[Dịch]Huyền Án- Sưu tầm
Chương 19 : Đột biến
.
Đáng tiếc trời thật sự quá tối, Nhược Cẩm ở cánh rừng vòng vo nửa ngày cũng không có tìm được phương hướng chính xác, nếu bọn họ tỉnh lại nhìn thấy mình không ở đó, có thể cho rằng mình cũng mất tích hay không?
Đang nghĩ tới, bỗng nhiên nhìn thấy phía bên trái dâng lên một cột khói đặc, Nhược Cẩm nhìn nhìn vị trí ánh trăng, hình như chính là phía nhà gỗ nhỏ, đã xảy ra chuyện? Chẳng lẽ cháy?
Nhược Cẩm nhanh chạy về phía đám cháy, chờ khi đuổi tới, cảnh tượng trước mắt làm cho cô chấn động, nhà gỗ nhỏ đã bật lên toàn bộ, Cố Thần Tường ghé vào bên ngoài lều trại, tựa như bất tỉnh nhân sự, Nhược Cẩm chạy đến trước mặt Cố Thần Tường ngồi xổm xuống, mới phát hiện chỗ gáy hắn có một mảnh vết máu, giống như bị vật nặng đả kích, Nhược Cẩm kinh hồn táng đảm đưa tay đến trước mặt hắn, thử thử hơi thở, cũng may còn hô hấp, chỉ bị hôn mê bất tỉnh, Nhược Cẩm thoáng yên tâm, dùng sức đẩy đẩy hắn.
“Cố tiên sinh, Cố tiên sinh...”
Cố Thần Tường ở Nhược Cẩm lắc đẩy, chậm rãi mở mắt: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai da...” Hắn thử đứng lên, lại đột nhiên cảm thấy gáy truyền đến một trận đau nhức, hắn không khỏi đưa tay sờ sờ chỗ gáy, đụng đến một mảnh vết máu.
“Anh bị thương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mấy người Á Nam đâu?”
“Bọn họ còn ở bên trong!” Cố Thần Tường bật đứng lên, chỉ vào nhà gỗ nói.
“Cái gì!” Nhược Cẩm lắp bắp kinh hãi, không kịp hỏi gấp cái gì: “Trước cứu hoả!”
Tìm tìm chung quanh, không có nguồn nước gì có thể dùng, chỉ có thể bẻ chút cành lá rậm rạp trước đem lửa dập tắt, nhưng mà thế lửa rất vượng, căn bản khởi không được bao nhiêu tác dụng, hơn nữa chỗ mà thế lửa mạnh nhất tựa như là ở phía phòng ở, căn bản tới gần không được.
Nhược Cẩm không khỏi kỳ quái, trời ẩm ướt như vậy, sao có thể khởi lửa lớn như vậy, đám người Á Nam cho dù ngủ chết lại, cũng không có khả năng một chút cũng không cảm thấy, cho dù ra không được cũng có thể kêu cứu, vì cái gì một chút thanh âm cũng không có?
Nhược Cẩm càng nghĩ càng sốt ruột, Cố Thần Tường bởi vì vốn là mang theo thương tích, thể lực càng ngày càng không đủ, mắt thấy muốn ngất xỉu đi, Nhược Cẩm đành phải trước buông tha cứu hoả.
“Tôi trước giúp anh băng bó một chút”.
“Tôi không muốn đả kích cô, nhưng mà lửa như vậy, người cho dù thiêu không chết, cũng sẽ bị ngộp chết, chúng ta làm như vậy là không có tác dụng gì”.
Nhược Cẩm trên tay động tác khựng lại, vốn định phát hỏa, nhưng cẩn thận ngẫm lại, Cố Thần Tường cũng đã tận lực, chính hắn cũng bị thương, vừa rồi cái gì cũng chưa nói liền cùng chính mình cùng nhau cứu hoả, hơn nữa hắn nói chuyện tuy rằng có vẻ bất cận nhân tình, nhưng cũng không phải không có đạo lý.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh làm sao lại bị thương?” Nhược Cẩm hỏi.
“Tôi không biết, tôi vốn muốn đi ra ngoài, đột nhiên bị trúng gì đó, nên cái gì cũng không biết”.
“Tiểu Vũ đâu? Sao không phát hiện anh ta?” Nhược Cẩm lúc này mới nhớ tới.
“Tôi không biết, cô cho rằng tôi còn có thể so với cô biết càng nhiều hơn sao?” Cố Thần Tường cười khổ nói.
Nhược Cẩm gật gật đầu, lại hướng bầu trời nhìn thoáng qua, hơi vui mừng nói: “Giống như trời muốn mưa, tầng mây đã đem ánh trăng che khuất”.
Ngọn núi thời tiết thay đổi bất thường, nhất là đang lúc mùa mưa, Cố Thần Tường cùng Nhược Cẩm vừa đem đồ che mưa cùng đèn pin chuẩn bị tốt, mưa đã tí tách rơi xuống, lại có xu thế càng rơi càng lớn, thế lửa ở dưới mưa uy hiếp, dần dần tắt đi, Nhược Cẩm khẩn cấp chạy vào bên trong đám cháy.
Đây đi những cây gỗ đã bị đốt thành than, chỉ có hai người rõ ràng cuộn mình ở một góc phòng, bởi vì hun khói hỏa thiêu, bộ mặt đã rất khó nhận, Nhược Cẩm đem hai người nhìn kỹ lại, mới từ hình thể cùng trang phục nhận ra là Mạnh Lệ cùng Khổng Á Nam, hai người lúc này toàn thân bỏng đã là vô cùng thê thảm, hơn nữa tựa như đã ý thức không rõ, Nhược Cẩm không dám kết luận họ có còn sống hay không.
Nhược Cẩm đưa tay đặt ở dưới mũi của họ, Khổng Á Nam hơi thở đã là lúc có lúc không, mà Mạnh Lệ hơi thở cũng đã thực mỏng manh.
Nhược Cẩm hàm chứa nước mắt nhẹ giọng kêu: “Mạnh Lệ, Mạnh Lệ, em có thể nghe được chi nói chuyện không? Trả lời chị một tiếng”.
Cố Thần Tường đã đem cây gỗ chung quanh dẹp sang một bên, cũng đến bên cạnh Mạnh Lệ, Mạnh Lệ hơi hơi mở to mắt: “Là anh sao?”
“Là anh! Anh ở trong này” Cố Thần Tường đột nhiên cầm tay Mạnh Lệ, trong mắt tựa như nước mắt muốn nhỏ xuống, Nhược Cẩm không hiểu mà nhìn một màn này.
“Anh còn làm bộ như không biết em sao?”
“Sẽ không, anh nhớ rõ em, em là Lệ Lệ”.
“Chị Nhược Cẩm, chị nhất định cũng nghe nói qua những chuyện về em, nói tôi theo người giàu có, làm tiểu tam, có xe có nhà, bọn họ nói đúng, em chính là loại người này, em là theo anh ta, Cố Thần Tường”.
Nhược Cẩm giật mình nhìn hai người trước mắt, cảm thấy châm chọc khó hiểu cùng thật đáng buồn.
“Em tham gia hoạt động du lịch này, là vì anh ta?”
Mạnh Lệ thở hổn hển nói tiếp: “Em không biết anh ấy có cái nhìn thế nào, nhưng em quả thật là yêu anh ấy, em không cần thân phận cũng không đòi tiền, em chỉ muốn có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy, khi anh ấy có thời gian rãnh thì có thể đến thăm em, nhưng anh ta càng ngày càng lạnh nhạt, thật ra ngay từ đầu anh ấy vốn không có biểu hiện ra nhiệt tình rất lớn, anh ấy luôn không yên lòng, sau đó em nghe nói...” Mạnh Lệ trên mặt hiện lên một loại vẻ mặt kỳ quái, nàng nhìn hướng Cố Thần Tường, nhưng không có nói thêm gì nữa.
Nhược Cẩm không khỏi tâm sinh thương hại, nha đầu ngốc này, đến bây giờ còn thay nam nhân bạc tình quả nghĩa này che dấu.
“Em nghe nói anh ta thích là nam nhân, mà không phải nữ nhân, đúng không?” Nhược Cẩm nói.
Mạnh Lệ cùng Cố Thần Tường đều thực kinh ngạc nhìn Nhược Cẩm, tựa như cảm thấy Nhược Cẩm không có khả năng biết được.
“Cô làm sao biết?” Hai người không hẹn mà cùng hỏi, sau khi hỏi xong, Cố Thần Tường mới ý thức được cái này dù sao cũng không phải là chuyện sáng sủa gì, hơn nữa trước mặt còn có một cô gái đối với mình có cảm tình.
Mạnh Lệ xem sự tình đã nói ra, không cần thiết phải che dấu cái gì nữa, liền hỏi: “Cái chàng trai xinh đẹp kia chính là người mà anh thích sao?”
Cố Thần Tường không có phủ nhận, Mạnh Lệ cười khổ một tiếng: “Lại ôm em một lần cuối cùng đi”.
“Không, Mạnh Lệ, em sẽ khỏe lên, em còn trẻ, em còn có rất nhiều cơ hội, không cần buông tha, anh chỉ là một kẻ bất lực, một kẻ bất lực miệng cọp gan thỏ, anh không có năng lực yêu đương bình thường, anh cả đời hoàn toàn hủy ở trước tâm hư vinh, không cần vì anh mà buông tha chính mình” Cố Thần Tường khóc ôm lấy đầu Mạnh Lệ.
Mạnh Lệ lại chỉ mỉm cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Mạnh Lệ!” Cố Thần Tường bi thương hô một tiếng, nhưng rốt cuộc cũng không có gọi Mạnh Lệ tỉnh lại.
“Chúng ta trước đem hai người nâng ra ngoài đi” Nhược Cẩm đối với Cố Thần Tường đang khóc rống lên nói, nam nhân này hiện tại bi thương có lẽ là chân thật, hắn khóc không chỉ là Mạnh Lệ chết đi, còn có mất đi tôn nghiêm cùng năng lực yêu đương, cô gái này đã chạm tới chỗ đau đớn nhất trong lòng hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện