[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 43 : Dạ chiến noãn hương (8)

Người đăng: vmvm

HUYỀN NỮ KINH – Tác giả: Vương Thiểu. Vmvm dịch Chương 43: Dạ chiến noãn hương (8) Phượng Vũ Cửu Thiên chính là bí kỹ gia truyền của Thượng Quan Thế gia. Theo truyền thuyết, nó có thể triệu xuất đến chín con hỏa phượng, uy lực cực lớn, có thể dời non lấp bể. Hiện thời, Thượng Quan Trác Việt mượn lực lượng tiên thạch trên Hỏa Phượng kiếm, triệu xuất được một con hỏa phượng mà đã có uy lực như thế, có thể thấy Thượng Quan thế gia xưng bá Giang Nam giàu có phồn vinh như thế quả không phải là không có lý do. Chỉ có điều, dù mây hồng càng lúc càng nhiều, hỏa phượng chỉ có thể xuất hiện được cái đầu to lớn, các bộ phận khác đều không thể hình thành. "Sưu!" Một mũi ma tiển màu vàng từ tay Thượng Quan Bảo Bảo bắn ra, nhắm chính giữa đầu của hỏa phượng vừa mới hình thành. "Oanh!..." Cự điều kêu thảm một tiếng cực lớn, đầu nó lập tức bị nổ tung, hỏa vân xung quanh hàng chục trượng cũng quây cuồng vần vũ, rồi liên tiếp nổ theo. Pháp thuật mạnh nhất của Thượng Quan Trác Việt bị phá hủy, kéo theo những vụ nổ liên tục của hỏa vân giống như sấm sét lôi đình, ầm ì tán loạn, khắp đất trời nhuốm màu huyết hồng, khiến cho những người ở đương trường không thể mở được mắt. "Bảo Bảo, Đào Đào, đa tạ hai người!" Thanh âm của Tiểu Lục Tử truyền đến từ giữa những tiếng nổ đinh tai nhức óc, nhưng vẫn có thể nghe được rõ ràng. "Cao Cầu, ngươi nhớ đấy, Vương Tiểu Lục ta còn quay trở lại!" "Phù phù!" Thượng Quan Trác Việt liên tiếp phun ra từng ngụm máu tươi, run rẫy từ trên không rớt thẳng xuống đất. "Đuổi theo, toàn bộ đuổi theo! Phóng tín hiệu thông tri cho thành môn gia tăng tuần tra, thấy người khả nghi là giết không tha!" Cao Cầu giờ đã có cớ để sợ. Y nghĩ tới bản lĩnh kinh người của Tiểu Lục tử, sợ gã ám sát, bèn rống to bảo thủ hạ đi lùng bắt người. Thượng Quan Bảo Bảo đón lấy nhị ca đang rớt xuống, tiện tay lấy hỏa phượng trong tay y xem qua, rồi bỏ vào trong tàng vật giới chỉ của mình. "Hi hi, nhị ca, huynh không sao chứ?" Thượng Quan Bảo Bảo vô cùng "quan tâm", ôn nhu hỏi. "Ngươi giỏi, giỏi lắm.... dám giúp người người!" Thượng Quan Trác Việt phun thêm một ngụm máu, uất hận trừng mắt nhìn gương mặt giả vờ ngây thơ của Thượng Quan Bảo Bảo. Thời gian nguội lạnh của hỏa lao đã đến, Thượng Quan Đào Đào phá lao phóng ra, muốn mắng cho Thượng Quan Trác Việt cho hả giận, nhưng thấy Tiểu Lục Tử dù sao cũng an toàn chạy thoát rồi, y lại bị thụ thương khá nặng, nên lời oán độc chưa kịp ra khỏi miệng đã vội nuốt trở vào. Viện tử trở nên loạn cào cào, người người ồ ạt phóng ra ngoài truy cản Tiểu Lục Tử. Cao Cầu thì run lập cập, biểu tình của tứ đại hộ vệ thì bất đồng, người mừng người lo. Tiểu Lục Tử nhân cơ hội ánh sáng chói mắt lẻn vào hậu viện. Nơi ấy là nơi ở của gia quyến Cao Cầu. Lúc gã đào tẩu có uy hiếp Cao Cầu, chính là làm mê loạn tâm thần bọn chúng, khiến cho chúng nghĩ bản thân gã chạy khỏi Trung Châu, kỳ thật chỗ hung hiểm nhất lại chính là chỗ an toàn nhất, gã quyết định trốn trọng sào huyệt của y. Thường nghe Cao Cầu cưới đến chín tiểu thiếp, đó là không kể đến vô số mỹ nữ tư sủng. Tiểu Lục Tử lộ xuất nụ cười ta ác, thầm nhũ sắp tới đây mới chân chánh là cuộc dạ chiến noãn hương! Tiểu Lục Tử giấu mình vào chỗ kính, lấy cây trủy thủ từ trong người ra. Lúc này, không còn thấy máu tươi ứa ra nữa, cũng không thấy gã có biểu tình đau đớn nào.Gã nhìn máu dính trên trủy thủ, đưa lên mũi ngửi, thầm than: "Hà hà, máu chó ghê quá! Mẹ kiếp cái lão quân sư đầu chó Ngô Dụng, bắt bổn bang chủ mang quá nhiều máu chó, khiến cho người không thoải mái chút nào, thứ cái đồ ác tâm!" Tiểu Lục Tử cất trủy thủ vào tàng vật giới chỉ, ngầm vận năng lượng trong người tiêu hủy hết huyết dịch màu đỏ, không lưu lại dấu vết nào phòng bị người phát hiện. Hậu viện của Cao Cầu rất lớn, nhưng Tiểu Lục Tử đã sớm nghiên cứu qua địa đồ của Noãn Hương các, bèn tránh chỗ ở của bọn hộ vệ, nhẹ nhàng lần tới khu vực của nữ quyến. "Lấy thân thể của nữ nhân báo phục nam nhân chính là hành động của tiểu nhân. Bất quá, bổn thiếu gia cả đời này quyết làm kẻ tiểu nhân, tuyệt đối không thèm làmra vẻ quân tử đánh thương đó. Hừ, lần đầu của ta đã mỹ mãn dâng trọn cho Sở Sở, tìm kiếm nữ nhân khác chỉ là ăn chơi qua đường mà thôi!" Gã nhủ thầm và tự an ủi chính mình. "Ài, hy vọng Sở Lôi có thể chiếu cố cho Sở Sở thật tốt, lần này li khai, không biết khi nào mới quay về Trung Châu!" Tiểu Lục Tử tâm sự trùng trùng, mới nghĩ đến chuyện rời khỏi Trung Châu, đã vội tính toàn làm sao trở về. Phía sau gã chợt có một trận cười nói ồn ào, không cần nghĩ ngợi xa xôi, khẳng định là Cao Cầu lo cho gia quyến, phái binh tìm kiếm. Nam binh không thể tiến vào phòng của vợ chủ, bọn chúng chỉ có thể canh gác yếu đạo, để cho một ít nữ hộ vệ tiến vào tra xét. (Hết chương) Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang