[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 51 : Dục vọng thủy tinh (8)

Người đăng: vmvm

Huyền Nữ Kinh 51 – Dục vọng thủy tinh (8) Tác giả: Vương Thiểu – Vmvm dịch Tiểu Lục Tử không muốn giấu nàng, Cao phu nhân đã nhận ra mình, lại còn bị mình chinh phục, cắm lên đầu Cao Cầu hai cái sừng thật to. Trời vừa hửng sáng, Tiểu Lục Tử bèn vận công đả tọa, mang năng lượng đi tiêu hóa một phen. Cái hung khí "Thủy hàn đàm" của Cao phu nhân quả nhiên không phải để cho phàm nhân được hưởng. Tiểu Lục Tử đã hưởng thụ không ít khoái cảm và nguyên âm từ trong đó, vì thế việc luyện khí và công pháp cũng tiến triển rất nhiều. Hắn biết Cao Cầu thế nào cũng nhờ tỷ phu Thái Kinh phát hành lệnh tìm người. Trong thành hiện giờ đầy ắp binh sĩ đang tróc nã tội phạm, tình thế này thì chỉ có chỗ ở của vợ lớn vợ bé của lão là an toàn nhất. Tiểu Lục Tử cũng nghe Cao phu nhân nói qua, Cao Cầu chỉ qua loa hỏi nàng hai ba câu rồi đi chỗ khác tìm kiếm, sau đó tự thân lão cũng vào trong thành bàn chuyện. Nội thành chính là hoàng cung của Khổng Tước vương triều, hiện giờ đã biến thành phủ của Triệu Cát. Thái Kinh cũng thường ngụ tại nơi này. Không trung ở Trung châu thành được che chở bằng một thứ pháp trận cổ quái, có thể phòng ngự các lực công kích mạnh từ bên ngoài. Hơn nữa, trận pháp này còn có tác dụng đánh lạc hướng, nên bên tấn công bên ngoài không thể nào nhắm chính xác cho được. Ngoại diện công vào không được, nhưng nội diện thì dễ dàng đánh ra ngoài. Lợi hại! Muốn phá Trung Châu thành đô, nhất định phải phá từ bên trong ra. Ở trung tâm khống chế trận pháp có một ma kính, có thể hiển thị nơi chốn ẩn nấp của đào phạm, do đó có khả năng Cao Cầu đến đó nhìn vào ma kính để tìm dấu vết của Tiểu Lục Tử. Tiểu Lục Tử nấp trong phòng Cao phu nhân suốt một ngày, khi trời vừa tối liền hỏi Tiểu Thúy vừa về sau khi ra ngoài dò la tin tức. Trong thành có rất nhiều thông lệnh, chính là Thượng quan thế gia và thành chủ tự thân phát hành. A tinh đã tiếp nhận chiếc ghế bang chủ của Tế bần bang, Ngô Dụng tiếp tục đảm nhiệm vai trò quân sư, Cao Cầu lại còn phái một cao vệ thân tín đến Tế Bần bang ngồi lên ghế trưởng lão, giám quản tài vật đại quyền. Tiểu Lục Tử nghe tin tức từ ả, mặt cứ tủm tỉm cười, không biểu lộ là vui hay buồn. Cao phu nhân trần truồng đang nằm trên người gã, ngón tay như ngọc chuốt đang vẽ lên người gã những vòng tròn, cất giọng yếu ớt hỏi: "Thiếu gia, chàng không giận à? Người chàng tin nhất lại bán đứng chàng, nghe nói còn chém chàng một đao, chuyện này khiến cho Trung Châu thành biến thành loạn. Lại có nhiều người to gan lớn mật quan tâm đến chàng, lén gỡ xuống mấy cái thông tập lệnh. Cũng có người ở trên đường chửi Cao Cầu, chửi A tinh, rất nhiều người vì chàng mà kêu oan, có thể nói họ là người tốt, không muốn bắt chàng!" "Ha ha!" Tiểu Lục Tử phát vào bờ mông tròn lẳn của Cao phu nhân một cái, rồi véo eo thon của nàng cười nói: "Nàng là đại phu nhân của Cao cầu, sao lại giúp cái gã ngoại nhân ta thế chứ, không biết một đêm vợ chồng có thật là hơn trăm ngày ân nghĩa không nhỉ?" Cao phu nhân giận dỗi đưa bàn tay ngọc đánh lên gò ngực của Tiểu Lục Tử, giẩy nẫy: "Đồ đáng ghét, đừng có trước mặt thiếp mà nói đến cái tên tiểu nhân lang tâm cẩu phế đó. Hắn hại chết song thân nhà ta, chiếm đoạt hết tài sản, rồi lại ác tâm bỏ mặc ta. Trong lòng ta đã sớm nguyền rủa hắn trăm ngàn lần, nguyền rủa cho hắn đoạn tử tuyệt tôn, hiện tại đã ứng nghiệm rồi!" Tiểu Lục Tử liền nghĩ ngay đến một câu cổ thoại: "Tối độc bất quá phụ nhân tâm!" (Dù có độc đến đâu cũng không vượt qua được lòng của nữ nhân), hắn tịnh không thể tin được một nữ nhân như thế này. Vì biết đâu chừng, một ngày nào đó ả nổi hứng lên mang hắn đi bán đứng cho Cao Cầu thì sao? Tuy nhiên, hiện giờ gã chưa từng đắc tội với nàng, lại giúp nàng giải quyết được khát khao giới tính, theo đó mà xét thì khả năng thu phục được nàng là rất lớn. Suốt ngày hôm đó, hắn phải khổ công thảo phạt Cao Phu nhân. Hung khí của nàng hồi phục rất mau chóng, khiến cho Tiểu Lục Tử không có cách gì tơ tưởng đến nữ nhân khác ở các phòng bên. Đêm về khuya, Tiểu Lục Tử cuối cùng cũng triệt để làm cho hai nữ nhân thỏa mãn thiếp đi. Hắn bèn mặc vội nội khố phóng đến phòng kế bên. Đây chính là chỗ của tiểu thiếp mới nạp của Cao Cầu, được gọi là Cửu phu nhân. Khi đến phòng nàng, Tiểu Lục Tử thấy Cửu phu nhân nhỏ tuổi xinh đẹp như hồ ly đang chỉnh sửa móng tay. Nàng mi dài mắt đen, làn thu thủy tỏa ra một sắc thái đầy yêu mị. Dáng vẻ của nàng cực kỳ phóng đản, môi hồng ướt át, mặt trắng da thanh, không có tì vết gì. Hai tiểu nha hoàn xinh đẹp cùng đứng kế bên giữ đồng kính cho nàng soi, phản chiếu bàn chân thon nhỏ cực kỳ dụ hoặc. Tiểu Lục Tử lặng lẽ nhìn trộm Cửu phu nhân, đang nghĩ kế bắt bọn họ thì đột nhiên nghe tiếng người đang đến gần. Tiếng cười của Cao Cầu truyền tới, chưa bước vào cửa đã kêu to: "Bảo bối, ta đến với nàng đây, đã ngủ chưa vậy?" Tiếng cười của hắn tuy rõ ràng, nhưng ẩn dấu trong đó vẻ mệt mỏi rã rời, dường như đã lâu chưa hề ngủ đủ giấc. Tiểu Lục Tử thầm kêu không may, rõ ràng là nghe Tiểu Thúy bảo hôm nay Cao Cầu sẽ ngủ ở chỗ Tứ phu nhân, sao giờ lại đến đây? Bất quá, bây giờ có oán cũng không ích gì, gã bèn lẻn vào nấp sau bình phong của phòng khách, hy vọng không ai chú ý. Cao Cầu tự đến một mình, các hộ vệ đã bị hắn đuổi đi. Lão mĩm cười sung sướng bước vào ngọa thất của Cửu phu nhân. Tiểu Lục Tử nín thở, do hắn không hiểu Cao Cầu cao sâu thế nào nên không dám vọng động, chỉ sợ bị người phát giác thì đại kế trốn tránh của mình kể như xong. Chợt nghe Cửu phu nhân giận dỗi bảo: "Ai da, nô gia đang tu sửa lại chân, chàng tìm hai nha đầu Tiểu Xuân và Tiểu Hoa vui đùa trước đi, người ta đang bận. Hảo lão gia, hôm nay có uống Hổ Tiên tửu không, có hiệu quả gì không? Đừng có như lần trước làm cho nô gia muốn điên lên, giường chiếu ướt át, hại cho người ta tối đó phải dậy thay giường đấy." "Tiểu yêu phụ, toàn là do nàng ép, còn dám nói hay." Thanh âm của Cao Cầu có chút phẫn nộ, chợt nghe hai tiểu nha đầu cười hi hí, liền bực mình gắt: "Hai người ra phòng khách mang nước ấm vào đây, không thấy chân của phu nhân sắp biến thành băng rồi hả?" Cửu phu nhân cười hăng hắc bảo: "Tiểu Thu, ngươi ra mang vào đây, đừng có làm cho lão gia nổi giận nghe, nếu không người lại đánh đít ngươi đấy!" Nha đầu dạ một tiếng, vội ra phòng khách, bước chân thoăn thoắt đột nhiên đi đến chỗ Tiểu Lục Tử đang trốn. Tiểu Lục Tử cúi đầu nhìn, nguyên bồn rửa đang ở dưới chân mình, cạnh đó còn có khăn tắm, quả nhiên đây là chỗ để đồ vật thường dùng. Tiểu Lục Tử dù có muốn đổi sang chỗ khác trốn cũng không kịp nữa, nên sát na Tiểu Thu tiến vào sau bình phong, gã phóng người lên giống như báo vồ mồi, ôm nàng vào lòng, khóa chặt miệng lại, không để cho nàng phát ra chút thanh âm nào. Tiểu Thu trợn trừng mắt phượng, kinh khủng mềm oặt trong người gã, thân hình run bần bật, từng giọt nước mắt ứa ra, chỉ sợ kẻ kia giết luôn mình. Tiểu Lục Tử xốc người nàng dậy, uy hiếp: "Muốn sống thì đừng có la!" Ánh đèn từ ngọa thất truyền ra, khiến Tiểu Thu có thể thấy hình dạng tuấn tú của Tiểu Lục Tử. Từ người hắn lại truyền ra thêm một mùi vị cường liệt của nam tử, khiến cho nàng vừa hít phải đã cảm thấy trầm mê, tịnh không hề có ý sợ hay kháng cự gì. Nàng gật gật đầu, sắc mặt đỏ hồng, nguyên Tiểu Lục Tử đang ôm ấp nàng theo tư thế cực kỳ âu yếm, cánh tay lại ép lên chỗ mẫn cảm nhất trên ngực nàng. Tiểu Lục Tử nhìn qua là biết hỏng. Bệnh nghi ngờ của Cao Cầu cực cao, lỡ khi thấy sắc mặt ửng hồng của Tiểu Thu, nhất định sẽ nghĩ đến chuyện gì đó dị thường, lúc đó bản thân mình sẽ bị lộ ngay, trừ khi... Tiểu Lục Tử trừng mắt nhìn nàng, sát cơ chợt hiện. Nhãn lệ của Tiểu Thu vừa mới ngừng, giờ lại chợt trào ra. Nàng không hiểu tại sao công tử gia tuấn tú này mới vừa ôn nhu là vậy, giờ chợt lộ sát ý trùng trùng. Sắc mặt đỏ hồng của nàng liền biến thành trắng bạch như gặp ác ma, sợ đến không còn giọt máu. Ai ngờ trong tình thế cực kỳ căng thẳng đó, phía ngoài truyền đến tiếng lao xao, có tiếng bọn hộ vệ cao giọng thưa: "Bang chủ, tìm được Tiểu Lục Tử rồi. Hắn đang ở trong một kỹ viện trong thành. Người của chúng ta đã tìm được hắn. Hắn giết hơn hai mươi huynh đệ của chúng ta, đã chạy về phía tây thành." Cao Cầu vẫn chưa thoát y, nghe vậy liền chạy ra, không nói gì cấp tốc đi ngay. Hắn cực kỳ không yên lòng đối với Tiểu Lục Tử, nghĩ rằng chỉ có giết được gã mới mãi mãi trừ được hậu hoạn. Tiểu Lục Tử lén thở dài. Nhìn lại Tiểu Thu trong lòng, thấy nàng đột nhiên đưa tay giữ lấy thanh Long Vương thương của mình, run rẩy dùng hai tay vuốt ve, ánh mắt như van cầu, tựa hồ như đó là cuộc giao dịch, chỉ cần... chỉ cần gã tha mạng nàng là được, chuyện gì nàng cũng có thể làm... (Hết chương) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang