[Dịch] Huyễn Thần

Chương 126 : Phệ huyết thánh quân

Người đăng: 

Bởi vì có sự tồn tại của Du Du, cũng bởi vì đã xem rất nhiều vở kịch trên truyền hình, nhìn thấy các nữ hài coi thường mệnh lệnh của mình, Lý Dật không khỏi nhớ tới hình ảnh các phim mình đã từng xem qua - nữ đặc công! Ở trong phim, một đám tân bình vừa mới gia nhập quân đội, vào ngày thứ nhất gia nhập đội đặc công bị mười mấy nam huấn luyện viên điên cuồng đánh. Ngay lúc đó hình ảnh những cô gái kêu gào thảm thiết, sau đó thống kê lại người gãy ít nhất là bốn cái xương, người gãy nhiều nhất là mười một cái, bốn người chết ngay tại chỗ! Hắn nhớ rất rõ ràng hình ảnh máu tươi rớt đầy trên mặt đất, mấy chục nữ binh nằm ở trong vũng máu đó. Bốn người tử vong tại chỗ làm cho các nàng hiểu được làm công việc đặc công này là ngày nào cũng có người chết. Người nhà của các nàng đều đã nhận được giấy báo tử của con em mình! Từ giờ phút này, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, muốn sinh tồn nhất định phải cố gắng huấn luyện, làm cho bản thân ngày càng cường đại, trước hết phải bảo vệ mạng sống của mình đã! Huấn luyện lúc này mới bắt đầu, nữ binh tổng cộng có sáu mươi người, nhưng là một khi huấn luyện chấm dứt chỉ còn có một người, cuối cùng… Nàng đã phải sát hại chính thân tỷ tỷ của mình thì mới có thể sống sót, bởi vì… Đặc công là không cho phép có thân tình! Đương nhiên, Lý Dật huấn luyện là Thánh vệ, không cần phải nhuư thế, hắn cũng không thể nào nhẫn tâm như vậy, nhưng là… Trong phạm vi hắn có thể dễ dàng tha thứ, hắn phải làm cho các nàng hiểu rằng thế sự vốn hiểm ác. Nếu như hôm nay hắn nhân từ, như vậy ngày mai chính là lúc hắn phải hối hận, không có thực lực siêu cường, ở trên thế gian hung hiểm này các nàng có thể giữ được mạng sống của mình sao? Không biết do điều gì xui khiến, Lý Dật rút ra ngân kiếm của mình, điên cuồng hướng một nữ tử đánh tới. Trong tay ngân kiếm như một tia chớp lóng lánh, rất nhanh… Một đoá huyết hoa xinh đẹp được tạo nên! Trên thực tế, nếu như trong lúc đầu óc hắn còn minh mẫn, chuyện đó có giết hắn hắn cũng không làm, điều này thật sự quá tàn nhẫn, nhưng là… Ở thời khắc này, đắm chìm vào hình ảnh của bộ phim, không hiểu điều gì chi phối, chính bản thân hắn cũng không biết mình đang làm cái gì. Gãy chân, mất tay, bốn phía máu tươi, tiếng rên rỉ yếu ớt, đây chính là bản sao hiện tượng nơi địa ngục nhưng là lúc này lại xuất hiện ở Huyễn Thạch thôn, xuất hiện tại sân nhỏ, xuất hiện ở trước mặt Lý Dật! Cuối cùng thì cũng chấm dứt, Lý Dật bình tĩnh lại, quay đầu nhìn chỉ thấy trên mặt đất đầy bóng người. Đó là những thân hình vừa gầy vừa yếu nhược, gian nan di động, muốn nhặt trở về tay của mình, muốn nhặt trở về nội tạng của mình, muốn… Nôn… Một tiếng ọe, Lý Dật thiếu chút nữa thì phun ra ngay tại chỗ, đối mặt với cảnh tượng giống như địa ngục này, hắn sợ đến ngây người. Này hết thảy đều là do mình làm sao? Trời ạ! Mình rốt cuộc đã làm cái gì chứ? Ô… Tiếng khóc thê lương vang lên tại sân nhỏ, tất cả các nữ hài đều ngã trên mặt đất, cả người thống khổ vặn vẹo. Mỗi người không phải cụt tay thì gãy chân, có người bị thương đến nỗi nội tạng cơ thể cũng bị lòi ra. Cơn ác mộng này xuất hiện tất cả đều xuất phát từ một người, người mà các nàng vô cùng sợ hãi, nó đã xâm chiếm toàn bộ linh hồn của các nàng! Đột nhiên… Đúng lúc này trên sân bạch quang chợt loé lên, một đạo quang cầu màu trắng sữa trên không bùng nổ bao phủ lên tất cả các nữ hài, nhất thời… Từng quang điểm màu trắng sữa như hạt mưa từ trên trời giáng xuống, hướng những nữ hài đang nhúc nhích rơi xuống, chỉ là… Chưa người nào có thể chứng kiến điều này, tất cả các nữ hài chỉ nhìn thấy ở mặt đất một cảnh tượng thảm thiết! Quang điểm mặc dù không bị các nữ hài phát hiện, hắn đã nhìn ra rồi. Ngạc nhiên ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Du Du, hai tay không ngừng phóng ra quang cầu màu trắng. Bởi vì người bị thương thực sự quá nhiều, nếu như trị liệu cho từng người thì có thể vì chậm trễ mà rất nhiều người sẽ chết, như vậy mà nói, khẳng định thương vong sẽ xuất hiện. Không còn cách nào khác, Du Du không thể làm gì hơn là đồng thời điều trị trên diện rộng, như vậy mặc dù hiệu quả rất chậm lại tốn thời gian nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất có thể cứu sống đồng thời mọi người. Thở phào nhẹ nhõm, Lý Dật không khỏi hướng các nữ hài đang nằm trên mặt đất nhìn lại. Dưới sự chữa trị của quang vũ, vết thương của các nàng rất nhanh chóng hồi phục lại, tốc độ nhanh đến nỗi mắt thường cũng có thể trông thấy. Chứng kiến cảnh tượng này, Lý Dật không khỏi âm thầm vui mừng, cũng may Du Du không có giống hắn. Nói cách khác, hôm nay sẽ có rất nhiều người chết a! Nghĩ tới đây, hắn không khỏi cảm thấy toàn thân toát mồ hôi lạnh, nếu như hôm nay thật sự xảy ra án mạng, hắn như thế nào có thể giải thích với mọi người được chứ? Hơn nữa… Giết hại những nữ hài chưa tới mười tuổi ngay chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho mình, sợ rằng… Chỉ có thể lấy cái chết mới có thể tạ tội với bản thân mà thôi! Nhìn thấy thương thế của các nữ hài đã dần chuyển biến tốt đẹp, Lý Dật không khỏi cắn răng một cái. Hắn phải nỗ lực rất lớn mới có thể nhẫn tâm đại khai sát giới, thế mà kết quả thu được chỉ là phí công. Thống khổ cũng như máu huyết nàng nhận được cũng chỉ là “máu trắng” mà thôi! Cắn chặt răng, Lý Dật không thể lãng phí nỗ lực thế được, hắn phải làm cho toàn bộ khả năng của các nàng bộc lộ ra, từng phân một! Nghĩ tới đây, mặc dù tâm tính vẫn như cũ trầm trọng nhưng Lý Dật không khỏi bắt chính mình phải đứng lên. Không chút cảm tình nói: “Du Du, đem tất cả các thi thể này đến sau núi, không cho chôn, để đấy cho dã cẩu đến ăn. Ta muốn cho tất cả mọi người đều biết, không tuân theo mệnh lệnh của ta thì kết cục sẽ như thế nào!” Nói xong, Lý Dật xoay người chậm rãi rời khỏi sân nhỏ, đi về phía trước. Hắn nháy mắt với Du Du, vẻ mặt bình tĩnh của hắn rất nhanh làm cho Du Du hiểu được ý tứ của hắn. Nàng tiếp tục công việc trị liệu của mình đồng thời gật đầu đối với hắn. Tâm tình trầm trọng rời khỏi sân nhỏ, Lý Dật một mình trở về lều vải của mình. Nhốt mình ở trong phòng ngủ hắn khóc ồ lên, vừa rồi đến cùng là chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ… Hắn bị ác ma chi phối tâm thần sao? Tại sao hắn có thể làm như thế được chứ? Không thể nào giải thích nổi! Chuyện này thật sự quá kinh khủng?! Không biết qua bao lâu, đột nhiên… Có người vỗ vỗ vào bả vai hắn, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy đó chính là Du Du, trong ánh mắt nàng tràn đầy từ ái. Lúc Du Du cùng miếng ngọc bội dung hợp vào làm một thể chính là lúc tâm cảnh bình thản nhất, lúc đó cơ hồ không gì có thể làm cho tâm tình nàng gợn sóng được. Thảm kịch mà vừa rồi hắn làm trước mặt nàng không hề làm cho nàng cảm thấy kinh sợ. Lý Dật cảm thấy rất xa lạ, phảng phất như là một người khác vậy. Tiểu Dật! Ôn nhu nhìn hắn, Du Du nói: “Mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại làm như vậy nhưng là ta rất tin tưởng, ngươi làm như vậy nhất định là có lý do của mình. Nếu đã như vậy, ta nghĩ ngươi hẳn không cần phải dằn vặt quá như vậy!” Hơi dừng một chút, Du Du tiếp tục nói: “Nếu như ngươi đang lo lắng cho các nữ hài này thì ta nghĩ ngươi không cần phải tiếp tục suy nghĩ nữa đâu. Các nàng đều đã khôi phục lại bình thường rồi, cũng không có thương tích gì cả. Nếu như có gì đó không thể chữa được thì đó chính là tổn thương về tinh thần cùng linh hồn của bọn họ, đó là thứ mà quang hệ trị liệu pháp thuật không thể nào chữa được! Nghe xong Du Du nói, Lý Dật không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, mặc dù biết rõ các nàng đại khái không có việc việc gì nhưng là khi biết mọi chuyện đã kết thúc, trái tim hắn không khỏi rung lên. Hiện tại tốt lắm rồi, cuối cũng biết rằng các nàng không có việc gì, cơn tức giận này cuối cùng cũng có thể chìm xuống. Xoa xoa nước mắt ở trên mặt, Lý Dật từ nhỏ không thích khóc, càng không bao giờ khóc trước mặt con gái, điều này thật sự là mất thể diện. Trong lúc hắn lau nước mắt, Du Du tiếp tục nói: “Ngươi đi xem các nàng một chút đi, mặc dù ta cứu sống các nàng nhưng các nàng đều trở nên ngây ngốc, một đám ngu muội đứng đó, động cũng không dám động! Nghe Du Du nói xong, Lý Dật không khỏi cảm thấy kinh hoảng, lo lắng nói: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ không trị liệu hoàn toàn cho các nàng sao? Có phải còn sót lại di chứng? Không thể như vậy được!” Đối mặt với câu hỏi của hắn, Du Du cười đáp: “Ngươi chẳng nhẽ quên rồi sao? Ngươi còn không tuyên bố giải tán cũng không có nói tiếp theo các nàng sẽ làm gì, cho nên bọn họ đang đứng ở sân nhỏ chờ ngươi đó!” Ai… Thở dài một tiếng, Du Du thì thào nói: “Trải qua chuyện lần này, ta nghĩ… Sau này bốn mươi nữ hài này chắc sẽ không dám cãi lời ngươi đâu, mặc kệ đó là mệnh lệnh gì đi nữa…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang