[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)
Chương 61 : Tiện nhân đê tiện.
Người đăng: vmvm
.
Quyển 2
Chương 1: Tiện nhân đê tiện.
Dịch: Phong Lưu Bang
Biên dịch: Đạo chích đê tiện
Tiểu Lục Tử nhẹ nhàng rút cây Thiềm dực Tiêm đao khỏi ngực kẻ địch rồi ném đi, tên hán tử điên cuồng rống to một tiếng, máu theo lổ hổng ở ngực phun thành vòi, gã run rẩy rồi ngã xuống,Tiểu Lục Tử khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười đầy mê hoặc, trên khuôn mặt vẫn dính đầy máu tươi thoáng lộ ravẻ tà ác dị thường, vô cùng dữ tợn. Tiểu Lục Tử cảm thấy khá mệt mỏi bèn ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn dùng tay chùi sạch máu tươi bên miệng, nhẹ nhàng thư thái thở ra một hơi trọc khí, xung quanh là hơn mười thi thể, đều là những người vừa mới bị hắn rat ay hạ sát. Đội Dong Binh đoàn này ở trên đường phục kích Tiểu Lục Tử vì lòng tham mười vạn lượng hoàng kim, song cuối cùng tất cả đều mất mạng bởi Tiểu Lục Tử. Hắn cũng không nhớ nổi đây là lần thứ mấy bị tập kích, tuy nhiên việc hắn thường xuyên đối mặt với ranh giới sinh tử cũng là phương pháp tốt giúp cho công lực của hắn nhanh chóng gia tăng trưởng.Hiện tại, một luồng chân khí hung hậu đang nhanh chóng dồn xuống đan điền làm nơi đây căng phồng lên thành một bể khí, chỉ tiếc là không có nữ nhân ở đây để giúp hắn hấp thu âm nguyên khí nên chân khí của bản thân cũng không tiến triển nhiều lắm, chỉ là thông qua quá trình luyện hóa quen thuộc, một luồng tinh thuần âm nguyên năng lượng đang chậm rải tự động luân chuyển trong cơ thể hắn..
“Hahaha, ngươi thật là lợi hại, ngay cả một đám Dong Binh Đoàn tập hợp lại cũng đều bị ngươi giết sạch. Thạch Thiên ta thật sự đã đánh giá nhầm thực lực của ngươi, tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ đưa tới vài Dong Binh Đoàn lợi hại hơn để giúp ngươi luyện công” Tiếng của một nam tử nhỏ, gầy mình mặc áo lam đang treo ngược ở trên cây giống như con dơi, răng rất vàng và rất thưa thớt, khi cất tiếng cười làm da người ta nổi ốc. “Mẹ kiếp!!! Thái dương thần ơi, ta có lòng hảo tâm cứu ngươi ra khỏi Trung Châu thành giờ lại bị ngươi bán đứng như thế này! Đây chính là điều mà ngươi thường nói là nghĩa khí Lương Sơn đó sao? Ta khinh, ta nguyền rủa 8 đời nhà ngươi.” Tiểu Lục Tử mệt mỏi mắng lại một câu, ngay cả việc ngước lên nhìn Thạch Thiên hắn cũng không buồn làm, bởi vì hắn biết Thạch Thiên khinh công có thể nói là xuất thần nhập quỷ, so sánh với Tiểu Lục Tử khinh công của Thạch Thiên còn cao hơn một bậc. Đánh thì không được nên chỉ có thể chửi qua chửi lại, vì vậy phương pháp tốt nhất là không nên di động.
Thạch Thiên cau mày cả giận, nói: ”Thật ư, ngươi có lòng tốt cứu ta sao? Rỏ ràng là muốn lấy ta ra làm nhục thuẫn đỡ đòn cho ngươi, nếu không phải ta có hộ thân pháp bảo thì đã sớm bị Thành Vệ Quân bắn thành như con nhím rồi” hắn vừa nói vừa chỉ tay vào Lục Oánh Oánh giới chỉ Tiểu Lục Tử cười hắc hắc: “Ngươi cần phải nhớ là năng lượng của ta chỉ đủ che phủ kín trên người ta thôi, nếu như ngươi thích gây chuyện thị phi với địch nhân thì ta cũng không có biện pháp. Ngươi định biến ta trở thành như thế nào vậy? Lần sau nếu muốn giết ta thì trước khi đưa Dong Binh tới, hãy thông tri với ta một tiếng để ta có sự chuẩn bị trước.”
“Ta mà báo trước cho ngươi thì còn gọi gì là hãm hại! Ta đã nói là muốn hại chết ngươi, nếu không sẽ hại ngươi thành tàn phế thì nhất định ta phải giữ lời hứa. Ta nói thật cho ngươi hay, cho dù ngươi không có ý định lấy ta ra làm nhục thuẫn thì ta cũng sẻ không buông tha ngươi đâu.” Thạch Thiên vừa quay đi, thân pháp giống như một con khỉ nhảy đến một cây khác, trong mắt tràn y tràn đầy vẻ oán giận.
“A! Đó là vì cái gì vậy?” Tiểu Lục Tử ngồi xuống, một mặt cố gắng khôi phục năng lượng, một mặt lắng nghe thanh âm bén nhọn của gã. “Hừ, chúng ta là bốn mươi tên đạo tặc Lương Sơn hành sự luôn luôn chẳng khi nào sai sót, kế hoạch chu đáo, kỷ luật nghiêm minh, đã nói canh ba hạ thủ thì tuyệt sẽ không đập cửa vào canh năm, nóí trộm nhà này thì tuyệt sẻ không trộm cắp nhà bên một cây kim sợi chỉ. Lần này nếu không phải do binh sĩ Trung Châu Thành vì bắt ngươi thì làm thế nào có thể phá hoại chuyện tốt của bốn mươi đạo tặc chúng ta. Ngươi nói xem ta có nên giết ngươi không?” Thạch Thiên tức tối nói, đôi mắt nhỏ như hạt đậu bắn ra ngọn lửa phẫn nộ. Tiểu Lục Tử dở khóc dở cười không biết trả lời sao đối với hắn, bèn nói: “Các ngươi bị bắt hay bị giết thì có quan hệ gì với ta? Chỉ có thể trách lũ yêu quái các ngươi vận khí không tốt mà thôi. Còn nữa, nếu ngươi là nam nhân chân chính, hãy chứng tỏ mình là một trang nam tử chứ đừng có thậm thụt bán đứng hành tung của ta như vậy, mượn đao người khác để giết ta, đó là bản lảnh nam nhi của ngươi sao?”
“Hừ, hừ. Nếu còn có khả năng đánh thắng ngươi, ta còn ngồi đây chửi nhau với ngươi sao? Ta muốn không ngừng hành hạ ngươi, đe dọa ngươi, khiến cho ngươi luôn sống trong sự sợ hãi, ăn không ngon, ngủ không yên. Hahaha! Ta thật là tài giỏi!” Thạch Thiên đứng ở trên cây, cười một cách điên cuồng, tựa hồ giữa hắn và Tiểu Lục tử có mối thù không đội trời chung vậy.
“Vô sỉ!” Tiểu Lục Tử giận dữ mắng một câu, bàn tay vừa triệu ra Huyền Nữ Kinh, tinh thần lập tức trốn vào trong kinh thư, bên tai tựa như không nghe thấy thanh âm bén nhọn, phiền phức của Thạch Thiên. Đã mấy ngày nay, hắn đều là vì tránh né thanh âm Thạch Thiên nên mới tiến vào ẩn náo trong không gian Huyền Nữ kinh. Lúc này Huyền Tử xinh đẹp gợi tình đang chơi đùa với phong vĩ châm, yêu khí do nàng luyện chế nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, giờ đã biến thành tia sáng rực rở bắt mắt chính là tiên khí siêu âm tốc độ, ở trên ngón tay búp măng của nàng bắn ra ào ạt, tới lui tựa như con thoi vậy, vừa nhìn thấy Tiểu Lục Tử, nàng lập tức quay lại nhìn hắn với ánh mắt đầy quyến rủ, tràn đầy vẻ vui mừng.
Tiểu Lục Tử đối với nàng đã trở nên rất quen thuộc, chạy trối chết hơn mười ngày nay, thời gian nghỉ mệt của hắn đều ở chổ này, mổi ngày đều đến gặp nàng. Hắn cười, tiếu ý có chút ý tứ bất hảo, do dự chút rồi nói với nàng: “Huyền tử, nàng hãy tìm hiểu xem Sở Sở chết có đau đớn không? Sở Sở và Thượng Quan Trác Việt ở hỏa trung cấp có cách nào có thể sống lại được không?”
“ A, ngươi đã hỏi người ta hơn mười lần rồi. Ngươi làm ơn, đừng hỏi lại Huyền Tử vấn đề này nữa được không?” Huyền tử oán giận liếc mắt sáng nhìn hắn, hé mở cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, tay đem Phong Vĩ Châm cất đi “Ta đã nói nàng không chết thì tức là không chết, còn cái cô Minh Cơ kia, hỏa hải tản ra nên sinh khí của các nàng lúc ấy đều rất thịnh vượng. Nào, hãy lại đây! Ta muốn xem ngươi công lực có tiến bộ hay không?” Huyền Tử đối với sự tiến triển công lực của hắn có phần quan tâm thái quá, chỉ e là nhân cơ hội này để chiếm lấy tiện nghi, mà Tiểu Lục Tử thì không hề đoán được ý đồ nên lập tức đáp ứng, mổi lần đều tràn đầy niềm vui khi bị nàng sờ mó khắp nơi, tựa hồ qua cảm giác này, huyển hóa thông qua cơ thể của hắn có thể thật sự nhìn ra hiện tình công lực. Tuy nhiên hắn lại thích như vậy, người sống trong thế tục tại Thiên Vũ đại lục công lực được chia ra thành mấy tầng: nhân cấp, địa cấp, thiên cấp. Trong đó Nhân cấp lại chia ra làm chín đoạn, được phân biệt là: sơ đoạn, nhị đoạn, tam đoạn,…cho đến cửu đoạn. Sau khi đột phá đệ cửu đoạn thì có thể tiến vào địa cấp. Địa cấp được chia ra làm tam phẩm, phân biệt bởi: tinh, nguyệt, nhật(kim đan). Thiên cấp cao thủ thực sự rất ít, chỉ cần nửa bước nữa thôi là có thể bước đến cánh cửa tu chân giả, tuy nhiên nửa bước cuối cùng này lại vô cùng khó khăn, e rằng rất khó mà bước qua nổi, những người có công lực ở nhật cấp cao thủ cùng với tu chân giả (nguyên anh) ở giữa, công lực so sánh với nhập cấp cao nhân khác biệt rất nhiều, khả năng của một người có thể đối phó với ba, bốn nhật cấp cao thủ, mà bình thường thì tu chân giả lại có khả năng thu thập ba, bốn thiên cấp cao thủ. Giả sử như tiếp tục dùng “Dẩn Hoa miên”, bởi vì bổn thư cùng một loại… Luyện đến trung kỳ nguyệt cấp, nếu như hấp thụ được ít nhiều nguyên âm xử nữ, khi lưỡng chủng công pháp hợp lại thì công lực sẽ đại tiến, chỉ cần đạt tới nhật cấp thì người đó có thể tự do bay lượn, không cần phải lo lắng địch nhân phục kích trên sơn đạo.
Huyền Tử vuốt ve bộ ngực khỏe mạnh, vạm vỡ của Tiểu Lục Tử. Một dáng vẻ thế ngoại cao nhân, không biết tới giờ đã chiếm được bao nhiêu nữ nhân điên cuồng dâm đảng và xinh xắn. Kỳ thật, còn có một điểm mà Huyền tử không có nói về Huyền nữ Kinh. Khi Tiểu Lục Tử năng lượng đỏ cường thịnh trở lại một chút thì nàng có thể cùng Tiểu Lục Tử thiết lập lại một thông đạo tinh thần qua đó có thể ở bất cứ lúc nào cũng có thể tương giao tâm linh giữa hai người. Năng lượng đỏ nếu cường thịnh trở lại một ít, Huyền Tử thậm chí thông qua thông đạo này có thể tạo ra một phân thân tồn tại trong tâm thức Tiểu Lục Tử, còn có thể giúp hắn đối phó với địch nhân. Từ khi sau một lần bị nàng câu dẫn làm dục hỏa bộc phát, Tiểu Lục Tử rốt cuộc không dám buông thả dục vọng, một là nhắc nhở bản thân không trút bỏ y phục để nàng có thể nhìn thấu qua, hai là hiện tại công lực vẫn còn chưa đủ nên dễ dàng bị nàng kích động làm mất đi lấy lý trí, đối với việc tu luyện sau này sẽ cực kỳ bất lợi.
“A,a,! Mặc kệ là nguyệt cấp hay nhật cấp,chỉ cần ta học được ba thành chống lại được kỹ năng của sư phụ thì dù có gặp phải thiên cấp cao thủ ta cũng không sợ. Ta phải nhanh một chút trở về phương tây Ngọc Sơ San tìm lão quỷ Hoa sư phụ kia đã, xin hắn dạy ta một ít kiến thức sát nhân thủ pháp.” Tiểu Lục Tử gạt bàn tay trắng hồng đang sờ loạn, tự mình ngồi tại ghế huyển hóa, ngồi đối diện với nữ nhân kiều mỵ, Huyền tử đối với việc hắn tránh né cảm thấy bất mãn phi thường, liếc nhìn hắn có ý khiển trách. Nhìn thấy nàng huyển hóa ra cái ghế, đôi mắt xuân sắc câu hồn lại biểu lộ ra nữa, sắc sảo yêu kiều ngồi trên đùi hắn nói: “Sư phụ ngươi thực sự rất lợi hại hả? Đúng là trong tâm tưởng người thường xuyên nhớ tới quái lão nhân phải không?”
“Mẹ kiếp, ta nhớ hắn ư? Nhìn cái tướng hung hãn ấy đoán chắc không sai biệt lắm. Thái Dương thần ơi! Lão đầu ấy so ra hèn hơn cả Thạch Thiên, lão thường nhắc đi nhắc lại câu yêu thích là: “Tức thì không thể bới móc, người rất hèn hạ thì sẽ vô địch. Nếu như nói Thạch Thiên là hạng tiểu nhân thì sư phụ của ta đây đúng là siêu cấp đại tiểu nhân, ngươi…” đùi của Tiểu Lục Tử chạm vào hương đồn mềm mại đầy đặn của Huyền Tử…. “hi hi, ngươi là người tốt hay xấu thì trong lòng tự biết, rõ ràng là nghĩ đến Huyền Tử, nhưng hết lần này đến lần khác lại lánh xa người ta!” Huyền Tử ở trong lòng hắn lời nói trơn tru mềm mại, má đào như nhuộm, xuân nhãn trong trẻo, thơm tho tươi mát, đôi môi ham muốn nửa mở nửă không, mang theo vẻ hấp dẫn chết người, tựa hồ như muốn nam nhân đặt miệng vào, nói: “Tưởng ngươi suy nghĩ đàng hoàng, giờ lại đùa giởn kiểu gì vậy? Lần trước hấp dẫn ta là muốn dạy ta tầng thứ nhất tàn bạo thuật, giờ chẳng lẻ lại định dậy ta tầng thứ hai?”
“Hihi! Hấp dẫn ngươi cái gì chứ? Ngươi có khả năng mở Huyền Nữ Kinh thì ngươi đúng là chủ nhân của Huyền Tử. Chẳng lẻ nô tỳ hầu hạ chủ nhân lại coi là đùa giỡ hay sao? Chẳng lẻ chủ nhân không cần Huyền Tử hầu hạ?” Huyền Tử u oán hai mắt nhìn chăm chăm vào Tiểu Lục Tử, thiên hạ tuyệt sắc yêu mỵ, khuynh quốc khuynh thành này xin hiến thân, chẳng lẻ nam nhân có thể chống đở được hay sao? Tiểu Lục Tử “ực”một tiếng nuốt nước bọt xuống, trong hai mắt hồng quang đột nhiên lóe sáng, con ngươi Huyền Tử nổi lên mầu hồng thiêu đốt, hắn ôm lấy cái eo rắn nhỏ của Huyền tử, đang muốn xâm phạm ngọn ngọc phong cao và thẳng đứng thì lại đột nhiên ngừng lại, cười nói: “Ta là chủ nhân của nàng? Thế nào lại chưa hề nghe thấy nàng nhắc qua? Vì cái gì bây giờ lại nhận ta là chủ nhân?”
“Nhìn ngươi trông láu lỉnh, rất đáng yêu, nên vốn không nghĩ là nói cho ngươi” Huyền tử vốn dự tính nói tầng thứ hai công pháp, nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý, sắc mặt đẹp đẽ, nụ cười tình tứ, đứng lên trên đùi hắn, hơi thơm ẩn náu trong nháy mắt chuyển qua phía sau Tiểu Lục Tử, cánh tay ngọc bóp vai hắn. Tiểu Lục Tử còn chưa kịp phản bác, nàng bỗng nhiên chuyển ngữ khí, giọng trở nên nghiêm trang: “Huyền Tử đột nhiên nghĩ nam nhân người cũng rất có ý tứ, người cùng ta sáng tạo ra & lưu lại tư liệu không giống nhau, cho nên Huyền Tử rất muốn giải thích với ngươi, cái đó của nam chủ nhân.không to lắm đâu ”
“ Ta không to lắm? Hắc hắc, đây có lẽ là lời nói đùa vui nhất trong năm nay, nếu như không phải xiêm y của ngươi đáng chết, ta sớm giờ đã cùng ngươi xxx, còn bây giờ ta đã biết ngươi là nô lệ của ta, ngươi nói xen ta sẽ đối đải với ngươi như thế nào?” Tiểu Lục Tử khoa trương ngửa đầu về phía sau, ma sát nghịch ngợm phía sau ở trên ngọc phong nhu nhuyển, phong mãn của nàng
“Tất cả của Huyền Tử đều thuộc về chủ nhân, chủ nhân muốn như thế nào, Huyền Tử đều nguyện chiều theo ý của người. Nhưng chủ nhân phải có thực lực cường đại” Huyền Tử cố ý dựa vào ngực hắn, để hắn cọ sát mạnh một chút rồi tiếp tục nói: “Huyền tử cũng cần được chủ nhân để sống, chỉ cần có đầy đủ hồng nguyên âm năng lượng, Huyền Tử cầu xin được chủ nhân sủng hạnh, bởi vì đó là phương pháp duy nhất giúp Huyền Tử sớm ngày thoát ra khỏi không gian của Huyền Nữ Kinh”
Theo như lời Huyền Tử, Tiểu Lục Tử ít nhiều cũng có thể đoán ra được một chút, trong lòng lại đôt nhiên nghĩ đến một tình huống khác: “Nếu là lần này mở Huyền Nữ Kinh chính là nữ nhân thì làm thế nào giúp nàng vượt ra khỏi Huyền Nữ Kinh không gian?”
“Hahaha! Rất đơn giản, nếu như lần đó chủ nhân là nữ nhân thì chúng tôi sẽ cùng cộng hưởng tinh thần, đồng thời cũng có thể cộng hưởng năng lượng.” Huyền Tử sợ hắn nghe không hiểu liền giải thích tiếp: “Nói cách khác, nữ nhân ấy ở thế giới hiện thật câu dẩn nam nhân, còn ta ở không gian này lén lút hưởng thụ chúng, năng lượng mà nàng ta hấp thụ tự động chia ta một trong ba phần, đây là hiệp nghị mà ai mở Huyền Nữ Kinh thì tự động phải chấp nhận, nghe nói điều này do Cửu Thiên Huyền Nữ đề ra.”
“Ta bây giờ đây hấp thụ nguyên âm năng lượng có phải là sẽ tự động chia cho nàng một nửa?” Tiểu Lục Tử hỏi.
“A” Huyền Tử nhẹ nhàng thở dài, có phần nào bất lực nói: “Nếu là tự động chia ra một trong ba phần kia, ta cũng đã không cần phả phiền toái như vậy. Nguyên nhân gây ra lần này là do người xông vào không gian Huyền Nữ Kinh lại là nam nhân. Ngươi đã hấp thụ chính là nguyên âm năng lượng được lưu lại trong thân thể, sau đó năng lượng trải qua Huyền Nữ Kinh công pháp luyện hóa đã biến thành nguyên dương, làm rối loạn phân phối trật tự nguyên thủy. Huyền Tử tự nhiên là được chia không đến một chút năng lượng, thay vì là nhận thêm rất nhiều, nếu không phải ngươi tiến vào đều đặn mổi ngày, thuận tiện hấp thụ một ít nguyên dương thì sợ là tuổi trẻ huy hoàng của ta đã trở nên phai nhạt đi rồi.”
Huyền Tử câu cuối cùng hiển nhiên có chút khoa trương, cho dù năng lượng nàng giảm bớt đi thập bội thì dáng vẻ, tuổi xuân đẹp đẻ cũng sẻ không biến hóa, nói như vậy thuần túy là muốn tìm kiếm sự đồng tình của Tiểu Lục Tử. “Nguyên do ở trung tâm nguồn chân khí dầy đặc kia, hình tròn màu hồng năng lượng kia không phải là nguyên âm năng lượng đó sao? Nên gọi nó tên là gì?” Tiểu Lục Tử đối với công pháp tương quan tri thức này đều là được Huyền Tử truyền thụ cho chút ít, cho nên có thói quen hỏi nàng
“A,a,đương nhiên không thể dựa theo nguyên bản Huyền Nữ kinh văn khiếu pháp có thể học hỏi chế tạo ra nữ nhân, nàng ta hấp thụ luyện hóa chính mình, năng lượng hình tròn đó kêu là mơ hồ năng lượng, chủ nhân cũng có thể kêu như vậy, hơn nữa Huyền Tử cũng thích khiếu pháp này.”
“Mơ hồ năng lượng? Cái gì kêu tên này cũng có chút điểm ý tứ nhưng vì?” Tiểu Lục Tử đã tiếp thụ tên gọi mới này, thật sự giờ đã biết rỏ nguyên nhân của danh xưng này .
“Và trong khi chủ nhân tiếp tục hiểu được cách giữ năng lượng bên ngoài tránh khỏi tan ra bởi vì có tác dụng gợi tình mảnh liệt, chỉ cần ngửi năng lượng cũng làm rung động ao ước ham muốn của người, động tác cùng vẻ mặt đều rất mơ hồ, cho dù là gặp người mạnh mẽ cũng hoàn toàn có thể cùng chủ nhân phát sinh một mối quan hệ mơ hồ.” Huyền Tử tiếng nói ôn nhu yêu kiều, tựa hồ nhớ tới nữ nhân lúc trước, nhớ tới những chuyện cũ phong lưu.. Tiểu Lục Tử đang muốn hỏi lại một số chuyện khác, chợt thấy bàn tay trắng và mềm mại của Huyền Tử vung lên ném tinh thần của hắn ra khỏi Huyền nữ Kinh không gian, đồng thời hô: “Coi chừng tên họ Thạch tiển nhân kia đánh lén ngươi. Hãy cẩn thận!” Tiểu Lục Tử khép lại Huyền Nữ Kinh, thuận tay cất vào giới chỉ, thu hồi tầng năng lượng dầy đặc che phủ toàn thân, đứng dậy cầm lấy một thanh Thiền Dực đao vào tay, từ dưới mặt đất bắn lên né tránh một nhánh cây của Thạch Thiên công kích. Tiểu Lục Tử theo không gian Huyền Nữ Kinh thoát ra, tinh thần cảm thấy phấn chấn, cảm giác mỏi mệt cũng hoàn toàn được loại bỏ, trừng mắt giận dử nhìn Thạch Thiên. Tiểu Lục Tử còn chưa kịp nói chuyện thì Thạch Thiên đã mở miệng ra mắng chửi: “Khát quá, ta nói với ngươi nửa canh giờ mà ngươi thế nào lại không thèm để ý đến ta vậy?”
“Thái dương thần ơi! Ngươi thật là đê tiện nha, ta vì cái lý do gì phải coi trọng ngươi chứ?” Tiểu Lục Tử nổi giận giơ đao lên hướng về Thạch Thiên chém tới.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện