[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)
Chương 7 : Thâm sơn cổ miếu (4)
Người đăng: Vival
.
Vương Tiểu Lục vẫn dùng giọng nữ làm người khác ghê tởm nói: “Huynh lưu lại cũng không tác dụng gì, người ta chỉ thích nam nhân cường tráng, sợ rằng không thể thõa mãn tâm nguyện của Chu tỉ tỉ. Đào Đào muội tử, huynh tất nhiên là theo muội li khai rồi!”
“Tiểu thư biết ngươi có thể theo tiểu thư đi mà, khách khách!” Thượng Quan Đào Đào vui sướng không giải thích được, đổi tay hắn cười ngốc nghếch.
“Khách khách khách, tiểu đệ đệ, trình độ lừa người của đệ còn kém lắm, đệ nghĩ thư không biết không biết tâm tư đệ sao. Đệ nếu như thích nam nhân cường tráng, thế nào mà vừa thấy bầu ngực thư chi căng phồng đó của đệ lại dựng lên, so với bọn thô hán tráng tử còn cao hơn khua gẩy nhiều hơn chứ?” Tiếng cười của Chu Ti Ti càng vui vẻ càng dâm đãng hơn, tựa hồ đã quyết định ăn những người này.
“Dâm phụ, xem kiếm!” Lạc Nguyệt nhìn không được, giận dữ hứ một tiếng, kiếm quang rung động vãi ra, bọc lấy tri thù tinh cười phóng đãng không ngừng. Vương Tiểu Lục kéo Thượng Quan Đào Đào trốn vào một góc tường, bảo tồn thực lực không xuất thủ đến mức có thể.
Thượng Quan Đào Đào úp mặt vào bên tai nam hài, nhỏ giọng hỏi: “Vửa rồi tri thù thư thư nói là ý tứ gì vậy, ta làm sao mà nghe không ra? Bất quá, thư ấy khá dũng cảm ồ, không ngờ trước mặt nhiều nam nhân như vậy không mặc quần áo, ta không dám vậy đâu. Còn có “chi căng phồng” là ý tứ gì vậy?”
Vương Tiểu Lục xấu hổ mặt đỏ lên, càng không biết nên trả lời như thế nào, cảm giác đươc có chút trâu già ăn cỏ non, giống như dụ lừa bé gái vị thành niên, trong lòng có phần bất an mong đợi, nếu không không thể bí mật vuốt ve thân thể của Thượng Quan Đào Đào.
Lạc Phong chỉ huy thủ hạ ngăn trở nhện nhỏ xông vào, cũng hướng về Chu Ti Ti công tới. Hắn tay cầm hậu bối trường đao, phát ra một đạo cương khí, đây là đao khí của võ sĩ, chỉ có tinh quang kì võ sĩ mới có thể dụng ra. Lạc Phong, Lạc Nguyệt dũng cảm hướng về tri thù tinh động thủ, hoàn toàn dựa vào câu nói của Vương Tiểu Lục, tiết lộ đây là song diện y nhân tri thù tinh, chỉ cần thời gian 3500 có thể tu thành nửa hình người, lực công kích không tính là quá cao, chỉ là có thể phun ra một loại độc vụ giống như xuân dược, cũng không phải dễ trêu.
Chu Ti Ti chi chi kêu lên quái dị, không nghĩ được hai người này dám hướng về mình động thủ, đặc biệ là khi mình đùa bỡn với tuấn tú tiểu ca. Hai tay ả ta bắn ra một số đạo tơ trắng, muốn trong không gian kết lưới võng nhỏ hẹp, dán dính địch nhân. Lạc Nguyệt thấy tơ nhện càng lúc càng nhiều, thân hình đột nhiên dừng lại, dùng ngự kiếm thuật công kích, muốn chém đoạn tơ nhện.
“Lạc Nguyệt, đệ giữ chân ả lại, ta phá lưới nhện.” Đao Lạc Phong càng có lực phá hoại, chỉ là gặp phải tơ nhện thì dính vào, có lực không thể xuất ra, giống là như lực đạo ngàn cân đánh ra đi vào trong bông.
“Đồ ngốc, chặt ngã tường!” Vương Tiểu Lục vừa mò được chân thỏ, vừa ăn vửa quát về Lạc Phong.
Lạc Nguyệt không phục, công kích tri thù tinh đồng thời cũng không chậm trễ phóng về hắn quát: “Ngươi mới là đồ ngốc, chém ngã tường làm sao ngăn công kích của tiểu tri thù chứ?”
Thượng Quan Đào Đào nghe hắn chửi Tiểu Lục Tử, không biết thế nào trong lòng thế nào, rất không thoải mái, trương mỏ lên chửi lại: “Đần độn, ngươi muốn ở trong loại phá miếu này cả đời sao! Còn không thừa cơ hội đột vây, muốn đợi tri thù càng tụ càng nhiều sao?”
Lạc Phong nghe thấy có đạo lí, cũng không quản Lạc Nguyệt nói gì, tức thì phát ra hai đạo đao cương, oanh kích đập vụn tường chu võng dính vào, quay người bay ra khỏi đám bụi mù quay cuồng bay lên. Lạc Nguyệt sớm có chuẩn bị, khi hai bức tường đổ xuống ngự kiếm lui ra sau, chỉ lưu lại tri thù tinh ở giữa lưới võng hành động không thuận tiện. Lưới vừa phá, tơ nhện dính tro bụi rơi lên trên người ả, bọc lấy thân thể trắng sáng của ả ta trong một đám đen ngòm, nổi giận kêu lên quái dị liên hồi.
“Nhân loại đáng ghét, dám đối với ta như thế, ta sẽ ăn sạch bọn ngươi …” Ả ta phẫn nộ kêu lên quái dị, hai tay hồ loạn xé lưới nhện bị phá treo trên người, và phun ra một đạo yên vụ hồng phấn.
Lạc Phong vội vàng quát to: “Chúng huynh đệ, mau rời khỏi nơi đây, yêu quái phun độc vụ đấy! Bọn ngươi hai người bảo hộ Chu Tứ Hải, Lạc Nguyệt mở đường đột vây, ta đoạn hậu! Tiểu Lục Tử và Thượng Quan cô nương, các người tự cẩn thận lấy!”
Thượng Quan Đào Đào căn bản không nghe hắn hét gì, trái lại còn lấy ra một thanh hỏa hồng tiểu kiếm, phóng tới yêu tinh quát: “Mĩ nữ thư thư, muội giúp thư đốt tơ nhện, nhìn thư xé thật lo lắng.” Nói xong, nàng niệm động chú ngữ, tiểu kiếm khoa lên, một đạo hỏa quang huyến lệ (đẹp sặc sỡ) bắn lên người Chu Ti Ti, hỏa diệm nháy mắt bọc lấy tri thù tinh.
Lạc Phong cùng mấy thuộc hạ lưu lại mắt trừng miệng ngốc, không nghĩ được tiểu nha đầu ngốc nghếch lỗ mãng này bất ngờ dùng hỏa hệ chú thuật cường đại như vậy, ma pháp này hữu dụng nhất là dùng để đối phó với yêu tinh.
“A! A!” Tri thù tinh kêu lên thảm thương thê lệ, trong biển lửa lăn lộn, “Nhân loại đáng chết, ngươi làm sao có thể dùng “Luyện ngục hỏa hải” chứ? Ngươi không phải nói thư thư xinh đẹp ư, làm sao còn có thể hạ độc thủ với ta chứ?”
Thượng Quan Đào Đào chớp con ngươi sáng ngời, vô tội nói: “Người ta chỉ muốn giúp thư đốt to nhện, không nghĩ được hỏa chú thuật này lệ hại như vậy, biết cũng không dùng. Ừm, thư không gì chứ, lửa này đốt lớn quá, muội không thể dập lửa, làm thế nào đây?”
“Chạy mau, sõa nữu, không ngửi thấy phấn vụ này cổ quái sao?”
Vương Tiểu Lục kéo nha đầu mê hồ hướng ra ngoài chạy, tiểu nha đầu không tình nguyện bị hắn kéo đi, trong miệng nói: “Phấn vụ không cổ quái gì cả, ngửi thấy rất ngọt rất thơm, so với yên chi (phấn sáp) biểu thư ta dùng còn thơm hơn! A, đều là nhện chết, ngươi cõng ta!” Nói xong, cũng không quản nam hài đồng ý hay không, xẹt một tiếng nhảy lên lưng hắn.
Lạc Phong vốn nghĩ chém yêu tinh vài đao nữa, đột nhiên phát hiện hỏa quang tắt, tri thù tinh bị đốt đứt chân giận dữ rống lên phóng ra. Mấy hán tử sau lưng hắn kêu lên: “Lạc đại ca, chạy mau thôi, yêu quái tu luyện thành tinh tiêu diệt không dễ, tốt hơn là chạy cho mau!”
“Bọn ngươi trốn không khỏi Long Cốt sơn mạch đâu, ta phát thệ sẽ ăn sạch bọn ngươi …” Mái tóc xinh đẹp của tri thù tinh bị lửa đốt, nửa thân trên cháy đen xấu xí, khuôn mặt dữ tợn phun ra tơ nhện trắng tinh, hướng tới Lạc Phong không xa công kích.
Bọn nhện nhỏ nhận mệnh lệnh của nữ vương, cũng không đuổi theo, toàn bộ đều bao vây lấy phụ cận tòa miếu đổ, bảo hộ nữ yêu thụ thương.
Tiểu Lục Tử cõng Thượng Quan Đào Đào chạy rất xa, cũng có thể nghe thấy tiếng rống giận dữ của tri thù tinh. Lạc Phong khiêng đại đao, đột nhiên hỏi: “Thượng Quan cô nương, cô mới rồi sử dụng hỏa chú thuật thực sự là muốn giúp đỡ nữ yêu tinh đó ư?”
“Đúng a! Đấy còn có giả sao? Ta thấy ả lóng ngóng xé tơ nhện của mình không đứt, nên muốn giúp ả, ai biết ả sợ lửa chứ.” Thượng Quan Đào Đào sắc mặt nghiêm chỉnh, đối với nghi vấn của Lạc Phong rất không hiểu được, thấy bộ dạng đại hán sau lưng hắn muốn cuời lại không dám cười, còn ra vẻ phóng về bọn họ bẻ răng xé miệng (?), kế ôm chặt lấy cổ hắn, bộ ngực ép sáp vào lưng hắn.
“Sõa nữu, ngươi muốn xuống sao? Mặc y phục nữ nhân bọn ngươi, đi không mở chân được, sớm chết ngạt mất!” Tiểu Lục Tử vô tâm hưởng thụ ân mĩ nhân, bộ ngực nhỏ mếm mại của nàng ta chà đến tà hỏa cuồng thăng, hai bàn tay nâng đùi nàng cũng không an phận, không ngờ cũng thong thả hướng tới trong cái rãnh giữa đùi nữ hài duỗi tới.
“Không! Đào Đào nóng!” Nữ hài cúi xuống ven tai hắn, khí thở như lan, có chút nhu mị đáng yêu (tát kiều?). Ôm lấy nam hai càng chặt, còn cố ý thuận theo động tác nảy lên, khiến bộ ngực càng dựa vào lưng nam hài. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện