[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 35 : Lưu manh sự kiện (4)

Người đăng: 

Minh Cơ lùi sau hơn mười bước, chỉ lo Thượng Quan Bảo Bảo lần nữa “tê tay”, nàng ta mới vừa không chú ý, xem nhẹ chỗ nguy hiểm của oa oa trắng nõn này. Nàng ta chỉ vào hai hán tử thụ thương sau lưng, lí trực khí tráng hỏi: “Hai thuộc hạ của ta bị bọn họ đả thương, chẳng là thì không thể vì bọn chúng đòi lại công đạo sao?” “A?” Tiểu Lục Tử cười đem hai thư đệ bảo hộ sau lưng, nhìn hai hán tử bởi mất máu mà sắc mặt trắng bệch, “Bằng hữu của ta trước giờ không chủ động gây chuyện, sợ nàng hay là thũ hạ của nàng quen thói hung hăng càn quấy chăng? Tiểu huynh đệ A Tinh của ta hôm nay bị bốn tên bọn chúng đánh gần chết, món nợ này lại phải tính như thế nào đây?” Bằng nhãn tuyến của Tế Bần Bang ở Trung Châu thành, Tiểu Lục Tử về tổ nửa thời thần liền tra ra bốn tên đánh A Tinh, chỉ là kiềm chế thế vậy, tạm thời nhẫn nại mà thôi. Hiện giờ thấy hai thư đệ của Thượng Quan Gia bị người chỉ trách, dứt khoát cũng làm rõ, hi vọng Minh Cơ có thể đem chuyện này kéo bằng. Tiểu Lục Tử liền chỉ bốn kẻ đó, Minh Cơ nhìn thấy thủ hạ bởi hãi sợ Tiểu Lục Tử mà né tránh, chỉ để trống ra bốn tên run rẩy bất an đó. Thượng Quan Bảo Bảo ha hả cười lớn, đùa giỡn thất thải bích ngọc cung, từ sau lưng Tiểu Lục Tử lộ ra nửa cái đầu, cười nói: “Thư phu quả nhiên anh minh thần vũ, liệu sự như thần, hai tên ngu ngốc bọc chúng lại muốn cướp bích ngọc cung của đệ, thế nhưng bảo cung chỉ có một cây, mà bạch linh tiễn lại có rất nhiều … thế là, chuyện sau đó huynh cũng phải đoán được, đệ không nhẫn tâm tay không mà về, cho bọn chúng một người một tiễn, cho ngực phải.” Ngực trái có tâm tạng, người trúng toi mạng, ngực phải lại có không gian hồi hoãn rất lớn. Bảo Bảo sở dĩ như thể, không ngoài là muốn cáo tố mọi người, nó khả ái thiện tâm, không muốn sát sinh. “Ha ha, Minh Cơ, nàng có thể nghe rõ rồi.” Tiểu Lục Tử cười hề hề chăm chú nhìn Minh Cơ sắc diện biến đến biến lui, tiếp tục nói, “Còn may thủ hạ của nàng không cướp đi thất thải bích ngọc cung, nói bằng không, sợ rằng có thể có 10 vạn binh mã tiến tới Trung Châu đòi lấy vậy!” Mặt Minh Cơ có sắc thẹn, chỉ là liền lóe qua, quay đầu giận dữ nhìn hai thủ hạ thụ thương, quát hỏi: “Hắn kể đúng là thực tình?” Ở dưới quát hỏi của Minh Cơ, bọn chúng không dám bịn chuyện, đành phải kinh sợ bất an gật đầu. “Cẩu nô tài đáng chết, lại dám ta!” Ngọc thủ Minh Cơ liền búng, hai đạo yên đoàn màu nâu như thiểm điện bay ra. Hai hán tử thụ thương tiếp xúc hạt sắc yên đoàn, kêu thảm thê lệ một tiếng, liệt bại trên đất, lăn lộn hai cái, liền hóa thành một bãi nước mủ. “A!” Thượng Quan Bảo Bảo kinh thán một tiếng, không tự tại sờ trên dưới toàn thân, chỉ sợ cũng trúng độc, chết không toàn thây. Đối với ân hoãn thủ mới rồi của Tiểu Lục Tử, càng là cảm kích chảy nước mắt. “Ca ca, nữ nhân này rất đáng sợ a!” Thượng Quan Đào Đào kéo kéo tay áo của Tiểu Lục Tử, muốn giục hắn rời khỏi. “Cái này các người thỏa mãn chứ?” Minh Cơ oán hận trừng mắt Tiểu Lục Tử. “Ai, hà tất thế!” Tiểu Lục Tử vô tội nhún nhún vai, “Ta chỉ là muốn giải quyết hòa bình, Minh Cơ, nhất thiết đừng dùng loại nhãn thần ăn người này trừng ta, ta có thể nằm ác mộng.” “Ừ ừ!” Hai thư đệ của Thượng Quan Gia đồng thời gật đầu, phụ thanh nói, “Chúng ta muốn giải quyết hòa bình!” Mấy chục hán tử của Kim Tiền Bang đứng ở nơi xa khóc cười không được nhìn ba thanh niên nhân như ác ma này, đã chết hai người, còn có thể giải quyết hòa bình sao? Minh Cơ đột nhiên cười khì khì, gương mặt băng phong chợt nhiễm đầy xuân ý, cười tươi duyên dáng liếc nghiêng Tiểu Lục Tử, nhất thời phong tình vô hạn. Thế nhưng, ở trong một vùng xung đột tử thương, nàng ta lộ ra tiếu ý này, không nghi ngờ gì khiến người sợ hãi, khiến người bất an. “Nàng, nàng làm sao đấy?” Tiểu Lục Tử đột nhiên nhớ tới hành vi trước đây của Minh Cơ, cảm thấy rất quá không ăn khớp. “Thiếp rất khỏe a. Ô, suýt chút quên, Cao bang chủ của bọn thiếp mời chàng đến tổng đàn một chuyến, nghe nói chàng “mượn” được Hỏa Phượng Kiếm, mấy chụ huynh đệ thụ thương trong bang còn đang đợi chàng tới cứu mạng đấy.” Trọng điểm của Minh Cơ đặt đến trên chữ “mượn”, kẻ ngốc đều biết chuyệt Tiểu Lục Tử bị truy nã, nàng ta nói như thế, rõ ràng biểu hiện trong ngoài bất nhất, mặt cười lòng giận. “Khi nào?” “Hiện tại!” Minh Cơ nói xong, lí cũng không lí tới thủ hạ thụ thương, lắc lư phì đồn, từ từ rời khỏi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang