[Dịch]Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng - Sưu tầm
Chương 11 : Chương 11.1
.
Kim cảm thấy cơ thể mình thật khó chịu. Mọi thứ trong người cứ như muốn trào ngược ra ý. Cô bé không thể nào ngủ được. Hình bóng kẻ giết người lúc nào cũng ẩn hiện trong tâm trí khiến Kim bất an. Kim luôn mường tượng ra cái cảnh: kẻ giết người xông vào bệnh viện, giết tất cả mọi người và bắt mình đi. Cái khuôn mặt hiền từ, vui vẻ của một cô học sinh bỗng nhiên biến thành một ác quỷ máu lạnh.
“Mình đã từng nói chuyện với nó, đã từng chạm vào người nó!”
Kim vội vã bật dậy, mồ hôi ướt chán. Cô bé liếc mắt khắp căn phòng. Bố mẹ cô không có ở đây, không biết họ đi đâu rồi? Người của Hội vẫn canh ở bên ngoài cửa. Trong phòng chỉ có Dũng và hai cô gái của Hội. Kim nhẹ lòng khi thấy thế. Tuy vậy, vẻ mặt mọi người có phần mệt mỏi, tái đi nhiều. Dũng đang ngồi ngủ trên ghế, tựa đầu vào vai Yến, ngủ ngon lành.
Và sự tỉnh giấc của Kim làm Huyền để ý, cô nàng vội đứng dậy, tiến lại gần.
-“Sao thế? Ổn chứ?”- Huyền hỏi khi thấy chán Kim ướt át mồ hôi.
-“Mình thấy hơi khó chịu trong người!”- Kim nhăn mặt.
-“Mình gọi bác sĩ nhé!”
Kim lắc đầu.
-“Không cần đâu! Mình muốn đi vệ sinh!”
-“Ok! Đi!”
Huyền đưa tay đỡ Kim thoát khỏi chiếc giường khá khó nhọc. Thấy Kim bước ra khỏi giường, mấy người của Hội, vẻ mặt tỉnh tảo lại ngay, sớn lại gần. Một người trong đám hỏi.
-“Đi đâu vậy?”
-“Cậu ấy muốn đi vệ sinh.”- Huyền trả lời thay.
Đám người của Hội đều đưa mắt nhìn nhau. Tất cả đều là con trai trừ Huyền và Yến. Họ tỏ vẻ hơi ngại ngùng.
-“Ừ đi đi! Tụi anh sẽ đứng ngoài bảo vệ.”
Gật đầu. Huyền liền đưa Kim đi, kéo theo hai người của Hội đi sau bảo vệ bỏ lại Dũng và Yến dựa đầu vào vai nhau ngủ ngon.
Kim chật vật bước đi nhờ sự dìu dắt của Huyền. Hai thanh niên theo sau mắt đảo như rang lạc.
Hình như cái bệnh viện nào trên cái đất Hà Nội này cũng đều trong tình trạng quá tải hay sao ý? Càng về tối càng đông. Một giường bệnh hai người nhà chăm sóc. Một phòng bệnh chứa hơn tá người. Chả ai thèm để ý đến nhau, ngoại trừ người nhà mình. Hành lang lúc nào cũng tấp bật người qua lại trong im lặng.
Tới khu vệ sinh, hai thanh niên nhìn vào cửa nhà vệ sinh nữ, nói:
-“Em vào kiểm tra kĩ trước đi!”
Vâng lời, Huyền đi vào kiểm tra kĩ từng phòng tiêu một, có vẻ như khu này vừa mới được quét dọn.
-“Phòng vệ sinh sạch sẽ. Không có ai cả!”
Huyền bước ra nói, nắm lấy tay Kim, dìu cô bé đi vào. Vào tới bên trong, Kim lập tức chạy lại bồn rửa mặt. Xả nước và hất lên mặt. Những giọt nước bắn vào làm mắt Kim cay xè, khiến mọi thứ trở lên nhèo nhoẹt. Đôi mắt lơ mơ nhìn thấy bóng hình Huyền đang tiến tới gần, nhưng vẫn nghe rõ Huyền nói gì.
-“Cậu ổn chứ?”
-“Mình ổn!”
Kim hấp tấp nói, dụi mắt vào ống tay áo. Giờ thì mọi hình ảnh đã sắc nét trở lại.
-“Mình đi vệ sinh cái!”
Kim đi vào một nhà tiêu và đóng cửa ngồi xuống bồn cầu. Cả cơ thể run rẩy. Kim không hiểu sao mình lại như thế này nữa? Không thể kiểm soát được cơ thể mình. Sợ hãi. Chính xác là vậy. Mặc dù biết mình luôn được bảo vệ nhưng Kim vẫn thấy sợ. Cô bé có linh cảm gì đó rất tồi tệ. Linh cảm được cái chết đang tới gần. Cảm tường rằng kẻ giết người đang đứng ngay sau cánh cửa kia đợi mình.
“Cần phải giải quyết nhanh lẹ.” Kim tự thúc giục mình.
Bỗng nhiên, một tiếng động lớn vang lên kèm theo tiếng la thất thanh của Huyền gọi tên mình.
-“KIM!!!”
Kim lập tức chạy ra ngoài và ngay tức khắc đôi chân của cô đã không thể trụ vững khi trước mặt mình là kẻ giết người với đôi mắt đỏ ngàu đang đăm đăm nhìn mình như muốn ăn tươi, nuốt sống. Cả ba người của Hội đều nằm bất tỉnh trên sàn, máu me be bét. Cố họng Kim như có cái gì đó chặn lại, muốn kêu gào nhưng không tài nào được và có muốn kêu cũng không kịp nữa rồi. Kẻ giết người như tia chớp, lao vào ôm chầm lấy Kim. Cả hai liền vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, cuốn theo cơn gió bay ra ngoài.
Dũng giật mình tỉnh giấc. Cốc. Đầu cậu đau điếng. Nhìn sang bên cạnh, Yến cũng đang ôm đầu kêu rên. Có vẻ như hai đứa vừa cộc đầu vào nhau.
“Mình ngủ từ lúc nào thế nhỉ?”
Dũng chợt nhớ lại giấc mơ vừa xảy ra. Lần này thì cậu nhớ rất rõ mình đã trông thấy một chàng trai trẻ, đó chính là cụ cố tổ Lý Nguyên, cụ không còn là một thằng nhóc nữa. Nhiều năm đã trôi đi và quả đúng như Dũng đoán: cụ Lý Nguyên đã học pháp thuật từ ông già đó. Nhưng giữa hai thầy trò họ có vẻ như có chuyện gì đó xảy ra. Người thầy phải ra đi trước lời đề nghị của những vị khách lạ. Thầy bỏ đi để lại cho người học trò ba mảnh sắt nhỏ, dặn dò phải làm việc gì đó. Vì không biết chữ Hán Nôm nên Dũng không hiểu được bức thư đó viết gì. Chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với cụ cố tổ Lý Nguyên nữa? Mơ đến đó thì Dũng tỉnh dậy. Hình như cậu bị đánh thức bởi một cơn đau đầu. Một cơn đâu đầu quen thuộc.
Khỉ thật! Dũng tròn mắt khi không thấy Kim đâu cả. Cái giường trống trơn. Cả mấy người của Hội cũng không thấy đâu nữa. Dũng vội vã quay sang hỏi Yến.
-“Kim và mấy người của Hội đâu rồi?”
Yến ngửa cổ, đưa mắt nhìn khắp căn phòng rồi cũng lắc đầu, mặt mày nhăn nhó, có vẻ như vẫn chưa dứt được cơn buồn ngủ.
-“Chịu! Không biết nữa!”
Dũng liền bật dậy. Con tim đập mỗi lúc thêm nhanh. Sự lo lắng, sợ hãi ôm chặt lấy cơ thể.
Bên ngoài hành lang kia, đang có tiếng xôn xao, nhiều người qua lại, Dũng vớ ngay lấy một người để hỏi.
-“Có chuyện gì vậy bác?”
Người này giọng hốt hoảng.
-“Nghe nói có người bị giết ở nhà vệ sinh.”
“Ôi không! Kim!”
Dũng chạy nhanh hơn bất kì ai, vượt lên trước tất cả mọi người, đầu óc rối bời. Và từ tất cả các ngã rẽ dãy hành lang, người của Hội cũng xuất hiện ngày càng nhiều. Rồi cùng quyện lại làm một, đâm thẳng về hướng khu vệ sinh.
-“Tránh ra!”
Dũng không thể kiềm chế được, hét lớn vào đám đông đứng trước mặt cản đường. Một cú huých mạnh, Dũng đâm xuyên qua đám đông. Ngay tức thì cái khung cảnh ba người của Hội nằm vật vã dưới sàn, máu me đầy người hiện ra trong nhà vệ sinh nữ, trong đó có Huyền.
-“Kim! Kim!”- Dũng gọi lớn.
-“Phong tỏa bệnh viện đi. Gọi bác sĩ nữa! Mau lên!”- Người của Hội cũng theo sau, xông vào, mặt tái mét.
-“Kim! Kim!”- Dũng tiếp tục gọi, kiểm tra tất cả các nhà tiêu nhưng không thấy gì. Dũng chết đứng người. Cậu đang bắt não mình phải suy nghĩ nhưng trong lòng lại rất hỗn độn. Cơn đau đầu vừa rồi xảy ra rất chóng vánh. Cách đây độ hai, ba phút. Bây giờ thì không thấy nữa.
-“Hắn vừa mới sử dụng Tà thuật cách đây ít phút thôi. Hắn ở đâu đó quanh bệnh viện. Chưa đi xa được đâu.”
Nói rồi, Dũng lập tức chạy ra ngoài. Lại lần nữa, đâm xuyên qua đám đông, trước mọi ánh nhìn tò mò. Dũng dải bước thật nhanh nhưng cậu vẫn kkhoong biết chính xác là mình đang đi đâu để tìm được Kim. Dũng chỉ biết mong chờ một điều. “Sử dụng Tà thuật đi nào! Thằng khốn!” Có vẻ như Dũng đang hy vọng vào một điều viển vông nhưng đây lại là cách duy nhất để biết được Kim đang ở đâu.
Dũng vẫn bước đi theo linh tính mách bảo và tự trách mình.
“Đáng lẽ ra mình không nên ngủ!”
An nằm trên giường và để ý rằng: ngoài kia đang có chuyện gì đó. Nhiều người qua lại rất ồn ào. Sự ồn ào phá vỡ cái không gian tĩnh lặng vốn có của bệnh viện. Điều này làm cho nhiều bệnh nhân lẫn thân nhân phải chú ý.
-“Có chuyện gì vậy bố?”- An hỏi.
Bố An lắc đầu không biết.
Bỗng có người nhà người bệnh giường bên cạnh chạy vào nói lớn:
-“Nghe nói có một vụ giết người trong bệnh viện!”
Mọi người trong phòng, ai cũng tròn mắt, mặt tái lại.
“Xã hội bây giờ hỗn loạn quá!”- Tất cả mọi người trong phòng đều có ý nghĩ này.
An càng là người thấm thía rõ điều này nhất. Lơ đãng đưa mắt nhìn ra cửa, An thấy mọi người đang hỗn loạn bước đi. Và trong thoáng chốc, Dũng hình như vừa đi qua mắt mình.
Tiếng động cơ chiếc xe Ford mà Hội Con Mắt mới tậu êm ru, gạt cần số, nhấn ga, kẻ giết người từ từ cho xe lăn bánh ra khỏi bệnh viện mà không hề bị ai kiểm soát. Mọi thứ đã tạm ổn. Hắn đã có được con mồi cuối cùng, giờ thì phải tới điểm hẹn thôi. Tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
Kẻ giết người nhấn mạnh ga. Chiếc xe tăng tốc hòa vào làn xe cộ đông đúc và biến mất.
Kim nằm ở ghế sau. Cả cơ thể bất động, không làm gì được ngoài việc cứ nhìn chăm chăm vào kẻ giết người đang điên cuồng lái xe. Cơ thể Kim không hề run rẩy không phải vì cơn sợ hãi biến mất mà vì nó đã đóng cục trong người. Nó đang bị dồn nén lại và trong một thời điểm nào đó sẽ bùng nổ. Giờ Kim chỉ biết hy vọng Dũng sẽ lại đến cứu mình.
Như thể đọc được ý nghĩ của Kim, kẻ giết người bỗng dưng cười ha hả và nói, giọng ghê rợn.
-“Kim à! Đừng có mơ là thằng bạn cậu sẽ lại đến cứu cậu một lần nữa. Không có cơ hội cho nó đâu. Có lẽ giờ này, nó đang tự vò đầu dứt tóc mình để nghĩ xem cậu đang ở đâu đấy. Thôi Kim ạ! Thay vì hy vọng, cậu hãy nói lời tạm biệt với bạn bè, người thân đi!”
Xong rồi, hắn lại cười ha hả rồi tập trung vào lái xe.
Kim vẫn không chịu từ bỏ. Cô bé vẫn tiếp tục nuôi hy vọng.
Kim hiểu rằng mình phải bình tĩnh lại, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi. Nhưng nó, cái nỗi sợ hãi ấy như một đứa bé đang gào thét, oằn mình, cố thoát khỏi vòng tay ba mẹ. Hy vọng đang dần dần trở thành tuyệt vọng khi xe càng ngày càng đi xa hơn. Tiếng xe cộ xung quang ngày càng nhỏ dần, ánh sáng cũng thưa thớt đi. Rồi mọi thứ vụt tắt, im lặng đến đáng sợ.
Chiếc xe đã dừng lại.
“Đã tới nơi rồi sao?”
Kẻ giết người tắt máy, bước xuống xe. Hắn hóa hức chờ đợi cái khung cảnh này từ lâu lắm rồi. Chỉ một ít phút nữa thôi, sẽ có một điều tuyệt vời xảy ra. Vội vã mở cửa xe sau, với người kéo con mồi đang nằm bất động dậy và vác nó trên vai.
-“Kim à! Cậu nặng quá đấy!”
Nói thì nói thế thôi chứ, thực ra chẳng nặng tí nào cả vì hắn đang bay bổng vui sướng với thành quả hắn sắp đạt được. Con đường đen kịt, toàn sỏi cát với những đống phế liệu vứt ngổn ngang bổng trở thành con đường dải thảm đỏ, tươi sáng đối với hắn.
Cả cơ thể Kim bị gập lại trên đôi vai rắn chắc của kẻ giết người. Kim thấy mình chả khác gì một con thú sắp bị làm thịt. Máu dồn ngược về phía não mỗi lúc một nhiều khiến đầu óc Kim choáng váng trong đêm tối. “Hắn sẽ làm gì mình đây?” Cẩn thận cảm nhận mọi hành động của kẻ giết người thông qua chính rung động của cơ thể mình, Kim biết mình đang leo gác. Tiếng bước chân cộc cộc vang một cách đều đặn bên tai Kim. Rồi thình lình, cả người Kim từ trên cao đổ ụp xuống. Lưng tựa vào một chiếc ghế gỗ lỏng lẻo, kêu cót két. Bụp. Ánh sáng từ đâu đi tới, đâm thẳng vào mắt Kim. Mọi thứ bỗng chốc đều nhạt nhào rồi dần già rõ hơn.
Kẻ giết người đang đứng ngay trước mặt Kim.
Kẻ giết người vội kéo một chiếc ghế khác lại gần và ngồi xuống, đối diện với con mồi. “Đúng là một con mồi xinh đẹp.”, kẻ giết người trộm nghĩ. Thật đáng tiếc là cô ta sẽ phải chết. Đưa tay vào túi áo, lấy ra một điếu thuốc và bật lửa, hắn lại hút thuốc. Hơi thuốc hắn tỏa ra làm cho con mồi ho sặc sụa. Nghe thấy tiếng ho, hắn mới nhớ ra một điều.
Kim không thể kiềm chế được cơn ho và nỗi sợ hãi đang chiếm hữu cả cơ thể mình mà kẻ giết người mang lại. Cô bé đưa con mắt nhìn mọi hành động của kẻ giết người. “Hắn muốn lấy đi đôi mắt của mình.”, Kim kinh hãi nghĩ khi thấy kẻ giết người đưa bàn tay bóp chặt lấy cổ mình và rồi nhói đau một cái. Kim nghĩ như vậy là hết rồi. Mình đã chết. Nhưng chưa, có cái gì đó vừa được giải phóng khỏi cổ họng Kim.
-“A a!”- Kim đã nói lại được. Được đà, Kim la lớn lên nhưng thấy được vẻ mặt bình phản của kẻ giết người thì Kim hiểu nên ngưng lại. Và cố gắng rẫy rụa cơ thể nhưng không được, cả người Kim vẫn đông cứng.
Cả hai im lặng. Từ xa chỉ nghe thấy tiếng la hét của Kim vọng lại trong không gian mênh mông, đen tối này.
-“Không có tác dụng gì đâu.”- Kẻ giết người bình thản nói: “Quanh đây chả có ai đâu. Có hét đến câm cũng không ai giúp được cậu đâu.”
-“Thực sự ngươi muốn gì ở ta? Không chỉ đơn thuần là đôi mắt đấy chứ?”- Kim hốt hoảng.
Kẻ giết người không trả lời. Chính xác thì hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào. Hắn thực sự không biết mình bắt con mồi này với mục đích gì. Hắn đã có đủ 49 con mắt rồi nhưng vẫn có lệnh phải bắt bằng được con mồi này. Khách đại nhân đã ra lệnh. Hắn rất muốn biết tại sao nhưng kinh nghiệm sống không cho phép hắn hỏi điều đó. Hắn chỉ việc phục tùng mệnh lệnh mà thôi.
-“Kim à! Tốt nhất là cậu nên cứ im lặng chờ chết đi thì hơn.”- Sau một hồi im lặng hắn nói.
-“Kẻ phải chết chính là ngươi đó.”- Kim mạnh mồm, cố kiềm chế cảm xúc.
-“Sợ nhỉ! Cậu vẫn tin rằng mình có thể sống sót trong vòng năm phút tới ư?”- Hắn nói một cách nham hiểm.
Kim ngày một kinh sợ. Giờ chỉ biết gọi tên Dũng trong tuyệt vọng. “Dũng! Cứu mình!”
-“Sao? Sợ rồi hả?”- Kẻ giết người tiếp tục. Hắn lại hút thêm một hơi thuốc nữa. Lần này dài hơi hơn, tay kia thì nắm chặt lấy chiếc điện thoại chờ mệnh lệnh tiếp theo.
-“Ngươi đang chờ đợi cái gì vậy? Chả phải ngươi muốn giết ta lắm sao? Làm đi!”
Không hiểu sao nghĩ gì mà Kim lại nói ra những điều đó.
Kẻ giết người chỉ nhếch mép đáp lại, bỏ điểu thuốc ra khỏi miệng.
-“Mạnh mồm nhỉ? Sao? Hết hy vọng rồi à? Cứ từ từ, chắc chắn là cậu sẽ không bao giờ còn gặp lại thằng bạn đó của cậu nữa đâu. Vấn đề chỉ là thời gian thôi!”
-“Ngươi đang chờ đợi điều gì đó đúng không?”- Kim nói khi thấy kẻ giết người không dời mắt ra khỏi chiếc điện thoại. Nếu đúng thì hắn chưa ra tay ngay đâu. Kim có ý này. “Ta biết mà! Giết ta không dễ ràng đâu. Ngươi vốn không phải đối thủ của Dũng. Khi ngươi gặp cậu ấy ở trung tâm ôn thi, nhớ không? Ngươi im như thóc. Sợ đúng không? Ngươi quá kém cỏi. Không hiểu sao Hội Con Mắt lại để ngươi đi phá phong ấn. Bọn chúng thật chả có mắt.”
Nghe thấy vậy, kẻ giết người lập tức đổi giọng.
-“Đừng thách thức tao. Tao không dễ nhờn đâu. Tao sẽ giết mày khi tao nhận được lệnh.”
Ánh mắt tàn ác của hắn đâm sâu vào đôi mắt Kim như muốn đánh chén ngay con mồi nhưng hắn vẫn đang cố kiềm chế.
“Không được làm Khách đại nhân thất vọng về mình!”, hắn tự nhắc nhở mình.
-“Có vẻ như cậu đang cố tình thách thức mình.”- Kẻ giết người lấy lại bình tĩnh. “Được thôi, nếu cậu thích, chúng ta sẽ cùng “chơi” nhé. Mà nói cho đằng ấy biết, đây không ngu đâu. Muốn dụ mình dùng Tà thuật để thằng bạn cậu có thể tới cứu giúp đúng không?”
Không được rồi! Ý đò của Kim đã bại lộ. Kim bắt đầu hoang mang trở lại. Vẻ mặt cô nghệt ra như tương, không mấp máy được môi.
-“Ha! Bị nói trúng tim đen rồi phải không?”- Kẻ giết người cười khoái chá. “Nào bây giờ chúng ta cùng chơi nhé!”
Kim không nói gì, chỉ trố mắt ra nhìn xem hắn định giở trò gì.
Tựa lưng mình vào chiếc gỗ cọt kẹt, đưa mắt nhìn Kim, kẻ giết người nghĩ ra một trò mà hắn rất thích làm. Cầm điều thuốc đỏ hồng trên tay, hắn chĩa nó về phía mặt Kim và nói.
-“Không biết trông gương mặt xinh đẹp này sẽ thế nào sau khi có mấy vết cháy trên mặt nhỉ?”
Kim vẫn im lặng, lặng người nhìn chằm chằm vào mẩu tro đỏ hồng đang ngày càng gần mặt mình. Da thịt đã cảm thấy được sức nóng của điếu thuốc. Nó sẽ làm làn da Kim cháy xém và đau đớn.
Kẻ giết người biết và hắn thích thế.
Đôi mắt Kim mở to trừng trừng nhìn hắn. Kẻ giết người không thể biết được đôi mắt kia đang chứa ẩn sự sợ hãi hay là hận thù nữa vì hắn đâu thèm quan tâm tới điều đó, điều hắn thấy được từ đôi mắt này, ánh nhìn này là một sự khinh bỉ thậm tệ. Hắn ghét nó. Những người trong Hội Con Mắt thường nhìn hắn bằng con mắt đó. Hắn căm thù cái nhìn đó. Thấy bị xúc phạm, kẻ giết người trọc thẳng điếu thuốc đang đỏ hồng vào một bên mắt của Kim.
Sự sợ hãi bỗng chốc hóa thành sự đau đớn tột đỉnh. Con mắt Kim đang bị thiêu đốt. Màng mắt phồng lên và vỡ ra như bong bóng. Máu bắt đầu ứa ra và lăm xuống gò má.
Kẻ giết người vội rút điếu thuốc đã tàn lụi ra khỏi mắt con mồi. “Ta sẽ không để bất kì kẻ nào nhìn ta với ánh mắt đó nữa.” Hắn chăm chú nhìn vẻ mặt đau đớn kia mà lòng dạ hả hê.
Từ sâu thẳm bên trong cơn đau đớn tột đỉnh của mình, Kim bỗng cảm nhận được một làn sức sống mãnh liệt đang ùa tới, lấn át sợ đau đớn. Và rồi cơn đau vụt tắt, nhanh y như lúc nó tới vậy. Con mắt bớt nóng dát như thể một làn nước mát kì lạ xoa dịu đi mọi cảm giác.
Kẻ giết người tròn xoe hai mắt lại, môi mấp máy khi trông thấy cảnh tượng mà hắn không ngờ tới. Bàn tay phải của con mồi đang phát sáng mạnh mẽ giống y như bàn tay của thằng ranh họ Lý, và rồi con mắt bị thiêu rụi, ứa máu kia lành lại nhanh chóng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cơn đau đớn đớn đã hoàn toàn biến mất trong người Kim. Sức sống đang tràn về trở lại. Con mắt đã sáng lại bình thường và nó đang chăm chăm nhìn cái vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đã xảy ra thế này của kẻ giết người. Chính cả Kim cũng không biết cái gì đã xảy ra với mình nữa là.
Từ trong bống tối, Khách đại nhân và ông già đó đã trông thấy cái cảnh tượng vừa rồi và nó không nằm trong kế hoạch của Khách đại nhân. Không còn nhiều thời gian nữa. Kẻ cần tới vẫn chưa tới.
Bỗng đôi mắt của Khách đại nhân đỏ rực lên.
Cách đó hơn ba cây số, ở trên độ cao một trăm mét, Dũng có thể ngắm nhìn toàn cảnh Vùng Đất Thiêng. Dũng đã đứng trên đó gần năm phút rồi, nhắm nghiền hai mắt và cố cảm nhận mọi rung động Tà thuật dù là nhỏ nhất. Cảm thấy quá vô vọng trong việc tìm kiếm Kim. Dũng biết chắc là Kim đang ở trên một cái phong ấn trong Vùng Đất Thiêng này thôi. Nhưng hơn chục cái, biết Kim đang ở cái nào. Hơn thế có những phông ấn nằm ở vị trí khá phức tạp. Ví dụ như có một cái ở khu nhà tập thể chẳng hạn thì thật là khó tìm kiếm.
“Hy vọng chiếc nhẫn sẽ bảo vệ Kim như nó đã bảo vệ mình.”, Dũng cầu mong và hy vọng sẽ nhận được thông tin gì đó từ Hội. Vì các đây 5 phút, Dũng biết được camera từ bãi đỗ xe của bệnh viện thu được hình ảnh kẻ giết người và Kim đi vào trong một chiếc xe ô tô, hiệu Ford. Người của Hội đang cố gắng truy tìm chiếc xe đó.
Bỗng dưng đầu óc Dũng trở lên quay cuồng. Cái cảm giác đã trở lên quá quen thuộc trong thời gian gần đây. Tà thuật. Vội quay người hướng về phía Tà thuật phát ra. Đúng rồi, hướng đó cũng có một cái phong ấn. Ôi không! Hy vọng là Kim vẫn ổn. Không để mất thì giờ, Dũng lập tức lao về hướng đó mà không hề suy nghĩ xem đó có phải là cái bây hay không. Giờ tâm trí Dũng chỉ có Kim mà thôi.
Kim nhận thấy những sợi xích trói buộc gân cốt mình không còn nữa, cơ thể đã có thể tự cử động lại như trước. Nhưng Kim vẫn không đứng dậy bỏ chạy. Có cái gì đó đang giữ chân cô lại. Cô bé vẫn chỉ biết nhìn, nhìn chăm chăm vào cái vẻ mặt hết sức ngạc nhiên của kẻ giết người mà đoán xem hắn sẽ làm gì tiếp theo.
Kẻ giết người chưa từng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi bao giờ. Chính xác là xảy ra ở người thường thôi. Chứ khả năng tự lành vết thương, chỉ có những người tu luyện Tà thuật lâu năm, hấp thụ vô số hồn khí mới có được. Ngay cả hắn cũng chưa thể đủ pháp lực làm được nữa là huống chi con nhỏ yếu đuối này. Hắn vừa trông thấy một điều hết sức phi lý. Làm sao con bé có được sức mạnh ấy. Nó chỉ là người thường thôi. Không thể! Đôi mắt của nó đâu có đỏ rực lên? Mà chả biết thằng nhóc họ Lý có đánh hơi được gì không? Nắm chặt điện thoại trong tay, kẻ giết người vẫn đứng như trời trồng nhìn con mồi. Hắn đang chờ đợi một cái rung nhẹ trên tay, chỉ cần một cái rung thôi, mọi chuyện sẽ đâu vào đó.
Kẻ giết người im như tượng. Hắn làm sao thế? Kim bắt trước hắn, cũng im bất động, trong lòng hoang mang, hỗn độn không biết nên làm gì tiếp theo. Chạy trốn với chống cự là đồng nghĩa với cái chết trong hoàn cảnh này, cơ mà ngồi im không làm gì thế này cũng là tự giết chết chính mình.
Cả hai đều im lặng, cùng chờ đợi cơ hội của mình để hành động. Ánh mắt hai người nhìn nhau đầy toan tính. Và chính tiếng rung điện thoại là tín hiệu để cả hai hành động ngay. Hai người cùng đăm đăm nhìn vào chiếc điện thoại đang dung è è rồi nhanh chóng lại đưa mắt nhìn nhau.
Đôi mắt kẻ giết người đỏ ngàu lên.
Thấy vậy, Kim lập tức đứng dậy, đá chiếc ghế gỗ về phía kẻ giết người rồi bỏ chạy. Đôi mắt hắn đã đỏ. Dũng đã biết và sẽ tới đây. Kim biết mình phải làm gì, phải chống cự đến cùng, chờ Dũng tới cứu. Nhưng liệu Dũng có tới kịp không khi vừa mới chạy được một quoãng thì ngay lập ức, Kim cảm thấy một kẻ vô hình nào đó giữ mình lại. Cả cơ thể lại bất động như trước.
Từ đằng sau lưng Kim, kẻ giết người lại vừa điểm huyệt cô bé thêm một lần nữa.
-“Định chạy à? Không thoát được đâu.”- Hắn nói với Kim và đưa điện thoại lên tai nghe. “Tính sao với con nhỏ này.”
-“Hành động đi. Cứ điểm huyệt nó. Đừng cho nó làm gì cả. Con bé đó để Khách đại nhân lo. Làm việc của mày đi.”
Thế rồi giọng trong điện thoại vụt tắt.
Kẻ giết người giập máy và tiến lại gần con mồi đang bất động. Hắn ôm lấy eo nó và kéo nó ngồi lại chiếc ghế cũ.
Cảm giác thật ghê tởm. Nỗi sợ hãi lại một lần nữa bao trùm lấy Kim. Cô lại chỉ biết dưng mắt nhìn mọi hành động của kẻ giết người. Hắn đang tìm kiếm, lục lọi cái gì đó trong một cái giương cũ mà trán toát mồ hôi. Cuối cùng thì có vẻ như hắn đã tìm thấy thứ mình cần. Hắn đứng dậy, tiến lại gần Kim, trên tay xác một cái hộp giữ nhiệt, màu xanh nhạt lớn.
-“Rất hay đấy!”- Kẻ giết người hí hửng nói với Kim, tay mở miệng hộp, rồi đổ ngược ra. Từ trong chiếc hộp, hàng loạt các con mắt người cùng với hơi lạnh rơi ra. Máu vẫn còn dính trên những con mắt ý. Và có một con mắt lăn tới chân Kim. Nó lăn tròn, con ngươi đen thoáng ẩn rồi thoáng hiện và từ từ dừng lại. Con mắt đó đang nhìn thẳng vào Kim.
-“Thế nào?”- Kẻ giết người nói tiếp. “Những con mắt này không phải thường đâu. Nó có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể thấy. Cậu cũng có nó đúng không Kim, nhưng đáng tiếc là lại không được sử dụng.”
Kim không nói gì. Chính xác là không thể nói được, chỉ có thể nhìn mà thôi.
-“Mình sẽ cho cậu thất một điều hết sức kì diệu. Không phải ai cũng có cơ hội để thấy đâu.”
Nói rồi, kẻ giết người đá cái hộp lạnh qua một bên. Dang rộng hai chân ra, lấy tư thế vững chắc. Hai lòng bàn tay ép vào nhau, giơ lên trước ngực. Hai ngón trỏ đưa lên cao. Và rồi đôi mắt hắn ngày càng đỏ rực lên. Dưới chân hắn, hàng chục con mắt cũng sáng đỏ theo.
Kim ngồi đó, mắt tròn vo. Trái tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực. Nhưng luồng không khí xung quang đang dao động ngày một mạnh thêm. Các con mắt sáng đỏ dưới đất bắt đầu di chuyển hết sức hỗn loạn. Và rồi trong nháy mắt, mọi thứ xung quanh bỗng bừng sáng rực rỡ. Các con mắt bị hất tung ra mọi phía. Kim cũng có cảm giác như mình bị nguồn sức mạnh đó cuốn đi. Mái tóc bị thổi tung lên, bay phấp phới trong ánh sáng trắng xóa. Mọi vật đều trở lên rất mờ nhạt.
Đứng dưới khu con xưởng bỏ hoang, đầu óc Dũng quay cuồng vì Tà thuật. Kẻ giết vẫn đang sử dụng Tà thuật liên tục. Hắn đang phá phong ấn. Phải ngăn chặn hắn! Dũng di chuyển rất linh hoạt ở trong bóng tối. “Hắn đang ở rất gần! Kim cũng vây!”, Dũng vội nghĩ, tự thúc mình đi nhanh hơn. Nhưng rồi khi bước sâu hơn vào khu nhà công xưởng, từ trong bóng đêm mờ ảo kia, có ba đốm sáng đỏ đang di chuyển hỗn độn và càng lúc nó càng di chuyển nhanh về phía Dũng. Dũng đứng gượng lại xem có chuyện gì đang xảy ra. Lập tức, một quả cầu Huyền Ấn bao quanh người Dũng, bảo vệ cậu trước ba vật thể lạ phát sáng kia. Khi còn cách Dũng có 1 mét nữa, ba đốm sáng đột dừng lại, lơ lửng tại chỗ. Rồi trong tích tắc, chúng lại di chuyển trở lại, bay vòng vòng quanh người Dũng kiểu như cậu có sức hút gì đó rất đặc biệt. Bỗng đột ngột, ba đốm sáng đỏ rực lên mạnh mẽ, quay quanh người Dũng nhanh gấp nhiều lần. Và cũng từ xa trong bóng đêm sâu thẳm kia có nhiều thêm đốm sáng đỏ xuất hiện. Chúng lao rất nhanh về phía Dũng rồi hòa quyện vào với nhau, bay quanh khắp người cậu. Dũng tự hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện