[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 6 : Thâm sơn cổ miếu (3)

Người đăng: Vival

.
“Có địch nhân tập kích, bảo vệ yếu đạo, cẩn thận giới bị!” Lạc Phong nghe được thanh âm, phóng người đứng dậy, toàn thân phát tán sát khí so với Lạc Nguyệt còn cường thịnh hơn 3 phần. Không tim không phổi (một tâm một phế?), Thượng Quan Đào Đào gan to bằng trời cũng cảm thấy có chút sợ hãi, bất ngờ hướng tới bên người Vương Tiểu Lục đẩy gạt, gần như ép sát vào lòng hắn. Vương Tiểu Lục miệng cong lên, không lí tới nàng ta, nhanh chóng tiêu diệt thức ăn trong tay. 20 mấy hán tử quét qua biểu tình vô lại chậm chạp (dương dương?), nhanh chóng rút vũ khí ra, bảo vệ cửa vào miếu. Tên mập gọi là Chu Tứ Hải, nhìn thấy loại trân thế này, sợ hãi đến cái thân béo rung lên, kinh hãi la lên: “Lại có người cướp vật sao? Hỏi, hỏi bọn chúng, là người gì thế?” “Oa, nhện a …” Thượng Quan Đào Đào kinh hãi kêu thảm, xoẹt một tiếng, nhảy lên trên lưng Vương Tiểu Lục, lập cập run lên chỉ vào một mảng nhện độc đen dày trên đất, mọi người đều nghe ra, nàng ta lúc này thực sự sợ hãi, tiếng kêu the thé át đi các tiếng khác. “Thuật sĩ, thuật sĩ? Dùng lửa đốt, hoặc giả dùng thổ thuật vùi bọn chúng ~!” Vương Tiểu Lục cũng không thích loại vật này, vốn muốn bỏ tiểu nữ hài trên lưng xuống, nhưng nghĩ nàng ta vì mình trộm đồ mà ngộ hiểm, nghĩ muốn bỏ đi, thực sự là không nhẫn tâm. Đại hán thủ tại cửa vào không hoảng sợ, mây đại hán sau lưng Lạc Phong, Lạc Nguyệt phát ra vài đạo chưởng tâm cương phong, đập chết bọn nhện nhỏ. Lạc Nguyệt mày tú cau lại, tựa hồ cũng rất nhện, tay cầm kiếm có chút run lên, lạnh giọng kêu lại: “Thuật sĩ của chúng ta đã hi sinh trong trận chiến trước, hiện tại chỉ có võ sĩ. Hứ, ngươi không phải đang cõng thuật sĩ sao?” Vương Tiểu Lục quay đầu liếc nhìn Thượng Quan Đào Đào, dường như mới ý thức nàng ta cũng là một thuật sĩ. Nữ hài ôm lấy cổ hắn, đột nhiên lắc đầu, hét lên chối: “Ta không phải thuật sĩ, thực sự không phải, bọn ngươi nhìn lầm rồi! Tiểu tặc ca ca, mau đưa tiểu tỉ rời khỏi chỗ này, người ta sợ nhện!” “Khách khách, lúc cầu xin ta thì là tiểu tặc ca ca, lúc truy sát thì la tử dâm tặc, đồ khốn bự, nếu không phải thấy ngươi khả ái xuẩn ngốc, sớm đã bỏ rơi ngươi rồi!” Vương Tiểu Lục không vì mĩ sắc mà rung động, u oán lẩm bẩm. “Ưm ưm, Đào Đào rất khả ái, ngàn vạn không thể bỏ rơi ta!” Nữ hài đồng ý với lời tán dương của hắn phi thường, tiếp tục nói ra điều kiện hào phóng: “Qua xong ải này, tiểu tỉ sẽ cho ngươi mượn bảo kiếm, không truy sát ngươi nữa!” “Lại đây không phải con người! Khả năng là yêu quái! Lạc đại ca, đệ cảm giác vật phẩm trong tay tên mập không phải là kim ngân châu bảo giản đơn như thế, hắn đã lừa chúng ta!” Đại hán thủ ở cửa ra chém vài con nhện to, hét lên với Lạc Phong bên trong. Vương Tiểu Lục nghe bọn họ xưng hô, lại bằng kinh nghiệm nhìn người nhiều năm, cảm giác bọn họ không phải phiêu cục bình thông thường hoặc giả đoàn lính đánh thuê đơn giản như thế. “Chu Tứ Hải, trên người ngươi cho cùng là thứ gì vậy?” Lạc Nguyệt quay người, lạnh lẽo quát lên hỏi tên béo núp trong góc tường, và tiến lại gần hắn, “Sự kiện cường đạo ngoài Bất Giảng sơn, từ đó tới Long Cốt sơn mạch, đã 4 lần gặp yêu quái, ngươi còn không nói thật, đừng trách bọn ta nghiêm trọng hủy ước điều lệ xử lí ngươi.” “Không, không gì cả, thực sự chỉ là vài món châu bảo quý trọng, tặng cho Lục gia lão gia Tam Tinh thành làm thọ lễ ...” Chu Tứ Hải đau đáu sợ hãi nói, bức tường sau lưng hắn đột nhiên vỡ ra, một con nhện to bằng con ngựa hướng tới tên béo bọc lấy. Một đạo kiếm quang lóe qua, thanh kiếm nhỏ trong tay Lạc Nguyện cắm vào đỉnh đầu con nhện, nó kêu thảm một tiếng, thanh âm tương tự như con nít (con người), tốc độ không giảm đổ về hướng Chu Tứ Hải. Chu Tứ Hải sợ đến thân người cứng lại, con mắt sợ hãi trừng lên ngây dại co giật, thấy con nhện to bức to, đang nghĩ là phải chết, đột nhiên nghe “xoẹt” một tiếng, đầu quái vật vỡ ra, dịch thể nhơn nhớt xanh đen phun lên mặt tên béo. “Nhân loại, giao liệt thú đan trong tay ra, Chu Ti Ti ta sẽ thả các ngươi an toàn rời đi, như thế nào?” Một thanh âm nữ nhân xinh đẹp, nhu mị phi thường từ trong bóng tối truyền ra. Bọn nhện nhỏ đột nhiên đình chỉ tấn công, đại hán bảo vệ yếu đạo lau mổ hôi trên trán, thở gằ từng ngụm từng ngụm lớn trọc khí. “Chu Ti Ti? Yêu quái có thể nói sao? Yêu quái có tên ư?” Mọi người đều có chút kinh hoàng thất thố, một sinh vật bình thường trí tuệ thấp, yêu quái có thể tu luyện nói chuyện được, có thể tự đặt tên cho mình, hiển nhiên không dễ trêu, thời gian tu luyện của bọn chúng chí thiểu trên 1000 năm, cùng một yêu quái 1000 năm liều mạng, hiển nhiên không cần tính. “Liệt thú đan gì chứ? Ta thực sự không có!” Tên mập nóng này, lau chất nước đặc xanh đen trên mặt, lại trốn vào trong một góc tường. “Khách khách khách, nhân loại nói dối, mùi vị rất không sai, rất lâu không ăn thịt người, thực sự có chút nhớ.” Thanh âm nhu mì đó đột nhiên bức tới gần, từ góc tường bị phá phóng vào, cười hi hi quan sát nhân loại đang ngạc nhiên. Nửa trên của là thân một phụ nhân mĩ lệ gợi tình, lõa lồ, hai ngọn núi to lớn cao thẳng bị mái tóc đẹp nửa che nửa đập, thập phần quyến rũ, nửa thân dưới là 8 chân nhện to lớn. Loại phối hợp quỷ dị này, không ngờ có vẻ dâm mị tà ác, hô hấp của bọn nam nhân rõ ràng thêm phần thô nặng. “Oa, thực sự là yêu quái rư, xinh đẹp lắm!” Thượng Quan Đào Đào không ngờ thời điểm này lại kêu lên, tinh thần hưng phấn quát: “Ta trên đường thấy qua vài yêu quái nhỏ, đều là khó nhìn xấu xí, cũng không thể nói, chỉ có thể oai oái kêu lên lạ lùng muốn ăn người, nguyên lai yêu quái cũng có xinh đẹp a!” Nếu không phải Vương Tiểu Lục kéo nàng ta, sợ rằng nàng ta đã nhảy lên lưng của Chu Ti Ti nói chuyện rồi. “Khách khác khách, tiểu muội thực sự có thể nói chuyện, nhìn kĩ cũng rất khả ái, Ngốc Hội tỉ tỉ nhất định thả cho muội đi.” Chu Ti Ti phóng đãng cười lớn, bộ ngực cao vút như sóng nước rung lên, chu quả đỉnh núi lúc ẩn lúc hiện, một bọn nam nhân nhìn thấy tâm thần bất định. Vương Tiểu Lục đột nhiên giả tiếng nữ cười: “A khách khách, nguyên lai là song diện y nhân tỉ tỉ, tỉ là xinh đẹp nhất cao quý nhất trong tộc nhện, Ngốc Hội cũng thả đệ đi thì tốt quá, đệ cùng với vị tiểu muội muội khả ái này đi chung với nhau.” Mọi người phát lạnh, không nghĩ được tên tiểu tử này không chỉ trang phục biến thái, cả tâm lí cũng biến thái luôn, đột nhiên học nữ nhân nói chuyện, cũng thực sự có vài phân ý vị. Thượng Quan Đào Đào ném cái nhìn khinh khỉnh, rất tò mò xem xét nam hài, tựa hồ truy đuổi rất lâu, hôm nay mới chân chính biết được hắn. “Khách khách khách, tiểu đệ đệ thực sự có nhãn quanh, không ngờ nhận được tỉ tỉ là song diện y nhân, thế cũng minh bạch rõ chỗ thú vị của người ta, không bằng lưu lại làm phi tử của tỉ tỉ, tỉ tỉ có thể sủng ái đệ!” Chu Ti Ti cười càng thêm càn rỡ, còn cố ý dùng hai cánh tay ngọc trắng chuyển mái tóc đẹp trước ngực ra sau lưng, hai tuyết nhũ to lớn hoàn toàn phơi bày ra trước mặt hắn. “Fuck!!! Ngươi nếu tu luyện lại vài ngàn năm nữa đổi thành gương mặt mĩ nhân khác, nửa thân nhện bên dưới biến thành hình người, bổn thiếu có thể cùng ngươi chơi đùa vài ngày. Nhưng hiện tại, không lẽ muốn bổn thiếu ôm lấy mông nhện của ngươi …” Vương Tiểu Lục trong lòng điên cuồng nguyền rủa chửi bới tri thù tinh dâm đãng, nhưng trong lòng không ngờ có vài phần kì vọng, nghĩ nếu ả ta có thể hoàn toàn biến thành hình người, lúc đó thực sự là dâm phụ dụ hoặc chúng sinh. “Ai da, thời điểm này làm sao có thể suy nghĩ chuyện đó, xem chừng là nhìn cảnh này lâu quá rồi, phải tìm một nương tử thôi. Sở Sở thư không sai, lần này về trị vết thương băng hàn cũ của tỉ ấy, cùng tỉ ấy thảo luận chuyện quan hệ nam nữ.” Thượng Quan Đào Đào thấy hắn nửa ngày không nói tiếng gì, nghĩ rằng hắn đang xem xét ý kiến của nữ yêu tinh, không ngờ lo lắng, bấm vào tay hắn quát: “Uy, ngươi nghĩ gì đó, ngươi không thể lưu lại phải không? Ngươi còn nợ món đồ của ta đấy!” Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang