lượng đặc biệt của 1 quốc gia nào cả, mà là giáo chúng của Thiên ngoại giáo đấy “
Yên Thùy ngạc nhiên
“Thiên ngoại giáo ?”
Lãnh Huyết gật đầu, gỡ mặt nạ của 1 xác chết ra, nói
“Đúng vậy, cô nhìn xem sẽ rõ “
Yên Thùy lại gần quan sát xác chết đó. Cô tái mặt nhận ra đôi mắt của người này đã biến mất, thay vào đó là 1 thiết bị điện tử hình cầu, có lăng kính giống như camera. Trên chiếc đầu trọc của xác chết, mọc ra hàng chục ống dẫn nối từ nửa sau của đầu đến phần lưng và cổ. Lãnh Huyết lại lột sạch y phục của xác chết, trên người hắn có rất nhiều ống dẫn và dây dẫn nối giữa các bộ phận của cơ thể.
Yên Thùy kinh sợ thốt lên
“Người máy … “
Lãnh Huyết lắc đầu
“Chính là người thật đấy. Chúng đã được các nhà khoa học cấy ghép rất nhiều thiết bị điện tử vào cơ thể để tăng cường khả năng quan sát và sức chiến đấu của bản thân, chúng cam tâm tình nguyện tự biến mình thành cái thứ nửa người nửa máy này “
Yên Thùy bỗng nhớ đến 1 điều, cô lại hỏi
“Vấn Thiên làm cách nào để hạ được bọn này vậy ?”
Lãnh Huyết liền giải thích
“Căn bản là những gì bọn này nhìn thấy không giống như chúng ta, đôi mắt chúng được giải phẫu cấy ghép những ống kính tầm nhiệt. Bọn chúng có thể phát hiện ra bất cứ ai, dù cho kẻ đó trốn kĩ đến thế nào đi nữa. Những gì chúng thấy được là những hình ảnh đặc trưng của vật thể, được diễn đạt bằng dãy màu sắc biểu thị nhiệt độ. Nhưng vấn đề là bọn chúng không thấy được những chi tiết của vật thể, thì làm sao có thể nhận ra nhau được ...”
Yên Thùy phỏng đoán
“Chắc chắn là chúng phải quy ước với nhau bằng 1 cách nào đó …”
Lãnh Huyết gật đầu
“Gần đúng. Câu trả lời là: bộ y phục đó đã được gắn những thiết bị định vị giúp bọn chúng có thể dễ dàng nhận ra nhau, tránh việc tấn công nhầm lẫn gây hậu quả đáng tiếc. Vấn Thiên đã giết 1 tên bằng cách bẻ gãy cổ hắn, hay là 1 phương pháp khác không gây đổ máu, sau đó lột y phục trên người của chúng mặc, cho nên bọn chúng không phát hiện ra cậu ta mà cứ ngỡ đó là đồng bọn của chúng. Sau khi xâm nhập vào thư viện, bọn chúng không đi chung mà lại chia thành nhiều nhóm nhỏ, thế là cậu ta giết sạch chúng một cách dễ dàng”
Yên Thùy nhìn quanh, tỏ vẻ thất vọng
“Chẳng còn việc gì để làm nữa rồi “
Lãnh Huyết cười, ánh mắt như sáng bừng lên
“Vẫn còn vài con chuột nữa. Chúng đang đến. Chúng ta hãy chuẩn bị tiếp đón khách quý “
Nói về phần Vấn Thiên. Sau khi chia tay Nhã Nhi, chàng đến thư viện này vốn chỉ định đọc sách suốt đêm
Từ khi phát hiện khả năng Huyết nhãn, Vấn Thiên rất phấn khích, chàng sử dụng Huyết nhãn rất nhiều lần, gần như tận dụng tối đa khả năng này. Khi bọn người xâm nhập vừa mới vào đến đại sảnh, chàng đã phát hiện ra chúng rồi.
Vấn Thiên đã đến thư viện khá nhiều lần nên rất thông thạo đường đi nước bước. Khi bọn xâm nhập vừa chia nhau ra, chàng bất ngờ tập kích hạ gục 1 tên. Sau đó, nhận ra bọn người này có trang bị súng ống, Vấn Thiên bèn lột sạch y phục của tên xâm nhập vừa bị hạ mặc vào người. Chàng biết rằng y phục đó làm bằng chất liệu kevlar chống đạn rất tốt, nên đã quyết định đoạt lấy để dùng rồi tặng cho tên xâm nhập đang bất tỉnh 1 nhát kiếm chí mạng để tránh đêm dài lắm mộng
Vấn Thiên cũng có chút ngạc nhiên khi phát hiện hình dáng kì lạ của kẻ vừa bị chàng tiêu diệt. Nhưng không có thời gian để bận tâm về điều đó, chàng lập tức dùng Huyết nhãn định vị những tên còn lại để vạch ra kế hoạch tập kích chúng một cách thật bất ngờ. Còn thân phận của bọn xâm nhập, mặc dù Vấn Thiên cũng tò mò muốn biết, nhưng chàng quyết định sau khi giải quyết chúng xong sẽ đem những cái xác đó về mật thất để nghiên cứu sau
Vấn Thiên lại càng ngạc nhiên hơn khi những tên xâm nhập mặc dù phát hiện ra chàng nhưng chúng gần như không cảnh giác với chàng. Chàng mặc kệ sự tò mò của mình, chỉ trong 5 phút đi 1 vòng thư viện diệt sạch bọn xâm nhập, rồi lại dùng Huyết nhãn quan sát một vòng.
Vấn Thiên phát hiện ra 1 tên xâm nhập nữa đang bỏ chạy rất nhanh ra khỏi thư viện. Cho rằng hắn đã lấy được thứ cần lấy, Vấn Thiên lập tức đuổi theo tên đó. Chàng bám theo tên xâm nhập này rồi ra khỏi căn cứ Marshall lúc nào chẳng hay. Tên xâm nhập chạy rất nhanh, dẫn Vấn Thiên ra đường lớn, rồi cuối cùng biến mất ở 1 khu nhà bỏ hoang đổ nát, dường như trước đây từng là 1 nông trại lớn
Trực giác mách bảo Vấn Thiên rằng chàng đang rơi vào bẫy. Vấn Thiên hít thở nhẹ nhàng, di chuyển chậm quanh những bức tường rêu phong, đồng thời dùng Huyết nhãn quan sát bốn bề. Chàng chẳng phát hiện được gì, tên xâm nhập đó dường như đã bốc hơi vậy
Vấn Thiên cảm thấy có một vật gì đó đang bay đến chàng với tốc độ cực nhanh. Bao kiếm của chàng rơi xuống, sợi dây đeo đã bị đứt. Vấn Thiên nhận ra đó là 1 viên đạn – đạn của súng trường hạng nặng, và chàng đang đối đầu với 1 kẻ bắn t****. Hắn đang ngắm bắn chàng từ khoảng cách khá xa, xa hơn so với bán kính mà Huyết nhãn có thể quan sát được. Tình huống này thật là gay go vô cùng.
Vấn Thiên lập tức phóng đến, nấp sau một bức tường. Chàng đoán rằng kẻ bắn t**** đang ở trên 1 ngọn cây, hoặc 1 cao điểm tương tự, hắn đang ở cách chàng ít nhất 200 mét. Tạm thời cứ nấp sau bức tường này để tránh đạn rồi tính sau.
Vấn Thiên đang suy nghĩ bỗng thấy bả vai đau nhói, một chất lỏng tuôn ra ướt cả cánh tay. Chàng vừa bị bắn trúng. Theo vị trí đường đạn, đó vẫn là tên bắn t**** lúc nãy chứ không phải một tên bắn t**** thứ hai. Vấn Thiên trong lòng lo lắng không yên, chàng không hiểu vì sao hắn lại có thể xác định vị trí của chàng nhanh đến như vậy. Phát đạn rất chính xác, xuyên qua tường và cắm thẳng vào vai chàng, dường như kẻ bắn t**** đang muốn đùa giỡn với con mồi của mình. Nếu hắn nhằm vào giữa trán thì tính mạng Vấn Thiên đã không còn. Cũng may mà viên đạn xuyên qua 1 lớp tường, lại thêm giáp chống đạn nên sát thương gây ra không lớn lắm, chỉ vừa đủ làm Vấn Thiên rách da chảy máu mà thôi.
Vấn Thiên nhanh chóng lui lại, cúi thấp đầu di chuyển sang 1 vị trí khác. Kẻ bắn t**** lại bắn thêm phát nữa, lần này viên đạn bay sượt qua mang tai chàng. Vấn Thiên lăn người, bò sát đất, nấp sau một đống gạch vụn. Chàng đoán rằng tên bắn t**** đang sử dụng một thiết bị tầm nhiệt, vì thế hắn có thể dò ra vị trí của chàng, cho dù chàng có ẩn nấp kín kẽ đến thế nào đi nữa.
Không thể tiếp tục lẩn trốn nữa, Vấn Thiên đưa ra 1 quyết định liều lĩnh. Chàng cúi thấp đầu, di chuyển với tốc độ nhanh nhất có thể, thỉnh thoảng lại lăn người sang trái hoặc phải, tận dụng tối đa những chướng ngại vật, càng lúc càng tiếp cận kẻ bắn t****.Phương pháp này tỏ ra có hiệu quả, kẻ bắn t**** liên tục bắn trượt 3 phát, có lẽ cũng khá hoảng hốt. Vấn Thiên càng lúc càng tiếp cận hắn.Vừa yên vị sau một thân cây, Vấn chàng cảm thấy bên hông đau rát. Một viện đạn nữa vừa bay sượt qua người chàng. Hiện giờ chàng chỉ còn cách kẻ bắn t**** chưa đến 100 mét.
Một tiếng súng khô khốc lại vang lên …
Trong thư viện Marshall …
3 kẻ xâm nhập bước lên cầu thang dẫn đến tầng 3, họ gồm 1 nam 2 nữ, cùng mặc y phục dạ hành màu đen, nhưng để lộ khuôn mặt, khác hẳn với bọn người của Thiên ngoại giáo
Nam nhân cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt đầy nét gian ác, 2 nữ nhân đều xinh đẹp nhưng một người lại có vẻ đẹp rực rỡ, mê người, cơ thể thon thả, bộ ngực phong mãn, hoàn toàn hơn hẳn người còn lại
Đến 1 hành lang khá dài nữ nhân xinh đẹp nhất trong 2 nữ nhân phân phó
“A Cường, hãy canh chừng ở đây, có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết “
“Rõ, thưa tiểu thư”- nam nhân khẽ đáp, thái độ ngoan ngoãn phục tùng.
Vị “tiểu thư” nọ lại dẫn nữ nhân còn lại đi đến cuối hành lang, lấy trong người ra 1 thiết bị điện tử rồi chăm chú quan sát màn hình của thiết bị đó. Thiết bị này dường như là 1 loại máy dò tìm, và thứ họ cần tìm chính là chiếc hộp quái dị đang được cất giữ tại thư viện Marshall
Hai người lần mò hồi lâu trên những bức tường, vị “tiểu thư” chau mày khẽ nói
“Hân Hân này, sao lại thế được nhỉ, theo tín hiệu trên máy định vị thì nó đang ở nơi này mà. Vì sao chúng ta lại không phát hiện được mật thất hay là tủ bí mật nào nhỉ “
Thiếu nữ tên gọi Hân Hân khẽ hỏi
“Thưa tiểu thư, có cần phải phá vỡ mấy bức tường này ra không ?”
“Tiểu thư” lắc đầu
“Không nên, như thế sẽ kinh động đến thủ hộ giả, rất bất lợi cho chúng ta “
Hân Hân lại nói
“Thủ hộ giả đó chắc là đang đuổi theo tàn dư của bọn người Thiên ngoại giáo rồi. Cũng có thể hắn cho là không còn kẻ xâm nhập nữa, đã về nhà ngủ 1 giấc rồi cũng nên”
“Tiểu thư” không đáp, lại tiếp tục mò mẫm. Cuối cùng, cô ta cũng phát hiện 1 két sắt được giấu rất kĩ trong bức tường. 2 người lại loay hoay tìm cách mở két sắt đó ra
Đang mày mò mở khóa, “tiểu thư” bỗng giật mình, kinh hãi thốt lên
“A Cường bị giết chết rồi. Thủ hộ giả đang đến “
Hân Hân nhìn về cuối hành lang, cười nói
“Hắn vẫn còn đứng đó mà “
“Tiểu thư” thở dài nói
“Ngươi thử đến đó chạm vào hắn sẽ rõ”
Hân Hân y lời, liền bước đến. Vừa chạm vào người nam nhân, cô bỗng giật mình lui lại. Từ thân thể nam nhân đó bỗng phát ra vô số luồng sáng đỏ như chia ngang xẻ dọc cơ thể, rồi cả cơ thể to lớn đó bị cắt rời ra thành từng mảnh, trở thành đống thịt vụn bầy nhầy, máu phun ra ướt đẫm những bức tường.
1 đôi nam nữ từ từ bước vào hành lang, đi ngang qua Hân Hân. Sắc mặt nam nhân lạnh lùng vô cảm, nữ nhân có vẻ hơi rụt rè, đi sau lưng anh ta một đoạn. Thái độ của nam nhân khá ung dung, tựa như đang đi dạo. Hiển nhiên họ chính là Lãnh Huyết và Yên Thùy.
Hân Hân đương nhiên biết rằng trong 2 người vừa xuất hiện, tên nam nhân mặt lạnh là nguy hiểm nhất. Cô lưỡng lự một lúc rồi nhẹ nhàng phóng đến nhằm vào cổ Lãnh Huyết mà tập kích từ phía sau.
“Đừng ! “ – “tiểu thư” kinh hãi hô to
Đã quá muộn … Tất cả xảy ra quá nhanh. Không nhìn rõ Lãnh Huyết đã làm gì, chỉ thấy được 1 luồng sáng đỏ vụt lóe lên ở cổ Hân Hân, rồi cô ta thừ người ra, đứng im bất động. “Tiểu thư” chỉ còn biết thở dài, từ khóe mắt chảy ra 2 giọt nước mắt như thương tiếc
Lãnh Huyết vẫn tiếp tục tiến đến. Chỉ vài giây sau, thân thể Hân Hân bỗng phát sinh dị biến, cô ta bị tách làm đôi, đầu rời khỏi cổ trông rất thê thảm. Yên Thùy thấy thế cũng sợ xanh cả mặt. Cô nhìn Lãnh Huyết bằng ánh mắt kinh dị khó tả. Thủ pháp của Lãnh Huyết thật là tàn ác vô cùng.
Mặc dù đã từng thấy những xác chết dưới mật thất, nhưng Yên Thùy không thể không kinh hãi trước phong cách xuất chiêu lạnh lùng, tàn nhẫn này. Tận mắt chứng kiến thực lực của Lãnh Huyết, Yên Thùy càng tin chắc rằng anh ta thực sự là tuyệt thế cao thủ. Tu vi của những kẻ xâm nhập này có lẽ là ngang bằng với cô thế mà chỉ trong 1 chiêu đã chết thảm dưới tay Lãnh Huyết, nếu so sánh với Lãnh Huyết thì tu vi của Yên Thùy chỉ tựa như 1 hạt cát nhỏ bé trước đại dương vô tận. Yên Thùy cảm thấy hơi thất vọng với chính mình, Lãnh Huyết chỉ hơn cô khoảng 7,8 tuổi mà đã luyện thành 1 thân tu vi tuyệt thế như vậy, không biết bao giờ cô mới có thể ngang bằng với anh ta, không biết đến bao giờ cô mới có thể đánh bại được Lãnh diện tử thần …
Lãnh Huyết đến gần nữ nhân “tiểu thư”, lạnh lùng hỏi
“Chu Tước, 1 trong tứ linh của U Minh tuyệt địa ? “
Nữ nhân gật đầu
“Nhãn quang khá lắm. Huynh đài chính là Lãnh Huyết thủ hộ giả ? Vì sao lại nhận ra tôi ?“
Lãnh Huyết nói
“Đúng, ta chính là Lãnh Huyết. Ta đã từng gặp và đánh nhau với Huyền Vũ. Trang phục của cô và Huyền Vũ không khác nhau là mấy, đương nhiên là ta cũng dễ dàng đoán ra.”
Lãnh Huyết lại nói bằng giọng khinh bạc
“Huyền Vũ không tiếp nổi 1 chiêu của ta, còn cô thì thế nào ?”
Chu Tước bất thần xuất thủ, ném một quả cầu sắt đầy những lỗ thủng li ti như đầu kim về phía Lãnh Huyết và Yên Thùy. Lãnh Huyết thấy thế, vội xô Yên Thùy ra sau lưng rồi lấy thân mình che chắn trước mặt cô. Quả cầu sắt bay nửa chừng bỗng mở bung ra, hàng ngàn mũi ám khí nhỏ như sợi tóc bắn tung tóe khắp hướng. Yên Thùy kinh hãi nhắm chặt mắt lại. Nếu như chỉ có mình cô đối đầu với Chu Tước, chắc chắn là cô sẽ bị số ám khí đó cắm đầy người, bị hạ 1 cách thê thảm
Đến khi Yên Thùy không còn nghe tiếng gió rít từ những mũi ám khí, cô mới dám mở mắt ra. Trước mặt cô là Lãnh Huyết, những mũi ám khí dừng lại cách cơ thể anh ta vài phân rồi lơ lửng trong không trung như bị 1 lực đạo bí ẩn cản lại. Yên Thùy hiểu ra đó chính là bức tường chân khí hộ thể của Lãnh Huyết. Xem ra Lãnh Huyết cũng có chút lo lắng cho cô, không hẳn là 1 người vô tình thật sự
Lãnh Huyết khẽ vươn vai, thu hồi chân khí hộ thể, ám khí toàn bộ đều rơi hết xuống mặt đất
Anh ta nhìn Chu Tước, lãnh đạm nói
“Còn thứ gì hay hơn không ? Nếu cô gọi thêm Thanh Long và Bạch Hổ, 3 người liên thủ may ra có thể chơi đùa với ta độ nửa giờ, chỉ mình cô thì không làm gì được ta đâu”
Chu Tước bất chợt đề nghị
“Tôi không nghĩ là chúng ta nên giao thủ tiếp tục. Anh vốn không phải là người của chính phủ, vì sao chúng ta không thể thỏa thuận chứ, đúng không nào “
Lãnh Huyết cười nhạt
“Định thuyết phục ta à, hãy nói cho ta biết, cô muốn gì “
Chu Tước nói
“Tôi thỉnh cầu anh 2 việc. Thứ nhất, giao trả Huyền Vũ lại cho chúng tôi, sống thì giao người, chết thì giao xác”
Lãnh Huyết nói bằng giọng đều đều, vô cảm
“Cũng không thành vấn đề. Cô ta vẫn còn sống, ta đã tặng cô ta cho 1 học viên của học viện Marshall là Lâm Vấn Thiên tùy ý sử dụng theo ý muốn của cậu ta. Cứ tìm đến chỗ cậu ta mà đòi người, ta sẽ không can thiệp vào việc đó”
Chu Tước có vẻ tức giận, cô ta cố kiềm chế cảm xúc của mình, nói
“Việc thứ hai: xin giao chiếc hộp đó cho chúng tôi. Đó vốn là vật của chúng tôi, chúng tôi không muốn nó rơi vào tay Thiên ngoại giáo hay bất cứ thế lực nào khác “
Lãnh Huyết điềm nhiên nói
“Cũng không quá khó, ta canh giữ cái hộp đó 2 năm nay cũng có chút chán chường rồi. Nhưng ta vẫn cần 1 lý do chính đáng để giải thích với bọn chỉ huy căn cứ Marshall. Hãy bảo U Minh đại đế cùng Âm Dương nhị sứ đến đánh nhau với ta 1 trận thật sảng khoái, dù thắng hay thua ta cũng sẽ giao cái hộp đó cho các người mang đi”
Yên Thùy nghe thế, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Lãnh Huyết lại có thể thỏa thuận với U Minh tuyệt địa như vậy. Không ai rõ đằng sau khuôn mặt lạnh lùng vô cảm đó là những mưu mô tính toán như thế nào.
Chu Tước không nói thêm gì, lẳng lặng bỏ đi. Lãnh Huyết và Yên Thùy đi theo cô ta đến đại sảnh rồi dừng lại. Lãnh Huyết ra hiệu cho Yên Thùy để mặc cho Chu Tước rời khỏi. Khi Chu Tước đã mất dạng, Lãnh Huyết lên tiếng
“Ở đây hết trò vui rồi. Vấn Thiên đang ở 1 nông trại bỏ hoang cách căn cứ Marshall vài cây số về phía Tây. Có lẽ cậu ấy đang gặp rắc rối. Chúng ta hãy đến đó hỗ trợ cho cậu ấy …”
Lãnh Huyết ngưng lại một lúc rồi nói
“Hoặc là mang xác cậu ấy về …”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện