[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 38 : Dạ chiến Noãn Hương (3)

Người đăng: 

.
Thượng Quan Trác Việt hơi hơi gật đầu, liếc nhìn Tiểu Lục Tử, xem thường nói: “Ngươi chính là Tiểu Lục Tử kẻ cầm đầu lũ trộm của Trung Châu thành? Là ngươi trộm bảo kiếm của Thượng Quan gia tộc của ta?” Kẻ trộm tài gọi là tặc, kẻ trộm quốc gọi là hoàng! Tặc đầu tử? Hứ hứ, lão đầu tử chính là tặc đầu tử. Tiểu Lục Tử trong lòng lạnh lẽo cười, biểu hiện trên mặt lại nhún nhường cười nói: “A a, Thượng Quan công tử nói không sai, ta chính là Tiểu Lục Tử. Còn như thanh bảo kiếm này, sau khi ta từ trong Thượng Quan phủ mượn ra, đã bị lệnh muội truy hồi. Hiện tại thanh bảo kiếm này là từ mượn từ lệnh muội Thượng Quan Đào Đào, đệ đệ người Thượng Quan Bảo Bảo có thể làm chứng.” “Hứ hứ, ta không quản ngươi mượn cho ai, tặc trộm đồ từ Thượng Quan thế gia của ta chỉ cần chết.” Trong nhãn thần của Thượng Quan Trác Việt đã đem Tiểu Lục Tử xem thành người chết. Tiểu Lục Tử cười nói: “A a, tùy tiện người nói thế nào, nhưng lời của người nói mới rồi còm tính hay không? Đúng là để bằng hữu thụ thương ra liệu thương?” “Nhất ngôn cửu đỉnh, tự nhiên tính rồi!” Thượng Quan Trác Việt đưa mắt ra hiệu cho Cao Cầu. Cao Cầu hiểu ý, để vài chục hán tử đầu tóc trắng xám, run rẩy lẩy bẩy đi ra. Khóe mắt bọn họ có lệ, mới vừa chảy ra khóe mắt, liền biến thành băng châu. Nam nhân có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc thương tâm. Bọn họ nhất tề quỳ trước mặt của Tiểu Lục Tử, lặng lẽ không lời, trong ánh mắt lại sung mãn cảm kích ân cứu mệnh. Vô thanh thắng hữu thanh. Tiểu Lục Tử cười cười hướng tới bọn họ an ủi, cũng không có nói lời. Tay trái cầm Hỏa Phượng Kiếm, tay phải phát ra làn làn sóng màu đỏ lửa, hỏa văn rõ nét có thể thấy, rực rỡ nhiều vẻ. Đoàn đoàn hôi vụ từ trên đầu người thụ thương bốc lên, da thịt trắng bệch của bọn họ từ từ chuyển thành màu đỏ nhạt, toàn thân đều có mồ hôi chảy ra. “Hô! Làm xong!” Chân khí trên thân bọn họ nhanh chóng du tẩu một chu thiên, Tiểu Lục Tử thở phào một hơi, mệt mỏi té ngồi trên đất. “Bang chủ!” Ngô Dụng cùng A Tinh muốn tới đỡ. Đột nhiên, trong đám người liệu thương nhảy ra hai đạo thân ảnh, tay cầm chủy thủ sáng ngời, như thiểm điện đâm tới buồng tim của Tiểu Lục Tử. Tiểu Lục Tử đã không có lực khí, A Tinh cùng Ngô Dụng cách quá xa, mà đại đa số người liệu thương còn chưa phản ứng kịp, chưa từng nghĩ đến có thế có người lấy oán báo ân, ở lúc này cắn ngược ân nhân cứu mệnh một phát. Cao Cầu cùng Thượng Quan Trác Việt đã lộ ra tiếu ý, bọn chúng đã dự liệu Tiểu Lục Tử trốn không qua một kích này. Minh Cơ cau đầu mày lên, tay phải đã tìm vào túi thuốc. Sở Lôi thần sắc không đổi, nhìn cũng không nhìn hai người muốn thích sát Tiểu Lục Tử. “Vèo! Vèo!” Thời khắc quan kiện, hai mũi bạch linh tiễn bỗng nhiên bay ra, bắn tới tâm tạng của kẻ thích sát. Mà lúc này hai cây chủy thủ cách yết hầu của Tiểu Lục Tử chỉ có nửa xích. “Đáng tiếc!” Cao Cầu liền vỗ đùi, xót xa thất vọng than. “Ai? Lại dám quấy rối Kim Tiền Bang xử lí chuyện?” Cận vệ quân của Cao Cầu tề thanh nộ quát, nhìn thẳng phương hướng cửa vào của tiểu viện. “A a, xấu hổ, tay của ta tê, không cẩn thận liền bắn ra!” Thượng Quan Bảo Bảo cười hi hi từ cửa viện đi tới, sau lưng hắn là phấn y nữ hài đang cầm tiểu thuật sĩ kiếm. Thượng Quan Trác Việt sắc diện âm trầm, dùng mũi phát ra một tiếng hứ lạnh: “Đệ có phải lại không cẩn thận, bắn vào tâm tạng của người khác hay không?” Thượng Quan Bảo Bảo gật đầu, càng cười vui vẻ, một bộ dạng ngươi hiểu ta nhất. “Nơi đây thật náo nhiệt, thư nói trên đường lớn thế nào không có người. Di, nhị ca cũng ở đây nha, thật là quá khéo a.” Thượng Quan Đào Đào như dạo phố, một bước ba nhảy quan sát binh sĩ tại trường. Chúng binh sĩ mồ hôi đầm đìa, giờ nửa đêm ba canh, trên đường lớn làm sao có thể có người. Vả lại, trên đường lớn có người hay không với nơi đây bao nhiêu người, một điểm quan hệ cũng không có chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang