[Dịch]Huyền Án- Sưu tầm
Chương 96 : Kết thúc cùng bắt đầu
.
“Ông chủ, người đã về”. Thủ hạ Diego đi vào nói. “Được rồi, mọi người đối với kết quả chúng ta vừa thảo luận thế nào? Nếu như không có vấn đề gì, tôi muốn đi trước, muộn một phút đồng hồ là hơn một phần nguy hiểm, nếu như mọi người có ý gì có thể tới Mexico tìm ta”. Diego nói.
Những người khác gật đầu.
“Vương tiên sinh, hợp tác vui vẻ”. Diego bắt tay với Vương Xuyên.
Tất cả mọi người chuẩn bị rời phòng, đúng lúc này, Hùng ca đang đứng bên cạnh cửa sổ đột nhiên mở cửa ra.
“Không được nhúc nhích! Cảnh sát đây!” Mấy thủ hạ bên cạnh Hùng ca đồng loạt rút rúng nhắm vào mấy trùm buôn thuốc phiện.
Phía ngoài cảnh vệ cũng đã phát hiện, những chiếc thuyền vốn thong dong trên mặt hồ cũng đã vây quanh đảo với tốc độ cực nhanh.
Vương Xuyên cả kinh đánh rơi laptop xuống đất, mấy trùm buôn thuốc phiện còn cố gắng vùng vẫy, khung cảnh hỗn loạn, Tiếu Viện chạy đến bên cạnh Vương Xuyên nói: “Chạy mau”.
Vương Xuyên hồi phục tinh thần kéo Tiếu Viện chạy về phía phòng ốc đằng sau, chạy không xa lắm liền đụng phải đám người Lưu Cường đã lên bờ.
“Thế nào? Vương Xuyên, còn muốn chạy đi đâu? Lần này tôi muốn xem ông còn có hoa chiêu gì?” Bàng Ngọc Phong nói.
“Làm sao các người biết? Các người không thể nào giải được mật mã của tôi!” Vương Xuyên hô.
“Chúng tôi dĩ nhiên không thể nào phá giải mật mã của ông, bởi vì trong đó căn bản không có mật mã”. Lê Ngạn nói.
Vương Xuyên như bị rút mất linh hồn, té nhào trên đất: “Làm sao các người phát hiện ra?”
“Khi phát hiện danh sách giao dịch của ông tôi đã bắt đầu hoài nghi, mặc dù lúc trước tôi biết lần giao dịch này liên quan không ít tới những trùm buôn lậu thuốc phiện nước ngoài, nhưng khi thấy danh sách, Lưu Đội ở tỉnh sảnh nói mấy người mua này mặc dù bị cảnh sát hình sự quốc tế lập hồ sơ nhưng cực ít giao thiệp với Trung Quốc, mà ông dùng “Bí truyền hoa kính” mê hoặc chúng tôi, đó là một quyển sách cổ điển hình, là người Châu Á, chúng ta muốn phá giải đã khó, huống chi những người ngoại quốc kia căn bản không hiểu gì về Trung Quốc.
Nghĩ tới đây, tôi nhớ lại, “Bí truyền hoa kính” khiến chúng tôi chú ý tới một điểm, bởi vì Tần Khải từng tiếp xúc qua ông để hắn truyền lại mật mã, sau lại vô tình nghe ông nói đến “Bí truyền hoa kính”, hơn nữa hắn mơ hồ cảm giác được buôn lậu ma túy này có liên quan tới công ty Hồ Lợi Dân, cho nên đúng là “Bí truyền hoa kính” dùng để giải mã, mà thật ra thì căn bản cũng không có bằng chứng gì cụ thể.
Tiếp theo tôi nghĩ tới Hồ Lợi Dân, phát hiện ông cùng Tiếu Viện có điểm hiềm nghi, hiềm nghi Hồ Lợi Dân căn bản bị loại bỏ, tôi cảm thấy suy đoán của Tần Khải không đúng, ông sở dĩ để Tần Khải hiểu lầm cuốn “Bí truyền hoa kính” có liên quan tới hoạt động buôn lậu của mình đơn giản là muốn di dời tầm mắt chúng tôi, cho chúng tôi hoài nghi Hồ Lợi Dân, đây là chỉ là điểm thứ nhất, thứ hai, nếu như chúng tôi nghĩ “Bí truyền hoa kính” có quan hệ với Hồ Lợi Dân, tất nhiên sẽ đi điều tra Hồ Lợi Dân, lúc này có thể vì ông gõ vang chuông báo động, do đó ông liền sáng tạo cơ hội và thời gian bỏ trốn”.
“Cứ coi như các người biết “Bí truyền hoa kính” không liên quan gì mật mã nhưng tại sao có thể biết chúng ta hành động hôm nay”.
“Nghĩ đến những thí nghiệm cùng những chuyện xấu của ông, chúng tôi thật muốn treo cổ ông lên một thân cây! Ông không chỉ buôn bán ma túy, làm xằng làm bậy mà còn vứt bỏ vợ con mình, ở bên ngoài có niềm vui mói, đến cuối cùng mai danh ẩn tích, ông cũng thật giỏi tính toán, nhưng ông không thể làm như vậy với vợ con mình chứ, vọ ông không phải là phụ nữ nông thôn, ông làm như vậy chẳng lẽ bà ấy không biết gì sao?” Bạch Tuyết Tĩnh thống hận nam nhân chần chừ, nghe Vương Xuyên nói không nhịn được lên tiếng.
“Là Hồ Lệ Quân? Làm sao bà ta biết được?” Vương Xuyên có chút không tin nói.
“Những giao dịch ma túy của ông có lẽ bà ấy không biết rõ, nhưng một người sống cùng ông 20 năm, còn có với nhau một đứa con, ông có thay đổi gì, tâm tư gì bà ấy không cảm giác được sao? Thật ra thì có lẽ lúc trước bà ấy phát hiện ra ông có điểm khác lạ, bà ấy hoài nghi ông có người bên ngoài cho nên lén theo dõi ông, điều tra ông, bà ấy biết ông có thuê một gian phòng thời gian dài ở quán trọ nhỏ, bà ấy nghĩ ông dùng làm nơi hẹn hò, thật ra ông dùng để cất giấu ma túy và báo cáo thí nghiệm, bà ấy biết ông thường xuyên tới nơi này, bà ấy đã quan sát kỹ địa điểm, những thứ này ông không biết sao? Nếu như ông còn có chút tình nghĩa vợ chồng thì bà ấy sẽ không dễ dàng mà nói cho chúng tôi biết, nhưng ông làm quá tuyệt, mất tích hoàn toàn, điều này làm cho bà ấy mất hẳn ảo tưởng cuối cùng về ông”. Lê Ngạn nói.
“Ài, báo ứng!”
Trở lại đội cảnh sát hình sự, Lưu Cường hưng phấn nói: “Lê Ngạn, lần này thật đúng là một trận chiến tuyệt vời! Cậu lại giúp đỡ chúng tôi nhiều rồi! Lần này những kẻ sa lưới vốn là đối tượng bị cảnh sát hình sự quốc tế để mắt từ lâu, không nghĩ một lưới bắt hết tại Trung Quốc này, trước kia không dám nghĩ tới chuyện này!”
“Là bọn chúng ác giả ác báo, bất quá đây là chuyện sớm muộn gì thôi, loại người như bọn chúng, vĩnh viễn không có cách nào kháng cự lại lợi ích, không có Vương Xuyên thì sẽ có những người khác”.
“Đừng vội đi, án này kết thúc, tôi dẫn các vị thăm thú R thị một chút, coi như là tôi cám ơn mọi người”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Không được, tôi làm thám tử tư, bận rộn lắm, tương lai có thời gian sẽ nhất định tới chơi với mọi người”. Lê Ngạn cười nói.
Trên đường trở về, Nhược Nạp không khỏi thở dài nói: “Không biết bọn Nam Hồng thế nào?”
“Mệt mỏi chạy trối chết”. Huyền Mạc nói.
“Tất Diêu giết quá nhiều người, cơ quan công an chắc chắn sẽ không cho hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, bọn họ cũng chỉ có một thời gian ngắn tự lừa mình dối người thôi”.
“Có phải bên Việt Nam cũng sẽ không bỏ qua cho hắn?”
“Lần này John bị bắt không biết bên Việt Nam có chuyện gì không, có điều với những kẻ phản bội bọn chúng sẽ không hạ thủ lưu tình”.
Ở một chỗ sâu trong rừng, một nam một nữ mang theo những trang bị leo núi, khó khăn đi lạy trên đường núi bùn lầy.
“Diêu, không biết chúng ta có thể giúp bọn Nhược Nạp không”.
“Em đã làm hết sức có thể, kết quả em không thể nắm chắc, nhưng mà tâm tư em thế nào cô ấy sẽ hiểu”.
“Em không dám hi vọng cô ấy tha thứ cho em, chỉ muốn để lòng mình thoải mái một chút, em cảm thấy đời này chỉ có cô ấy coi em là bạn, em có phải đáng thương lắm không, đổi người bạn tốt nhất để lấy người đàn ông em yêu?”
“Yên tâm, anh sẽ dùng tính mạng của anh để chứng minh em lựa chọn không hề sai”.
“Phải, tương lai chúng ta giờ mới bắt đầu, bất kể có nhiều khó khăn thế nào đi nữa em cũng không hối hận”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện