[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 56 : DẪN XÚC MỊ NOÃN (Thượng)

Người đăng: vmvm

HUYỀN NỮ KINH – QUYỂN 1- CHƯƠNG 56: DẪN XÚC MỊ NOÃN (Thượng) Tác giả: Vương Thiểu. Dịch: Vmvm Sở Sở đứng thẫn thờ trên lầu, ánh mắt mơ hồ nhìn trời đêm thâm thẫm. Không thể nhìn ra trong mắt nàng chất chứa điều gì, nàng cũng cứ giữ chặt trong lòng mọi tâm sự. Tuy nhiên, hiện giờ nàng lại muốn ra ngoài xem coi đã xảy ra chuyện gì, muốn coi xem thương thế của Tiểu Lục Tử như thế nào, gã đã an toàn rời khỏi Trung Châu hay chưa….. Những nguyên tố trong không khí xao động dị thường, linh khí trong thiên địa vô cùng sống động, nhất trực tụ về phía tây thành. Trong thân thể Sở Sở ẩn tàng một luồng năng lượng cực lớn, tuy không thể vận dụng, nhưng có thể khiến ngũ quan lục giác của nàng linh mẫn vô cùng. Nàng có thể dễ dàng biết rõ những tiếng động lạ phát sinh xung quanh. Hơn nữa, sau thời gian dài bị mù mắt, các giác quan khác của nàng rất mẫn cảm, so với cao thủ huyền thuật chỉ hơn chứ không kém. Hôm trước Ca Ca báo cho ta biết Tiểu Lục Tử đã thụ thương, lại chính do tên A Tinh vong ân phụ nghĩa đó làm. Sau này gặp lại hắn, ta nhất định sẽ cho hắn biết tay. Ài, ta phải ra ngoài xem sao mới được, không thể đợi nỗi nữa rồi.” Sở Sở u uất thở dài, nhẹ giữ gấu váy dài trắng muốt, lần bước xuống lầu. “Sở Sở tiểu tỷ, Sở hộ vệ phân phó bọn tiểu tử rồi, vì an toàn cho cô nương, không thể để cô rời khỏi lầu này, xin thỉnh tiểu tỷ lượng thứ.” Hai hán tử Kim Tiền bang đang gác cửa ngăn bước của nàng lại, tuy miệng nói những lời rất tốt, âm thanh lại không hề tỏ ý cung kính chút nào. “Xê ra! Ca ca của ta không hề can thiệp vào tự do của ta, các ngươi nhất định là do Cao Cầu phái tới, ta không làm khó các ngươi, các ngươi cũng đừng làm khó ta!” Sở Sở lắc nhẹ Linh Lung tụ kiếm trong tay, tỏ ý nàng không phải là thứ dễ chọc vào, tốt nhất là chúng nên tránh đường. Năng lượng cực lớn trong nội thể của Sở Sở bài xích hết mọi khí tức dị chủng, do đó không thể tu luyện được huyền lực của thuật sĩ hay chân nguyên của võ sĩ. Vì vậy, nàng tuy có kiếm thuật phòng thân, nhưng lực công kích lại rất yếu. Hai hán tử cười hắc hắc quái dị, chẳng những ngăn trở nàng ngay tại cửa cổng, mà ngữ khí lại còn biến thành không nể nang gì: “Thân hình của Sở cô nương thế này đi nấu cơm nấu nước còn hợp, chứ còn đánh nhau ấy à, một cánh tay trần của ca ca đây cũng có thể đánh ngã cô đến tám lần.” “Thật không? Cái này là do ngươi nói đó nghe, vậy dùng một cánh tay không thử xem!” Sở Sở đem Linh Lung Tụ kiếm hoàng ngang ngực, sắc mặt bình tĩnh nói với đại hán: “Thiên vạn mạc để là cái này!” “Ái yêu! Ngươi lại còn làm dữ với bổn đại gia nữa. Nếu không phải nể mặt Sở hộ vệ, huynh đệ chúng ta đã sớm đè con nhỏ mù ngươi ra thịt rồi, hà ha, ngoại trừ gã Tiểu Lục Tử đó coi ngươi như là bảo bối, chứ ai thèm…..” Thần sắc của Sở Sở rất ảm đạm, tụ kiếm màu hồng trong tay lung lay muốn rớt, thân người nàng nếu không dựa vào cánh cổng đã sớm ngã ra đất rồi. “Bạch! bạch!” hai tiếng chói tay vang lên, tên hán tử vừa nhục mạ Sở Sỡ nằm lăn ra đất, miệng mũi thổ đầy huyết và răng. Tên hán tử kia xoay người lại nhìn, lập tức khắp người nổi gai ốc, lẫy bẫy quỳ xuống đất, cất tiếng không ra câu cú gì; “Lục, lục gia… tiểu đích…. chỉ phụng mệnh…” Mặt Tiểu Lục Tử tràn đầy sát khí, hai mắt lạnh lùng nhìn hai người, hừ lạnh: “Không cần biết các ngươi phụng mệnh ai, dám nhục mạ nữ nhân của ta thì chỉ có chết! Đúng rồi, chỉ có chết!” “Tha mạng a! Tiểu đích còn mẹ già bảy chục tuổi, mười đứa con thơ đói oa oa…” Hai người bò dậy từ dưới đất, liên miên xin tha mạng, đồng thời chạy trốn ra ngoài. Câu danh ngôn xin tha mạng kinh điển chưa kịp nói xong, thì chúng đã bị một đám chân khí trong suốt kềm chế chặt, hình thành một vòng chân không tuyệt đối. Áp lực cực lớn hút ra ngoài khiến nhãn châu của hai người lồi ra, rồi “phanh! Phanh!” hai tiếng, bắn vụt ra không trung và nổ tung, luồng máu đỏ bầy nhầy vấy đầy cả vòng khí tráo. Thủ pháp công kích này rất hao phí chân nguyên và thể lực, nhưng lại không hữu dụng đối với cao thủ đồng cấp hoặc lợi hại hơn. Nhưng ở đây, võ công của hai tên lính gác quá hèn kém, Tiểu Lục Tử lại không muốn nữ nhân lương thiện của mình ngửi thấy mùi huyết tanh, nên mới phí công phu như thế này. Luồng khí tráo đầy máu đỏ bao phủ thân hình hai người, cuốn bay ra khỏi gia viên rồi vỡ ra, một đám máu thịt vụn vặt rơi lã tã lên những chiếc lá mục cạnh bờ hào hoang phế. “Tiểu lục tử, có phải là huynh không?” Sở Sở quăng tụ kiếm, nhào vào lòng gã, ngửi mùi hương vừa quen vừa lạ, khiến nàng hoài nghi đưa tay sờ nắn khắp khuôn mặt, ngực, cánh tay, bụng… của gã. Đột nhiên, Sở Sở xô Tiểu Lục Tử ra, kinh khủng lùi lại thật xa, giận dữ quát: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Tiểu Lục Tử rõ ràng không phải dạng ấy, hơn nữa bụng dưới của huynh ấy còn bị thương… còn ngươi thì….!” Tim nàng đập thình thịch, rơi vào nỗi mê hoặc cực kỳ. Người trước mặt rõ ràng là rất thân quen, nhưng lại có rất nhiều biến hóa… thân thể thì rắn chắn, cao lớn, gương mặt rất thành thục, khí vị thoảng mùi nam nhân khiến nàng ngây ngất tâm thần, nhưng tiểu phúc của y không hề có vết thương hay cái thẹo nào. “Ôi ôi, bảo bối, quá đau lòng ta nha, ta thất vọng quá hà! Vừa mới xa nhau có hai ngày, nàng đã không nhận ra được tướng công của mình rồi! Có phải là nhân cơ hội ta bị người truy sát, nàng thừa dịp tìm một tiếu lang quân khác rồi phải không?” Tiểu Lục Tử cười cười khép cửa lại, từ từ đi vào. “Chết bầm!” Thân người đang căng thẳng của Sở Sở chợt giản ra, lập tức vui mừng. Đây chính là Tiểu Lục Tử suốt ngày xạo sự mà nàng rất quen thuộc đây mà! “Dám nói bậy nữa thì tỷ tỷ sẽ cất lưỡi ngươi ra đấy! Lại đây, để tỷ tỷ xem lại chút nào?” “Sở Sở tỷ. Tỷ có nói là ta dù có biến thành tro tỷ cũng nhận ra mà. Cái này không đúng rồi. Công lực mới vừa đột phá, hình dáng sắc mặt vừa biến hóa chút là tỷ chẳng thèm nhận ra. Ôi, đau lòng ơi là đau lòng, tỷ nghĩ coi, làm thế nào để đền bù hết nổi đau này đây?” Tiểu Lục Tử miết miết cái cằm chẻ nhỏ xinh của Sở Sở, ra ý nếu ngươi mà không đền đáp cho đại gia cho tốt, đại gia sẽ khiến ngươi khó coi đến cở nào. “Thối hoắc! Công phu gì có thể khiến con người biến hóa chứ?” Sở Sở xô bàn tay nhám nhúa của gã ra, lại tử tế dò xét từ đầu đến chân, từng đường gân thớ thịt của gã. Nàng vừa làm vừa nói: “Hai ngày không gặp mà đã biến thành người lớn rồi, sao không khiến tỷ tỷ hoài nghi cho được! Hơn nữa, nếu ta cứ tùy tiện tìm bất cứ nam nhan nào mà ôm ôm ấp ấp, ngươi còn tin vào tỷ tỷ này nữa không!” “Ta không cần biết! Tỷ phải đền bù cho đệ!” Tiểu Lục Tử mặt dày cứ vòng tay ôm eo Sở Sở, rồi nhẹ nhàng giật một cái đã kéo tuột dây lưng. Chuyện cởi thắt lưng này gã đã làm mấy trăm lần rồi. Có điều lần này Sở Sở không còn kêu như lần trứơc. Những lần trước chỉ cần kéo dây lưng, Sở Sở la lên, ca ca Sở Lôi của nàng bên ngoài ra lập tức xông vào với cây thương dài ngoẳng. Kết quả duy nhất của Tiểu Lục Tử chính là trốn khỏi Sở gia, không còn có cơ hội quai lại. “Ái ôi, mặt dày chưa kìa! Cao hơn ta rồi, mà vẫn như là con nít ấy, biết chừng nào mới trưởng thành đây!” Gương mặt ngọc của Sở Sở ửng hồng, bàn tay tiến vào lòng Tiểu Lục Tử, nhẹ thốt: “Tỷ tỷ vừa già vừa xấu, vừa mù vừa không thể chiều nam nhân, cũng không có võ công để giúp đệ khai thác sự nghiệp, lại không có một gia tộc cường đại để chi trì, thật không biết đệ thích tỷ tỷ ở điểm nào!” “Mấy điểm đó đều thích!” Bàn tay háo sắc của Tiểu Lục Tử đã dò dẫm leo được đến hai gò Ngọc Nữ phong, nhẹ nhàng táy máy hai điểm hồng mẫn cảm. Gã vừa cười vừa nói như đọc thần chú, có điều thần chú này là một câu nói bậy còn sót lại trong mớ kiến thức ở địa cầu: “Hì hì, ta thích cái bên phải này, ta thích cái bên trái này, hơn nữa…” Gã hôn nữ nhân đang thẹn đến chín người, lần mò thò tay tìm kiếm tiểu phúc phẳng lì trơn bóng của Sở Sở. Bàn tay ấy nhẹ lướt qua, dò tìm, rồi chui vào trong váy lụa đầy hương, lão luyện tìm về ngôi thành cổ đầy hoa giữa thảo nguyên đầy cỏ. “… Hơn nữa, ta cũng thích cái này, lại còn có cái giếng sâu long lanh ánh nước này nữa!” Thân hình Sở Sở nhẹ run, từng làn da thớ thịt trắng muốt bị tình lang khơi lên từng đám lửa, chẳng mấy chốc đã ửng hồng, đượm hương thơm ngát.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang