[Dịch] Huyễn Thần

Chương 17 : Trở lại thôn xưa

Người đăng: 

.
Chuyện xảy ra với đại ca trước mắt hắn lúc này đúng là tuyệt lộ chỉ còn đường chết, nhưng hắn không thể buông tay, không thể từ bỏ hy vọng. Hắn luôn tin rằng chỉ cần chịu khó suy nghĩ cuối cùng nhất định sẽ tìm ra biện pháp. Có tuyệt lộ bởi vì người ta không thể nghĩ được đường ra mà thôi, bởi lẽ trời không bao giờ tuyệt đường của con người, hắn tin rằng, nhất định sẽ có một con đường để chúng ta đi đến! Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tới ngồi xuống bên cạnh Á Sâm đại ca, bắt đầu khổ sở suy nghĩ, hắn nhất định phải tìm ra biện pháp, tìm ra biện pháp cứu được đại ca! Ôi trời…. Vừa mới ngồi xuống, hắn đã nhảy dựng lên vì một thân cây bén nhọn bên dưới đâm vào mông một cú đau điếng. Nhìn xuống thân cây nhọn hoắt mọc bên dưới, hắn không khỏi âm thầm suy nghĩ mông lung, mặt đất quả là không bằng Tiểu Cường trơn nhẵn ở phía sau! Khoan đã! Đôi mắt hắn đột nhiên sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào thân cây bén nhọn trồi lên đó, Tiểu Cường! Hắn có thể dùng Tiểu Cường để đưa Á Sâm đại ca đi mà! Nếu dùng cách này, đại ca sẽ tuyệt đối không phải chịu bất kì một va đập xô lắc nào, nằm trên lưng Tiểu Cường cực kì vững vàng ổn định, so với nằm trên mặt đất cũng không khác nhau là mấy! Nghĩ tới đây, hắn không kìm được vui mừng mà nhảy nhót như pháp cuồng khiến mọi người đều nhìn hắn bằng con mắt khó hiểu. Á Sâm bất cứ lúc nào cũng có thể lăn ra chết ngay, sao tiểu tử này lại có tâm tư mà cao hứng như vậy? Chẳng lẽ trái tim của tên gia hoả này đã bị chó ăn mất rồi sao? Không thèm để ý đến ánh mắt khác thường của mọi người, hắn rốt cục cũng lấy lại được bình tĩnh, hưng phấn nhìn đại ca nói: “Á Sâm đại ca, huynh cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi. Huynh yên tâm, mạng của huynh tuyệt đối sẽ không bị mất đâu!” Á Sâm nhìn hắn vẻ kinh ngạc, hỏi hắn rốt cục đã nghĩ ra được biện pháp nào, nhưng hắn một mực không tiết lộ, chủ yếu là bây giờ phải làm sao để Tiểu Cường xuất ra bộ dáng không quá lớn, hơn nữa, hắn cũng muốn mọi người quá kinh hãi. Có thể giữ lại tính mạng, tự nhiên không ai muốn đi chết cả, Á Sâm hưởng thụ cuộc sống còn chưa đủ, hơn nữa ở nhà còn có người vợ xinh đẹp đang đợi huynh ấy trở về nên càng chẳng muốn chết một chút nào. Vì vậy, dưới sự chiếu cố của mọi người, Á Sâm yên ổn nằm xuống. Sáng sớm ngày thứ hai, trời còn đang tờ mờ sáng mọi người đã lục tục trở dậy, tất cả đều biết, với thương thế của Á Sâm thì mỗi chút thời gian qua đi lại thêm một phần nguy hiểm. Chỉ là phải khênh theo một người di chuyển ở trong rừng rậm vô luận như thế nào cũng không có cách tránh được va chạm xô lắc. Phải di chuyển Á Sâm thế nào chính là vấn đề khó khăn nhất! Nhìn vẻ mặt khó khăn của mọi người, hắn vỗ vỗ tay thu hút sự chú ý của họ rồi lớn tiếng nói: “Tốt lắm, mọi người hãy nghe cho kỹ, lát nữa ta sẽ gọi một người bạn ra đây, tất cả phải nhớ rằng, bất kể nhìn thấy điều gì cũng không cần sợ hãi, không cần hoảng hốt, càng không được phép chủ động công kích đấy, mọi người đã rõ cả chứ?” Nghe mấy lời đó, tất cả đều nhìn hắn vẻ khó hiểu, Á Sâm cũng nhíu mày: “Tiểu Dật, ngươi đang định làm gì vậy? Ngươi vừa tìm được một người bạn mới sao?” Vẫy vẫy tay với Á Sâm, hắn lại dặn dò mọi người một lần nữa, ngàn vạn lần không được loạn động rồi ngẩng mạnh đầu hét lớn: “Được rồi Tiểu Cường, ngươi mau xuống đây!” Ào….. ầm ầm! Sau tiếng gió rít, một âm thanh cực lớn bất ngờ vang lên ngay giữa khu vực mọi người đang đứng. Mặc dù trước đó hắn đã có lời nhắc nhở, nhưng đối mặt với biến cố bất ngờ này, tất cả đều hạ ý thức rút binh khí ra, dùng ánh mắt khẩn trương nhìn vào khu vực vừa phát ra tiếng động. Khụ… Khụ…. Khụ…. Một lượng tro bụi lớn, tàn dư của đống lửa đêm qua để lại bỗng nhiên bốc lên khiến hắn ho sù sụ, trong lòng liên tục than thở tính toán hỏng bét rồi, sự xuất hiện này lớn quá! Tro bụi ở trong rừng cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã tan hết, mọi người đứng thành một vòng tròn xung quanh một Tiểu Cường thân thể cao lớn vừa hiện ra, đôi càng khổng lồ trong tay nó không ngừng quơ quơ, cái đuôi nhỏng lên, từng hàng gai nhọn trên đuôi đã dựng đứng lên, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát mà đả thương người khác! Hắn biết rất rõ uy lực của Tiểu Cường, đó là chỉ cần tuỳ tiện một hành động cũng có thể đưa người khác vào chỗ chết. Nhìn những người xung quanh tay lăm lăm vũ khí, đối với Tiểu Cường mười phần địch ý hắn rốt cục đã hiểu ra tại sao hắn lại ở tư thế sẵn sàng tiến công này, đối với địch ý, Tiểu Cường có loại trực giác rất chính xác của động vật, không bao giờ sai lầm! “Dừng tay! Tất cả mau dừng tay! Mọi người không cần căng thẳng, đây chỉ là sủng vật của ta thôi!” Nhìn một màn này, hắn vội vàng hô lớn, sợ rằng nếu chậm trễ một bước có khi lại xảy ra một bi kịch không thể vãn hồi thì nguy. Cảm nhận được địch ý của đám thợ săn đã hạ xuống, dưới mệnh lệnh của hắn, Tiểu Cường có chút do dự thu lại hàng gai nhọn, đôi càng khổng lồ cũng buông xuống, rốt cục mọi thứ cũng trở lại bình yên. Trải qua một phen giải thích của hắn mọi người cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, đám thợ săn đã lấy lại bình tĩnh lúc này đều tò mò vây quanh Tiểu Cường mà chỉ chỉ trỏ trỏ, một hạt tử thế này bọn họ cũng mới gặp lần đầu tiên. Cùng lúc đó, hắn bị đại ca gọi lại trước mặt, Á Sâm đôi mày nhíu chặt, giọng nói đầy vẻ khó tin: “Tên tiểu tử ngươi đã kiếm đâu ra một con hạt tử lớn như vậy hả?” Sau khi giải thích một cách đơn giản về lại lịch của Tiểu Cường, hắn nhìn đại ca nói nghiêm túc: “Á Sâm đại ca, Tiểu Cường chính là bảo bối cứu mạng đó, huynh không cần sợ hãi, nó tuyệt đối nghe lời đệ, một lát nữa mọi người sẽ đem huynh đặt lên lưng nó, nơi ấy rất vững vàng, hơn nữa tốc độ di chuyển của nó cũng cực nhanh. Đệ tin rằng, có nó, nhất định trong vòng sáu ngày tới có thể đem huynh bình an trở lại tiểu trấn được!” Nghe hắn nói, đôi mắt Á Sâm không khỏi sáng lên, rất nhanh gật gật đầu, hạt tử kia to lớn như vậy thì lực lượng chắc không hề yếu, việc mang theo hắn nhất định không hề có chút khó khăn. Sau khi nhận được sự đồng ý của đại ca, dưới sự giúp đỡ của những người thợ săn cùng Tiểu Cường, rốt cục bọn họ cũng an toàn đem được Á Sâm đại ca đặt lên lưng Tiểu Cường. Sau đó, tất cả mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía tiểu trấn của mình. Trên lưng Tiểu Cường quả nhiên cực kì vững vàng, bất kể mặt đất mấp mô, đường đi gập ghềnh khúc khuỷu thì Á Sâm đại ca vẫn yên tĩnh nằm trên đó, không hề phải chịu thêm một chút thương tổn nào do va chạm xô đẩy nữa. Dọc đường, hắn cùng những người thợ săn không ngừng phá cây mở lối, Tiểu Cường cũng liên tục dùng đôi càng khổng lồ của hắn giúp sức nên tốc độ di chuyển của mọi người không những chẳng hề bị giảm xuống mà còn ngày càng nhanh hơn. Dù sao nơi này là rừng rậm nguyên thuỷ, khoảng cách giữa cây rừng chỉ hơi khiến tốc độ của Tiểu Cường giảm xuống mà thôi nên bọn họ thuỷ chung cứ theo chân nó mà hộc tốc chạy tới. Quả nhiên giống như hắn đã tính, dưới sự trợ giúp của Tiểu Cường, chỉ mất thời gian năm ngày mọi người đã tới Lôi Tư tiểu trấn. Thương thế của đại ca mặc dù xấu đi rất nhanh, cơ hồ chỉ còn lại một chút hơi thở mong manh nhưng dưới sự chữa trị thần kì của mục sư trong nháy mắt đã khôi phục trở lại, ngay cả sự yếu ớt sau khi bị thương cũng không còn, lập tức trở lại bộ dáng sanh long hoạt hổ! Sau khi sự kinh ngạc qua đi, hắn mới cẩn thận hỏi lại cho rõ ràng. Thì ra ở trên thế giới này, chỉ cần ngươi chưa hoàn toàn chết hẳn, nếu có mục sư bên cạnh chữa trị thì trong nháy mắt sau ngươi đã có thể khôi phục lại toàn bộ sức sống. Đạo lý ẩn trong việc này sợ rằng khoa học không có cách nào hoàn toàn giải thích được, biết như vậy, hắn cũng không có ý định nghiên cứu sâu hơn về nó. Tuy nhiên, hắn cũng bởi vậy mà hạ một quyết tâm, sau này nếu gặp được mục sư nhất định phải tìm cách kết giao thật tốt, có một mục sư đi theo bên người, bất kể vết thương dù nặng thế nào cũng lập tức khôi phục như cũ được. Thậm chí một mục sư cao cấp có thể sử dụng ma pháp, lợi dụng ký ức trên thân thể ngươi làm cho phần tay chân đã đứt lìa của ngươi trong nháy mắt liền mọc trở lại, quả thực vô cùng biến thái! Đầu tiên là có Ôn Toa, sau đó đến vị mục sư đã trị liệu cho Á Sâm đại ca, bất kể là ai cũng u nhã hữu lễ, mặc dù không biết tướng mạo tất cả bọn họ có phải đều rất xinh đẹp hay không, nhưng tính cách quả nhiên đều rất tốt. Trong mắt của hắn, những mục sư này người người đều phảng phất giống như có một đôi cánh rộng lớn gắn ở trên vai, đúng vậy, bọn họ chính là những thiên sứ. Hắn thề rằng, sau này trong quá trình tìm đường trở về nhà, nhất định phải tìm cách dụ dỗ cho bằng được một mục sư đi theo, như vậy cái mạng nhỏ này tuyệt đối đã được bảo hộ rồi! Buổi chiều hôm đó, tất cả mọi người bọn họ đều cực kì vui vẻ trở về tiểu thôn của những người thợ săn. Cái mạng của Á Sâm đã giữ lại được, không ai không thở phào nhẹ nhõm, sau khi tụ tập một chỗ cùng ăn bữa cơm chia tay, mỗi người lại lần lượt phân khai để trở về gia đình mình, nơi có vòng tay các lão bà của họ đang chờ đợi sau bao ngày xa cách…. Đã phải lang thang sinh sống ở bên ngoài lâu như vậy, vừa trở về thôn, hắn liền cảm thấy vô cùng ấm áp dễ chịu. Nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của chị dâu, tâm lý của hắn đã hoàn toàn được thả lỏng, không còn giống như khi ở trong rừng rậm, ngay cả lúc nằm ngủ cũng phải mở một mắt ra để cảnh giới. Sau khi dùng bữa xong xuôi, hắn liền trở lại nhà của mình. Mặc dù hơn một năm qua không hề có người sinh sống, nhưng nơi đây vẫn vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, chẳng có dấu hiệu hư hại rách nát nào, có thể thấy được hàng ngày chị dâu đều tới dọn dẹp lau chùi giúp hắn. Nghĩ tới đây, đôi mắt hắn không khỏi đỏ hồng lên vì cảm động. Cộc cộc cộc…. Đang lúc trong cơn xúc động, tiếng gõ cửa từ bên ngoài chợt vang lên, sau đó, Á Sâm đại ca mang vẻ mặt ngưng trọng bước vào, nghiêm túc ngồi đối diện với hắn. -------------------------------------------------------------------------------------------- Mời đăng kí dịch tại đây http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=28889
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang