[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 37 : Dạ chiến Noãn Hương (2)

Người đăng: 

Cao Cầu ngồi trên nhuyễn ỷ tì nữ mới vừa đưa tới, âm dương quái khí cười nói: “A ha ha, người khác nói ngươi ngu xuẩn ta còn không tin, hôm nay bổn bang chủ không thể không tin. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe được thông tập lệnh của Thượng Quan thế gia đối với ngươi sao? Có được Hỏa Phượng Kiếm, tóm được ngươi nữa, chẳng những có thể có vạn kim trọng thưởng, còn có cơ hội tu tập tuyệt kĩ Phượng Vũ Cửu Thiên của Thượng Quan thế gia, ngươi nói, ta phải làm thế nào chứ?” Tứ đại hộ vệ của Kim Tiền Bang đứng sau lưng của hắn. Sở Lôi mặt vô biểu tình, không biết trong lòng đang nghĩ gì; Minh Cơ ngọc diện hồ mị cười đến rất vui vẻ; trong con mắt thổ lộ khoái ý ngươi sống phải như thế; hai hộ vệ còn lại phân biệt gọi là Lư Báo với Kiều Chí; trên mặt lộ ra dáng vẻ hổ thẹn với không biết làm sao. “A? Nếu thực là như thế, còn thực là nan đề.” Tiểu Lục Tử tiêu sái cười, đùa giỡn Hỏa Phượng Kiếm đang trong tay, hồn bất tại ý nói, “Ta có thỉnh cầu, không biết Cao bang chủ có thể đáp ứng hay không?” Cao Cầu ha hả cười nói: “Nói, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, chuyện gì đều dễ thương lượng!” “Để huynh đệ thụ thương ra, sau khi ta giúp bọn họ trị lành thương, chúng ta lại đàm luận sự tình giao kiếm với bắt ta. Như thế nào?” Cao Cầu chợt từ trên ghế nhảy lên, giận dữ nói: “Tiểu Lục Tử, ngươi rốt cuộc có chủ ý quỷ gì, vì sao đối với huynh đệ trong bang của ta tốt như thế? Ngươi có mưu đồ gì?” “Cao bang chủ hiểu lầm rồi, ta với bọn họ chỉ là hảo bằng hữu. Nghĩ lúc ban đầu, chúng ta kề vai tác chiến, cộng đồng nỗ lực mới tiêu diệt được Thiết Kì Bang, đã từng chiến hữu thụ hàn độc, ta tự nhiên phải giúp bọn họ. Không biết đáp án này người thỏa mãn chưa?” Khinh giáp binh sĩ vây quanh Tế Bần Bang đều thu trường mâu, sát khí toàn tiêu, khí thế lắng xuống cúi đầu, không dám nhìn thẳng Tiểu Lục Tử tiêu sái mà cười. Lư Báo một trong tứ đại hộ vệ là hán tử trọng nghĩa khí, quỳ trước mặt Cao Cầu kêu lên: “Bang chủ, thuộc hạ bạo gan thỉnh cầu, để huynh đệ thụ thương ra trị liệu trước, sau đó chúng ta lại bàn bạc kĩ hơn chuyện của Hỏa Phượng Kiếm.” “Phải a, để Lục gia trị liệu huynh đệ thụ thương trong bang trước đi.” Một hộ vệ khác Kiều Chí cũng ứng một tiếng. “Không được! Chuyện này không được nhắc lại!” Cao Cầu mục bạo hung quang, chăm chú nhìn tới nhìn lui giữa hai người đang quỳ, sắc diện âm trầm tức giận nói: “Hai người các ngươi đứng dậy, chẳng lẽ đã bị Tiểu Lục Tử mua chuộc rồi?” “Bang chủ, thuộc hạ trung tâm nhật nguyệt chứng giám, tuyệt không hai lòng. Chỉ là …” Hai người đồng thời rập đầu, vội vàng giải thích. “Bang chủ, thuộc hạ thỉnh cầu trị thương cho các huynh đệ trước …” Vài trăm khinh giáp binh đồng loạt quỳ, tề thanh hô to. “Đủ rồi! Chẳng lẽ các ngươi tạo phản hay sao! Mở to mắt chó của các ngươi, xem ai mới là bang chủ của Kim Tiền Bang!” Cao Cầu thẹn quá hóa giận, rút ra nhuyễn kiếm trong eo, run run nghênh phong, chính muốn thương người. Giọng nói lanh lảnh của Ngô Dụng chợt la lên: “Ai da da, giống như là bang chủ của chúng ta cầu trị thương cho các người, trị hay không trị tùy ngươi. Bang chủ, chúng ta quay về thôi, để bọn họ từ từ thương lượng, đợi thương lượng xong rồi, chúng ta tới nữa!” A Tinh nhỏ tiếng lầu bầu một câu: “Vốn dĩ chính là bang chủ của chúng ta cầu trị thương cho bọn họ!” “Ha ha ha ha, Cao bang chủ, thủ hạ của người rất trọng nghĩa khí a, khó có khó có! Không bằng thì thỏa tâm nguyện của bọn họ đi!” Thanh âm chưa dứt, một bạch y công tử tiêu sái phiêu lạc trên đất, phong độ phiên phiên, trường bào tơ lụa màu trắng, không nhuốm bụi trần. Dung mạo anh tuấn dị thường, tán phát ra mị lực sinh sợ, thân người rắn rỏi như tùng, lông mày dài nhỏ đen nhánh chéo tới tóc mai, con mắt đen sáng ngạo mạn, loại nhãn thần liếc nhìn chúng sanh như dế kiến này chỉ có thân phận tôn quý trời sinh mới có thể có. “Thượng Quan Trác Việt?” Tiểu Lục Tử cao giọng hỏi một câu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang