[Dịch]Huyền Nữ Kinh(SH)(Mới nhất: Chương 66)

Chương 14 : Hấp huyết biển bức (3)

Người đăng: 

.
Tiểu Lục Tử nhìn rõ khôi lỗi thi thú phía dưới, đợi khi hắn thấy được biển bức tinh, đã muộn, thấy Lạc Nguyệt bức lui biển bức tinh, mới len lén thở ra, đối với hắn cảm kích vô cùng, đối với biển bức tinh thù hận đại tăng, trong tay liên tục phát ra trên 100 khối phi thạch, giống như giọt mưa bắn tới cái cánh to rộng của biển bức tinh. “Chít chít chi!” Biển bức tinh phát ra tiếng kêu the thé của loại thú nguyên thủy, trong không khí xuất hiện một vòng quang văn giống như gợn sóng, mỗi một viên ám khí đều có thể hiện dấu trong gợn sóng, nó nhìn rất chậm chạp lại cực kì thần tốc, vỗ đập hai cánh màu đen, ngăn cản công kích như mưa. Thượng Quan Đào Đào lúc này mới bình thường lại, vỗ bộ ngực, nha một tiếng từ không trung rơi xuống. Tiểu Lục Tử kêu một tiếng dài, phát ra chưởng phong vô hình, kích tán ảo ảnh quái thú cản đường trước mặt, muốn tiếp lấu nữ hài hống phấn rơi xuống. Chẳng ngờ, một khôi lỗi thi vật thật bên người phun ra tanh tưởi phóng tới, Tiểu Lục Tử giữa không trung vặn khúc kì dị, giống như hình cung bay ngược ra nửa xích, né tránh răng quái thú, chân phải hung ác đạp lên đầu quái thú, mượn lực tăng tốc bay về hướng Thượng Quan Đào Đào. Tiểu Lục Tử né tránh một kích của khôi lỗi thú, toàn thân đã xuất mồ hôi lạnh, thầm cảm kích sự rèn luyện của sư phó với bản thân, nếu như không phải, khẳng định đã thành vong hồn dưới miệng thú. Một cước cuối cùng cũng đá nát đầu quái thú, thân người như mũi tên, ép sát vào mặt đất tiếp lấy Thượng Quan Đào Đào. “Ca ca!” Tiểu nữ hài bị hoảng sợ ấm cúng ôm vòng lấy, trong lòng vui sướng, trong miệng lại kêu lên một tiếng thảm thương, dung nhan khả ái lại mang theo mị sắc kinh người, thấy Tiểu Lục Tử rung lên, gần như bị một khôi lỗi thú khác đả thương. “Kha kha kha kha, tiểu huynh đệ quả thực phong lưu bổn sắc, trong thiên quân vạn mã cũng không chậm trễ đàm tình thuyết ái.” Lạc Phong khoa trường đao, giúp hắn ngăn trở khôi lỗi thú, thân ảnh uy mãnh cười to hào sãng. Tiểu Lục Tử cảm kích nhìn hắn cười, nghĩ thầm người này làm thủ lĩnh có điểm thất bại, nếu bằng hữu lại cực kì nhiệt tâm, trong lòng có ý kết giao, đánh giá với hắn cũng có thay đổi nhiều. Lại nghĩ tới đệ đệ của hắn Lạc Nguyệt cũng không tệ, tuy tối trước có chút mâu thuẫn, khả năng cũng là xuất phát từ hảo tâm, không muốn mình rước lấy phiền phức, mới có ý không để hắn vào phá miếu. Biển bức tinh trên đầu kêu thảm một tiếng, từ trên không rơi xuống giữa đám người của Phong Nguyệt phiêu cục, nguyên lai cánh của hắn bị mấy chục khối ám khí đánh vỡ, vừa kinh vừa sợ, quên đi bổ cứu chi pháp, rơi thẳng xuống trên nham thạch. “Giết nó!” Mấy hán tử can đảm kêu lên xông tới. Lạc Nguyệt vẫn luôn bảo hộ Chu Tứ Hải sốt ruột, kêu lên: “Cẩn thận! Các người không phải đối thủ của hắn!” Nói xong, cái cánh tàn tạ của biển bức tinh vung lên, tức thì chém đầu hai đại hán xuống, máu tươi từ trên cổ nhuộm đỏ cánh của biển bức tinh. Khóe miệng của biển bức tinh lộ ra sắc thái tàn nhẫn, phóng tới cắn vào miệng vết thương còn phu máu, hút lấy máu nóng từng ngụm từng ngụm lớn. “Yêu quái, ta liều với ngươi!” Hán tử bên cạnh thấy hảo huynh đệ bị yêu quái giết, tức thì nóng nảy, bất chấp sinh tử bản thân, nâng đao muốn cùng biển bức tinh liều mạng. “Hắc hắc hắc hắc, nhân loại đáng chết dám thương ta, ta phải giết sạch các ngươi.” Biển bức tinh vứt bỏ cỗ thi thể đó, đập lên người đại hán phóng lại, thân thể lóe qua, chuyển đến sau lưng người đó, hán tử đó võ kĩ cũng tương đối cao minh, dùng vai ngăn thi thể đồng bạn lại, chuyển hướng bổ xéo một đao, đao cương rít lên xuất ra, bức khai biển bức tinh. Biển bức thấy hắn không dễ trêu, chuyển thân hướng tới một hán tử đã thụ thương phóng tới, phát huy thân pháp như ảo ảnh, một miệng cắn lấy cổ người đó. Hán tử kêu thảm một tiếng buông rơi vũ khí, khuôn mặt dữ tợn co giật vài cái, sắc diện biến thành bình thường, thậm chí nở ra nụ cười mỉm cực kì sảng khoái. Lạc Nguyệt bi nộ kêu nhẹ một tiếng, ngự kiếm thuật bay đâm vào hậu tâm của biển bức tinh. Biển bức tinh chi chi cười quái dị, huyết quang trên cánh lóe lên, không ngờ những lỗ rách toàn bộ phục hồi như cũ, đập hai cái, bay lên trên không, đem thi thể trong tay quăng tới hướng tế kiếm, muốn dùng thi thể ngăn cản kiếm. Lạc Nguyệt điều khiển phi kiếm, muốn tránh thi thể đồng bạn, không liệu được thi thể đó lại đột nhiên sống lại, vươn tay chộp lấy thân kiếm, vết thương trên tay lại không có huyết dịch chảy ra. Lạc Nguyệt thở nhẹ một tiếng, thu hồi phi kiếm không truy kích biển bức tinh nữa, trước đem đồng bạn biến thành khôi lỗi thi này giải quyết đi. Quan Vũ bên đó đột nhiên kêu dài truyền lại một tiếng khoái trá, tri thù tinh cho rằng lưới được một thực vật không tệ, chính muốn thu lưới, chẳng ngờ tử quang trên người Quan Vũ bạo trướng, lại giống như biển đao, xoắn vỡ thiên la địa võng yêu thuật nó phát ra. Tri thù tinh tóc bị đốt sạch trong lòng sợ hãi một trận không nguyên cớ, có loại thúc đẩy muốn trốn, ả không minh bạch vì sao lại như thế, khi Quan Vũ thẳng đến sử xuất Minh Nguyệt đao pháp, ả mới biết hán tử tử diện mĩ tu này lại là truyền nhân của võ tướng thế gia trừ yêu. Đồng thời một đạo nguyệt nha đao quang nhẹ nhàng xé rách lưới nhện, chém tới cổ tri thù tinh, tri thù tinh so với ngô công tinh thông minh hơn một chút, ả bắn ra vài đạo tơ nhện, trước cản trở đao quang, sau đó hướng tới đại thụ không xa bắn ra một đạo tơ nhện, chuyển người muốn trốn. Quan Vũ mạo hiểm chui vào thiên la địa võng là vì dẫn xuất song diện y nhân tri thù tinh, lúc này nào có thể khoan dung cho ả trốn thoát, lại phát ra một đạo nguyệt nha tử quang, chém đứt tơ nhện, khiến thân nhện non mập của ả từ giữa không trung rơi xuống. “Đáng chết, ta làm thế nào có thể đụng phải người của Quan gia!” Tri thù tinh cả dũng khí ra tay đều không có, càn bậy phát ra vài trăm đạo tơ nhện trắng như tuyết, một lòng muốn bỏ trốn. Tựa hồ người của Quan gia so với thiên địch phong hậu tinh còn khủng bố hơn, so với bố cô điểu tinh còn đáng sợ hơn, chân ả đột nhiên có chút co giật. Hai đạo nguyệt nha đủ nhọn phá lưới tơ của tri thù tinh, biến ảo từng phần, một sinh hai hai sinh ba ba sinh vạn vật, trong trời đất chỉ còn lại màn đao quang này, cả mây đen đều bị đao quang này tách ra. Trong đao quang mờ mắt, tri thù tinh giống như nguyền rủa tiếng kêu thảm truyền ra, trong thanh âm kinh khủng đó có vô hạn ai oán, giống như nam nhân vận mệnh bị chém xuống gào thảm. Đao quang tan đi, dương quang chiếu tới, nguyên lai đá chính ngọ rồi. “Chi chi!” Biển bức tinh đột nhiên từ trong mây đen phun ra hai ngụm máu, ảo thú trên đất bị dương quang chiếu đến hóa làm khói xanh, “Ta không thể thả các ngươi!” Hắn nghịch thiên hành sự, ban ngày lạm dụng ma khí còn chưa luyện chế thành công, cuối cùng gặp phải dương quang mà thương tổn, kêu thảm trốn vào trong thâm sơn. Trên đất lưu lại mười cỗ thi thể người, trên 100 cỗ xác thối của khôi lỗi thú, thiên không khôi phục thanh minh, mới thấy được dương quang, càng có cái cảm giác hiểm hậu dư sinh (sống sót sau nguy hiểm), “Hô! Mệt chết thôi!” Thượng Quan Đào Đào lúc cuối ra không ít lực, pháp lực của nàng vốn không cao, sau khi sử dụng ra hơn 10 cái huyền thuật, mệt mỏi ngã vào trong lòng Tiểu Lục Tử. “Sõa nữu, ta cũng mệt, đừng lại hướng vào lòng ta chui vào, vị hôn phu thấy được sẽ truy sát ta!” Thượng Quan Đào Đào nghe nửa câu trước, vốn đã rời khỏi thân hắn, nghe nửa câu sau, lần nữa tiến dính vào chỗ cũ, nàng ta yêu kiều thở hổn hễn cười nói: “Nguyên lai huynh sợ Đông Phương ca ca nha, hì hì, muội là muốn để huynh ấy truy sát huynh, huynh đối với muội tốt một chút muội sẽ không tố giác với huynh ấy!” Tiểu Lục Tử bĩu môi, không lí tới nàng ta, thấy Quan Vũ đang hưng phấn cực kì nâng một khối gì máu chảy đầm đìa chạy lại, lân cận xác thối, ở giữa có thể ngửi thấy rõ ràng trên thứ máu chảy đầm đìa trong tay chàng ta phát ra hương vị đập mũi. “Ai, đã lâu không động thủ, lại để tri thù tinh trốn thoát. Bất quá, ta cuối cùng có được cái này!” Quan Vũ nâng thứ trên tay cười tít mắt nói. “Trong tay huynh cầm là thứ gì vậy?” Lạc Nguyệt hiếu kì hỏi một câu. “Ha ha, đây là đạo cụ thí luyện của Quan gia chúng ta, chỉ cần được thứ này, ta sẽ có thể xuất sơn!” Quan Vũ thấy mọi người vẫn không rõ, tiếp tục cười nói: “Nói đơn giản, đây là phần mông của song diện y nhân, không phải rất thơm sao, bộ phận sinh dục của nó là một trong những hương liệu nổi danh nhất thiên hạ, cũng là nguyên liệu tốt nhất làm xuân dược.” “Biến thái!” Thượng Quan Đào Đào cùng Lạc Nguyệt xì nhẹ một tiếng, tề thanh xấu hổ chửi, sau đó đều nhảy tránh xa Quan Vũ một chút, giống như trốn tránh ôn dịch. Tiểu Lục Tử kì quái ngắm Lạc Nguyệt, lại thấy Thượng Quan Đào Đào cả mặt xấu hổ đỏ lên, khóe miệng lộ ra một chút vẻ tươi cười thần bí. Lạc Phong lại không có chỗ nào thảnh thơi hỏi đông hỏi tây, không quản thương thế trên người bản thân, lại vội vàng giúp đỡ 5 thủ hạ còn sót lại băng bó vết thương. Năm hán tử đó vết thương chất chồng trong mắt lóe qua cảm kích nồng đậm, đều ồn ào kêu chàng ta xử lí vết thương của mình trước.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang