[Dịch]Huyền Trung Mị - Sưu tầm
Chương 73 : Chương 73
Ngày đăng: 18:25 26-12-2018
.
Đúng là nàng đã nói câu đó, nhưng chưa bao giờ nhắc tới ở trước mặt người ngoài, rốt cuộc làm thế nào mà y biết được, quả thực phải khiến người khác suy nghĩ.
Thật ra trong lòng nàng đã mơ hồ có dự cảm, chẳng qua không nói toạc ra thôi. Kẻ giả mạo Bạch Chuẩn tối nay chưa chắc là La Sát vương, vì nếu quả thật là gã, e lúc này nàng đã không còn toàn thây rồi. La Sát thích ăn thịt người, cơ thể sát hung lại là món tuyệt hảo với chúng. La Sát vương vốn là một luồng ác niệm của La Sát thiên, không bất cứ phép tắc nào có thể ràng buộc được gã cả. Gã có thể nhẫn nhịn ham muốn ăn uống để quấn quít với nàng thì đã chẳng tới nỗi bị đày vào bát hàn địa ngục, mà ngược lại đã phi thăng thượng vị, dọn tới ở nơi thần điện cao vời vợi từ đời nào rồi.
Vô Phương chăm chú nhìn Minh Huyền, người trước mặt không có bất kỳ điểm khác thường nào, chỉ là thân xác phàm tục nhưng lại khiến nàng cảm nhận được áp lực lớn chưa từng có, hơn cả khi đối mặt với Liên sư. Y rốt cuộc là ai? Nàng ngờ rằng Bạch Chuẩn giả chính là do y biến thành. Nhưng ý sinh thân chuyển thế thành thể xác phàm tục, từ lâu đã không còn tiên phẩm, y lấy đâu ra bản lĩnh cao cường mà ngụy trang không chút sơ hở như vậy?
Nàng tất nhiên biết trong chuyện này có điểm khả nghi. Lúc giao đấu khi nãy, ba bọn họ hợp sức nhưng cùng lắm chỉ khiến đối phương lười giằng co nên vội vã rút lui, và đó là vì y chưa nổi ý định giết chóc. Nếu y quả quyết đánh thẳng tay thì dù có phân thân thành mười bản nữa bọn họ cũng không phải là đối thủ của y.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, tuy hoài nghi trong bụng song Vô Phương vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lý do thứ nhất là tu vi chưa đủ, chọc giận y thì không khéo y sẽ đánh tới cùng, khi ấy nàng chẳng những khó bảo toàn được mình mà còn liên lụy đến Giác Hổ và Thục Hồ. Thứ hai là vì còn chưa rõ tung tích của Bạch Chuẩn, nếu trở mặt thật, nàng sợ y sẽ gây bất lợi cho chàng, đồ đại ngốc kia sẽ vĩnh viễn không quay về được. Cho nên chuyện nàng có thể làm bây giờ là gắng sức trấn an y thôi.
Vô Phương hít một hơi thật sâu rồi dịu giọng nói: “Minh Huyền, tình nghĩa giữa chúng ta tuy không sâu nhưng dẫu gì cũng có mấy tháng giao hảo. Ta tự thấy mình không bạc đãi gì ngươi, nếu ngươi có thể nhớ đến chút điểm tốt của ta thì đừng làm khó Bạch Chuẩn. Ngươi với chàng bây giờ là cùng vinh cùng nhục, chàng gặp bất trắc thì cũng không có lợi gì với ngươi, ngươi nói có đúng không?”
Y từ tốn gật đầu, “Sư phụ nói phải, chẳng qua… sao trước kia ta không phát hiện ra sư phụ giỏi ăn nói như thế nhỉ, giờ vì một Bạch Chuẩn mà dốc hết vốn liếng ra.”
Nàng đáp ngay: “Phải, vì ta và chàng là vợ chồng, chàng sống ta sống, chàng chết ta chết.”
Khóe môi hoàng đế xụ xuống, bỗng lên tiếng ngắt lời nàng: “Nàng biết ta không thích nghe nàng nói những lời thế kia mà. Còn nữa, ta nhớ lúc ở tiểu Diệu Phất châu, nàng đã bảo ta đừng gọi mình là sư phụ nữa. Nàng thật sự muốn vậy sao? Đuổi ta ra khỏi sư môn, cắt đứt quan hệ với ta?”
Cảm tình ngày xưa dần biến mất theo từng câu chất vấn của y. Vô Phương đã không còn nhận đối phương là đồ đệ từ lâu rồi, y suy tính quá nhiều, vốn không phải người chung đường với họ. Dân ở Sát Thổ, dù là người hay yêu thì phần lớn đều khá thân thiện. Phật thường dạy hành sự luôn lưu lại một đường lui, chớ ép đến tận cùng, nhưng với y, Vô Phương cảm thấy khó thể tiếp tục giữ quan hệ hữu nghị nữa. Lúc trước lừa nàng, bây giờ lại chèn ép Bạch Chuẩn, hạng như thế không xứng để kết thân, ngay cả qua lại xã giao cũng chẳng cần thiết.
Nàng không chắc đường hướng của Bạch Chuẩn do y cung cấp là thật hay giả, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, thật hay giả cũng đành thử một phen vậy.
Nàng từ tốn lùi lại hai bước, “Đúng là ta đã nói thế, giữa ta và ngươi thật sự không cần xưng thầy trò nữa. Ta không truyền thụ được gì cho ngươi, ngươi cũng không thật lòng bái ta làm thầy mà có mục đích riêng ngay từ đầu. Bây giờ đã đạt được mục đích rồi, ngươi không cần hạ mình gọi ta là sư phụ nữa.”
Y im lặng một thoáng rồi chợt bật cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, phản quang sáng rỡ dưới ánh nến.
“Tiếc thật đấy, ta vốn rất thích gọi nàng là sư phụ. Dù nàng chưa truyền dạy y thuật cho ta, nhưng dù gì ta cũng đã làm lễ bái sư với nàng, một ngày là thầy thì suốt đời là thầy.” Y khép tay áo chậm rãi bước tới, vạt áo dài hoa mỹ kéo sau lưng, hoa văn hàng long* to lớn trên lưng giương nanh múa vuốt như muốn bay vụt lên không trung.
Y khẽ khàng hỏi nàng: “Vì sao nàng lại có nhiều nghi kỵ với ta đến thế, cứ coi như trước kia ta đã không đúng, nhưng bây giờ ta muốn bù đắp mà nàng cũng không chịu cho ta cơ hội ư? Trong mắt nàng ta chính là kẻ xấu, nên dẫu ta làm gì cũng là sai trái, đều mang ý đồ bất chính, muốn hại các nàng. Đã như vậy, có phải ta nên làm theo mong muốn của nàng không? Ta muốn chèn ép Bạch Chuẩn đấy, muốn có nàng bằng được đấy! Đã nghe chính miệng ta nói rồi, nàng có cảm tưởng gì nào?”
Muốn thử thăm dò nên y cố tình dùng giọng điệu hờn dỗi như vậy để xem nàng có phản ứng gì. Kết quả nàng vẫn bình tĩnh, trên mặt không dậy nổi chút gợn sóng nào. Y bỗng thấy căm phẫn, nàng lạnh nhạt chính là sự đả kích mạnh nhất, y cảm thấy bản thân không khác gì gã hề, trong nháy mắt gần như thẹn quá thành giận.
Nội tâm quay cuồng vì đố kỵ, y hận nàng thà yêu một con kỳ lân chứ không có tí ti động lòng với mình. Y siết chặt nắm tay vội vã rảo bước vào trong điện, sợ tiếp tục nhìn nàng thì sẽ không nén nổi mà ra tay trừng trị nàng. Biểu hiện vừa rồi của nàng khiến y nhìn ra được nàng đang sợ hãi. Vì vậy y mới cố ý tiết lộ tin mình là Bạch Chuẩn giả với ý định khiêu khích, và cũng ôm quyết tâm thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, dứt khoát lật ngửa bài luôn. Nhưng nàng lại lựa chọn nhượng bộ, khiến y như đánh vào tảng bông, đánh mất cơ hội ra điều kiện với nàng.
Y oán hận bật cười, “Diễm Vô Phương, nàng thực sự làm ta quá thất vọng.”
Nàng giương mắt bình tĩnh nhìn y, “Câu này phải để ta nói mới đúng, tu vi ta thấp, không biết được lòng người, cũng may kịp thời phát hiện, không quá muộn.”
“Không muộn ư…” Y nghiến răng nói: “E rằng không kịp nữa rồi. Đã nói đến mức này, ta và nàng đừng vòng vo nữa với nhau nữa. Bây giờ không có người ngoài, chỉ có hai chúng ta, ta hỏi nàng một câu nàng hãy thành thật trả lời ta đi… Nếu không có Bạch Chuẩn, liệu nàng có chọn ta không?”
Minh Huyền đợi câu trả lời từ nàng mà tim đập như sấm, chỉ một chớp mắt mà hệt như thiên thu. Nhưng y lại thấy được sự kiên định không dao động trong mắt nàng khi nàng trả lời: “Sẽ không.”
“Vì sao?”
“Vì không có Bạch Chuẩn thì sẽ chẳng có ta bây giờ.” Nàng khẽ nhếch môi, “Ta đã từng một lòng hướng Phật, không ai có thể lay chuyển được. Nhưng nếu gặp đúng đối tượng, niềm tin này sẽ sụp đổ trong nháy mắt, ngươi không hiểu đâu. Ta đã nói hết lời, không muốn nói nữa, đa tạ ngươi đã báo cho ta biết tung tích của chàng, đêm khuya rồi, nên đi ngủ sớm đi.”
Dứt lời Vô Phương đi thẳng về phía cửa điện, Minh Huyền siết chặt nắm đấm rồi nói to với bóng lưng nàng: “Nhập thế là thử thách ông trời dùng để mài dũa ta, một ngày nào đó ta sẽ quay về địa vị cũ. Nàng đi theo ta thì sau này sẽ là Minh phi của ta, như thế không tốt ư?”
Nàng dừng bước, quay lại nhìn y, “Ngươi muốn quy vị sao? Quang Trì thượng sư có biết ý định này của ngươi không? Nếu cả ngươi cũng có thể chiếm lấy địa vị của nguyên chủ thì cớ gì Bạch Chuẩn không thể phi thăng thành Thiên Vương? Đừng nói là một Bồ Tát cấp thấp, dù là Đế Thích Thiên ta cũng chẳng lạ gì, ngươi dẹp ý nghĩ này đi.”
Vô Phương bước ra khỏi điện, gió đêm lạnh lẽo ùa đến xua tan mùi đàn hương nồng nặc trong mũi nàng. Giác Hổ và Thục Hồ vội vã đến đón, “Tẩu tử, có hỏi được tung tích không?”
Sắc mặt nàng có phần ảm đạm, “Về thôi, về rồi hẵng nói.”
Lúc trên đường về bờ hồ Lệ Thủy thì mặt trời đang mọc, non nửa vầng thái dương từ từ lộ ra trong mây đen, tỏa ra ánh sáng không hề chói mắt, trái lại còn chan hòa ấm áp, thế nhưng lòng nàng lại dần trở nên ướt lạnh.
Ly Khoan và đại quản gia vẫn ngồi lì trước cửa đợi, gia đinh ấu trùng trông thấy bọn họ trước, liền vung tay hô to: “Đại nương tử trở về rồi.”
Cách gọi ở Trung Thổ đúng là khó nghe, đại quản gia đã sửa cho hắn rất nhiều lần, “Không phải đại nương tử, là Yểm hậu! Yểm hậu!”
Ly Khoan và đại quản gia vội chạy xuống bậc thềm, đôi bên vừa chạm mặt nhau đã há miệng hỏi về lệnh chủ, trong cung không có, cũng chẳng có ai trở về lầu. Tinh thần Vô Phương quá mệt mỏi, tình cảnh bây giờ giống như lại quay về lúc bị kẹt ở tiểu Diệu Phất châu vậy. Chỗ khác nhau là khi nàng bị nhốt vẫn có thể trông cậy vào Bạch Chuẩn cứu mình, còn giờ lạc mất Bạch Chuẩn, nàng lại không có biện pháp nào cả.
Thục Hồ cuống cuồng hỏi: “Hoàng đế có nói gì không?”
Vô Phương chán nản nhìn nàng ta, “Y nói đã phái chàng đến Dạ Ma thiên lấy Hà Đồ Lạc Thư rồi.”
“Dạ Ma thiên?” Giác Hổ thảng thốt kêu lên: “Chỗ đó cao lắm, cả Yêu tộc ngoài Côn Bằng ra thì không ai có thể đến được hết, tẩu tử định thế nào?”
Nàng im lặng một hồi rồi bình tĩnh đáp: “Ta phải đi tìm chàng.”
Giác Hổ càng cuống hơn, “Cô không thể đi được, mà không chỉ có cô, trong chúng ta không một ai đi được hết. Với tu vi của chúng ta, e còn chưa đến Đao Lợi thiên thì đã chết toi rồi.”
“Không thì ta còn có thể làm gì đây?” Nàng bụm mặt nức nở, “Chàng đi cả đêm không về, nơi đó là thế giới của Thần Phật, chàng là hắc kỳ lân, ta sợ chàng sẽ bị bọn họ kỳ thị xua đuổi.”
Tất cả ủ ê nhìn nhau, thế giới của Thần Phật… đến nghĩ bọn họ cũng chưa từng nữa là. Nghe nói chúa tể của Dạ Ma thiên tên là Mâu Tu Lâu Đà, vóc dáng cao cỡ năm do tuần, đó là quái vật khổng lồ đến cỡ nào chứ, chỉ nhìn một cái thôi chân đã nhũn như chi chi rồi. Trong bọn họ không ai có xuất thân chính phái cả, mặc dù Giác Hổ và Thục Hồ không tính là yêu, nhưng cũng không xê xích gì mấy. Đến bọn họ còn đi không được chứ đừng nói là Vô Phương do sát khí tụ thành.
Trượng phu mất tích, thê tử hẳn sẽ đau đớn như bị dao cứa vào tim.
Vô Phương khóc nấc không thôi, tất cả đều bó tay hết cách. Ở đây chỉ mỗi Thục Hồ là phái nữ, dưới ánh mắt ra hiệu của cánh nam giới, nàng không thể không tiến lên an ủi Vô Phương: “A Chuẩn là kỳ lân, huynh ấy khác chúng ta. Bên trên có không nể mặt thì cũng sẽ không làm gì huynh ấy đâu, tẩu yên tâm đi! Bây giờ chúng ta chỉ có thể ở đây chờ, nếu tẩu cứ thế mà đi, huynh ấy về rồi không thấy tẩu đâu lại phải đi tìm, chẳng phải sẽ thêm phiền phức sao?”
Vô Phương chậm rãi lắc đầu, “Thật ra ta không lo chuyện chàng đi Dạ Ma thiên, ta chỉ sợ Minh Huyền không nói thật với ta, sợ chàng đã bị y giam giữ, bị y hành hạ thôi.”
Tất cả đều ngẩn ra, theo lý mà nói thì đế vương trời định và kỳ lân tuyệt đối không có thâm cừu đại hận, còn phải nâng đỡ nhau nữa là khác, sao có thể thành ngươi chết ta sống được chứ. Nhưng nếu nàng nói vậy, chắc hẳn đã có cuộc nói chuyện không hề vui với hoàng đế rồi.
Ly Khoan Trà khá am hiểu về mấy chỗ lắt léo trong loại chuyện thế này, “Chúa thượng rất ghét Minh Huyền, luôn nói y có ý đồ xấu. Chuyện lần này có khi nào vì tranh giành ý trung nhân mà y cố ý chơi xỏ chúa thượng không nhỉ?”
Quá thẳng thắn có lúc thật khiến người ta đau đầu. Vô Phương đỏ mặt, những người còn lại bừng tỉnh hiểu ra, Giác Hổ lại bắt đầu bộp chộp, “Chúng ta xông thẳng vào cung Đại Minh thôi, cứ trói tên Nhân hoàng kia lại, xẻo thịt hắn, đổ nước ớt cay vào mắt mũi hắn, ta không tin hắn không mở miệng nói thật.”
Y ngoái đầu toan đi, Vô Phương vội lên tiếng gọi lại, “Người này không đơn giản, Bạch Chuẩn lại không có ở đây, đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Nàng đứng dưới ánh nắng xán lạn, dõi mắt trông về phía Tây, lẩm bẩm: “Ta muốn lên núi Cát Tường một chuyến…”
“Đi tìm Liên sư ạ?” Đại quản gia nói: “Để thuộc hạ đi cùng Yểm hậu.”
Nàng lắc đầu, “Nhiều người quá không tốt, khéo tưởng kéo bè kéo lũ. Một mình ta đi được rồi, sẽ đi nhanh về nhanh. Các ngươi cứ ở lại đợi lệnh chủ đi, nếu chàng có về thì đừng để chàng ra ngoài, hẹn gặp lại ở lầu Phi Lai.”
Nàng dặn dò xong thì hóa thành một luồng sáng trắng bay thẳng về phía Tây, đáng tiếc vòng kim cương mất rồi, nếu không quay về Ô Kim Sát Thổ chỉ cần một chớp mắt là xong.
Gấp rút lên đường nên tuy có tốn chút thời gian, nhưng đến xế trưa nàng đã tới được chân núi Cát Tường, ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy tiên sơn ngút ngàn ẩn mình trong mây mù, đó chính là tịnh thổ của Liên sư. Nếu mấy lần trước không có Liên sư ngầm thừa nhận, với thân phận và tu vi hiện giờ của nàng, có làm sao cũng không lên đỉnh núi nổi.
Nàng quỳ xuống tế đài ở vùng đất bằng dưới chân núi, chắp tay hướng lên đỉnh núi, “Sư phụ ở trên cao, Diễm Vô Phương cầu kiến, xin sư phụ hạ cố lộ mặt vàng.”
Giọng nàng như cơn lốc, dần dà biến thành tiếng sóng to bay thẳng lên đỉnh núi. Liên sư trong cung Việt Lượng đang xem ngắm cá vàng chơi đùa, nghe thấy giọng nàng thì bấm ngón tay tính toán, “Nhanh thế mà đã tìm tới cửa rồi à?”
Không Hành Mẫu cụp mắt nói: “Nếu tọa thượng không muốn gặp thì đệ tử có thể truyền lời thay, nói là tọa thượng đã đi ngao du rồi, bảo nàng ấy trở về Trung Thổ.”
Liên sư cảm thán: “Ây dà, nàng ấy tu hành là do bổn tọa dẫn độ, nay quyến luyến hồng trần nên bỏ dở nửa chừng, bổn tọa vẫn muốn khuyên nàng ấy quay đầu là bờ, sao có thể không gặp chứ?” Nói rồi ông ngồi dậy, khép vạt cà sa lại, “Nàng không lên được cung Việt Lượng, bổn tọa đành xuống đó gặp vậy. Các ngươi ở lại trong cung chờ đi, không cần theo ta.” Dứt lời ông liền lướt xuống dưới, giữa lưng chừng đồi thì đổi thành truy y* màu trắng, lúc đáp xuống đất đã hóa thành một thiếu niên với phong thái nhẹ nhàng.
Liên sư khoan thai đến trước mặt Vô Phương, nàng quỳ xuống làm lễ bái, lời mở đầu của ông vẫn đặc biệt như cũ, “Vô Phương à, con gầy đi rồi.”
Vô Phương sửng sốt, “Có thể do tối qua ngủ không ngon.”
“Có gì mà ngủ không ngon, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Trên đời này có rất nhiều nỗi khổ, đều là do chính bản thân tạo nên cả. Con nhìn bổn tọa đi, tùy tâm lại tự tại, vô sầu vô ưu, sống mấy trăm ngàn năm mà ngay đến một nếp nhăn cũng chẳng có, đây gọi là định lực đấy, biết không?”
Nàng ngước mắt nhìn Liên sư, ông nở nụ cười hiền hòa như đám tiểu thương chào mời hàng hóa ở đầu đường, “Bây giờ quy y vẫn còn kịp, con có muốn suy nghĩ lại không?”
Nàng lắc đầu, “Sư phụ biết con và Bạch Chuẩn đã thành hôn rồi mà. Sư phụ ngụ tại Phạm Thiên cao cao, chuyện trên đời đâu thoát được pháp nhãn của ngài. Hôm nay con đến đây, không cần nói mục đích thì nhất định ngài cũng biết rồi.”
Ông tỏ ra thất vọng, “Ta không biết. Ta tưởng con nhớ ta nên mới đến thăm ta.”
Vô Phương thật không biết phải tiếp lời như thế nào nữa. Liên sư trước với Liên sư sau có hai gương mặt hoàn toàn khác nhau. Nhớ lại lúc nàng bị đạo sĩ đuổi giết ở tòa thành nhỏ kia, sau khi được ông hóa thành tăng lữ cứu thì theo ông quay lại Ô Kim Sát Thổ tu hành. Khoảng cách từ Trung Thổ đến Nam Diêm Phù vô cùng xa xôi, chỉ dựa vào hai chân mà đi thì đúng là một quãng đường dài. Trong khoảng thời gian đó nàng bưng trà rót nước cho Liên sư, đi khất thực nhận giặt quần áo, chịu khổ hạnh đủ điều mới có giao tình tốt. Bằng không thì chỉ một sát hung nhỏ nhoi như nàng, nào có tài đức gì mà leo lên được núi Cát Tường nơi hội tụ của thiên nhân chứ?
Lúc đang tại vị Liên sư rất ôn hòa, rộng rãi, pháp lực vô biên, nhưng khi không có thiên chúng bầu bạn kề bên thì ông lại tùy hứng, lười biếng với cân đo đong đếm. Đôi khi nàng còn trách ông, cảm thấy ông không có dáng vẻ của Thần Phật. Ông lại vô tội nói: “Con biết Đế Thích Thiên chứ? Tên đó cũng liên tục chìm trong thất tình lục dục đấy thôi. Trước đây vì muốn cưới con gái của A Tu La Vương mà khóc lóc lăn lộn om sòm, đối phương không đồng ý liền khai chiến, đánh đến hai bên kiệt cùng mới chịu giảng hòa, lại tặng vàng bạc cam lộ, ấy vậy có ai dám chê bai tên đó không?”
Nên khi hóa người Liên sư cũng có chấp niệm và khao khát của mình, song ông lại cho rằng không phải mình sa đọa, là hòa mình cùng dân chúng thì đúng hơn.
Có lúc ông rất dài dòng, ai khiến ông không hài lòng thì ông sẽ lải nhải liên tục bên tai kẻ đó.
Vô Phương hết cách, đành gật đầu thưa: “Con dĩ nhiên rất nhớ sư phụ, mà ngoài thăm ngài thì cũng có chuyện khác…”
“Con nhớ ta là được rồi.” Không đợi nàng ông nói xong đã cười toe, “Ta cũng rất nhớ con. Con không biết đâu, sau khi con xuất giá, bổn tọa cứ thấy trống rỗng mất mát trong lòng…”
“Sư phụ, ngài còn thế nữa thì con sẽ gọi Không Hành Mẫu xuống giám sát ngài đấy.” Vô Phương chắp tay thành chữ thập cầu xin, “Bây giờ con đang rất gấp, không có thời gian tán gẫu với ngài.”
Liên sư khoanh tay, mất hứng liếc nàng, “Con gấp, còn ta thì không hả. Chỉ muốn tâm sự chút chuyện với con mà con như thế, đây là thái độ cầu xin đấy à?”
Nàng cứng họng, “Sư phụ…”
“Bể khổ vô biên, ta đã nói với con từ trước rồi, con có bằng lòng quay đầu không?”
Nàng từ chối ngay, “Cuộc sống hôn nhân của con rất hạnh phúc, không hề thấy khổ chút nào. Có điều trước mắt gặp chút phiền toái, muốn đến xin sư phụ chỉ điểm cho.”
Liên sư nhìn nàng, hàng lông mày dày rậm nhíu lại, “Phật cũng cau mày, con biết là ý gì không?”
Tim nàng giật thót, “Bạch Chuẩn không xong rồi?”
Ông ta nói: “Sai rồi, ý là con càng lúc càng đần. Người ta có thai mới trở nên ngốc, con vẫn chưa có thai, sao cũng ngốc thế hả?”
Nàng không hiểu, ngạc nhiên nhìn ông, “Đệ tử bất tài…”
“Con đến tìm ta làm gì? Cứu Bạch Chuẩn hả? Hắn không cần ta cứu đâu, hắn tự có cơ duyên của mình. Con nghe cho kỹ đây, ngọn nguồn giữa hắn với hoàng đế Trung Thổ khá sâu, hoàng đế nhập thế, các con phải cùng y chịu thử thách, số mệnh đã định trước phải so chiêu với y, không ai giúp được các con cả. Dù ta không ở trong hồng trần nhưng vẫn thấy rất rõ, tương lai là tốt hay xấu đều tùy thuộc vào lựa chọn của Bạch Chuẩn. Bổn tọa đã cảnh cáo con rồi, nói kết hôn nguy hiểm nhưng con vẫn không nghe, ta còn có cách gì nữa?” Ông xòe tay ra, “Thân đứng ở vị trí này, có đôi lời ta không thể nói thẳng ra được, con đi theo ta đã mười năm, đáng tiếc tâm ý lại không tương thông với ta. Bây giờ nảy sinh mâu thuẫn rồi thì nói ra cũng không sao, không có con chưa chắc hai tên kia đã hục hặc với nhau mà đôi bên cùng vui vẻ. Nhưng giờ con đã can thiệp vào, giữa chừng muốn thoái lui cũng không được, chỉ có thể cắn răng tiếp tục tới cùng thôi.”
Vô Phương nghe mà lòng ngổn ngang, theo lời Liên sư nói, vậy ra chính nàng đã hại Bạch Chuẩn.
Nàng nhắm mắt, chua xót nói: “Hôm qua là ngày ý sinh thân lên ngôi, Bạch Chuẩn ra mặt làm chứng cho y, đến giờ vẫn chưa về. Con hỏi Minh Huyền chàng đã đi đâu, y nói là đã phái chàng đi lấy Hà Đồ Lạc Thư. Xin sư phụ cho con biết đó có phải là thật không? Bao giờ thì Bạch Chuẩn trở về?”
Liên sư bĩu môi, “Chút chuyện nhỏ thế mà cũng tới tìm ta, ngộ nhỡ sau này có khó khăn lớn, có phải con sẽ hủy cả cung Việt Lượng của ta không? Con quá nóng nảy rồi, căn cơ của hoàng đế vẫn chưa vững, tạm thời sẽ không động đến Bạch Chuẩn đâu, cùng lắm là thỉnh thoảng khiến các con khó chịu tí chút, riết rồi cũng sẽ quen thôi, không cần phải sợ.”
Hòn đá trong lòng nàng tạm thời rơi xuống, có điều khi nghe ông nói còn khó khăn lớn thì lại lo sợ không yên, “Chẳng biết có phải cảm giác của con nhầm hay không, sao con cứ cảm thấy Minh Huyền không phải là ý sinh thân.”
Liên sư rất kín miệng, “Không nói được, con biết vậy là đủ rồi.”
Nàng chớp mắt nhìn ông hồi lâu, khiến ông không thở nổi, “Con đừng nhìn ta như thế, còn có việc gì nữa không? Không có thì ta trở lên đây.”
Ông chắp tay toan đi, nàng vội đuổi theo, “Sư phụ có quản tàn hồn của La Sát thiên không? Dù gì cũng do sơ xuất của sư phụ mà gã mới trốn được xuống Trung Thổ gây sóng gió.”
“Sao có thể tính thế được!” Liên sư hết sức bất bình, “Ác phách kia đáng lẽ vẫn còn ở bát hàn địa ngục, ai vớt lên thì kẻ đó lo chịu trách nhiệm, liên quan gì tới ta? Con cũng đừng đi tìm La Sát thiên nữa, tính khí gã không tốt, nước bọt lại nhiều, cẩn thận gã nhổ nước bọt vào con đấy. Dù sao cũng là chuyện riêng của các con, tự tìm cách giải quyết đi, bọn ta không thể nhúng tay vào chuyện hồng trần, tất cả đều tự có định số. Ta nói xong rồi, không thể gợi ý thêm nữa, con mau về đi, tạm biệt.”
Liên sư vừa dứt lời liền tung mình bay lên, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một mình Vô Phương đứng trên tế đài trống không, vì lời của ông mà nửa buổi vẫn chưa tỉnh hồn.
Liên sư không đếm xỉa tức là với ông biến cố này chỉ nhỏ như con kiến mà thôi, chính nàng kẹt trong đó mới biết khó chịu đến thế nào. May mà ông nói Bạch Chuẩn không sao, Vô Phương thở phào một hơi, nhưng nhớ đến tương lai có thể phát sinh trắc trở lớn thì lại cảm thấy con đường phía trước mịt mù không chút hy vọng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện