[Dịch]Huyền Án- Sưu tầm

Chương 51 : Tuần tra

Người đăng: 

.
“Bàng đội, đi chậm chút nào!” Sau khi tan họp, Tiểu Lưu đi theo phía sau Bàng Ngọc Phong. “Tiểu tử kia, nhanh chân lên một chút, trở về lập tức nhắn nhủ mọi người tinh thần của hội nghị, gọi điện thoại thông báo cho các đồng chí khác, chuẩn bị tinh thần là việc cho tốt, người nào cũng phải cẩn thận, nếu gây ra rủi ro thì tôi không tha cho đâu. Án tối hôm qua, xem xem buổi tối những ai không tuần tra thì cả đêm ngồi thẩm tra cho tôi.” “Trước kia thường xuyên có công việc, lúc nào các an hem cũng bận rộn, làm sao mà gấp gáp như vậy được?” “Trước kia là trước kia, cậu có nhớ lúc Phùng cục trưởng mới từ thành phố T điều đến, Vương cục dẫn chúng ta đi thành phố T học hỏi, khi đó có ý muốn thăm dò tin thần làm việc của vị lãnh đạo này, cậu có biết không, khi đó T thị đầy đường xe cảnh sát, nhất luật theo điền báo hiệu, tuần tra 24/24h mỗi ngày, tuyệt đối không có một lỗ hổng, cảnh sát bên đó rất chuyên nghiệp, có việc lập tức xuất phát, lúc đó tôi cho rằng họ như vậy là vì nghênh đón chúng ta, sau người đội trưởng bên đó lén nói cho tôi, bọn họ phải trải qua nhiều thay đổi mới có được cục diện như vậy, bây giờ nhìn xem, Phùng cục đúng là muốn hành động rồi, tôi làm sao không gấp gáp triển khai cho được”. “Vẫn là Bàng đội khôn khéo, lĩnh ngộ tinh thần thấu triệt” Tiểu Lưu cợt nhả nói. “Không phải là tôi thể hiện, mà là các cậu còn quá non nớt. Đúng rồi, đêm nay ai tuần tra?” Tiểu Lưu mới nhận được tin từ phòng chỉ huy về nhóm tuần tra hôm nay. “Bàng đội, đêm nay có anh, Bảo Tử, Tiểu Cương, còn có Mao Manh mới tới, Tiết Lan”. “Vậy cậu cùng Đại Dũng ở nhà thẩm tra án tử. Đừng có lơ đãng mà quên việc đó, chuyện tôi vừa an bài, lo mà làm cho tốt”. “Anh nói nhanh quá, tôi quên mất rồi, lập lại lần nữa đi!” “Tiểu tử thúi này!” Tiểu Lưu tránh thoát một chưởng của Bàng Ngọc Phong, cười chạy. Tiểu Lưu tên thật là Lưu Kiệt Minh, đi theo Bàng Ngọc Phong đã ba, bốn năm, là một tiểu tử cơ trí, hành văn không tồi, là một mầm non có hi vọng. 5:30 chiều, Bàng Ngọc Phong từ phòng thẩm vấn đi ra, Đại Dũng to con theo sát phía sau. "Bàng đội, lão tiểu tử đó miệng cứng ghê”. “Mua bán một lượng hàng như vậy, hắn không thể nào làm một mình, khẳng định là có đồng bọn, chứng cứ chúng đang nắm giữ hiện tại là do người đi đường cung cấp, không thể bắt giữ hắn, hắn là tên giảo hoạt, tự nhiên hắn biết được chúng ta chưa nắm được chứng cứ sát thực, chỉ cần cắn chặt răng không mở miệng, chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn”. "Vậy làm sao bây giờ?” “Quá 24 giờ, để cho hăn đi”. "Để cho hắn đi? Nhưng mà…” “Cái này là thả con săn sắt bắt con cá rô, chúng ta muốn một lưới bắt hết thì cần phải làm bộ thả người, để cho bọn chúng chột dạ mà thủ tiêu tang vật, lúc ấy một mẻ bắt trọn”. "Vâng!" Đại Dũng hưng phấn mà đứng nghiêm, la lớn. “Bàng đội, Bàng đội, 6 giờ anh phải đi tuần tra đấy, đừng quên nhé” Tiểu Lưu thấy Bàng Ngọc Phong từ phòng thẩm vấn đi ra ngoài, vội vàng nhắc nhở. “Này này, trí nhớ tôi vẫn tốt lắm”. “Mọi người đều đi ăn cơm cả rồi, anh chưa ăn phải không? Hay là gọi bọn họ mang về?” “Thôi khỏi, phiền phức quá, trong nhà tôi còn có mì ăn liền, tôi ăn qua loa chút không sao”. “Thế cũng được, đúng 6 giờ điểm danh ở phòng trực ban”. “Biết rồi. Đại Dũng thay tôi làm tốt rồi, cậu cẩn thận việc của cậu đấy”. “Bàng đội, anh yên tâm, tôi cùng Cường Tử tuyệt đối thẩm tra hắn tới chết”. Đúng 6 giờ, các tổ tuần tra đã có mặt đầy đủ ở phòng trực ban, cục trưởng chỉ huy trực ban nói vài câu, mọi người liền bắt đầu đi tuyến đường riêng của mình, Bàng Ngọc Phong nhìn lại tổ viên đội mình, Bảo Tử cùng Tiểu Cương mới tốt nghiệp hơn một năm, từ đó đi theo mình nhưng vẫn còn chút ít xúc động, Đại Cương coi như người đã lâu năm trong nghề, mặc dù mới mới quá 30 tuổi nhưng đã ở trong đội cảnh sát hình sự năm, sáu năm, tương đối chứng chạc, Mao Manh cùng Tiết Lan thì năm nay mới thi nhân viên công vụ, nhìn qua chỉ như những cô gái mới lớn, văn nhã yếu đuối, quyền cước không được, chưa hề bị thương bao giờ, không biết gặp phải tình huống thì có biết đường mà xử trí không. “Như vậy đi, Bảo Tử, Mao Manh cùng tôi một tổ, Đại Cương, Tiểu Cương cùng Tiết Lan một tổ, lên xe đi thăm dò, nếu có biến kịp thời liên lạc”. Mao Manh dáng người cao gầy, hay cười nói, ở trong đội vốn có nhân duyên không tệ, vừa nghe cùng Bàng đội một tổ, hưng phấn mà nói: “Bàng đội nhất định phải chỉ giáo nhiều cho em, em nghe nói anh bắt trộm rất có nghề”. “Cô còn phải học nhiều, tôi tới hơn một năm rồi còn chưa học được chút ít nào đâu.” Người được mọi người gọi là “Bảo Tử” – Vương Chí Bảo cười nói. Tiết Lan trắng nõn thanh tú hỏi: “Bàng đội, chúng ta có mang cảnh phục không?” Không cần mang cảnh phục thường xuyên, để trên xe là được. Giờ bắt đầu tuần tra thôi”. Ước chừng tầm 9 giờ, Bàng Ngọc Phong nhìn đồng hồ trên tay nói với Vương Chí Bảo: “Lão tặc kia vào phòng giam đủ 24 giờ chưa?” “Đủ rồi, cùng lắm giam hắn đến 8 giờ tối nay là phải thả rồi”. “Đại Dũng hẳn đã thả hắn ra ngoài, tôi nhớ là đám kẻ trộm này ở bên cạnh trạm xe”. “Phía Bắc có một khu nhà ổ chuột, hang ổ của hắn ở chỗ này”. “Đúng lúc chúng ta đi tuần tra, đi xem một chút, nói không chừng Đại Dũng đang ở đâu đây. Tiểu Mao, gọi điện thoại cho bên Đại Cương, nói với bọn họ chúng ta đi tuần phía Bắc, để bọn họ tiếp tục tuần tra, có biến kịp thời liên lạc”. “Vâng, Bàng đội” Mao Manh chịu trách nhiệm liên lạc dứt khoát nói. Bàng Ngọc Phong lái xe theo hướng Bắc, tới gần trạm xe người đi lại tấp nập, ồn ào, nhưng ngay sau khi xe chạy tới phía sau trạm xe, tựa như cảnh vật thay đổi, nơi này nhà cửa đổ nát, đường xá gồ ghề, hai bên đường đầy những rác thải bốc mùi hôi thối, vệ đường có mười bóng đèn thì tới tám bóng không sáng, còn lại hai bóng đang sáng thì cũng như sắp tắt tới nơi, ánh sáng lù mù, trên căn bản là không thấy gì. Thỉnh thoảng có mấy người qua lại, những cô gái nhuộm tóc sặc sỡ, uống rượu say mèm, đi lạy loạng choạng, vài tên đàn ông cũng say be bét nghênh ngang qua lại. “Đây là chỗ nào?” Mao Manh không khỏi hỏi. “Đây là nơi bẩn nhất chỗ chúng ta, chỗ này có đủ các loại người, lưu manh trộm cướp đều tụ tập chỗ này, người bình thường không có ai đi tới đây, bởi vì chắc chắn không thể nguyên vẹn đi ra ngoài” Vương Chí Bảo giải thích. Bàng Ngọc Phong vừa lái xe vừa xem xét hai bên, ở phía sau một đống đồ bỏ đi thấy một chiếc xe quen thuộc, hẳn là bọn Đại Dũng. “Tôi đi xem tình hình, Bảo Tử cảnh giới cho tốt”. Bàng Ngọc Phong đi ra ngoài, tới một tòa nhà đổ nát hai tầng, Đại Dũng cùng Cường Tử đang theo dõi đối tượng. “Tình hình như thế nào?” Bàng Ngọc Phong rút một điếu thuốc ra cho bản thân rồi đưa cho Đại Dũng nghiện thuốc lá. Đại Dũng cười hì hì nhận lấy điếu thuốc nói: "Bàng đội, anh tới thật kịp thời, lão già kia sau khi được thả lập tức chạy về hang ổ, giờ chưa được 1 giờ, chúng tôi chưa hành động. Sợ hắn phản kích mà chạy mất”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang